Tầm mắt Diệp Sở dừng trên người nam nhân ở giữa kia.
Lục Hoài đứng ở nơi đó, đĩnh bạt lạnh lùng, xuất sắc hơn người.
Lục Hoài là con trai duy nhất của Lục Đốc Quân Lục Tông Đình, nhắc tới Lục tam thiếu, Thượng Hải không người không biết, không người không hiểu.
Lục tam thiếu là nhân vật mà mọi người đều kiêng kị ở Thượng Hải. Hắn làm việc tàn nhẫn, quả quyết. Chỉ cần hắn quyết định một việc, không ai có thể thay đổi ý nghĩ của hắn.
Lục Hoài cái gì cũng không làm, chỉ là đứng ở nơi đó, liền khiến người ta cảm thấy áp bách mãnh liệt. Người xung quanh không dám nói nữa, ngay cả hô hấp đều chậm lại.
Đằng sau Lục Hoài có một đám binh lính đi theo, hiển nhiên hắn phải đi chấp hành công vụ, nhưng một cô gái lại chắn trước người hắn.
Diệp Sở nhìn qua, đó là con gái Bộ trưởng Ngoại giao, Tống Thiến Như.
Diệp Sở cẩn thận nghĩ một chút, Lục Hoài tuy là vai ác đại boss trong 《 Hồng phấn giai nhân 》, nhưng vì tác giả thiên vị nam nữ chủ nên không miêu tả nhiều về Lục Hoài, sự tồn tại của Lục Hoài vẫn luôn rất thần bí.
Diệp Sở cũng rõ, Tống Thiến Như thích Lục Hoài, Lục Hoài đi đến đâu, nàng hận không thể đi theo đến đó. Xem ra, hiện tại nàng lại được xem một màn nữ theo đuổi nam.
Lúc này, Tống Thiến Như ngẩng đầu, khóe miệng nhếch lên, ngữ khí nũng nịu: “Tam thiếu, vừa rồi ta gọi ngươi thật lâu, sao ngươi không trả lời ta?”
Nghiễm nhiên mang dáng vẻ tiểu nữ nhi nhìn thấy người trong lòng.
Tống Thiến Như từ lần đầu tiên gặp Lục Hoài, tim nàng liền dừng trên người Lục Hoài. Tuy rằng Lục Hoài luôn tỏ ra dáng vẻ người sống chớ gần nhưng Tống Thiến Như vẫn thích Lục Hoài.
Tống Thiến Như được nuông chiều từ bé, mặc kệ nàng muốn cái gì, người trong nhà đều thỏa mãn nàng.
Càng khiến tính cách nàng kiêu ngạo ương ngạnh, chỉ cần nàng coi trọng cái gì, mặc kệ dùng thủ đoạn nào, nàng cũng phải có được.
Lần này, Tống Thiến Như vì Tống phụ đi làm việc ở nơi khác, mới có cơ hội đến Thượng Hải. Hôm nay gặp được Lục Hoài, nàng nhất định phải quấn lấy hắn.
Lục Hoài không nhìn về phía Tống Thiến Như, thần sắc lãnh đạm, hơi nghiêng đầu, liếc Chu phó quan một cái.
Chu phó quan đi theo Lục Hoài mấy năm, hắn lập tức hiểu ý.
Vì Tống Thiến Như là con gái Bộ trưởng ngoại giao nên Chu phó quan cực kỳ khách khí: “Tống tiểu thư, tam thiếu ở chấp hành công vụ, xin ngài hãy tránh ra.”
Tống Thiến Như nhìn chằm chằm Lục Hoài, chỉ thấy sắc mặt Lục Hoài đông lạnh, từ đầu đến cuối cũng không đặt ánh mắt trên người nàng, giống như trước mắt không có nàng tồn tại vậy.
Mỗi lần gặp Lục Hoài, thái độ của hắn đều là lãnh đạm, Tống Thiến Như nhớ tới đánh giá của người khác về Lục Hoài.
Lục tam thiếu trời sinh lạnh nhạt, chưa bao giờ để ý râu ria người.
Tống Thiến Như càng nghĩ càng bực bội, lúc này lại nghe Chu phó quan nói, máu trong người dâng lên, lạnh lùng nói: “Ta nói chuyện với tam thiếu, ngươi cắm miệng vào làm gì?
Nghe thế, sắc mặt Lục Hoài hơi đổi, lúc này mới giương mắt nhìn Tống Thiến Như, đáy mắt ẩn ẩn không kiên nhẫn.
