Nhật Ký Nuông Chiều Nữ Phụ Thời Dân Quốc

Chương 70: Chương 70: Chương 63




Tiếng sấm đã dừng, mưa ngoài cửa sổ, an tĩnh lẳng lặng. Thư phòng Phủ Đốc Quân vô cùng yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng hít thở nhợt nhạt của đối phương.

Dường như không nghe thấy bất cứ thanh âm gì, nơi này cũng không có bất cứ ai tới quấy rầy, bọn họ ôm thật lâu.

Phảng phất lúc trước chưa từng gần nhau như vậy.

Lục Hoài chỉ cảm thấy độ ấm trên người của Diệp Sở đang ở trong lòng ngực rất lạnh, liền ôm chặt nàng. Trên người nàng luôn mang theo hương thơm nhẹ nhàng kia, khiến hắn không thể tự chủ muốn tới gần.

Hắn quên hết ước định của hai người lúc trước, mê muội trầm mê rơi vào.

Cũng không biết qua bao lâu, suy nghĩ rối loạn của Lục Hoài cũng chậm rãi bình tĩnh lại. Hắn nhận thấy Diệp Sở ở trong lòng ngực hắn an tĩnh hít thở.

Nàng không giãy giụa, cũng không kháng cự hắn ôm.

Lục Hoài đã mở miệng: “Diệp Sở.”

Thanh âm của Lục Hoài giống như chuông cảnh báo, gõ tỉnh Diệp Sở. Tâm thần nàng căng thẳng, thật nhanh liền nhớ tới ước định lúc trước của bọn họ.

Diệp Sở theo bản năng lui về sau, hai tay của hắn cũng trùng hợp nới lỏng ra.

Nàng thoát khỏi cái ôm của Lục Hoài.

Lúc này, đầu óc Diệp Sở trở nên thanh tỉnh. Trái tim nàng đập mạnh liên tục, sắc mặt có chút hoảng loạn, này đó đều là phản ứng không nên xuất hiện trước mặt Lục Hoài.

Diệp Sở nỗ lực áp xuống cảm giác dâng lên trong lòng, ý đồ khiến biểu tình của bản thân bình thường một ít.

Đợi khi Lục Hoài giương mắt nhìn nàng, Diệp Sở đã khôi phục trấn định.

Lục Hoài đảo qua mặt Diệp Sở, sắc mặt nàng rõ ràng bình tĩnh, lại không dấu vết mà tránh đi tầm mắt của hắn, không dám nhìn hắn.

Ngón tay Lục Hoài dường như vẫn có thể cảm nhận được từng sợi tóc dài xẹt qua, hắn cũng định quên đi loại cảm giác này, tiếp tục đối xử với nàng giống như thường.

Bọn họ đều thu lại cảm xúc, phảng phất phía trước không có gì xảy ra cả.

Lục Hoài: “Là người của Đổng Hồng Xương làm.”

Đổng Hồng Xương là thủ lĩnh trực hệ của quân phiệt, hắn luôn như hổ rình mồi với khu Hoa Bắc, đã từng sai người ám sát rất nhiều lần, đều bị Lục Tông Đình hóa giải.

Mà cuộc ám sát lúc này không hề có báo động trước, cứ việc Lục Tông Đình đã phòng bị, vẫn bị hắn làm được.

Đổng Hồng Xương làm tất cả muộn thứ, chính là vì gây rối loạn ở khu Hoa Bắc.

Mà hắn đã sớm theo dõi Thượng Hải, không biết khi nào sẽ tiến công.

Trong khoảnh khắc, Lục Hoài đã quyết định. Lục gia ở Tô Châu có một tòa nhà, tương đối bí ẩn, không ai biết. Sinh hoạt ở bên kia khá bình tĩnh, nếu mang theo bảo vệ, thì càng an toàn.

Lục Hoài nói với Diệp Sở: “Ta gọi người đưa nàng đi Tô Châu.”

