Diệp Sở nhận được điện thoại của Đinh Nguyệt Toàn.
Đinh Nguyệt Toàn kể cho Diệp Sở nghe chuyện Tào An tới công ty tìm nàng. Kiều Lục và Thẩm Cửu từ trước đến nay không hợp, đánh cuộc giữa bọn họ, Diệp Sở hình như từng nghe bạn học nói.
Chắc là Thẩm Cửu từ nơi nào nghe được chuyện Đinh Nguyệt Toàn bị Kiều Lục ném xuống nước, lúc này mới tìm nàng ấy.
Diệp Sở biết điều kiện của Đinh Nguyệt Toàn, giọng nói hay, diện mạo cũng đẹp. Nàng có giấc mộng ca hát, lại muốn ở lại Thượng Hải.
Hội sở Đại Đô Hội xác thật là lựa chọn tốt nhất với Đinh Nguyệt Toàn.
Diệp Sở nói cho Đinh Nguyệt Toàn, bởi vì nàng ấy từng chọc giận Kiều Lục gia, nếu muốn ở lại ca hát ở Thượng Hải, cần phải có một chỗ dựa.
Diệp Sở nói đơn giản cho nàng về tranh chấp giữa Thanh Hội và Hồng Môn, Thẩm Cửu rất có thế lực, có thể bảo vệ nàng khỏi Kiều Lục.
Hơn nữa Đại Đô Hội của Thẩm Cửu công bằng công chính, cố kỵ của Đinh Nguyệt Toàn lúc trước cũng sẽ không tồn tại.
Nhưng con đường này có chút nguy hiểm, có đi hay không, mấu chốt vẫn là Đinh Nguyệt Toàn tự lựa chọn. Nàng suy tư vài ngày, quyết định tham gia phỏng vấn.
Ngày phỏng vấn, Diệp Sở đi cùng Đinh Nguyệt Toàn tới Đại Đô Hội.
Sau khi các nàng đi vào, có người đi tới, nhìn Đinh Nguyệt Toàn nói: “Ngươi chính là người tới phỏng vấn?”
Đinh Nguyệt Toàn gật đầu, người nọ nói: “Ngươi đi cùng ta.”
Đinh Nguyệt Toàn nói: “A Sở, ta đi trước.”
Diệp Sở gật đầu, nàng chuẩn bị ở cửa chờ Đinh Nguyệt Toàn ra.
Chỉ chốc lát sau, có người đi đến bên người Diệp Sở, nói: “Diệp Nhị tiểu thư, Cửu gia mời ngài đi vào.”
Thanh âm này có chút quen tai, Diệp Sở xoay người nhìn, là Tào An.
Tào An lại nói một câu: “Diệp Nhị tiểu thư, Đinh Nguyệt Toàn đang phỏng vấn, cửu gia bảo ngài cùng đi vào.”
Diệp Sở không biết Thẩm Cửu đánh chủ ý gì, nhưng nghe thấy có liên quan đến Đinh Nguyệt Toàn, Diệp Sở vẫn gật đầu, đi theo Tào An.
Khi Diệp Sở vừa đến Đại Đô Hội, có mấy người Thanh Hội tinh mắt liền nhận ra Diệp Sở, lần trước Cửu gia từng mời cô nương này uống trà, nói không chừng có mấy phần đặc biệt với cô nương này.
Người nọ không dám trì hoãn, lập tức báo việc này cho Thẩm Cửu.
Thẩm Cửu giương mi, tiểu nha đầu đi cùng Đinh Nguyệt Toàn đi phỏng vấn? Nói như vậy, tiểu nha đầu và Đinh Nguyệt Toàn là bạn bè.
Việc phỏng vấn ca nữ có chuyên gia phụ trách, sau khi kết thúc phỏng vấn, người phụ trách sẽ nói kết quả cho Thẩm Cửu. Nếu Đinh Nguyệt Toàn hát không hay, trực tiếp chạy lấy người, sẽ không có cơ hội khác.
Phỏng vấn Đinh Nguyệt Toàn, Thẩm Cửu vốn dĩ không cần ra mặt, nhưng lúc này, Thẩm Cửu sửa lại chủ ý.
