Nhật Ký Nuông Chiều Nữ Phụ Thời Dân Quốc

Chương 84: Chương 84: Chương 77




Hôm nay, Kiều Vân Sanh và Cố Bình có việc ở đường Scott.

Người đi đường nhiều như vậy, Kiều Vân Sanh trước nay đều không thèm để ý. Nhưng Cố Bình thật sự tinh mắt, liếc một cái liền nhìn thấy Đinh Nguyệt Toàn.

Cố Bình nhỏ giọng nói: “Lục gia, ca nữ Dạ Lai Hương mới đến Đại Đô Hội đang ở phía trước.”

Kiều Vân Sanh giống như không nghe thấy, hắn tiếp tục đi không nhanh không chậm về phía trước, không chút để ý lời nói của Cố Bình.

A, Dạ Lai Hương.

Kiều Vân Sanh cũng không liếc Đinh Nguyệt Toàn một cái, khóe miệng hiện lên ý cười lạnh.

Bây giờ hắn không động vào Đinh Nguyệt Toàn, không có nghĩa sau này cũng không.

Dù sao đối với Kiều Vân Sanh, loại người như Đinh Nguyệt Toàn giống như con kiến vậy, hắn muốn đắn đo như thế nào liền đắn đo như thế ấy, hoàn toàn không để vào mắt.

Hắn tùy tiện động ngón tay, là có thể khiến Đinh Nguyệt Toàn biến mất.

Cố Bình lại nói: “Lục gia, ngài có muốn ta bắt Dạ Lai Hương đến đây không?”

Đinh Nguyệt Toàn là ca nữ của Đại Đô Hội, còn chưa lên sân khấu đã gợi lên lòng hiếu kì của mọi người, mọi người đều muốn gặp ca nữ thần bí kia một lần.

Sau khi Đinh Nguyệt Toàn lộ mặt, rất nhiều người đều bị tiếng hát của nàng hấp dẫn, hiện tại Đinh Nguyệt Toàn đã có một chút tiếng tăm.

Tuy Cố Bình cũng không cho rằng, người như Đinh Nguyệt Toàn có thể trở thành ngôi sao ca nhạc nổi tiếng nhất Bến Thượng Hải trong ba tháng.

Nhưng nếu có thể vặn gãy Đinh Nguyệt Toàn, tuyệt đối sẽ tăng thêm khả năng thắng cuộc của Lục gia. Chỉ cần một câu nói của Lục gia, Cố Bình sẽ lập tức xuống tay với Đinh Nguyệt Toàn.

Kiều Vân Sanh chậm rãi nói: “Không vội, về sau lại nói.”

Hiện tại còn không phải lúc ra tay.

Kiều Vân Sanh cười khẽ một tiếng, nói vậy Thẩm Cửu cho rằng hắn ta sẽ thắng cuộc ư, nhưng thì sao chứ. Nếu Đinh Nguyệt Toàn không còn nữa, Thẩm Cửu lại đi đâu tìm một cô nương ở nông thôn đến giúp hắn ta.

A, hắn liền chờ Thẩm Cửu dập đầu xin tha với hắn.

Lúc này, Cố Bình có chút chần chờ nói: “Lục gia, nữ tử bên cạnh Dạ Lai Hương có chút quen mắt, hình như là nữ nhân lần trước ngài bảo ta điều tra.”

Sau bữa tiệc ở Doãn gia, Kiều Vân Sanh sai Cố Bình điều tra một nữ nhân, hình như nữ nhân này và Thẩm Cửu, còn có Lục Tam thiếu đều có chút quan hệ.

Kiều Vân Sanh hơi quay đầu, ánh mắt dừng ở phía trước. Ngay sau đó, ánh mắt hắn gắt gao khóa trên người nữ tử bên cạnh Đinh Nguyệt Toàn.

Đinh Nguyệt Toàn và Diệp Sở đi cùng nhau, hình như Đinh Nguyệt Toàn đang nói cái gì, Diệp Sở nghiêng đầu nghe, sau đó, Diệp Sở cười nhẹ.