Ý của Lục Hoài rõ ràng là muốn để Diệp Sở rời xa thương tổn, hắn định một mình đối mặt với nguy hiểm.

Diệp Sở ngẩn ra: “Ta muốn ở lại Thượng Hải.”

Lục Hoài từ chối: “Nàng không thể ở lại.”

Thượng Hải đã bị rất nhiều người theo dõi, huống chi là nơi rất nguy hiểm như Phủ Đốc Quân.

Ngữ khí của Diệp Sở rõ ràng, không cho xía vào: “Hiệp ước viết rõ, Lục Hoài, ngươi không thể can thiệp lựa chọn của ta.”

Lục Hoài nhìn Diệp Sở, ánh mắt của nàng trong trẻo lại kiên định, phảng phất đã sớm hạ quyết tâm.

Lục Hoài không lay chuyển được Diệp Sở, cuối cùng đành đồng ý.

......

Diệp Sở chợt bừng tỉnh từ trong mơ, nàng ngơ ngác nhìn, nhất thời quên mất mình ở nơi nào.

Nghe thấy tiếng mưa phùn ngoài cửa sổ, nàng dần dần khôi phục bình tĩnh, ý thức được kia chỉ là chuyện đời trước.

Nàng chỉ ngủ mơ thôi, tất cả mọi việc đều đã qua.

Hiện tại Diệp Công Quán vẫn tồn tại, Diệp Sở vẫn là Diệp gia Nhị tiểu thư.

Diệp Sở chậm rãi quay đầu, nhìn ngày tháng trên lịch treo tường, ngày 11 tháng 12.

Nàng đột nhiên biết vì sao nhiều ngày nay tâm thần không yên, đời trước, một tuần sau, Đốc Quân Lục Tông Đình sẽ bị ám sát. Trận hành động này tuy lấy thất bại chấm dứt, nhưng Lục Đốc Quân lại bị thương nghiêm trọng.

Diệp Sở nhớ rõ, lúc ấy, toàn bộ Thượng Hải đều hoảng sợ, vì tránh để học sinh gặp phải nguy hiểm ngoài ý muốn, trường học cho nghỉ rất lâu.

Lục Tông Đình đi một chuyến qua quỷ môn quan, cuối cùng còn sống. Nhưng trong lúc ấy, rất nhiều kẻ ở Bến Thượng Hải không an phận, ngo ngoe rục rịch, chọc không ít chuyện.

Đời trước xảy ra những việc này, không chỉ khiến bá tánh khẩn trương, còn khiến Lục Hoài bận rộn một thời gian dài.

Diệp Sở nhất định phải nói chuyện này cho Lục Hoài, để tránh khỏi những sự cố lúc trước, cũng không để hắn bị cuốn vào mấy cuộc phân tranh đó.

Diệp Sở suy nghĩ một chút, rồi lại buồn rầu.

Gần đây, Lục Hoài đã biết Kiều Lục đã tới trường Trung Học Tín Lễ, hắn vẫn luôn cho người bảo vệ nàng. Những người đó làm việc nghiêm túc, chỉ cần nàng ra khỏi Diệp Công Quán, bọn họ liền sẽ theo kịp.

Nếu Diệp Sở muốn truyền tin này cho Lục Hoài, nhất định phải dấu diếm thân phận đi tìm hắn.

Mà hiện tại quan hệ của Diệp Sở và Lục Hoài không tệ, nàng không thể trực tiếp ném những người theo dõi kia giống như lúc trước, như vậy chắc chắn khiến Lục Hoài hoài nghi.

Nghĩ như vậy, đưa tin tức này đi như thế nào ngược lại trở nên khó giải quyết.

Diệp Sở không ngủ nữa, theo thời gian trôi đi, trời dần dần sáng.

Không khí sáng sớm khá lạnh, Diệp Sở càng thanh tỉnh hơn.