Thẩm Cửu nhìn thoáng qua Tào An: “Mời Diệp Nhị tiểu thư vào.”
Tào An hiểu ý, sau đó rời đi.
Diệp Sở đi theo Tào An, vào một phòng. Vừa đi vào, nàng liền thấy Thẩm Cửu, Thẩm Cửu đang lười biếng ngồi ở chỗ kia.
Ngón tay thon dài của Thẩm Cửu chỉ chỗ bên cạnh hắn: “Tiểu nha đầu, ngồi ở đây.”
Diệp Sở biết Thẩm Cửu từ trước đến nay ra bài không theo lẽ thường, nàng chào hỏi một câu xong, liền lễ phép ngồi xuống.
Thẩm Cửu từ từ nói một câu: “Ngươi có thể bắt đầu hát.”
Diệp Sở nhìn Đinh Nguyệt Toàn, cho nàng một ánh mắt cổ vũ. Đinh Nguyệt Toàn hít sâu một hơi, cảm xúc của nàng dần dần bình tĩnh lại.
Đối lần phỏng vấn này, Thẩm Cửu không ôm nhiều chờ mong, rốt cuộc Đại Đô Hội là một trong những hội sở có tiếng nhất Bến Thượng Hải, ca nữ hắn từng gặp còn ít sao?
Thẩm Cửu dựa vào nơi đó, ánh mắt dừng ở trên bàn, chỉ chuẩn bị nghe trong chốc lát, cũng không liếc nhìn Đinh Nguyệt Toàn một cái.
Đinh Nguyệt Toàn chậm rãi mở miệng.
“Gió nam mát lạnh kia thổi tới......”
Thanh âm của nàng uyển chuyển êm tai, giống như một trận gió đêm tươi mát, nhẹ nhàng phất qua nơi này, im ắng, rồi lại phá lệ đả động nhân tâm.
Thẩm Cửu sửng sốt, hắn thu hồi thần sắc không chút để ý.
Hắn nhắm hai mắt lại, an tĩnh nghe Đinh Nguyệt Toàn ca hát.
Ca khúc dạ lai hương này là ca khúc của một ngôi sao ca nhạc nổi tiếng, lúc trước hắn cũng đã nghe người khác hát.
Thanh tuyến của Đinh Nguyệt Toàn lại cực kỳ đặc biệt, u tĩnh lại đạm nhiên, tìm khắp Bến Thượng Hải, cũng không có thanh âm như vậy.
Thẩm Cửu chợt cười.
Đánh cuộc giữa hắn và Kiều Lục, phải nhờ ca nữ này tới thắng giúp hắn.
Khi lời ca cuối cùng rơi xuống, Thẩm Cửu vẫn không mở mắt.
Đinh Nguyệt Toàn siết chặt góc áo, vô cùng khẩn trương. Nàng không biết có bắt được cơ hội này hay không, có thể ở lại Đại Đô Hội hay không......
Một phút sau, Thẩm Cửu giương mắt nhìn Đinh Nguyệt Toàn.
“Chúc mừng ngươi trở thành ca nữ của Đại Đô Hội.”
Đinh Nguyệt Toàn thật sự vui sướng, nhưng Diệp Sở không hề cảm thấy ngoài ý muốn, nàng biết Đinh Nguyệt Toàn có giọng hát hay, kết quả như vậy ở trong dự liệu.
Thẩm Cửu nói: “Ân, ngươi có thể rời đi.”
Diệp Sở và Đinh Nguyệt Toàn đang định đi ra ngoài, lúc này, thanh âm lười biếng của Thẩm Cửu vang lên.
“Đợi đã.”
Diệp Sở xoay người, nhìn Thẩm Cửu.
Khóe miệng Thẩm Cửu hơi nhếch lên: “Tiểu nha đầu, chúng ta tâm sự.” Thẩm Cửu tuy cười, lại lộ ra ý không cho từ chối.
Diệp Sở đối Đinh Nguyệt Toàn nói: “Ngươi đi trước cửa chờ ta, lát nữa ta trở ra.”
Đinh Nguyệt Toàn gật đầu, rời đi.
Thẩm Cửu nhìn Diệp Sở, không chút để ý hỏi: “Tiểu nha đầu, nghe nói mấy ngày trước ngươi và Lục Hoài uống cà phê?”
