Diệp Sở vẫn chưa nói gì, Thẩm Cửu vắt hết óc, lại nỗ lực bổ sung một câu.
“Nga đúng rồi, hắn còn thích cô nương có thanh âm dễ nghe.”
Sau khi nói xong, Thẩm Cửu gắt gao nhìn Diệp Sở, hai mắt phát ra ánh sáng, thế nào, nhắc nhở này đủ rõ ràng đi.
Khuôn mặt kiều tiếu, thanh âm dễ nghe, mỗi điểm đều hoàn toàn phù hợp Diệp Sở, Diệp Sở nên hiểu ý tứ của hắn rồi đi?
Hắn cũng không tin Diệp Sở không mắc câu.
Diệp Sở đương nhiên sẽ không cho rằng Thẩm Cửu đang tác hợp nàng và Lục Hoài. Nàng cho rằng tuy Thẩm Cửu thích bát quái, nhưng sẽ không tùy tiện làm loại chuyện này.
Hôm nay Thẩm Cửu mời nàng uống trà, nói một đống có không, khả năng chỉ là tò mò quan hệ của nàng và Lục Hoài.
Nghe xong Thẩm Cửu nói, Diệp Sở ngược lại nghĩ tới một phương hướng kỳ quái khác.
Kiều tiếu? Diệp Sở nhướng mày, ánh mắt nhìn về phía Thẩm Cửu. Yêu nghiệt trước mắt này còn không phải là một người kiều tiếu sao, tuy là nam nhân, nhưng ngũ quan còn minh diễm hơn cả nữ nhân.
Chắc hẳn phần lớn nữ nhân ở trước mặt hắn đều tự thấy xấu hổ.
Thật sự không thể trách Diệp Sở nghĩ như vậy, ai bảo Thẩm Cửu có khuôn mặt quá yêu nghiệt đâu.
Diệp Sở yên lặng nhìn Thẩm Cửu, biểu tình có chút khó lường.
Một bên Tào An thấy biểu tình của Diệp Sở, nghĩ thầm, hỏng rồi, khuôn mặt này của Cửu gia hình như gây chuyện.
Tào An tiếc hận, hắn đã sớm biết khuôn mặt của Cửu gia thật yêu nghiệt, chắc hẳn tiểu thư Diệp Sở cảm thấy Cửu gia là một nam nhân, lại xinh đẹp hơn nàng, trong lòng có chút không thích ứng đi.
Đương nhiên tiểu thư Diệp Sở đã thật đẹp, có trách liền trách Cửu gia càng đẹp hơn đi.
Ai, Cửu gia cũng thật vô tội, quá ưu tú cũng là một loại sai a.
Thẩm Cửu không chờ đến Diệp Sở trả lời, trong lòng thấy phiền, thấy vẻ mặt Tào An sầu khổ, hỏi: “Tào An, ngươi nhăn mi làm gì?”
Thẩm Cửu thật không hiểu Tào An êm đẹp đứng ở nơi đó, vẻ mặt thống khổ kia từ đâu mà đến.
Tào An nghĩ thầm, Cửu gia đã đủ đáng thương, hắn tuyệt đối không thể lại làm Cửu gia thương tâm. Tào An ôn thanh nói: “Cửu gia, không có gì.”
Ngữ khí cực kỳ ôn hòa, thanh âm cũng không to lớn vang dội như ngày xưa.
Thẩm Cửu nổi da gà, hôm nay Tào An uống nhầm thuốc sao? Một đại hán mặt lạnh lại nói chuyện nhẹ nhàng như thế. Thẩm Cửu sợ hãi, không dám nghĩ tiếp, lại nhìn về phía Diệp Sở.
Thẩm Cửu nghi hoặc: “Tiểu nha đầu, ta nói nhiều như vậy, ngươi cho chút phản ứng đi chứ?”
Diệp Sở biểu hiện quá bình tĩnh, khiến Thẩm Cửu phải hoài nghi vừa rồi nàng có nghe vào những gì hắn nói hay không. Hắn nói chân thành như vậy, không có lý nào nàng không bị hắn đả động a.
Diệp Sở nghĩ nghĩ, nói: “Cửu gia, tài ăn nói của ngài không tệ.”
Dừng một chút, Diệp Sở lại bồi thêm một câu: “Còn có, ngài nói hơi nhiều, không khát sao?”
Thẩm Cửu chán nản, cảm giác một hơi nghẹn ở ngực, này là cái gì với cái gì? Hóa ra vừa rồi hắn nói nhiều lời hay về Lục Hoài như vậy, tiểu nha đầu này lại chưa nghe vào cái gì.