Diệp Sở đơn giản dùng qua bữa sáng, liền ở lại trong phòng. Thời gian hơi sớm, nếu hiện tại liền ra cửa, bị người của Lục Hoài đuổi kịp, mục tiêu quá rõ ràng, nàng không thể thoát thân.

Cho nên, Diệp Sở chờ tới buổi chiều, lúc này mới rời đi Diệp Công Quán.

Diệp Sở một mình đi Cửa hàng Vĩnh An, lúc nàng xuống xe, liền biết người của Lục Hoài đã ở phía sau.

Trong tay Diệp Sở cầm một cái túi, vào Vĩnh An.

Thái độ của những người kia với nàng luôn là khách khí có lễ, cũng sẽ không tiến lên quấy rầy nàng. Hiện tại nàng vào Vĩnh An, bọn họ sẽ chờ ở bên ngoài.

Chỉ khi có nhân vật khả nghi xuất hiện, bọn họ mới đi vào.

Trong lòng Diệp Sở đã có kế hoạch, nàng biết nên lặng yên không một tiếng động mà vòng qua mấy tai mắt kia, đi tìm Thiếu soái của bọn họ như thế nào.

Diệp Sở nhanh chóng mua hai bộ quần áo ở trong đấy, một bộ là tây trang dành cho nam, một cái là áo khoác khá rộng.

Thân hình không thể thay đổi, Diệp Sở chỉ có thể mượn dùng quần áo để ngụy trang.

Diệp Sở trước mặc vào bộ tây trang cho nam, nhét tóc dài vào mũ, đeo kính chuẩn bị sẵn. Nàng hơi còng lưng, giả dạng thành một nam nhân có thân hình thấp bé, đi ra Cửa hàng Vĩnh An.

......

Người của Lục Hoài cũng không phát hiện không đúng, Diệp Sở lập tức đi đến chỗ ngoặt, vòng hai lần mới gọi xe kéo rời đi.

Diệp Sở đưa một khối đại dương, đè thấp tiếng nói: “Khách sạn Hòa Bình.”

Người kéo xe thấy tiền sáng mắt, thật mừng rỡ, đương nhiên không chú ý Diệp Sở ăn mặc có chút cổ quái, chỉ lo kéo xe.

Diệp Sở biết rõ, hiện tại Lục Hoài nhất định ở Khách sạn Hòa Bình.

Còn Khách sạn Hòa Bình này, còn có lai lịch không nhỏ.

Nhiều năm trước, Bến Thượng Hải vốn có ba bang phái có tiếng nhất. Thanh Hội, Hồng Môn cùng Kha Lão Hội, ba bang thế chân vạc, không ai nhường ai.

Mười mấy năm trước, trong khi Hồng Môn và Kha Lão Hội tranh chấp, Kha Lão Hội tổn thương nguyên khí nặng nè, gần như huỷ diệt. Mà Hồng Môn ngược lại thành bang phái duy nhất có thể chống lại Thanh Hội.

Quân phiệt các nơi luôn tranh khối đất Thượng Hải phú quý này, mượn cơ hội làm không ít động tác. Vì bảo vệ Bến Thượng Hải, Đốc Quân Lục Tông Đình thành lập Khách sạn Hòa Bình để kiềm chế hai phái.

Khách sạn Hòa Bình, ý nghĩa giữ gìn hòa bình một phương.

Mà hiện tại, Lục Tông Đình thường ở Phủ Đốc Quân ở Nam Kinh, Khách sạn Hòa Bình tự nhiên rơi xuống tay Thiếu soái Lục Hoài.

Đời trước, Diệp Sở ở bên Lục Hoài, thường xuyên theo hắn đi rất nhiều nơi. Mà thứ bảy thứ hai mỗi tháng, Lục Hoài đều sẽ ở Khách sạn Hòa Bình.

Lúc này tin tức quan trọng, thời gian quan trọng, Diệp Sở cần thiết tự đưa qua.

