Nhật Ký Nuông Chiều Nữ Phụ Thời Dân Quốc

Chương 4: Chương 4




Diệp Sở đương nhiên muốn đi buổi thân cận này. Đại bá mẫu Vạn Nghi Tuệ từ sớm liền đến dưới lầu Diệp Công Quán, các nàng muốn cùng đi tiệm cơm Tân Thành.

Xe dừng ở tiệm cơm Tân Thành, các nàng vừa đi tới cửa, liền gặp một nam tử cao lớn, lạnh lùng. Hắn nện bước vững vàng, khí chất lạnh lẽo.

Diệp Sở thấy rõ mặt hắn, nàng ngẩn ra, là Lục Hoài.

Nếu như hắn nhận ra mình là người cứu hắn ngày đó thì làm sao bây giờ? Đời này, nàng không muốn cùng hắn có bất cứ liên quan gì.

Diệp Sở nghiêng người, ngay sau đó cúi đầu, giả bộ giống như không có việc gì.

Có ánh mắt dừng trên người nàng, chỉ liếc mắt một cái, lại khiến người khác không chỗ che giấu.

Lục Hoài hơi hơi nghiêng đầu, chỉ nhìn thấy bóng dáng nàng. Nàng cúi đầu, lộ ra một đoạn cổ trắng nõn, lỗ tai phiếm hồng.

Hắn lưu lại bên cạnh nàng vài giây, tựa hồ đang đánh giá cái gì.

Diệp Sở căng thẳng, bên tai nóng lên.

Có người kêu Lục Hoài: “Tam thiếu, hôm nay...”

Thanh âm truyền vào lỗ tai Diệp Sở, lưng nàng cứng đờ, bước đi nhanh hơn, không nghe rõ câu nói kế tiếp.

Chờ vào cửa, Diệp Sở mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, quay đầu đối với Vạn Nghi Tuệ lộ ra tươi cười. Các nàng cùng đi đến nơi hẹn, Trần phu nhân cùng Trần Tức Viễn đã tới rồi.

Trần phu nhân giương mắt lên nhìn Diệp Sở, mặt trứng ngỗng, mày lá liễu, làn da trắng nõn, minh diễm giống một đóa tường vi. Chỉ cần nhìn nàng một cái, liền không thể dời ánh mắt khỏi người nàng.

Vừa nhìn thấy Diệp Sở, Trần Tức Viễn đôi mắt liền dán lên. Hắn thường nghe người ta nói Diệp Sở đẹp, lại không ngờ rằng nàng lại mỹ lệ như vậy.

Lúc này Trần Tức Viễn cực kỳ rối rắm, trong lòng hắn đã có Diệp Gia Nhu. Diệp Gia Nhu là kiều nhu tiểu bạch hoa, khiến người đau lòng.

Diệp Sở là đích tỷ của Diệp Gia Nhu, nàng có được hết thảy những gì Diệp Gia Nhu không thể được đến.

Trần Tức Viễn đau lòng Diệp Gia Nhu đau khổ. Trước khi thân cận, hắn đã hạ quyết tâm phải làm mặt thối cho Diệp Sở xem. Hiện tại, hắn lại do dự.

Nhìn ra tâm tư đáng khinh của Trần Tức Viễn, Diệp Sở cười lạnh trong lòng, đợi lát nữa ngươi liền đẹp mặt.

Đúng là một tiểu mỹ nhân, Trần phu nhân càng thêm vừa lòng, nếu có thể kết thân cùng Diệp gia, Diệp gia sẽ cho Trần gia trợ lực lớn.

Lại nói, Trần Tức Viễn còn trẻ, dễ dàng trêu chọc một ít oanh oanh yến yến. Nếu là hắn cùng Diệp Sở đính hôn, nhất định bình tâm lại.

Chờ Diệp Sở đi đến trước mặt, Trần phu nhân đứng dậy, cười: “Diệp phu nhân, A Sở.”

Vạn Nghi Tuệ lôi kéo Diệp Sở giới thiệu: “A Sở, đây là Trần phu nhân.”

Trần phu nhân cười giới thiệu Trần Tức Viễn, nam tử trước mặt mặt vuông dài, thân hình có chút gầy yếu, đeo một bộ mắt kính tơ vàng, toàn thân lộ ra hơi thở thư sinh nồng đậm.