Nhìn qua quan hệ của hai người rất tốt, thái độ cũng khá thân mật.

Kiều Vân Sanh híp mắt, Diệp Sở và Dạ Lai Hương là bạn?

Trong đầu Kiều Vân Sanh chợt hiện lên cái gì, nhưng rất nhanh liền biến mất. Kiều Vân Sanh hơi nhíu mi, cảm thấy hình như có chỗ nào đó không thích hợp.

Lúc này, Đinh Nguyệt Toàn lảo đảo một chút, cả người bỗng thấp xuống, hình như dẫm phải gì đó, cả người ngã về phía trước.

Diệp Sở vươn tay, đỡ Đinh Nguyệt Toàn. Đinh Nguyệt Toàn nắm tay Diệp Sở, đứng lên, sau đó Diệp Sở cười với nàng.

Cảnh này rơi hết vào trong mắt Kiều Vân Sanh.

Một màn này rất quen thuộc, một ít hình ảnh chậm rãi hiện lên trong đầu Kiều Vân Sanh, cơ thể Kiều Vân Sanh khẽ cứng đờ.

Kiều Vân Sanh bỗng dưng nhớ đến ngày ấy ở bến tàu, hắn sai Cố Bình ném Đinh Nguyệt Toàn xuống nước. Lúc sau hắn cảm thấy có chút nhàm chán, liền về trong khoang thuyền.

Hắn tùy ý nhìn thoáng qua, từ xa nhìn thấy một nữ tử kéo Đinh Nguyệt Toàn lên bến tàu.

Khi đó, thuyền đã đi xa, bờ biển cũng nổi lên sương mù trắng xoá, nữ tử ẩn trong sương mù, không thể thấy rõ khuôn mặt.

Nhưng Kiều Vân Sanh nhớ rõ bóng dáng mảnh khảnh ấy, còn có động tác của nàng.

Một màn trên bến tàu, và cảnh tượng hiện tại một chút một chút chồng lên nhau.

Thì ra là nàng.

Da Kiều Vân Sanh vốn tái nhợt gần như trong suốt, hiện tại giống như bị bịt kín một tầng bóng ma nhợt nhạt, khiến người càng thấy không rõ.

Thấy Diệp Sở cười nhạt, Kiều Vân Sanh bỗng nhiên cảm thấy có chút chói mắt.

Ánh mắt Kiều Vân Sanh trở nên có chút đen tối không rõ.

Nghĩ đến người của Lục Hoài còn đi theo Diệp Sở, Kiều Vân Sanh dường như không có việc gì mà thu hồi tầm mắt, ánh mắt dừng ở chỗ khác.

Ở trong mắt của người khác, hắn chỉ tùy ý nhìn Diệp Sở một cái, cũng không dừng lại lâu trên người Diệp Sở.

Chỉ là đáy mắt hắn thâm trầm hơn, càng thêm sâu không lường được, khiến người nhìn thôi đã thấy sợ.

Cố Bình có thể cảm giác được sắc mặt của Kiều Vân Sanh nháy mắt lạnh xuống.

Cố Bình nghĩ, lúc hắn đi tìm Lục gia, nhiều lần nhìn thấy Lục gia nhìn ảnh chụp của nữ nhân này, rất lâu cũng không buông ảnh xuống.

Rõ ràng Lục gia có chút hứng thú với nữ nhân này, chính là ai ngờ là nữ nhân này là Đinh Nguyệt Toàn bằng hữu, Lục gia lúc này tâm tình nhất định cực kỳ phức tạp.

Cố Bình nói: “Lục gia, nữ nhân này và Dạ Lai Hương có quan hệ, có cần ta làm gì không?”

Kiều Vân Sanh lạnh lùng nhìn Cố Bình: “Không cho phép động vào nàng.”

Cố Bình rùng mình, cúi đầu không nói chuyện nữa.

Diệp Sở đi ở đằng trước, Kiều Vân Sanh ở phía sau, hai người đi trên cùng một con phố.

Lại không có khả năng gặp mặt.

Kiều Vân Sanh không dừng ở đây lâu, ngồi lên xe liền đi rồi.

