Dựa theo kế hoạch ban đầu, một tuần sau Đốc Quân Lục Tông Đình sẽ trở về Thượng Hải.
Từ khi nhận được tin tức của Diệp Sở, Lục Tông Đình và Lục Hoài thương nghị, dùng kế điệu hổ ly sơn, mượn cơ hội bắt lấy đám người phục kích kia.
Trong kế hoạch chu đáo chặt chẽ này, những người bị bắt đều sẽ chuẩn bị cắn độc tự sát nếu nhiệm vụ thất bại.
Trong lòng Lục Tông Đình và Lục Hoài đã có kế hoạch, bọn họ đã sớm biết người sau lưng đám kia là ai.
Lần hành động này chỉ là cho người kia một cảnh giác.
......
Đã nhiều ngày, Diệp Sở vẫn luôn chú ý sự tiến triển của việc kia, nàng biết năng lực của Lục Hoài, trong kế hoạch của hắn, trước nay không bao giờ xuất hiện sai lầm.
Cuối tuần, Diệp Sở ở nhà lật 《 trình báo 》, phía trên có một tin tức đáng chú ý.
“Lục Đốc Quân bị phục kích ở đường sắt Hỗ Ninh, may mắn không bị thương, hiện đã bắt hết tất cả kẻ phục kích.”
Tin này viết rất cụ thể, chính là vì uy hiếp những người muốn tiếp tục động thủ. Đừng nói quân phiệt khác, ngay cả đám người kia ở Bến Thượng Hải cũng cực kỳ không an phận.
Nhìn báo hôm nay, tâm trạng của Diệp Sở rất tốt. Nàng cất báo chí đi, thay quần áo liền ra cửa.
Hôm nay, Diệp Sở và Đinh Nguyệt Toàn có hẹn, cùng nàng đi đặt sườn xám mới.
Bởi vì Đinh Nguyệt Toàn hiện tại đã là ca nữ của Đại Đô Hội, đãi ngộ với ca nữ của Đại Đô Hội khá tốt, Đinh Nguyệt Toàn được trước một chút tiền.
Đinh Nguyệt Toàn trước dọn ra khỏi chỗ cũ, đổi một khu chung cư càng lịch sự, tao nhã, nhưng nàng vẫn rất tiết kiệm.
Số tiền này dùng để chuẩn bị cho diễn xuất, lão sư dạy diễn xuất của Đại Đô Hội đã dạy Đinh Nguyệt Toàn vài khóa.
Tuy Đinh Nguyệt Toàn trời sinh giọng nói hay, lại lớn lên trong nhà hát, nhưng nàng vẫn cần học tập thêm một ít kỹ xảo biểu diễn.
Trong khoảng thời gian này, Đinh Nguyệt Toàn theo lão sư, mỗi ngày ở nhà luyện giọng.
Chuyện Đại Đô Hội có ca nữ mới cũng không hiếm lạ, nhưng Đinh Nguyệt Toàn hiện tại không cần biểu diễn thường xuyên giống những người khác.
Vì ở ngày diễn đầu đó, sẽ là lần đầu mà đã thành công.
Diệp Sở và Đinh Nguyệt Toàn gặp nhau ở đường Smith. Trên đường này có một tiệm quần áo khá nổi tiếng, Đinh Nguyệt Toàn phải làm một bộ sườn xám mới, sẽ mặc ở đêm diễn đầu tiên.
Hai người gặp mặt, nắm tay đi đến tiệm quần áo.
Phía trước có hai nam tử đang đi, bọn họ ăn mặc áo khoác dài bên ngoài, mang mũ khoan ven, thanh âm nói chuyện hơi lớn.
“Ngươi nghe nói không? Hình như Đại Đô Hội có một ca nữ mới đâu.”
Thanh âm của bọn họ truyền tới, Diệp Sở và Đinh Nguyệt Toàn nhìn nhau một cái.
“Nàng xinh đẹp không? Ca hát dễ nghe không? Đã nhiều ngày ta không đi hội sở, ngươi nói cho ta một chút xem.”
“Ta đi Đại Đô Hội vài lần, nhưng không nhìn thấy nàng. Nghe nói ngay cả tiểu công tử của Quan Tham mưu đi, cũng không thể thấy đâu.”
“Ca nữ này không ra biểu diễn sao?”
“Lúc này thần thần bí bí, nghe nói chỉ có ở đêm diễn đầu tiên mới có thể nhìn thấy nàng.”