Hắn còn bị nói là nói nhiều.
Tiểu nha đầu, miệng thật không buông tha người. Y như Lục Hoài, một câu nói nhẹ nhàng, bâng quơ liền khiến hắn tức đến xù lông.
Tào An lại vui vẻ ra mặt, Cửu gia, tuy mặt của ngài bị tiểu thư Diệp Sở ghét bỏ, nhưng ít nhất còn có cái ưu điểm có tài ăn nói.
Chỉ cần có một chút cơ hội, Cửu gia và tiểu thư Diệp Sở vẫn có khả năng.
Tào An bưng trà, đưa cho Thẩm Cửu: “Cửu gia, ngài uống trà.” Tiểu thư Diệp Sở nói đúng, hôm nay Cửu gia nói hơi nhiều.
Thẩm Cửu bị Diệp Sở chọc tức đến nghẹn thở, hắn cầm lấy trà, hung hăng uống một ngụm, đang chuẩn bị lại nói thêm một chút.
Lúc này, ngoài phòng truyền tới tiếng đập cửa.
***
Bởi vì Thẩm Cửu đã có an bài, lúc này, Lục Hoài chuẩn bị tự lái xe đi quán trà Hằng Hưng.
Trước khi rời đi phủ Đốc Quân, Chu phó quan nói cho Lục Hoài một ít việc.
Chu phó quan: “Hình như người của Cửu gia vây quanh toàn bộ quán trà Hằng Hưng.”
Lục Hoài liếc nhẹ một cái: “Ân.”
Chu phó quan tiếp tục báo cáo: “Nghe nói ngày hôm qua, Cửu gia bao toàn bộ quán trà Hằng Hưng, để một đám thuộc hạ ở bên trong đợi hồi lâu, không biết đang làm gì.”
Thẩm Cửu vì bảo đảm Lục Hoài và Diệp Sở chạm mặt không có gì sai sót, đặc biệt đến nghiên cứu địa hình. Kết quả, người trong quán trà Hằng Hưng đều bị đuổi ra ngoài.
Thẩm Cửu đã nhét tất cả người của hắn từ trong ra ngoài quán trà Hằng Hưng, vì không khiến Lục Hoài nghi ngờ, còn tìm chút gương mặt mới.
Tất cả đã chuẩn bị, chỉ thiếu gió đông.
Hiện tại cũng chỉ chờ Lục Hoài tới.
......
Lục Hoài tự nhiên rõ ràng tâm tư của Thẩm Cửu, bên miệng của hắn hiện lên một chút ý cười khó phát hiện.
Hôm nay, thời điểm Lục Hoài ra khỏi phủ Đốc Quân, trời đã sắp chạng vạng. Cuối mùa thu, trời sớm tối, đợi đến khi hắn ra cửa, mặt trời đã sắp lặn.
Tống Duẫn đã tới Thượng Hải, hai người bọn họ hẹn lúc 7 giờ tối. Ô tô chậm rãi đi tới quán trà Hằng Hưng.
Gió thu lạnh thấu xương thổi qua đường phố dài dòng, không khí cũng hơi lạnh. Hai bên đường phố ầm ĩ tiếng người, trong xe lại rất yên tĩnh.
Mất ngủ suốt đêm qua, Lục Hoài càng đau đầu hơn. Lúc trước đã uống thuốc giảm đau, hắn dùng tay ấn ấn đường, mới miễn cưỡng giảm bớt.
Sắc trời dần tối, nhiệt độ không khí cũng càng thấp hơn. Ô tô đi về phía trước, không bao lâu, liền tới quán trà Hằng Hưng.
Lúc Lục Hoài xuống xe, nhìn quét quanh cửa quán trà Hằng Hưng một lần, phát hiện xe của Tống Duẫn vẫn chưa tới.
Thẩm Cửu cũng không muốn bị Lục Hoài nhận ra, chiếc xe kia của hắn không biết bị đỗ ở nơi nào.
Ở cửa quán trà Hằng Hưng, nhóm khách đến uống trà hoặc thần sắc vội vàng, hoặc giả vờ hờ hững, thỉnh thoảng mới liếc Lục Hoài một cái.
Mặc dù những người đó che dấu rất tốt, nhưng cũng không thể tránh được đôi mắt của Lục Hoài.
Lục Hoài giả bộ hoàn toàn không biết gì cả, đi vào quán trà Hằng Hưng.
Có người đang giả vờ lau bàn, có người đang đi tới đi lui, có người bưng nước trà lên lầu...... Nhưng bọn hắn đều đang làm một việc giống nhau.