Tiên Nhạc Cung.

Kiều Vân Sanh ngồi ở chỗ kia, sắc mặt thâm trầm.

Hắn hoàn toàn không đoán được Diệp Sở lại là bạn của Đinh Nguyệt Toàn, hơn nữa ngày ấy ở bến tàu, người cứu Đinh Nguyệt Toàn cư nhiên cũng là nàng.

Mới khi phát hiện điều này, phản ứng đầu tiên của Kiều Vân Sanh là kinh ngạc, hắn có chút không tin mọi việc sẽ trùng hợp như vậy.

Sau đó lại là tức giận, giận Diệp Sở muốn đối nghịch với hắn.

Kiều Vân Sanh từng cảm thấy mặt ngoài Diệp Sở nhìn qua ôn nhu, nói chuyện, làm việc cũng không có gì đặc biệt, hắn không biết vì sao Lục Hoài sẽ coi trọng Diệp Sở.

Hiện tại nghĩ lại, nói không chừng là Diệp Sở vẫn luôn che dấu tính cách thật sự, chỉ là không bị hắn phát hiện thôi.

Nghĩ đến đây, đáy mắt Kiều Vân Sanh lại tối vài phần.

Kiều Vân Sanh nghĩ thầm, Lục Hoài động tâm với Diệp Sở, Thẩm Cửu tìm được cô nương ở nông thôn là Đinh Nguyệt Toàn, mà Đinh Nguyệt Toàn là bạn của Diệp Sở.

Mấy việc này nhè nhẹ từng đợt từng đợt, dường như đều có liên quan với nhau. Mà mỗi một việc đều đối lập với hắn, làm hắn bó tay bó chân.

Kiều Vân Sanh dựa ra sau, ngẩng đầu nhìn trần nhà, không biết suy nghĩ cái gì.

Sau đó, căn phòng rơi vào yên tĩnh.

Không biết qua bao lâu, đột nhiên, vang lên tiếng đập cửa nhẹ nhàng.

Ngay sau đó, tiếng nói mềm nhẹ của nữ nhân vang lên: “Lục gia, ta là Cẩm Tú.”

Đôi mắt Kiều Vân Sanh khẽ nhúc nhích, mở miệng: “Vào đi.”

Cẩm Tú yểu điệu đi đến, trong lúc bước đi, dường như còn mang theo mùi hương.

Cẩm Tú đi đến bên cạnh Kiều Vân Sanh, dừng bước, nhẹ giọng kêu: “Lục gia.” Sau đó, Cẩm Tú không nói chuyện nữa, lẳng lặng đứng ở đó.

Nàng đang đợi Kiều Vân Sanh chỉ thị. Nếu Kiều Vân Sanh không cho nàng ngồi xuống, nàng tuyệt đối sẽ không ngồi xuống.

Biết xem sắc mặt của người khác, nàng mới có thể ở lại lâu dài bên Kiều Vân Sanh.

Hồi lâu, Kiều Vân Sanh khẽ nâng cằm, ý bảo Cẩm Tú ngồi xuống. Cẩm Tú vui mừng trong lòng, chậm rãi ngồi xuống.

Mùi hương trên người Cẩm Tú như có như không, nhẹ nhàng quấn quanh mũi Kiều Vân Sanh.

Mỹ nhân trong ngực, tư thái vũ mị, nhưng sắc mặt của Kiều Vân Sanh lại không thay đổi, khiến người khác không biết hắn đang suy nghĩ cái gì.

Kiều Vân Sanh nhìn Cẩm Tú, nàng ta đã ở bên hắn một thời gian, đại khái sắp thành ở bên hắn lâu nhất.

So với những nữ nhân trước, Cẩm Tú tương đối thức thời. Bởi vậy, Kiều Vân Sanh đối xử với Cẩm Tú cũng khá, tuy vẫn không nóng không lạnh, nhưng đã tốt hơn trước rất nhiều.