Sự dây dưa của Tống Thiến Như khiến hắn hắn chán ghét đến cực điểm.
Ánh mắt Lục Hoài u ám, đáy mắt giống như cất giấu gió lốc, sâu không lường được.
Người khác nhìn không ra cảm xúc lúc này của Lục Hoài, nhưng Diệp Sở biết, Lục Hoài tức giận.
Đời trước bầu bạn với Lục Hoài năm năm, Diệp Sở biết khi Lục Hoài tức giận, khóe miệng sẽ hơi hơi chìm xuống, hiện tại hắn rõ ràng đã không kiên nhẫn.
Lục Hoài rốt cuộc nhìn chính mình, gương mặt Tống Thiến Như hiện lên vẻ vui sướng, đôi mắt lập tức sáng lên. Nhưng khi nàng nhìn vào mắt Lục Hoài, trong lòng bỗng dưng cảm thấy lạnh lẽo.
Ánh mắt Lục Hoài lạnh như đao, nhìn bản thân không hề có độ ấm, sự sợ hãi giống thủy triều vọt tới, cả người Tống Thiến Như như rơi vào hầm băng.
Tống Thiến Như đột nhiên nhớ tới lời phụ thân nói, tâm tư Lục Hoài thâm trầm, làm việc ngoan tuyệt. Nếu ngươi tiếp tục dây dưa hắn, khiến hắn bất mãn, ta cũng không bảo vệ ngươi được.
Lúc này Lục Hoài thực đáng sợ, quanh thân đều mang hơi thở lạnh băng, ngay cả không khí đều đình trệ vài phần. Người xung quanh càng cúi thấp đầu, sợ chọc giận Lục Hoài.
Tống Thiến Như kiệt lực khống chế sự sợ hãi, lý trí bảo không nên nói nữa. Nhưng mà từ trước đến nay, gan Tống Thiến Như đều lớn, Lục Hoài lại là người trong lòng nàng, tại sao nàng không được mở miệng?
Nghĩ đến đây, sự sợ hãi vơi đi chút, nàng nở nụ cười, dịu dàng nói: “Tam thiếu...”
Không chờ Tống Thiến Như nói xong, Lục Hoài lạnh lùng mà liếc nàng một cái, chậm rãi nói: “Nghe nói mấy ngày nữa Tống Ngạn Đức sẽ đến Thượng Hải.”
Nhẹ nhàng bâng quơ một câu, lại khiến trái tim Tống Thiến Như rơi vào đáy cốc, nụ cười trên mặt nàng liền cứng đờ.
Tống Ngạn Đức là phụ thân của Tống Thiến Như, Tống Thiến Như không sợ người khác chỉ sợ phụ thân nàng.
Lúc trước nàng tìm Lục Hoài, đã khiến phụ thân nổi giận, nếu phụ thân biết nàng vẫn dây dưa Lục Hoài, khẳng định sẽ trói nàng về Nam Kinh.
Tống Thiến Như nhìn Lục Hoài, bộ dáng Lục Hoài vẫn lãnh đạm, nàng không khỏi lui lại sau mấy bước.
Lục Hoài không để ý Tống Thiến Như, cùng thủ hạ rời đi, mà Tống Thiến Như còn đứng tại chỗ.
Lúc này, hầu gái của Tống Thiến Như nhẹ giọng nói: “Tiểu thư, lão gia nói không cho ngươi gặp...”
Tống Thiến Như đánh một cái tát qua, trong mắt hiện lên một tia tàn nhẫn: “Câm miệng! Chuyện hôm nay không cho phép nói với người khác, nếu phụ thân ta biết, ta khiến ngươi đẹp!”
Hầu gái che mặt, cúi đầu nói “là”, không dám nói thêm nữa.
Tống Thiến Như căm giận nghĩ, toàn bộ Thượng Hải có thể xứng với nàng chỉ có Lục Hoài, những người khác nàng chướng mắt.
Hiện tại Lục Hoài lãnh đạm với bản thân, là vì hắn không hiểu nàng, nếu nàng đi tìm Lục Hoài nói chuyện nhiều hơn, Lục Hoài nhất định sẽ thích nàng.
Nội tâm Tống Thiến Như càng kiên định, vì sự vô tình của Lục Hoài, cũng vì nàng không cam lòng.