Có thuộc hạ đi ra ngoài làm việc, thấy Lục Hoài và một nữ tử uống cà phê. Người Thanh Hội đều biết, quan hệ của Thẩm Cửu gia và Lục Tam thiếu rất tốt, vì thế, thuộc hạ liền nói chuyện này cho Thẩm Cửu.
Lúc Thẩm Cửu nghe được, liền đoán được Lục Hoài uống cà phê với Diệp Sở, rốt cuộc, không có nữ tử nào có thể tới gần Lục Hoài.
Ngoại trừ Diệp Sở.
Thẩm Cửu lúc này mới nổi lên tâm tư, muốn hỏi Diệp Sở chuyện này. Trùng hợp hôm nay Diệp Sở tới Đại Đô Hội, Thẩm Cửu đương nhiên phải hỏi một chút.
Diệp Sở nhàn nhạt nói: “Đúng vậy, Cửu gia.”
Thẩm Cửu lại hỏi chuyện của nàng và Lục Hoài, Diệp Sở đã thấy nhiều không trách, Thẩm Cửu hỏi như vậy ở trong dự kiến của Diệp Sở.
Ý cười bên miệng Thẩm Cửu sâu hơn chút, hắn thật vui mừng. Lục Hoài rốt cuộc chủ động một lần, biết hẹn cô nương nhà người ta đi uống cà phê, không uổng phí hắn tận tâm tận lực tác hợp hai người.
Thẩm Cửu nhướng mày, thuận miệng hỏi một câu: “Tiểu nha đầu, Lục Hoài hắn hẹn ngươi ra làm cái gì?”
Thẩm Cửu nghĩ, hồ lô cưa miệng Lục Hoài này, nếu hắn tự đi hỏi hắn, hắn nhất định sẽ không nói cho hắn. Nghĩ tới nghĩ lui, Thẩm Cửu cảm thấy, cũng chỉ có thể hỏi Diệp Sở.
Diệp Sở kỳ quái nhìn Thẩm Cửu, rõ ràng là nàng mời Lục Hoài uống cà phê, chẳng lẽ Thẩm Cửu không hỏi rõ ràng sao?
Diệp Sở nhẹ giọng nói: “Không phải, Cửu gia, là ta hẹn Tam thiếu uống cà phê.”
Thẩm Cửu ngẩn ra, gì? Là Diệp Sở mời Lục Hoài uống cà phê? Hai người thật vất vả đi cùng nhau, vậy mà lại là cô nương chủ động.
Lục Hoài lãnh đạm này, khi nào mới có thể chủ động một lần đâu? Thẩm Cửu minh tư khổ tưởng, không được, hắn nhất định phải giúp Lục Hoài.
Thẩm Cửu nhìn Diệp Sở, mở miệng: “Tiểu nha đầu, ngươi phải biết rằng, không phải ai mời Lục Hoài uống cà phê, hắn cũng sẽ đồng ý.”
Ngụ ý của Thẩm Cửu là, tiểu nha đầu, ngươi nhìn xem mặt mũi của ngươi lớn thế nào, ngươi vừa mở miệng, Lục Hoài không hề nghĩ ngợi, trực tiếp đồng ý.
Ngay sau đó, Thẩm Cửu lại nói: “Càng nhiều lúc, có vài người còn không thể thấy mặt Lục Hoài.”
Nhìn xem, cô nương nào có thể có đãi ngộ như vậy? Này không phải thích thì là cái gì?
Làm lơ tâm tư nho nhỏ của Thẩm Cửu, Diệp Sở lại nghĩ, tính tình Lục Hoài lạnh lùng, vốn không thích thân cận với người khác, hơn nữa thân phận của hắn hiển hách, người khác nhìn thấy cũng chỉ kính sợ hắn.
Đời này, nàng và Lục Hoài từ lúc bắt đầu thử lẫn nhau, tới bây giờ hỗ trợ lẫn nhau, tuy Lục Hoài còn không biết nàng chính là người hảo tâm, nhưng mà, hai người thật sự là bạn bè.
Diệp Sở rũ con ngươi, nhàn nhạt nói: “Tam thiếu giúp ta nhiều như vậy, ta nên mời Tam thiếu.”