Cẩm Tú biết Kiều Vân Sanh không thích mùi hương nồng nàn, nên vì đón ý nói hùa với Kiều Vân Sanh, nàng đặc biệt dùng nước hoa nhẹ nhất.

Kiều Vân Sanh nhìn Cẩm Tú, nhàn nhạt nói một câu: “Lại đây.”

Cẩm Tú thấy Kiều Vân Sanh mở miệng, đánh bạo nhích lại gần Kiều Vân Sanh một chút, nhưng Cẩm Tú cũng không dám đến quá gần.

Kiều Vân Sanh không động, tùy ý Cẩm Tú dán vào.

Kiều Vân Sanh nâng tay, ngón tay thon dài tái nhợt nhẹ nhàng nâng cằm nữ tử.

Ánh mắt của hắn cực kỳ chuyên chú, lẳng lặng dừng trên đôi mắt của nữ tử.

Cẩm Tú khẽ nâng mặt, trên mặt mang theo ý cười. Cẩm Tú cũng không nói chuyện, nàng biết Lục gia thích nhìn đôi mắt của nàng nhất.

Bình thường Lục gia thường xuyên làm như vậy, tuy rằng nàng luôn không rõ Lục gia suy nghĩ cái gì, nhưng mà lúc ấy tâm trạng của Lục gia luôn rất tốt.

Lúc này, Kiều Vân Sanh chợt cười, nhưng nụ cười kia lại mang vài phần lương bạc.

Cẩm Tú si ngốc nhìn mặt Kiều Vân Sanh.

Đều nói Kiều Vân Sanh làm việc tàn nhẫn, nhưng khi hắn nhìn đôi mắt của nàng, thái độ luôn hết sức ôn hòa, phảng phất xuyên qua nàng nhìn người khác.

Nhưng Cẩm Tú không để ý, chỉ cần có thể ở bên cạnh Kiều Vân Sanh, cái gì nàng cũng nguyện ý làm.

Trong lúc hoảng hốt, trong đầu Kiều Vân Sanh hiện lên gương mặt thanh lãnh của Diệp Sở, da thịt nàng tuyết trắng, hình dáng tốt đẹp.

Đặc biệt là một đôi mắt đen nhánh trong trẻo.

Lúc này, Kiều Vân Sanh lại cảm thấy bực bội.

Hắn chợt mở miệng, tiếng nói không chút phập phồng: “Lăn.”

Tiếng nói của hắn rất nhẹ, ngữ điệu bình đạm, nhưng Cẩm Tú biết, Kiều Vân Sanh đã nổi giận.

Rõ ràng vừa rồi động tác của Kiều Vân Sanh thân mật như vậy, trên cằm của Cẩm Tú thậm chí còn chút ấm áp. Nhưng lúc này, Kiều Vân Sanh lại trở mặt không lý do.

Trước kia chưa bao giờ xảy ra việc như vậy.

Cẩm Tú rùng mình, lập tức thu thập cảm xúc, đứng dậy, cúi người: “Lục gia, ta đi trước.”

Cẩm Tú vội vàng rời đi.

Trong căn phòng to như vậy, Kiều Vân Sanh ngồi một mình trong bóng tối.

......

Một đầu khác, Diệp Gia Nhu bị nhốt trong phòng tối của Diệp Công Quán.

Đến khi Diệp Gia Nhu đi ra phòng tối, nàng còn có chút không thích ứng.

Trong phòng tối, cho dù là ban ngày, ánh mặt trời cũng không thể chiếu vào. Trong khoảng thời gian bị giam lỏng, không một ai nói chuyện với Diệp Gia Nhu.

Có lẽ chỉ có mấy giờ, nhưng yên tĩnh trong thời gian dài sẽ khiến người sợ hãi, khi được thả ra, Diệp Gia Nhu đã sắp hỏng mất.

Đám hầu gái của Diệp Gia Nhu đã sớm bị đổi hết, thay bằng những gương mặt mới. Hầu gái đỡ Diệp Gia Nhu về đến phòng.

Chờ đến khi Diệp Gia Nhu rửa mặt, thay quần áo xong, ngồi trên mép giường, nàng còn cảm thấy không chân thật.