Trần Tức Viễn gật đầu với họ, Diệp Sở cũng cười nhạt lại.

Tất cả mọi người đều ngồi xuống, Trần phu nhân trước tiên mở miệng: “A Sở, Tức Viễn là thư ký chính phủ, tuổi trẻ tài cao, nhắc tới hắn không có người không nói một tiếng tốt.”

Trần Tức Viễn tuy rằng không nói chuyện, nhưng là vẻ mặt hắn kiêu căng, hiển nhiên rất đồng ý điều mẫu thân hắn nói.

Diệp Sở cười trào phúng trong lòng, Trần Tức Viễn luôn hộ giá hộ tống Diệp Gia Nhu, còn không phải là tuổi trẻ tài cao sao?

Tuy nghĩ như vậy, Diệp Sở lại chỉ hơi hơi mỉm cười, cũng không nói tiếp.

Bên này Trần phu nhân nói, bên kia Vạn Nghi Tuệ cũng tinh tế đánh giá Trần Tức Viễn, càng xem càng cảm thấy Trần Tức Viễn không xứng với Diệp Sở.

Thân hình Trần Tức Viễn quá gầy yếu, giống cái cây non, gió thổi qua liền đổ, một chút khí chất nam tử đều không có.

Hơn nữa khuôn mặt này cũng quá bình thường, tuổi A Sở không lớn, mỗi ngày phải đối mặt với hắn, còn không phải là khó chịu đến sợ.

Huống chi ánh mắt Trần Tức Viễn mơ hồ, môi cực mỏng, xem ra là kẻ bạc tình. Vạn nhất tương lai lại cưới di nương, A Sở không phải muốn chịu ủy khuất sao?

Không được, A Sở được sủng ái lớn lên, Trần Tức Viễn không thể so với được.

Vạn Nghi Tuệ cười lạnh một chút, liền mở miệng nói: “Từ nhỏ A Sở đã thông tuệ, Diệp gia chúng ta chính là hứng nàng trên lòng bàn tay.”

“Ta nói, chỉ có nam nhân đệ nhất, tốt nhất mới xứng đôi với A Sở của chúng ta, người bình thường thì ta không vừa mắt.”

Ngụ ý chính là, Trần Tức Viễn ngươi mau lăn ra xa, Diệp gia sẽ không cho A Sở đính hôn với người như ngươi.

Tự luyến như Trần Tức Viễn, nghe vào lỗ tai, lại nghĩ rằng nam nhân tốt nhất chính là nói hắn sao? Xem ra hắn quả nhiên là nam nhân tốt ngàn dặm mới tìm được.

Nếu Vạn Nghi Tuệ biết tâm tư Trần Tức Viễn, chỉ sợ muốn tức đến hộc máu.

Mắt lạnh nhìn dáng vẻ đáng khinh của Trần Tức Viễn, Vạn Nghi Tuệ chỉ cảm thấy lửa giận xông thẳng lên ngực, trừng mắt, lập tức muốn nổi trận.

Trần phu nhân cảm thấy không đúng, vội cầm tay Vạn Nghi Tuệ: “Ta xem chúng ta vẫn là đi trước đi, để thời gian cho A Sở cùng Tức Viễn.”

Vạn Nghi Tuệ còn muốn nói gì đó, Diệp Sở cho nàng một ánh mắt trấn an, ý tứ là nàng hiểu rõ trong lòng, Vạn Nghi Tuệ lúc này mới hừ lạnh một tiếng rời đi.

Sau khi Vạn Nghi Tuệ cùng Trần phu nhân rời đi, không khí lặng im.

Trần Tức Viễn tự cho là bản thân si tình, hắn còn chưa thành công theo đuổi Diệp Gia Nhu, sao có thể có ý với Diệp Sở được?

Huống chi, thiếu nữ trước mắt là đích tỷ của Diệp Gia Nhu. Diệp Gia Nhu ở trong nhà không được sủng ái, nói không chừng có quan hệ với Diệp Sở.

Nghĩ đến đây, ngực Trần Tức Viễn liền đau nhức. Hắn đã sớm nghĩ tới biện pháp giải quyết, sau khi thân cận kết thúc, bên ngoài sẽ truyền ra lời đồn Diệp Sở kiều man tùy hứng.