“Ta coi Tam thiếu là bạn, cho nên Tam thiếu và ta uống cà phê, cũng không có gì kỳ quái.”
Diệp Sở đều nói như vậy, Thẩm Cửu còn có thể nói cái gì. Thẩm Cửu bất đắc dĩ, hai người kia đến bây giờ còn coi lẫn nhau là bạn.
Sau đó, Thẩm Cửu cười khẽ một tiếng, thôi, bạn bè liền bạn bè đi, tóm lại gần hơn lúc trước một chút.
Diệp Sở nhìn Thẩm Cửu: “Cửu gia, nếu không có chuyện khác, ta đây đi trước.” Đinh Nguyệt Toàn còn đang ở bên ngoài chờ nàng, Diệp Sở muốn đi gặp nàng.
Thẩm Cửu gật đầu, Diệp Sở đứng lên, khi đi tới cửa, phía sau vang lên thanh âm của Thẩm Cửu.
“Tiểu nha đầu, nếu Đinh Nguyệt Toàn tới Đại Đô Hội, ta sẽ che chở nàng.”
Đinh Nguyệt Toàn là bạn của Diệp Sở, Thẩm Cửu xem phần Diệp Sở, tự nhiên sẽ chiếu cố nàng nhiều một ít.
Không nhắc tới điểm này, chỉ bằng Đinh Nguyệt Toàn hát hay như vậy, có thể giúp hắn thắng cuộc Kiều Lục, Thẩm Cửu cũng nhất định sẽ bảo vệ nàng.
Diệp Sở xoay người, cười: “Cảm ơn ngài, Cửu gia.”
Thẩm Cửu làm lão bản cuả Đại Đô Hội, nói chuyện đương nhiên nhất ngôn cửu đỉnh. Mặc dù Kiều Lục muốn tới gây sự với Đinh Nguyệt Toàn, Đinh Nguyệt Toàn cũng không cần lại lo lắng.
......
A Quỳnh là ca nữ ở Đại Đô Hội, lúc trước A Điệp ở, trong mắt mọi người chỉ thấy được A Điệp, cho nên, A Quỳnh vẫn luôn bị A Điệp áp chế.
Nhắc tới ca nữ nổi tiếng ở Đại Đô Hội, phản ứng đầu tiên của mọi người chính là A Điệp, rất ít người sẽ nghĩ đến A Quỳnh.
Kỳ thật A Quỳnh đã xem như là ca nữ tương đối nổi tiếng ở Đại Đô Hội, nhưng A Quỳnh không cam lòng, nàng muốn trước nay đều không phải thứ hai, nàng chỉ cần thứ nhất.
A Quỳnh còn tưởng rằng đời này nàng đều không xuất đầu được, đột nhiên có một ngày, truyền đến tin A Điệp bị Tiên Nhạc Cung đào đi.
A Quỳnh mừng rỡ như điên, A Điệp rốt cuộc đi rồi, ở Đại Đô Hội không còn đối thủ có thể cạnh tranh với nàng.
Sau này, tuy có ca nữ mới vào, nhưng ai cũng không thể nổi bật hơn A Quỳnh, A Quỳnh chân chính đạt được tâm nguyện.
Ngày này, A Quỳnh hát xong, nàng chậm rãi đi xuống từ trên đài, trên mặt còn mang theo ý cười.
A Quỳnh ngồi trong phòng trang điểm, chuẩn bị dỡ trang sức trên đầu xuống. Tâm trạng của nàng rất tốt, trong miệng còn hừ ca.
Lúc này, hầu gái của nàng đi vào, thấp giọng nói: “A Quỳnh cô nương, ca nữ phỏng vấn đã tới rồi.”
A Quỳnh còn đang gỡ trang sức, không chút để ý: “Thì tính sao?”
Ca nữ mới tới rất nhiều, cách một đoạn thời gian sẽ có người mới tới phỏng vấn, nhưng ca nữ nổi tiếng nhất Đại Đô Hội vẫn là A Quỳnh nàng, người khác sao có thể so với một nửa của nàng.
Nàng mới không đặt những người đó vào mắt.
Hầu gái thấy A Quỳnh không chút nào quan tâm, lại mở miệng: “Ta thấy Cửu gia đi phỏng vấn ca nữ mới tới kia.”