Diệp Gia Nhu phất tay, ý bảo hầu gái đi xuống. Ở phòng tối, nàng đã suy nghĩ rất nhiều chuyện, nàng chuẩn bị gửi cho Dương Hoài Lễ một bức thư khi được ra ngoài.

Dương Hoài Lễ là người duy nhất nàng có thể dựa vào, hiện tại người trong nhà đều biết nàng từng xuống tay với Diệp Sở, cho dù không có chứng cứ, nhưng trong lòng đã xác thực.

Nếu nàng muốn thay đổi hiện trạng, chỉ có thể lựa chọn một con đường khác.

Gia cảnh của Dương Hoài Lễ không tệ, trong khoảng thời gian này, Diệp Gia Nhu cũng có thể cảm giác được tâm tư của Dương Hoài Lễ, tuy hắn chưa nói gì, nhưng Diệp Gia Nhu biết hắn đã yêu nàng.

Diệp Gia Nhu tin rằng, chỉ cần Dương Hoài Lễ có cảm tình với nàng, nàng nhất định có thể khiến Dương Hoài Lễ cưới nàng.

Tuy quan hệ giữa Diệp Sở và Tam thiếu không cạn, nhưng Tam thiếu lại chưa từng thừa nhận quan hệ giữa hắn và Diệp Sở trước mặt mọi người.

Cho dù Diệp Sở có thể leo lên Tam thiếu, cũng cần một đoạn thời gian. Mà nàng và Dương Hoài Lễ không giống thế.

Dương Hoài Lễ và nàng đã hẹn hò một thời gian, nếu nàng lợi dụng chuyện này, lại giả vờ đáng thương, Dương Hoài Lễ sẽ tự thương tiếc nàng, đến lúc đó mượn cơ hội đưa ra việc kết hôn, liền thuận lý thành chương.

Sau khi nàng và Dương Hoài Lễ kết hôn, liền có thể lợi dụng Dương Hoài Lễ đến đối phó Diệp Sở.

Tay của Tam thiếu có dài, cũng không thể quản được những việc này.

Sau khi Diệp Gia Nhu nghĩ ra đối sách, liền đến bên bàn, ngồi xuống, nàng chuẩn bị bịa ra một lý do khác để giải thích cho việc lần này.

Sau khi Diệp Gia Nhu viết xong, gọi hầu gái vừa đỡ nàng đi vào, làm nàng đem này phong thư đưa cho Dương Hoài Lễ.

Hầu gái A Lộ mới đến, nhận được một ít chỗ tốt từ Diệp Gia Nhu liền cười ngoác miệng, lập tức chạy chậm đi gửi thư.

Diệp Sở sai người giám sát sân của Diệp Gia Nhu, mỗi một hành động của Diệp Gia Nhu đều có người báo cáo cho Diệp Sở.

A Lộ còn chưa đi ra cửa, đã bị đưa đến viện của Diệp Sở.

“Nhị tiểu thư, nàng ta là người bên viện của Tam tiểu thư, không biết Tam tiểu thư sai nàng ta làm cái gì?” Hiểu Hà nhận được tin tức, liền đưa A Lộ đến trước mặt Diệp Sở.

Diệp Sở ngồi bên án thư, tùy ý lật sách, nghe thấy tiếng nói của Hiểu Hà, mới ngẩng đầu lên.

Hầu gái phía sau Hiểu Hà thật khẩn trương, trên tay gắt gao cầm một phong thư trắng thuần.

“Ngươi cầm cái gì trên tay, lấy ra đây để ta nhìn xem.” Diệp Sở buông quyển sách trên tay, gọi hầu gái lại đây.

Tuy rằng A Lộ mới đến, nhưng nàng cũng biết lời nói của Diệp Nhị tiểu thư có sức nặng hơn Tam tiểu thư, nàng vội vàng đưa phong thư trên tay qua.

Diệp Sở lấy thư, mặt trên trống không, không có ký tên.

“Tam tiểu thư bảo ngươi đưa cho ai?” Diệp Sở không mở thư ra, hỏi A Lộ một câu.