Như vậy, Trần Tức Viễn liền có thể đả kích Diệp Sở, biết đâu lại chiếm được trái tim Diệp Gia Nhu.

Nếu Diệp Sở là “bà mối” cho hắn và Diệp Gia Nhu, hắn liền miễn cưỡng mời nàng ăn một bữa tiệc lớn, cũng coi như là đền bù việc không lâu sẽ xảy ra.

Vì thế, để biểu hiện sự xa hoa, Trần Tức Viễn vung tay lên: “Diệp tiểu thư gọi thực đơn trước đi.”

Tạm dừng một chút, hắn lại nói thêm một câu: “Bất cứ thứ gì cũng có thể gọi.” Tự cho là bồi thường cho đại mỹ nhân.

Đời trước Trần Tức Viễn cũng nói như vậy, nhưng khi đó Diệp Sở chỉ nghĩ sớm kết thúc đoạn thân cận này, vô cùng khiêm tốn gọi một ly trà.

Sau Trần Tức Viễn vì theo đuổi Diệp Gia Nhu, cố ý bôi đen thanh danh Diệp Sở, nói Diệp Sở kiều man ương ngạnh, không coi ai ra gì, thanh danh của Diệp Sở xuống dốc không phanh.

Nếu Trần Tức Viễn cho rằng nàng kiều man, ương ngạnh, Diệp Sở liền cho hắn như nguyện.

Diệp Sở mỉm cười, gọi người phục vụ lại đây, mở miệng: “Nơi này của các ngươi có những món ăn gì?”

Người phục vụ nhìn Trần Tức Viễn, thấy quần áo hắn chất lượng tốt, lại nhìn Diệp Sở, hắn giống như đã hiểu điều gì.

Công tử ca luôn muốn đạt được nụ cười của mỹ nhân, thoạt nhìn nam nhân này cũng không thiếu tiền, kia chính mình liền giúp bọn hắn một phen.

Người phục vụ tự cho là đã làm một việc tốt, hắn hắng giọng, liên tiếp tuôn ra tên món ăn ăn: “Gạch cua vây cá, gạo nếp bát bảo vịt, hải sâm hầm...”

Đều là món ăn sang quý nhất trong tiệm.

Diệp Sở cười ý vị thâm trường: “Ta muốn hết.”

Người phục vụ vui mừng, không đợi Trần Tức Viễn lên tiếng, lập tức rạo rực đi chuẩn bị.

Trần Tức Viễn chỉ cảm thấy lông mày nhảy lên, ngực đau xót, vừa định ngăn lại, Diệp Sở liếc hướng hắn.

“Trần thiếu gia tuổi trẻ tài cao, tuy là cái thư ký nho nhỏ, nhưng dựa vào thông minh tài trí của Trần thiếu gia, chắc chắn gửi ngân hàng không ít, tẹo tiền này khẳng định không bỏ trong mắt.”

“Chỉ sợ toàn bộ tiệm cơm Tân Thành ở trong mắt Trần thiếu gia cũng không tính cái gì.”

Trên mặt Diệp Sở mang cười, lời nói lại không chút khách khí. Châm chọc chức quan Trần Tức Viễn không đủ cao, còn châm chọc Trần gia không giàu có.

Này phải tốn bao nhiêu Đại dương a, túi tiền của hắn đều bị đào không, Trần Tức Viễn chỉ cảm thấy đau.

(Đại dương là đơn vị tiền tệ ở đây.)

Diệp Sở vừa mở miệng, liền hoàn toàn đánh nát tiểu tâm can của Trần Tức Viễn, hắn càng không dự đoán được là, Diệp Sở rõ ràng là mỹ nhân, vì sao lời nói lại tru tâm như thế?

Trần Tức Viễn hiểu rõ, khẳng định là Diệp Sở coi trọng chính mình, muốn biết hắn có hào phóng hay không. Rốt cuộc, thiên kim nhà giàu như nàng nhất định thích nam nhân hào phóng.

Nhưng trong lòng Trần Tức Viễn chỉ có Diệp Gia Nhu, mặc dù dung mạo Diệp Sở mỹ lệ, hắn cũng tuyệt đối không thay lòng đổi dạ.

Vừa nãy gọi những món ăn đó, Trần Tức Viễn tuy có thể trả, nhưng hắn không nghĩ đem tiền tiêu trên người Diệp Sở.

