Edit: Lengkeng_Sophie
Beta: uchihasaki
Lý Dục nghe nàng hỏi như vậy, bỗng dưng nghĩ đến ngày Trọng Tuyên chết, chuyện hắn cùng Chu Gia Mẫn đã làm, trên mặt lộ ra mấy phần vẻ lúng túng, chợt tách tầm mắt Chu Gia Mẫn ra, quay đầu không nói.
Hai gò má Chu Gia Mẫn cũng nổi lên một vệt mây hồng, thấp giọng nói: “Muội ngày ấy tâm tình không tốt, đi dạo khắp nơi ngay ở trong viện.” Nàng ngẩng ta đầu lên, ý đồ vươn tay bắt lấy tay Chu Nga Hoàng, trong mắt đầy lệ, tình chân ý thiết nói: “Tỷ tỷ, tỷ tin muội đi, muội thật sự không biết Trọng Tuyên sẽ xảy ra chuyện.”
Mặt Chu Nga Hoàng hướng vách tường nhưng vẫn cảm giác được nhiệt độ ngón tay của Chu Gia Mẫn, không chút do dự mà hất tay nàng ta ra, lạnh lùng nói: “Gia Mẫn, lúc ta xuất giá ngươi còn nhỏ, chỉ có năm tuổi, vừa bắt đầu ta còn ở vương phủ, chúng ta cũng không có cơ hội gặp lại, mãi đến tận khi bệ hạ đăng cơ, ta mới có thể thỉnh thoảng tuyên triệu ngươi cùng mẫu thân vào cung ở lại. Ngươi là muội muội duy nhất của ta, xa cách nhiều năm ta từ lâu cảm giác được ngươi đối với ta xa cách, lúc trước ta thẹn trong lòng, cố hết sức tốt với ngươi, nhưng ngươi vẫn cách một tầng đối với tình cảm của ta.”
Nàng hít sâu một hơi, tiếp tục nói: “Có điều thân là trưởng tỷ, ta hiểu rõ ngươi không ít một chút nào so với cha mẹ, ta biết, khi ngươi nói dối, ngón tay sẽ không tự chủ được bấu víu vào chỗ nào đó.”
Chu Gia Mẫn nghe nàng nói như vậy, trong lòng căng thẳng, theo bản năng cúi đầu, chờ thấy rõ góc váy trong tay đã nhăn nheo, sau đó, lập tức thả ra.
Chu Nga Hoàng mân môi thành một đường cong, trên mặt không hề có một chút huyết sắc, một lúc lâu, nàng than thở: “Ngươi nói thật với ta đi, ngày ấy, ngươi đến cùng đang làm gì?”
Chu Gia Mẫn gấp gáp viền mắt đỏ bừng: “Muội, muội đúng là ở trong viện giải sầu, tỷ tỷ, tỷ tin tưởng muội đi.”
Nga Hoàng lặng im một lúc sau, nhẹ nhàng mà nói: “Ngươi đi đi, ta hiện tại không muốn thấy ngươi.”
Chu Gia Mẫn quyệt quyệt miệng, oan ức đầy bụng, hô: “Tỷ tỷ…”
Lý Dục thấy không đành lòng, lúc này mở miệng biện hộ cho Chu Gia Mẫn: “Nga Hoàng, Gia Mẫn là muội muội ruột của nàng, lẽ nào nàng còn chưa tin muội ấy nói sao? Gia Mẫn luôn luôn yêu thương Trọng Tuyên, Trọng Tuyên hơi có đau đầu nhức óc, muội ấy so với nàng còn căng thẳng hơn. Trọng Tuyên không còn, trong lòng muội ấy đau thương không kém hơn so với nàng, khi nàng hôn mê trong vài ngày, muội ấy vẫn đang khóc, chừng mấy ngày, con mắt đều khóc sưng lên, ta biết nàng vì Trọng Tuyên chết mà thương tâm, tuy nhiên không thể vì một chút suy đoán có lẽ mà phá huỷ cảm tình giữa tỷ muội các nàng.”