Nghe vậy, động tác của A Quỳnh bỗng nhiên ngừng, đuôi lông mày hiện lên ý cười lạnh nhạt: “Cửu gia đi?”
Việc phỏng vấn ca nữ, Cửu gia chưa từng quản, vì sao lúc này Cửu gia sẽ đi qua. Chẳng lẽ ca nữ mới tới kia có chỗ đặc biệt gì sao?
Hầu gái nói: “Đúng vậy, Cửu gia đi qua.”
Sắc mặt của A Quỳnh trầm xuống, vứt khuyên tai lên trên bàn, phát ra tiếng “bang” vang lớn.
Hầu gái lập tức cúi đầu, không dám nói nữa. Những người khác trong phòng trang điểm cũng không dám phát ra âm thanh.
Lúc trước tính tình của A Quỳnh liền không tốt, hiện tại nổi tiếng, tính tình lớn hơn nữa, tất cả mọi người đều biết tính tình của A Quỳnh, không dám trêu chọc A Quỳnh lúc này.
A Quỳnh cười lạnh một tiếng: “Cửu gia đều đi xem nàng, mặt mũi thật lớn!”
A Quỳnh cực kỳ tức giận, nàng thật vất vả mới có thể đến địa vị hôm nay, sao lại có thể bị một kẻ mới tới vượt nổi bật.
A Quỳnh sửa sang tóc và quần áo, thong thả ung dung đứng lên, nói: “Đi, đi gặp nàng.”
Nàng muốn nhìn xem ca nữ này có địa vị gì, cư nhiên có thể được Cửu gia đối đãi như vậy.
A Quỳnh mang theo hầu gái đi đến chỗ phỏng vấn, nàng đứng nhìn ở cách đó không xa.
Một lát sau, một nữ tử thanh lệ đi ra, dáng người nàng cao gầy, ngũ quan tinh xảo, ai nhìn cũng sẽ cảm thấy này thật là một mỹ nhân.
Hầu gái ghé vào bên tai A Quỳnh nói: “A Quỳnh cô nương, nàng ta chính là ca nữ tới phỏng vấn.”
Trong mắt A Quỳnh hiện lên ghen ghét, nàng không ngờ ca nữ này xinh đẹp như vậy, cho dù là A Điệp, phỏng chừng cũng kém hơn nàng ta.
A Quỳnh tức cực, nếu ca nữ này vào Đại Đô Hội, nào còn có vị trí cho nàng.
Không được, tuyệt đối không thể để ca nữ này vào, A Quỳnh đi qua chỗ Đinh Nguyệt Toàn.
Sau khi Đinh Nguyệt Toàn tách khỏi Diệp Sở, đi ra ngoài, chuẩn bị ở cửa Đại Đô Hội chờ Diệp Sở. Lúc này, bên tai nàng vang lên thanh âm của một nữ tử.
“Có vài người a, đừng không biết trời cao đất rộng, Cửu gia chỉ trùng hợp tới xem nàng ca hát, liền cho rằng Cửu gia coi trọng nàng.”
Lời này là A Quỳnh cắn răng nói ra, nàng cực kỳ ghen ghét, vì sao ca nữ này lại được Cửu gia coi trọng.
Hầu gái biết A Quỳnh muốn sửa trị ca nữ này, liên tục phụ họa: “Đúng vậy, còn không phải là một nha đầu ở nông thôn thôi, hát cái gì a, chỉ xứng làm những việc sống đê tiện.”
Làm thấp Đinh Nguyệt Toàn, hầu gái lại nịnh nọt A Quỳnh: “A Quỳnh cô nương thì khác, lớn lên đẹp, hát hay, tất cả mọi người đều nâng ngài đâu.”
Đinh Nguyệt Toàn nghe thấy mấy từ nha đầu ở nông thôn, Cửu gia, còn có chỗ nào không rõ, hai người kia nói chính là nàng.
Các nàng nói rất khó nghe, mỗi một câu đều châm chọc nàng, nhưng Đinh Nguyệt Toàn không muốn gây chuyện vào người, nàng chỉ hơi dừng một chút, liền tiếp tục đi lên phía trước.