“Tên nàng là gì?”
“Dạ Lai Hương.”
“......”
Dạ Lai Hương chính là nghệ danh của ca nữ mới tới Đại Đô Hội.
Tất cả mọi người không biết diện mạo và lai lịch của Dạ Lai Hương, Đại Đô Hội vẫn luôn bảo mật cái này, không có người dám để lộ chút tiếng gió.
Đại Đô Hội chỉ thả ra một ít tin tức, thanh âm của Dạ Lai Hương cực kỳ êm tai, giống như tiếng trời. Nhưng nếu muốn nghe Dạ Lai Hương ca hát, chỉ có thể ở đi xem vào ngày diễn đầu tiên của nàng.
Tin tức này tức khắc gây ra phong ba không nhỏ cho tầng lớp ca nữ Bến Thượng Hải.
Có người cảm thấy Đại Đô Hội đặc biệt khai quật một ca nữ mới ca hát rất hay, là vì đoạt nổi bật của Tiên Nhạc Cung.
Ngươi xem, vài ngày trước, không phải Tiên Nhạc Cung mới đào đi ca nữ A Điệp nổi tiếng nhất Đại Đô Hội đó sao? Đại Đô Hội nhất định phải tìm lại bãi, cho nên mới nghĩ ra biện pháp này.
Mà có người cảm thấy, này chỉ là một mánh lưới của Đại Đô Hội.
Biết đâu ca nữ kia hát cũng bình thường, khá khó để nổi tiếng, vì thế Đại Đô Hội thông qua phương thức này, khiến mọi người trước tiên nhớ kỹ cái tên Dạ Lai Hương.
Cứ việc không ai biết tin tức nào là thật, cũng không biết Dạ Lai Hương hát hay hay dở, bọn họ vẫn nghĩ đi buổi diễn đầu ở Đại Đô Hội, nhìn xem Dạ Lai Hương kia một cái.
Diệp Sở biết tính của Đinh Nguyệt Toàn, nàng rất đạm nhiên, chỉ nghĩ ca hát, không thích tranh giành với người khác. Diệp Sở cho rằng, tuy Đại Đô Hội công bằng, nhưng người phía dưới lại không nhất định là người tốt.
Ví dụ như ca nữ A Quỳnh kia, Đinh Nguyệt Toàn chỉ mới vượt qua phỏng vấn, liền bị nàng khiêu khích. Ở Bến Thượng Hải, người hiếu thắng lại bưng cao dẫm thấp nhiều đếm không xuể.
Diệp Sở nói với Đinh Nguyệt Toàn: “Ngươi hát hay, nếu nổi tiếng, nhất định sẽ chọc chút phiền toái.”
Đinh Nguyệt Toàn gật đầu. Nàng đương nhiên biết những đạo lý đó, nàng muốn ca hát ở Thượng Hải, ở nơi ngợp trong vàng son như vậy, nhất định phải luôn luôn cẩn thận.
Diệp Sở: “Về sau còn có rất nhiều người giống A Quỳnh, ngươi lại muốn làm việc cùng các nàng, nếu chiếm lý, nhất định không thể thua về khí thế.”
Đinh Nguyệt Toàn: “Được.”
Diệp Sở lại dặn Đinh Nguyệt Toàn chú ý một ít việc.
Tuy ngoài miệng Đinh Nguyệt Toàn không nói gì thêm, lại yên lặng nhớ kỹ trong lòng. Nàng biết, A Sở nói, tóm lại sẽ không sai.
Trò chuyện trò chuyện, Diệp Sở và Đinh Nguyệt Toàn vào tiệm quần áo, bên trong treo rất nhiều vải dệt khác nhau. Có một vị khách đang đo kích cỡ, chủ tiệm đang vội, các nàng liền tự nhìn xem trước.
Diệp Sở nhìn tới nhìn lui, nàng chọn cho Đinh Nguyệt Toàn một xấp vải dệt tơ tằm. Màu trắng là chính, phía trên in hoa đỏ nhạt.
Diệp Sở nhìn Đinh Nguyệt Toàn, đôi mắt nàng ấy thanh triệt, khí chất an tĩnh, xác thật rất giống một đóa đinh hương nở trong đêm tối, không tranh không đoạt, lại có ánh sáng của riêng mình.