Chú ý Lục Hoài.
Nơi này nhìn qua dường như không khác ngày thường, chỉ là không khí hơi nặng nề chút.
Lục Hoài nhướng mày.
Chỉ ngắn ngủn một ngày, quán trà Hằng Hưng này hình như đã bị Thẩm Cửu lăn lộn thành hắc điếm*.
*hắc điếm: khách sạn, nhà nghỉ cho người xấu.
Trạng thái của nhóm người này cực kỳ cổ quái, nếu không phải Lục Hoài đã sớm rõ ràng đây là Thẩm Cửu ra tay, hắn còn tưởng rằng bọn họ muốn ám sát mình.
......
Lúc này, có vài người đi ra, trong tay bọn họ đều ôm một bó hoa hồng lớn.
Mấy bó hoa đó cũng không phải được bó tốt, mà là tùy ý bó lên, bởi vì thật sự quá nhiều.
Bọn họ vừa nhìn thấy Lục Hoài, sắc mặt đã biến đổi, bước chân nháy mắt ngừng một chút.
Lục Hoài chú ý tới, ánh mắt nhàn nhạt, nhìn thoáng qua.
Nhóm người này sợ hãi.
Bọn họ nhớ kỹ Cửu gia dặn dò, nhất định không để Tam thiếu phát hiện. Nếu không cẩn thận bị thấy được, phải lập tức nghĩ biện pháp che lấp.
Một, hai, ba......
Ba giây sau, mấy người này đồng thời mỉm cười, nhe răng trợn mắt, rất là kỳ quái.
Thần sắc của Lục Hoài không thay đổi, trong lòng cũng không gợn chút sóng.
Ân, thuộc hạ của Thẩm Cửu xác thật giống tính của hắn.
Thuộc hạ ôm hoa hồng thầm mắng Tào An ngu ngốc.
Đều do tên ngốc Tào An kia, không hiểu sao lại thả nhiều hoa hồng trong phòng như vậy, thiếu chút nữa khiến Cửu gia bị dị ứng phấn hoa.
Lúc trước, Tào An cho rằng Thẩm Cửu muốn tỏ tình, đặc biệt sửa sang lại phòng một hồi, trang trí theo phong cách của thiếu nữ.
Không ngờ, hôm nay Thẩm Cửu vừa đến, liền lập tức gọi người ném toàn bộ hoa hồng. Hắn sợ Diệp Sở bị sốc hương, dọa đến cô nương người ta liền không tốt.
Đáng tiếc số lượng hoa hồng thật sự quá nhiều, bọn họ vừa vứt một nửa, Tam thiếu đã tới rồi......
Lục Hoài vẫn chưa tiếp tục chú ý hành động của những người đó, bồi bàn đã đón lên: “Tam thiếu.”
Có lẽ là sợ làm bị giả, bồi bàn không có bị đổi đi.
Lục Hoài có thể nhìn ra bồi bàn đang run nhè nhẹ, đại khái là phía sau có nhiều đôi mắt nhìn như vậy, làm hắn sợ hãi.
Bồi bàn cố gắng giữ thanh tuyến như bình thường: “Thiếu gia Tống Duẫn đã đặt phòng rồi, xin theo ta tới.”
“Ân.”
Chờ Lục Hoài lên lầu, những người phía dưới nhanh chóng dùng ánh mắt trao đổi, thanh âm thu nhỏ.
“Mau, mau, Tam thiếu lên lầu.”
“Gỉa vờ bình thường chút, đừng để bị phát hiện. Bằng không lại phải bị Cửu gia mắng.”
“......”
Có người giả bộ bưng trà, lặng lẽ đi theo lên.
Lục Hoài vừa ngồi trong phòng không bao lâu, tiếng đập cửa liền vang lên.
Lục Hoài nâng mắt: “Tiến vào.”
Có một người mi thanh mục tú đẩy cửa vào, cười khanh khách, đặt chung trà ở trên bàn.
“Thiếu gia Tống Duẫn vẫn chưa tới, ngài uống trước chút trà.”
Lục Hoài nhẹ nhàng nhấc ly lên, nhàn nhạt liếc một cái.
Lục Hoài không ngờ quán trà Hằng Hưng phục vụ chu đáo như thế, hắn còn chưa mở miệng, cũng đã đưa nước trà quý nhất lên.
Nga, vẫn là trà mà Thẩm Cửu thích.
Lục Hoài nhấp một ngụm trà, liền đặt xuống. Hắn nhìn thoáng qua đồng hồ quả quýt, sắp 7 giờ, chắc Tống Duẫn tới rồi.