***
Cảnh Tống ngũ tiểu thư chặn đường Lục tam thiếu dừng ở trong mắt Diệp Gia Nhu.
Các tiểu thư ngồi cùng Diệp Gia Nhu thảo luận kịch liệt: “Tống Thiến Như lại tới chặn Lục tam thiếu, sau đó lại thất bại.”
“Tính tình Tống Thiến Như xấu như thế, ai chịu nổi a.” Nhân duyên của Tống Thiến Như không tốt, hôm nay nàng xấu mặt, đại gia mừng rỡ nhìn chê cười của nàng.
Lúc này, lại có một tiểu thư nói:
“Toàn bộ Thượng Hải, không biết tiểu thư nào may mắn có thể được Lục tam thiếu coi trọng?”
“Đúng vậy, cô gái này khẳng định rất ưu tú...”
Con người Lục Hoài tuy lạnh nhạt, nhưng là hắn vẫn là thiếu gia nổi bất nhất Thượng Hải. Nhắc tới Lục tam thiếu, mỗi người nghĩ thôi đã thấy sợ, nhưng lại không nhịn được mà đến gần.
Tống Thiến Như chỉ là làm chuyện mà các tiểu thư khác không dám làm thôi.
Diệp Gia Nhu nghe các tiểu thư nhắc tới Lục tam thiếu, tâm thần nhộn nhạo, trong lòng trôi nổi, cả người cũng choáng váng.
Lục tam thiếu có thân phận cao quý, khuôn mặt thanh tuyển, mặc dù ai cũng kiêng kị, nhưng nam tử như vậy lại có mị lực nhất, khiến người khác vừa yêu vừa hận.
Nếu nàng được nam tử như vậy coi trọng, đoán chừng toàn bộ nữ nhân Thượng Hải đều sẽ ghen ghét nàng đi.
Diệp Gia Nhu chép miệng, gương mặt tái nhợt nhàn nhạt ửng đỏ, thầm nghĩ, cô gái nhu nhược, khả ái như nàng từ nhỏ nên được nam tử như vậy sủng ái.
Sờ sờ mặt, Diệp Gia Nhu hối tiếc nghĩ, uổng nàng đẹp như vậy, cố tình đầu thai vào bụng di thái thái, cho nên cuộc sống mới không như ý.
Mà Diệp Sở ỷ vào gia thế hảo, thường xuyên dùng thái độ bố thí đối nàng, thật là đáng giận.
Nếu có người biết tâm tư Diệp Gia Nhu, chỉ có thể than một câu, giỏi cho một đóa tiểu bạch hoa đáng thương
Diệp Gia Nhu vốn cho rằng Trần Tức Viễn không tệ, tướng mạo cùng gia thế đều tính không tồi, nàng mới leo lên hắn. Ai ngờ đến, Trần Tức Viễn so sánh với Lục tam thiếu, từ đầu đến chân, không có một chỗ nào xuất sắc.
Nếu Lục tam thiếu là mây trên trời, thì Trần Tức Viễn chính là bùn dưới chân. Nghĩ vậy, Diệp Gia Nhu bĩu môi, nhưng hiện tại, Trần Tức Viễn còn xem như sự lựa chọn không tồi.
Nếu có con đường tốt hơn, nàng tuyệt đối không lưu luyến điều gì với Trần Tức Viễn.
Trần Tức Viễn toàn tâm toàn ý nghĩ Diệp Gia Nhu, lại không biết hắn ở trong lòng Diệp Gia Nhu, chỉ là một hòn đá kê chân để bò lên trên.
Diệp Gia Nhu nghĩ đến Lục Hoài, trái tim liền đập bùm bùm, nhưng mà nhìn thái độ Lục Hoài đối với Tống Thiến Như lúc nãy, Diệp Gia Nhu sinh ra ý niệm lùi bước.
Lại nghĩ nàng và Tống Thiến Như không giống nhau, Tống Thiến Như điêu ngoa như vậy, Lục tam thiếu đương nhiên chướng mắt.
Mà nàng kiều nhu động lòng người, rất dễ dàng đạt được hảo cảm của nam nhân, Lục tam thiếu nhìn đến nhất định sẽ thương tiếc nàng.
Bên này, Diệp Gia Nhu đang ảo tưởng, bên kia, Diệp Sở cũng đang suy tư.
Trong《 Hồng phấn giai nhân 》, trước khi Diệp Gia Nhu gặp được nam chủ Mạc Thanh Hàn đã động tâm tư lên Lục Hoài.