Diệp Sở càng nhìn xấp vải này, càng cảm thấy thích hợp với Đinh Nguyệt Toàn. Đinh Nguyệt Toàn là một cô nương có mộng tưởng, nàng ấy thích ca hát, tính tình lại tương đối đơn thuần.
Những ca nữ ở Bến Thượng Hải thích mặc sườn xám diễm lệ, nhìn qua hấp dẫn ánh mắt người xem. Nhưng đối với Đinh Nguyệt Toàn, nàng không thể mặc sườn xám diễm lệ, nó sẽ che dấu khí chất vốn có của nàng.
Đinh Nguyệt Toàn là một khối ngọc, trải qua tạo hình, sẽ càng tinh xảo mỹ lệ, sườn xám có chút thuần tịnh lại không quá diễm lệ như vậy rất thích hợp với nàng.
Diệp Sở cầm lấy xấp vải kia: “Ta thấy xấp vải này này rất thích hợp ngươi.”
Đinh Nguyệt Toàn an tĩnh nghe, Diệp Sở tiếp tục nói: “Bài hát Dạ lai hương tương đối an tĩnh, nếu dùng màu sắc tươi đẹp, ngược lại không tốt.”
Diệp Sở nói như vậy, Đinh Nguyệt Toàn cũng càng xem càng hợp ý. Chất liệu xấp vải này không tệ, màu sắc và hoa văn cũng đẹp, xác thật phù hợp cảm giác của bài Dạ lai hương.
Vì thế, hai người lập tức quyết định, liền dùng xấp vải này làm sườn xám. Lúc này, vị khách trước đã đi rồi, lão bản đi tới chỗ các nàng.
Đo kích cỡ xong, lão bản báo thời gian làm xong sườn xám, bảo Đinh Nguyệt Toàn đến lúc đó đến đây lấy.
Các nàng thật nhanh liền rời đi tiệm quần áo.
Đinh Nguyệt Toàn còn phải về luyện giọng, Diệp Sở cũng chuẩn bị về nhà. Hai người đều có chuyện phải làm, các nàng tách ra, hẹn gặp lại ở buổi diễn đầu.
Diệp Sở biết, hình tượng của Đinh Nguyệt Toàn, giọng nói động lòng người, lại đặt may một bộ sườn xám cực kỳ thích hợp nàng...... Hết thảy đều đã chuẩn bị vẹn toàn.
Ở buổi diễn đầu kia, nàng nhất định sẽ kinh diễm bốn phía.
Khi Diệp Sở đang đợi tàu điện, gặp một người.
“Tiểu nha đầu, là con a.”
Thanh âm này vô cùng quen tai, Diệp Sở quay đầu, phát hiện Lục Thế Hiền đang đứng ở nơi đó cười nhìn nàng.
Diệp Sở cười với ông: “Gia gia, com chào ngài.”
Lục Thế Hiền rất thưởng thức tính tình của tiểu nha đầu này, tiếng gia gia này càng khiến hắn cao hứng.
Lục Thế Hiền hỏi: “Con tên là gì? Lần trước còn chưa hỏi con.”
Diệp Sở nghiêm túc trả lời: “Diệp Sở.”
Lục Thế Hiền: “Nếu con không ngại, ta gọi con là A Sở được không?”
Diệp Sở cười gật đầu: “Vâng ạ.”
Đời trước, khi nàng ở Phủ Đốc Quân, Lục Thế Hiền cũng gọi nàng như thế.
Diệp Sở nhớ rõ chuyện Lục Đốc Quân thành công thoát hiểm khi bị ám sát mới đăng lên báo, nàng muốn biết một chút về cái nhìn của Lục Thế Hiền.
Khi đi qua quầy báo, Diệp Sở đặc biệt đi mua một tờ báo.
Diệp Sở giả vờ lơ đãng nói: “Lục Đốc Quân bị ám sát, thật là nguy hiểm, không biết hiện tại ngài như thế nào.”
Biểu tình của Lục Thế Hiền đạm nhiên: “Người trẻ tuổi nên bị đập vài lần, mới biết sinh mệnh tôn quý.”
Trong lời nói của Lục Thế Hiền đầy đạo lý. Ý của ông chính là, người ở địa vị cao, ai không trải qua vài lần ám sát đâu.
Lục Thế Hiền thời trẻ làm quan ở Bắc Bình, đương nhiên cũng trải qua rất nhiều nguy hiểm. Sau lại lui xuống, an tĩnh dưỡng lão ở Thượng Hải.