A Quỳnh thấy Đinh Nguyệt Toàn không để ý nàng, cười lạnh một tiếng, nàng cũng sẽ không để Đinh Nguyệt Toàn đi như vậy. A quỳnh dứt khoát đi đến trước mặt Đinh Nguyệt Toàn, ngăn chặn đường đi của Đinh Nguyệt Toàn.
“Ta nói chuyện với ngươi, ngươi không nghe thấy sao?”
Đinh Nguyệt Toàn thấy không thể tránh, đành phải ngẩng đầu, nhìn về phía A Quỳnh.
A Quỳnh nhìn gần Đinh Nguyệt Toàn, chỉ cảm thấy Đinh Nguyệt Toàn càng xinh đẹp, làn da của nàng trắng nõn, ngũ quan tinh xảo, trên người còn mang theo một loại ý nhị nói không nên lời.
A Quỳnh tức đến nắm chặt tay, nàng lạnh lùng nói: “Ngươi chính là ca nữ đến phỏng vấn?”
Đinh Nguyệt Toàn hít sâu một hơi: “Ân.”
A Quỳnh tấm tắc vài tiếng, đánh giá quần áo của Đinh Nguyệt Toàn, trên mặt tràn đầy khinh thường: “Không ai nói cho ngươi, bộ quần áo này của ngươi thật xấu sao?”
“Liền bộ dáng này của ngươi, còn có mặt mũi đến Đại Đô Hội?”
Dừng một chút, A Quỳnh lại mở miệng: “Nếu ta là ngươi, đã sớm tránh ở trong nhà, miễn cho ra tới mất mặt xấu hổ.”
Sắc mặt của Đinh Nguyệt Toàn tái nhợt vài phần, hơi rũ đầu, không phản bác, nàng chỉ nghĩ nhanh chóng rời đi nơi này.
Đinh Nguyệt Toàn mới vừa đi vài bước, A Quỳnh lại chặn trước mặt nàng, tàn nhẫn nói: “Ta cảnh cáo ngươi, ngươi thức thời chút cho ta, đừng lại bước vào Đại Đô Hội nửa bước, nếu không, ta sẽ không khách khí với ngươi!”
Lúc này, một thanh âm lạnh lùng vang lên.
“Ngươi sẽ không khách khí với ai?”
A Quỳnh nhìn qua, một thiếu nữ thanh lãnh đứng phía sau nàng. A Quỳnh tức giận: “Ngươi tính cái gì......”
Ngữ khí của Diệp Sở lạnh băng: “Vô duyên vô cớ nhục mạ người khác, ngươi cho rằng ngươi là ai?”
Lúc Diệp Sở ra tìm Đinh Nguyệt Toàn, thấy A Quỳnh đang khi dễ Đinh Nguyệt Toàn, sắc mặt của nàng tức khắc lạnh lùng, bước nhanh qua. Lúc này, A Quỳnh đã mắng không ít lời khó nghe, đều rơi vào tai Diệp Sở.
Hầu gái của A Quỳnh thấy có người nói A Quỳnh, nàng vội vàng mở miệng: “A quỳnh cô nương chính là ca nữ được hoan nghênh nhất Đại Đô Hội, giáo huấn một nha đầu ở nông thôn, còn cần lý do gì?”
Diệp Sở lạnh lùng liếc hầu gái một cái: “Nga? Theo như ngươi nói, ngươi là hầu gái của nàng, nàng liền có thể tùy ý nhục mạ, tùy tiện giẫm đạp ngươi sao?”
Hầu gái tức khắc ngậm miệng.
Diệp Sở nhàn nhạt nói: “Chẳng lẽ ngươi không có tự tôn như vậy sao?”
Thanh âm của Diệp Sở thanh thanh lãnh lãnh, dừng trong tai nha hoàn, lại khiến trái tim hầu gái đột nhiên run lên.
Hầu gái nhớ tới khi tâm trạng của A Quỳnh không tốt liền lấy nàng hết giận, mặc dù nàng không phạm phải sai lầm gì, A Quỳnh cũng sẽ tiết khí lên người nàng.
Trong mắt hầu gái hiện lên một tia hận, cúi đầu.