Bởi vì Diệp Gia Nhu vẫn luôn muốn thay đổi vận mệnh, Lục Hoài có bối cảnh như vậy tất nhiên có sức hấp dẫn lớn với nàng.
Nhưng Lục Hoài là vai ác lớn nhất trong truyện, tác giả đương nhiên sẽ không để Diệp Gia Nhu cùng hắn có liên quan.
Số lần Diệp Gia Nhu gặp Lục Hoài có thể đếm được trên đầu ngón tay, ngay cả người Lục Hoài nàng cũng không thể đến gần, càng không cần phải nói đến tìm cơ hội leo lên hắn.
Có thể nói, Lục Hoài chính là ánh trăng sáng của Diệp Gia Nhu, cầu mà không được, lại vĩnh viễn khó quên.
Sau này Diệp Gia Nhu gặp nam chủ Mạc Thanh Hàn. Người như nàng, luôn là dục nghênh còn cự, mà lý do cự tuyệt Mạc Thanh Hàn chính là vì Lục Hoài.
Diệp Sở cười nhạt, hôm nay Diệp Gia Nhu thấy Lục Hoài, nói không chừng trong lòng đã có suy tính. Nhưng nhìn đến kết cục của Tống Thiến Như, phỏng chừng nàng sẽ rút lui thôi.
Buổi tối trọng sinh, Diệp Sở ngoài ý muốn gặp Lục Hoài bị thương. Hắn là Lục Hoài, cho nên nàng mới giúp hắn.
Diệp Sở sẽ không để Lục Hoài biết cô gái ngày đó cứu hắn là ai, bởi vì đời này, nàng không muốn trêu chọc đến Lục Hoài.
Như vây, cuộc đời hai người bọn họ hẳn sẽ không có bất cứ liên quan nào đi.
***
Một chiếc ô tô màu đen tiến thẳng đến phủ Đốc Quân, nhóm bảo vệ đều biết người ngồi trong xe chính là Thẩm Cửu gia. Thẩm Cửu gia là nhân vật trọng yếu của Thanh hội Thượng Hải, cùng Lục gia tam thiếu là bạn đồng sinh cộng tử.
Vị Thẩm Cửu gia này lớn lên tinh xảo, nhưng khi mắt phượng của hắn nheo lại, ý nghĩa đang có âm mưu quỷ kế.
Chính là một yêu nghiệt còn sống sờ sờ.
Thẩm Cửu gia xuống xe, nhanh chân đi thẳng đến thư phòng của Lục Hoài.
Khoảng thời gian trước, Lục Hoài ở trên địa bàn của Thẩm Cửu gia bị người ám sát, suýt nữa bị hại. Thẩm Cửu gia băn khoăn trong lòng, lần này, hắn thật sự giúp Lục Hoài một lần.
“Muốn ta giúp ngươi tìm người?” Thẩm Cửu gia vui vẻ, “Vẫn là một nữ nhân?”
Thẩm Cửu gia hứng thú, hắn chưa bao giờ nghe nói có nữ nhân nào có thể khiến Lục Hoài để bụng.
Lục Hoài trầm giọng: “Thu hồi tâm tư sai lệch của ngươi.”
Thẩm Cửu gia lười biếng dựa vào ghế: “Lục Hoài, ngươi cũng đừng giả vờ, chắc chắn ngươi coi trọng nàng.”
Ngay sau đó, Thẩm Cửu gia lại hỏi: “Nàng trông như thế nào?” “Người cao sao?” “Có đẹp hay không?”
Liên tiếp đặt câu hỏi hoàn toàn biểu đạt lòng hiếu kỳ của Thẩm Cửu, Thẩm Cửu thật muốn biết, rốt cuộc là dạng cô gái nào, sẽ được tên lãnh tình Lục Hoài này chú ý tới.
Lục Hoài liếc Thẩm Cửu một cái: “Lắm miệng.”
Thẩm Cửu: “......”
“Ngày đó tầm 9 giờ tối đến 10 giờ tối, cô gái đó xuất hiện trên đường White, chiều cao khoảng một mét sáu tám...”
Lục Hoài cúi đầu, nhàn nhạt nói một câu: “Nga đúng rồi, thanh âm của nàng dễ nghe.”
Thẩm Cửu gia trầm mặc vài giây, đưa ra một cái kết luận: “Lục Hoài, ta hoài nghi ngươi cố ý tra tấn ta.”