A lộ nhanh chóng trả lời: “Tam tiểu thư bảo ta đưa phong thư này cho Dương thiếu gia.”

Diệp Sở cười khẽ: “Quả nhiên.”

“Ngươi cũng biết Tam tiểu thư mới vừa được thả ra, khó tránh khỏi sẽ có chút hồ đồ, cho nên ta sẽ chăm sóc tốt cho nàng.”

“Phong thư này ta sẽ gửi giúp ngươi, ngươi cũng không cần nói với Tam tiểu thư.”

Diệp Sở vẫy vẫy phong thư trên tay, nhìn về phía A Lộ.

Trong lòng A Lộ thả lỏng, nàng không biết Tam tiểu thư làm cái gì, nhưng trong nhà có lời đồn, nói là Tam tiểu thư phạm lỗi, cho nên trừng phạt nàng.

Hiện tại Diệp Nhị tiểu thư làm như vậy, cũng là hợp tình hợp lý.

“Đương nhiên, ta sẽ nói cho Tam tiểu thư, ta đưa thư đến tay Dương thiếu gia.” A Lộ gật đầu.

Diệp Sở nói: “Nếu thư của Dương thiếu gia đến, ta cũng sẽ giao cho ngươi, để ngươi đưa cho Tam tiểu thư.”

A Lộ đương nhiên sẽ đồng ý, chờ nàng đi xuống, Diệp Sở mới mở thư ra.

Quả nhiên là Diệp Gia Nhu giả vờ đáng thương, phủi sạch sẽ mọi thứ, nói là người trong nhà không phân xanh đỏ đen trắng, trừng phạt nàng.

Bởi vì người biết chuyện này rất ít, cho nên Diệp Gia Nhu có thể tùy ý giải thích, vì sao mấy ngày này chặt đứt liên hệ với Dương Hoài Lễ.

Nhưng phong thư này đã bị Diệp Sở chặn lại, sao nàng có thể để Diệp Gia Nhu được như nguyện đâu.

Đầu tiên Diệp Sở tìm Thẩm Cửu hỗ trợ, mượn một căn phòng của hắn, phòng bên cạnh có thể nghe được âm thanh trong phòng này.

Đời trước Diệp Sở và Lục Hoài giả vợ chồng, thường xuyên lui đến với Thẩm Cửu, nàng biết Thẩm Cửu có nhiều phòng bí mật như vậy ở khắp Bến Thượng Hải.

Diệp Sở đưa ra thỉnh cầu này với Thẩm Cửu, Thẩm Cửu không nói hai lời liền đồng ý.

Về việc Diệp Sở biết mấy phòng bí mật, Thẩm Cửu cũng không cảm thấy kỳ quái. Khẳng định là Lục Hoài nói cho Diệp Sở, còn có lí do khác sao?

Sắp xếp hết tất cả xong, Diệp Sở mới bắt đầu viết thư. Nàng bắt chước nét chữ của Diệp Gia Nhu viết cho Dương Hoài Lễ một bức thư.

Đời trước, Lục Hoài đã dạy Diệp Sở rất nhiều kiểu chữ, bắt chước chữ viết đương nhiên cũng không nói chơi.

Diệp Sở luyện tập chữ viết của Diệp Gia Nhu trên giấy trắng một chút, nàng lại lấy ra một tờ giấy viết thư, sửa lại nội dung trên đó.

Đương nhiên nội dung thư vẫn bắt chước cách viết của Diệp Gia Nhu.

“Hoài Lễ ca ca, gần đây ta bị nhốt ở Diệp Công Quán không thể ra ngoài, cho nên mới chặt đứt liên hệ với ngươi. Ngày nào ta cũng nhớ ngươi, có rất nhiều lời muốn nói với ngươi.”

Diệp Sở thay đổi địa chỉ ban đầu Diệp Gia Nhu viết, đổi thành phòng bên cạnh phòng bí mật mượn của Thẩm Cửu.

Đợi cho Dương Hoài Lễ hồi âm, Diệp Sở lại bắt chước chữ của Dương Hoài Lễ viết thư cho Diệp Gia Nhu.