Nghĩ đến Diệp Sở cứ thế bỏ lỡ nam nhân hoàn mỹ như mình, thanh âm Trần Tức Viễn trở nên ôn nhu: “Diệp tiểu thư, tuy nói như thế, nhưng ta......”

Sắc mặt Diệp Sở nháy mắt trầm xuống, đánh gãy Trần Tức Viễn.

“Chẳng lẽ Trần thiếu gia chướng mắt tiệm cơm Tân Thành? Kia vì sao còn muốn mời ta ăn cơm ở chỗ này?

“Hay là Trần thiếu gia không có tiền?” Diệp Sở cười như không cười, “Trần thiếu gia, không có kim cương, cũng đừng ôm đồ sứ để sống a.”

Từng lời của Diệp Sở đều châm chọc Trần Tức Viễn, Trần Tức Viễn cũng nhìn ra. Tuy không biết vì sao Diệp Sở như thế, nhưng quan cảm với Diệp Sở đã kém rất nhiều.

Hắn nghĩ thầm, mỹ nhân hung mãnh, nếu thật cưới về nhà, còn không lật trời? Vẫn là Diệp Gia Nhu tốt, nhu nhu nhược nhược, làm người có ý muốn bảo hộ.

Lúc này, chung quanh có người nhìn lại đây, tựa hồ đang cười cái gì. Trần Tức Viễn có chút bực, đột nhiên ương ngạnh lên.

Hắn phải biểu hiện tốt ở đây, cả đời cong lưng, đương nhiên phải có lúc thẳng.

Ấp ủ nửa ngày, Trần Tức Viễn rốt cuộc nghẹn ra một câu: “Con gái thương nhân đúng là người đầy hơi tiền, không thể nói lý.”

Lời vừa ra khỏi miệng, Trần Tức Viễn thở dài một tiếng, cảm thấy hình tượng bản thân nháy mắt cao lớn không ít.

A, Trần Tức Viễn rốt cuộc thừa nhận. Trong xương cốt hắn vẫn luôn xem thường Diệp gia là thương nhân, đời trước vì khiến Diệp Sở đánh mất ý nghĩ kết thân, vẫn luôn lợi dụng điều này.

Ngữ khí Diệp Sở đạm mạc: “Ta gọi ngươi một tiếng Trần thiếu gia, là cho ngươi mặt mũi. Ngươi thật coi chính mình là cái gì, dám ở trước mặt ta làm càn?”

Thanh âm Diệp Sở lạnh như băng, nhưng nàng lại không chút lo lắng Trần Tức Viễn sẽ truyền những lời này ra ngoài. Bởi vì nàng đã chuẩn bị vẹn toàn hết.

Trong tay nàng có nhược điểm của Trần Tức Viễn, mười phần tự tin.

Diệp Sở liếc hắn một cái: “Hơn nữa, ngươi dựa vào cái gì xem thường thương nhân?”

Thương nhân lại như thế nào? Nhà ngoại nàng là thương nhân, cha nàng cũng là thương nhân.

Mỗi người bình đẳng, chức nghiệp không chia giàu nghèo, chỉ có người lòng âm u mới có thể cho rằng chính mình cao cao tại thượng.

Liếc mắt nhìn Trần Tức Viễn một cái, Diệp Sở nhoẻn miệng cười, đáy mắt lại không có độ ấm: “Trên người của ngươi mặc là tây trang mua từ tiệm trang phục, tiệm trang phục đó là thương nhân mở.”

“Chân ngươi đi giày da cũng mua từ tiệm giày, tiệm giày kia cũng là thương nhân mở.”

“Mắt kính viền vàng hay đồng hồ ngươi đeo trên tay đều liên quan đến thương nhân.”

Nghe thấy Diệp Sở nói, sắc mặt Trần Tức Viễn càng ngày càng khó coi, hắn rất muốn phản bác, nhưng lại không nói được một câu.

“Đồ ngươi mặc, thứ ngươi đeo, ngay cả đồ ăn trong miệng ngươi, đều xuất phát từ tay thương nhân mà ngươi khinh thường.”

Diệp Sở tuy rằng cười, lời nói lại không lưu một tia đường sống.

“Trần Tức Viễn, hôm nay ngươi có bản lĩnh, liền cởi hết quần áo, trần truồng bò ra ngoài cho ta xem.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.