Ánh mắt của Diệp Sở lạnh lùng đảo qua cả người A Quỳnh, thấy trước ngực nàng có nhãn hiệu hoa quỳnh, liền biết nghệ danh của người này là Hoa Quỳnh.
Diệp Sở nhìn A Quỳnh, khóe miệng phiếm chút trào phúng: “A, hoa quỳnh thanh lệ, ngươi cố tình mặc đồ yêu diễm như vậy, không phải năng lực lý giải có vấn đề đi?”
A Quỳnh vừa định phản bác, Diệp Sở lại mở miệng: “Nhưng mà, ta cũng có thể lý giải, ngươi nói chuyện ác độc như vậy, suốt ngày chỉ nghĩ tính kế người khác, chả trách đầu óc không nhanh nhạy.”
Diệp Sở thấy Đinh Nguyệt Toàn bị khi dễ, nàng cực kỳ tức giận. Rõ ràng Đinh Nguyệt Toàn chưa làm gì cả, liền đã bị nhục mạ ác độc, nàng nhất định phải giáo huấn A Quỳnh.
A Quỳnh cực lực bình phục cảm xúc, nàng ưỡn ngực, phản bác: “Kia lại như thế nào? Mọi người liền thích ta mặc như vậy.”
Diệp Sở không nhanh không chậm nói: “Kia cũng đúng, có vài người chưa hiểu việc đời, thích ngươi như vậy, cũng là trong tình lý.”
Ngực A Quỳnh phập phồng kịch liệt, không ngờ Diệp Sở sẽ châm chọc nàng như vậy, nhưng miệng nàng không đủ nhanh nhẹn, không thể phản bác.
Ngay sau đó, Diệp Sở hơi nghiêng đầu, thanh âm như gió lạnh: “Người nào đó thật không biết tự lượng sức mình, luôn nghĩ dẫm người khác thượng vị, cho dù sau này nàng trở thành ngôi sao ca nhạc nổi tiếng nhất Bến Thượng Hải, ai biết tương lai có thể rơi thảm hại hơn hay không?”
Ngay sau đó, Diệp Sở lại nói: “Nga, nếu làm người nói như rồng leo, làm như mèo mửa, đời này có thể xuất đầu hay không, còn không nhất định đâu.”
A Quỳnh tức đến máu cả người xông lên não, bén nhọn kêu: “Ngươi đồ tiện......” Nàng giơ tay lên, ánh mắt hung ác, mắt thấy liền đánh phải Diệp Sở!
Còn chưa dứt lời, một người nam nhân tức giận: “Câm miệng, ai cho ngươi vô lễ với Diệp Nhị tiểu thư?”
Tào An nghe xong Thẩm Cửu phân phó, đi ra nhìn xem Diệp Sở lên xe chưa, không ngờ lại thấy A Quỳnh mắng Diệp Sở, Tào An lập tức mở miệng trách cứ A Quỳnh.
A Quỳnh vừa định giơ tay đánh Diệp Sở, nhìn thấy Tào An mắng mình, nàng lập tức luống cuống, tay cứng đờ giữa không trung.
Tào An lạnh giọng: “Diệp Nhị tiểu thư là khách quý của Cửu gia, ngươi mạo phạm Diệp Nhị tiểu thư, ăn gan hùm mật gấu sao?”
Khách quý? Một thanh âm oanh lên trong đầu A Quỳnh, nàng vẫn luôn cho rằng Diệp Sở chỉ là một nha đầu bình thường, ai có thể nghĩ đến Diệp Sở lại có quan hệ với Cửu gia.
Mặt A Quỳnh nháy mắt trắng bệch.
Tào An nhìn A Quỳnh, lạnh lùng nói: “Xin lỗi Diệp Nhị tiểu thư.”
A Quỳnh nháy mắt không có khí thế vừa rồi, nàng hoảng loạn nói: “Diệp Nhị tiểu thư, vừa rồi xin lỗi.”
Diệp Sở liếc nàng một cái, thanh âm có chút đạm mạc: “Ngươi xin lỗi ta làm cái gì? Người ngươi nên xin lỗi, là nàng.”
Diệp Sở chỉ Đinh Nguyệt Toàn.
A Quỳnh không biết quan hệ giữa Diệp Sở và Đinh Nguyệt Toàn là gì, nhưng nàng không thể không cúi đầu: “Vị tiểu thư này, vừa rồi ta nói chuyện mạo phạm, thật xin lỗi.”