Trong thư, Dương Hoài Lễ muốn gặp Diệp Gia Nhu vào trưa mai, mà hắn vừa lúc có việc, nên thay đổi một chút chỗ Diệp Gia Nhu hẹn.

Chỗ hẹn là phòng bí mật của Thẩm Cửu.

Sau khi hai bên đều chuẩn bị sẵn sàng, Diệp Sở liền chờ Diệp Gia Nhu mắc câu.

Tâm tư của Diệp Gia Nhu không khó đoán, đơn giản là muốn khiến Dương Hoài Lễ đối phó nàng. Bởi vì Mạc Thanh Hàn còn chưa xuất hiện, lúc này, Dương Hoài Lễ là người được chọn tốt nhất.

Tuy Diệp Sở không để Dương Hoài Lễ vào mắt, nhưng nàng sẽ không để Diệp Gia Nhu có cơ hội bò dậy, nàng sẽ chặt đứt mối liên hệ giữa Diệp Gia Nhu và Dương Hoài Lễ.

Mà đối với Dương Hoài Lễ, Diệp Sở chỉ để hắn thấy rõ bộ mặt thật của Diệp Gia Nhu, để hắn nhìn xem nữ nhân mà hắn yêu rốt cuộc là dạng người gì.

Diệp Gia Nhu bảo hầu gái gửi thư xong, liền ở trong phòng chờ, hiện tại tâm tính của nàng khác với bình thường.

Phía trước nàng còn có thể chậm rãi treo Dương Hoài Lễ, nhưng qua chuyện này, Diệp Gia Nhu đã sớm mất bình tĩnh, cho dù chờ một giây cũng khiến nàng nóng vội.

May mà, hồi âm của Dương Hoài Lễ rất nhanh liền đến, người mang thư vào là A Lộ đã giúp gửi thư.

A Lộ còn tưởng rằng bức thư này thật là Dương Hoài Lễ gửi đến, đương nhiên không chút chột dạ.

“Tam tiểu thư, thư của Dương thiếu gia đến rồi.” A Lộ đưa thư cho Diệp Gia Nhu.

Diệp Gia Nhu đoạt lấy thư, vẫy tay với A Lộ, bảo nàng nhanh chóng ra ngoài.

Chờ cửa phòng khép lại, Diệp Gia Nhu mới gấp gáp mở thư, đầu tiên Dương Hoài Lễ biểu đạt sự quan tâm với nàng, sau đó hẹn thời gian gặp mặt với nàng.

Chẳng qua Dương Hoài Lễ muốn thay đổi chỗ hẹn, nhưng này có sao đâu.

Buông thư, Diệp Gia Nhu nhanh chóng mở tủ quần áo, bắt đầu chọn quần áo. Ngày mai nàng nhất định phải khiến Dương Hoài Lễ chủ động cầu hôn nàng.

Trời dần tối, ánh trăng dâng lên, Diệp Gia Nhu vượt qua một buổi tối trong thấp thỏm, bất an.

Diệp Gia Nhu trước tiên đến chỗ hẹn, lúc nàng đẩy cửa phòng, Dương Hoài Lễ còn chưa đến.

Diệp Gia Nhu khẩn trương cả đêm, rốt cuộc có thể thả lỏng. Tâm trạng của nàng rất tốt, gọi một ấm trà, chậm rãi uống, chờ Dương Hoài Lễ đến.

Đến giờ hẹn, cửa phòng bị gõ vang, Diệp Gia Nhu sửa sang quần áo và tóc, nàng đứng lên, chờ mong nhìn về phía cửa.

Giây tiếp theo, nụ cười của Diệp Gia Nhu cứng đờ trên mặt.

Giọng nói của nàng khó nén hoảng loạn, có chút bén nhọn: “Sao lại là ngươi?”

Người mở cửa đúng là Diệp Sở, Diệp Sở xoay người đóng cửa, châm biếm một câu.

“Như thế nào? Ngươi cho rằng người đến sẽ là Dương Hoài Lễ sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.