Hơn nữa, cuộc điện thoại lần trước hoàn toàn là lửa sém lông mày, nàng cũng không muốn bị bại lộ. Việc kia thật nhanh liền xảy ra, Diệp Sở thật sự không có biện pháp, mới lựa chọn gọi điện cho Lục Hoài.

Gọi một lần có thể, nếu là hai lần, ba lần...... Diệp Sở cũng không thể bảo đảm trong mỗi lần gọi điện thoại, nàng đều có thể ngụy trang tiếng nói tốt nhất.

Lục Hoài thông minh như vậy, nếu hắn nghe ra đó là thanh âm của nàng, nên làm gì bây giờ?

Diệp Sở hiện tại còn không thể mạo hiểm.

Nghĩ nghĩ, đã đến Khách sạn Hòa Bình rồi. Diệp Sở bảo người kéo xe dừng ở giao lộ phía trước, nàng tự đi qua.

Diệp Sở hơi cong lưng, ngụy trang thành một nam tử tuổi trẻ thấp bé, bước chân rất tầm thường, vào Khách sạn Hòa Bình.

Buổi chiều, khách sạn Hòa Bình, tiếng người ầm ĩ, khắp nơi đều có không ít người đang nói chuyện. Có người mặc áo dài, có người mặc áo khoác ngoài, còn có mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn, tây trang cũng không ít.

Có lẽ là giao tiếp nhiều, giọng mỗi người đều to lớn vang dội, mặc dù ở sảnh lớn của Khách sạn Hòa Bình, nói chuyện cũng không bé giọng.

“Thiết, kẻ hèn một thành viên của Kha Lão Hội, tới Khách sạn Hòa Bình làm cái gì?”

“Ta tới bên này tìm đạo lý, Hồng Môn các ngươi đừng ỷ thế hiếp người.”

“......”

Kha Lão Hội trải qua trận tai họa mười mấy năm trước, hiện nay chỉ là một bang hội nhỏ. Hồng Môn chướng mắt Kha Lão Hội, cũng không ngừng gây chút phiền toái nhỏ.

Ở trong Hồng Môn, không tồn tại quy củ, ai mặt mũi lớn, người đó chính là vương pháp.

Nhưng mà, những quy củ đó của Hồng Môn ở Khách sạn Hòa Bình liền biến mất. Bởi vì ở Khách sạn Hòa Bình, chú ý chính là công bằng công chính.

Diệp Sở cũng không để ý mấy người kia tranh chấp, nàng có việc quan trọng cần làm, thời gian không nhiều lắm.

Nơi này ngư long hỗn tạp, càng nhiều là người trên đường, cho nên nàng cũng không lo lắng bộ dáng này của nàng sẽ khiến người khác chú ý.

Tầng trên cũng người đến người đi, bóng dáng Diệp Sở biến mất trong đám người, cũng không đáng chú ý.

Bước chân của Diệp Sở không nhanh không chậm, giống một người thường vô cùng tầm thường. Nếu có việc, tất cả mọi người đều sẽ xử lý ở dưới, càng đến tầng trên, người càng thưa thớt.

Phòng của Lục Hoài ở tầng thứ năm, nói như vậy, sẽ không có người đi lên, trừ phi có việc lớn liên quan đến tính mạng. Ví dụ như năm đó Thẩm Cửu bị Kiều Lục đuổi giết, hắn chạy đến Khách sạn Hòa Bình, được Lục Hoài bảo vệ.

Diệp Sở biết, cửa lên tầng năm có người trông coi.

Nàng cúi đầu nhìn thời gian, hiện tại là hai giờ buổi chiều, đúng lúc sắp thay ca, bảo vệ rất mệt, sự cảnh giác sẽ giảm xuống.

Nhưng sau 2 giờ 10 phút, bảo vệ mới sẽ đến đây.