Ở Thượng Hải người gặp ông không nhiều lắm, cuộc sống của ông khá an nhàn.
Diệp Sở: “Gia gia, ngài biết thật nhiều.” Nàng biết, ông là lão nhân gia thích nghe lời khen.
“Không nhiều lắm không nhiều lắm, chỉ là sống lâu rồi.” Lục Thế Hiền cười, “Tiểu cô nương, chúng ta hợp ý như vậy, ta giới thiệu một người cho con được không?”
Diệp Sở: “Ân?”
Lục Thế Hiền: “Là cái dạng này, ta a, có một cháu trai......”
Lục Thế Hiền cảm thấy Diệp Sở đặc biệt hợp ý ông, nếu có thể gặp Lục Hoài một lần, biết đâu liền vừa mắt đối phương.
Diệp Sở tức khắc liền hiểu rõ ý của Lục Thế Hiền, nàng đương nhiên sẽ không để ông như nguyện.
Nàng vội đánh gãy hắn: “Con còn đọc sách.”
Lục Thế Hiền dừng lại, thay đổi đề tài: “Như vậy a, hiện tại con bao lớn rồi?”
Diệp Sở: “Mười sáu.”
Tuy Lục Thế Hiền không nói tiếp, trong lòng lại bắt đầu nghĩ.
Tuổi này không tệ, đặc biệt hợp với cháu trai của ông.
Nếu có cơ hội để bọn họ gặp một lần thì tốt rồi.
......
Việc Lục Đốc Quân bị ám sát đã giải quyết thuận lợi, đã nhiều ngày Lục Hoài không bận rộn như trước.
Phía trước bận như vậy, hiện tại dừng lại, hắn mới bắt đầu nhớ lại một ít việc.
Mấy ngày nay, Kiều Lục đều không có hành động gì, không biết là bởi vì phát hiện người của Lục Hoài đi theo Diệp Sở, vẫn là đã không nghi ngờ Diệp Sở.
Nhưng hiện tại Lục Hoài cũng không định thu hồi đám người bảo vệ Diệp Sở, hắn đương nhiên có tính toán của mình.
Từ khi quen biết đến hiện tại, rất nhiều hành động của Diệp Sở vẫn luôn khác với người khác. Nàng khiến hắn không đoán được, Lục Hoài luôn cảm thấy, Diệp Sở sẽ trêu chọc một ít phiền toái.
Nếu nàng gặp nguy hiểm, nàng có thể an toàn trốn thoát sao?
Lục Hoài không muốn tự hỏi vấn đề này.
Bởi vì đáp án của hắn là, hắn sẽ không để nàng gặp được bất cứ nguy hiểm nào.
Hôm nay, người Lục Hoài phái đi bảo vệ Diệp Sở tới hội báo theo thường lệ, đơn giản nói lại hành trình mấy ngày nay của Diệp Sở.
“Hôm qua, Diệp Sở cô nương ở quán trà bị một nam tử tỏ tình.”
“Diệp Sở cô nương không có hại, còn khiến nam tử kia không xuống đài được, cuối cùng, Cửu gia tìm người bắt hắn vào phòng tuần bộ.”
Lục Hoài nâng mi, này xác thật là việc Thẩm Cửu sẽ làm được.
“Hôm nay, Diệp Sở cô nương và một người đi tiệm quần áo.”
“Cô nương kia là ca nữ ở Đại Đô Hộ, hình như có quan hệ không tệ với Diệp Sở.”
“......”
Chuyện này phía trước Thẩm Cửu đã nói với Lục Hoài, hắn cũng không ngoài ý muốn.
Từ khi thuộc hạ theo dõi Diệp Sở, hắn mới biết, khi Tam thiếu không có công vụ, lại sẽ nghiêm túc nghe mấy việc nhỏ này.
Mà mấy việc nhỏ này đều có liên quan đến Diệp Nhị tiểu thư.
Thuộc hạ: “Các nàng ở tiệm quần áo một giờ, sau lại Diệp Sở cô nương ở trên phố gặp......”
Hắn tiếp tục nói: “Tổ phụ của ngài.”
Lục Hoài nhăn mày: “Phải không?”
Thuộc hạ: “Vâng, ông nhìn qua thực thích Diệp Sở cô nương, nói chuyện với nàng rất lâu.”