Đinh Nguyệt Toàn không nói gì.
Lúc này Tào An mới nhìn về phía Diệp Sở, mặt mang xin lỗi: “Diệp Nhị tiểu thư, ngài bị sợ hãi.”
Diệp Sở nói: “Không có việc gì.” Dù sao ca nữ này đã bị nàng giáo huấn, nói vậy về sau không dám lại làm gì với Đinh Nguyệt Toàn.
Diệp Sở nói: “Ta và Nguyệt Toàn đi trước.”
Tào An: “Diệp Nhị tiểu thư đi thong thả.”
Sau khi Diệp Sở rời đi, Tào An nhìn A Quỳnh, lạnh giọng: “A Quỳnh, quy củ của Đại Đô Hội ngươi đã quên sao?”
A Quỳnh giật mình, lúc này mới nhớ tới Thẩm Cửu từng nói, bên trong Đại Đô Hội muốn đoàn kết nhất trí, không được vì ích lợi lục đục với nhau, nếu phát hiện loại việc này, nghiêm trị không tha.
A Quỳnh bị truy phủng trong khoảng thời gian này mê tâm, đã sớm quên những quy củ đó, nàng cuống quít nói: “Thật xin lỗi, ta làm sai, ta không nên làm như vậy.”
Tào An cười lạnh một tiếng, nói: “Trong một tháng kế tiếp ngươi đều không thể lại lên đài diễn xuất, chuyện còn lại, về sau lại nói.”
Tay chân A Quỳnh lạnh lẽo, một lòng rơi xuống đáy cốc. Một tháng không thể lên đài diễn xuất, chờ nàng trở lại, nhân khí thật vất vả tích góp phỏng chừng đã sớm không có.
Đến lúc đó Đại Đô Hội nào còn có vị trí của nàng? A Quỳnh tức khắc nản lòng thoái chí.
Tào An mắt lạnh nhìn A Quỳnh phản ứng, trong lòng khinh thường, hiện tại hối hận có ích lợi gì.
......
Nếu Đinh Nguyệt Toàn thành công vào Đại Đô Hội, Diệp Sở liền trở lại trường đi học.
Hôm nay, giống như bình thường, tan trường, Diệp Sở đi hướng ga tàu điện.
Loa ô tô vang một trận, Diệp Sở quay đầu nhìn lại, chờ xe ít đi, mới đi qua đường cái. Ga tàu điện cách trường học có chút khoảng cách, yêu cầu đi đường một đoạn.
Bên cạnh ga tàu điện có một quầy báo chí, mỗi ngày đều sẽ cung cấp tạp chí mới. Khi Diệp Sở đi ngang qua, dừng lại một lúc, chuẩn bị mua mấy quyển.
Diệp Sở là khách quen của quầy báo này, lão bản là một nữ trung niên nhiệt tình, thân thiết, nhìn thấy Diệp Sở liền chào nàng, nói cho nàng này đó là sách báo mới.
Diệp Sở lễ phép chào hỏi, cúi đầu chọn.
Bên người hình như đến một người, duỗi tay cầm một quyển sách.
Bóng ma bao phủ xuống dưới, ánh sáng lập tức tối lại. Tạp chí trong tay Diệp Sở bị che một nửa, nhưng Diệp Sở không ngẩng đầu, tiếp tục lật.
Lúc này, một thanh âm nam nhân xa lạ vang lên.
“Trước nay Lý Quách nhiều đầu phân. Sàn sàn như nhau đều thanh tuấn.”(*)
* Tại hạ không biết dịch.
Diệp Sở không quản người nọ, cảm thấy người nọ hẳn là rất thích làm thơ. Diệp Sở cảm thấy mấy quyển tạp chí mới đều không tệ, chuẩn bị trả tiền mua.
Nhưng mà người ở bên lại nói tiếp, lần này lại hướng về phía Diệp Sở.
“Tại hạ Bá Tuấn, tiểu thư, nàng cũng thích đọc sách?”
“Xem ra chúng ta thật có duyên phận.”
Tác giả có lời muốn nói: Làm người đừng trang bức, trang bức gặp sét đánh.