Diệp Sở muốn đưa tờ giấy cho Lục Hoài, nàng chỉ có không đến mười phút.

Diệp Sở đánh giá một chút, hành lang kia hiện tại không người. Bảo vệ đang thất thần, chứng minh Lục Hoài không ở trong phòng, cho nên thái độ của hắn mới có chút không chút để ý.

Thừa dịp bảo vệ quay đầu, Diệp Sở bước nhanh đến chỗ hắn. Nàng tìm đúng vị trí, một chưởng gõ vào cổ hắn, người nọ hôn mê bất tỉnh.

Diệp Sở nhẹ nhàng kéo thân thể hắn vào hành lang, dựa vào trên tường. Hắn chỉ tạm thời hôn mê, sau đó không lâu sẽ tỉnh lại.

Nàng nhẹ giọng nói: “Xin lỗi.”

Vì mạng của chủ tử của ngươi, đành phải ủy khuất ngươi một chút.

Diệp Sở nhanh chóng nhét tờ giấy vào phòng Lục Hoài, cất bước rời đi.

Ở Khách sạn Hòa Bình, phòng ở tầng thứ năm đều trống không, không người dám mở cửa phòng này, nếu muốn đi vào, chỉ có thể chờ bản thân Lục Hoài mở khóa.

Diệp Sở rất yên tâm, tin tức trong tay nàng tuyệt đối sẽ không tiết lộ.

Chờ đến khi Diệp Sở rời khỏi tầng thứ năm, người nọ cũng không tỉnh lại, bảo vệ thay ca cũng không đến.

Diệp Sở dùng tốc độ nhanh nhất đi xuống dưới, nàng phải nhanh chóng rời đi Khách sạn Hòa Bình, để tránh gặp phải Lục Hoài không biết khi nào sẽ đến.

Nàng vẫn luôn để ý động tĩnh xung quanh.

Không khéo chính là, Lục Hoài đang đi lên từ tầng dưới. Bên cạnh hắn là Chu phó quan, Chu phó quan đang bẩm báo gì đó với hắn.

Diệp Sở hoảng hốt, vội trốn vào cửa tầng, vào hành lang. Nàng chạy chậm đi, rẽ vào một chỗ ngoặt.

“Tam thiếu, nếu người của Hồng Môn...”

Thanh âm của Chu phó quan truyền đến, bọn họ hình như đến gần hành lang này.

“Tai vách mạch rừng.” Lục Hoài nhàn nhạt mở miệng, hắn bảo Chu phó quan không cần nói chuyện quan trọng ở chỗ này.

Chu phó quan lập tức im lặng.

Hai người bọn họ chậm rãi bước đi, tiếng bước chân dần dần nhẹ, tiếng nói chuyện cũng biến mất.

Bên này, trong lòng Diệp Sở rất loạn.

Vừa rồi nàng nhét vào phòng Lục Hoài một tờ giấy, nhắc nhở hắn Lục Đốc Quân sắp tao ngộ phục kích.

Nếu ở Khách sạn Hòa Bình trực tiếp đối mặt Lục Hoài, hắn tất nhiên sẽ tò mò.

Càng không cần nói, nàng còn mặc một bộ tây trang của nam.

Lục Hoài cực kỳ thông minh, nếu bị hắn nhìn thấy bộ dáng hiện tại của Diệp Sở. Mặc dù nàng giải thích, hắn cũng sẽ nghi ngờ nàng.

Đây là một ngõ cụt, phía trước không có đường đi, nếu Lục Hoài đi tới, nàng liền không có khả năng thoát đi.

Tuy tiếng bước chân trở nên an tĩnh, nhưng hô hấp của Lục Hoài lại dần dần tới gần.

Cho dù ở nơi nào, Diệp Sở cũng có thể nhận ra tiếng hít thở của hắn.

Nàng cực kỳ mẫn cảm.

Trong lòng Diệp Sở căng thẳng, nhắm lại hai mắt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.