Nhưng Lục Hoài cũng không nghe vào này đó, hắn nói: “Ta không hỏi cái này.”
Hôm nay, Diệp Sở và bạn ở tiệm quần áo chỉ có một giờ, nhưng lần trước lại một mình ở công ty bách hóa rất lâu.
Lục Hoài có chút nghi ngờ.
Không biết sao, Lục Hoài lại dò hỏi người nọ, thời gian Diệp Sở ở công ty bách hóa ngày đó.
Thuộc hạ cẩn thận nghĩ lại: “Ngày đó, gần 1 giờ chiều Diệp Sở cô nương rời đi Diệp Công Quán, đến Bách hóa Vĩnh An đã là 1 rưỡi.”
Lục Hoài nhàn nhạt nói: “Tiếp tục.”
Thuộc hạ: “Chúng thuộc hạ đợi ở bên ngoài rất lâu, lúc Diệp Sở cô nương đi ra, là 3 rưỡi chiều.”
Lục Hoài yên lặng nghe: “Ân, ta đã biết.”
Thật nhanh, Lục Hoài lại nói thêm một câu: “Nhìn chằm chằm Kiều Lục, khiến hắn cách xa nàng một chút.”
“Rõ, Tam thiếu.”
Đợi thuộc hạ đi rồi, Lục Hoài ngồi ở trong thư phòng, mấy ngày gần đây đầu của hắn có chút đau, hắn vươn tay, ấn ấn đường.
Hôm ấy vừa lúc là thứ bảy, Lục Hoài ở khách sạn Hòa Bình. Khoảng 2 giờ chiều, hắn nhận được tờ giấy người hảo tâm kia đưa đến.
Nữ quản gia pha một ly cà phê Lục Hoài, dùng túi cà phê Diệp Sở đưa.
Đầu mùa đông đã tới, thời tiết càng lạnh hơn. Ly cà phê đặt ở trên bàn, bên trong tỏa ra hơi nóng màu trắng.
......
Lục Hoài suy nghĩ, trong đầu đột nhiên có một ý nghĩ kỳ quái.
Từ khách sạn Hòa Bình đến bách hóa Vĩnh An, đi qua đi lại, cần bao nhiêu thời gian?
Nếu trong khoảng thời gian này, lại làm một ít hành động, như là đánh vựng người khác, nhét tờ giấy gì đó......
Hai giờ, cũng không sai biệt lắm đi.
Trước mắt Lục Hoài lại hiện lên gương mặt kia, hắn không biết vì sao hắn sẽ liên hệ người nặc danh kia với Diệp Sở.
Lục Hoài nhớ rất rõ, lần ở tiệm cơm Tân Thành, hắn ngẫu nhiên gặp được Diệp Sở, nàng đang dùng chìa khóa mở cửa phòng hắn.
Mà đêm đó sau khi đưa Diệp Sở về phòng, không bao lâu, hắn liền nhận được điện thoại của người hảo tâm.
Nếu đêm đó, Diệp Sở không thật sự đi nhầm phòng, mà là che dấu hành động nào đó của nàng đâu.
Nàng không nhét tờ giấy vào phòng của hắn được, cho nên mới gọi điện thoại đến đây. Nghĩ như vậy, xác thật cũng rất hợp lý.
Nhưng mà, chỉ bằng hai lần trùng hợp, đương nhiên không thể chứng minh Diệp Sở chính là người hảo tâm. Manh mối không đủ, giải thích cũng hơi gượng ép.
Huống chi, Diệp Sở là một nữ học sinh, nhà nàng có phú thương có quan lớn, lại không có người trên đường*.
* người trên đường: người trong hắc đạo, xã hội đen.
Nàng lại từ đâu biết được số điện thoại của căn phòng ở tiệm cơm Tân Thành, cùng với việc khách sạn Hòa Bình?
Nhưng Lục Hoài biết, Diệp Sở nhất định có bí mật riêng.
Lục Hoài cúi đầu uống một ngụm cà phê đen, ánh mắt của hắn lẳng lặng dừng ở tờ giấy trên bàn. Ba chữ phía trên, có kiểu nét giống nét chữ của hắn.
Hắn chợt cười.
Cho dù nàng có bí mật gì, hắn cũng không nóng lòng.
Kẻ lừa đảo kia sẽ tự lộ ra đuôi cáo.
Sau đó bị hắn bắt lấy.