Nghe được Lý Dục giải vây, Chu Gia Mẫn vốn là có chút sốt sắng, sắc mặt lập tức liền hòa hoãn đi.
Hai tỷ muội Chu Nga Hoàng cùng Chu Gia Mẫn tuổi cách biệt rất nhiều, khi Chu Nga Hoàng gả vào hoàng gia, mới làm Ngô vương phi, hoàng gia nhiều quy củ, ngoại trừ khi Nga Hoàng hoài trưởng tử Trọng Vũ được triệu kiến mẹ đẻ Hàn thị một lần, còn lại bốn năm sau đó, nàng căn bản là không có cách truyền người nhà mẹ đẻ vào phủ thăm nàng. Cho nên sau đó Chu Gia Mẫn hiểu chuyện, chỉ có thể do người bên cạnh kể lại, nàng ta còn có một tỷ tỷ làm con dâu của hoàng gia.
Tỷ tỷ là sự kiêu ngạo của cả gia tộc, nói tới nàng, mặc kệ là người nào, đều sẽ giơ ngón tay cái lên, khen: “Nga Hoàng hiền đức, có được người con gái này, quả thật là may mắn của Chu gia.”
Hay bởi vì có tỷ tỷ Chu Nga Hoàng này, người người đều bắt đầu đem nàng ta so sánh cùng Chu Nga Hoàng, cầm kỳ thư họa, ca vũ nữ hồng, còn có… dung mạo.
Nga Hoàng, Nga Hoàng, cuộc sống của nàng ta bị cái tên này hoàn toàn chiếm cứ.
Cái tên Chu Nga Hoàng này, lại như là một hồi ác mộng không thể tỉnh dậy.
Sau khi Nga Hoàng xuất giá, lần thứ nhất nhìn thấy nàng, là ở đại điển phong hậu của Chu Nga Hoàng. Chu Nga Hoàng mặc triều phục đại biểu thân phận hoàng hậu, đứng sóng vai cùng phu quân Lý Dục của nàng ở chỗ cao nhất của Đại Đường.
Người phụ nữ đoan trang nghiêm túc, người đàn ông tuấn nhã thanh chính.
Trên thoại bản nói ông trời tác hợp cho, chỉ đến như thế.
Khi người trong thiên hạ đều đang ca ngợi phu thê Quốc Chủ cùng Quốc Hậu, Chu Gia Mẫn lại bị Lý Dục nho nhã hấp dẫn, từ khi nàng ta cảm giác được trái tim của mình, đã không bị khống chế đi theo Lý Dục. Nàng ta biết mình như vậy là không đúng, Quốc Chủ là phu quân của tỷ tỷ, là tỷ phu nàng ta, đời này, cũng chỉ có thể là tỷ phu nàng ta.
Nàng ta từng muốn rút lui, chỉ là mẫu thân đột nhiên nói phải chọn vị hôn phu cho nàng ta, lại cầm một đống bức tranh đến, nhìn chân dung từng người đàn ông đặt tại trước mặt nàng ta, một khắc đó, trong đầu của nàng ta, xuất hiện lại là gương mặt của tỷ phu -Lý Dục đang mỉm cười ngay khóe miệng.
Mẫu thân cuối cùng lựa chọn ra một tú tài xuất thân hàn môn, như phụ thân nói người này tiền đồ vô lượng, mấu chốt nhất chính là, hắn là người Chu Nga Hoàng từng tán thưởng. Chu Gia Mẫn theo bản năng nói không muốn. Không có gì bất ngờ xảy ra, mẫu thân khuyên bảo không có kết quả sau đó thỉnh cầu Chu Nga Hoàng khuyên nàng ta gật đầu.
Khi Chu Nga Hoàng khuyên bảo nàng ta đáp ứng hôn sự này, Chu Gia Mẫn tàn nhẫn mà nắm chặt nắm đấm, nàng ta không cam lòng, dựa vào cái gì phu quân của ngươi là chân long thiên tử, mà phu quân của ta cũng chỉ có thể là một tú tài nhỏ cái gì cũng đều không có?
Chu Gia Mẫn cảm thấy Chu Nga Hoàng giả bộ làm người tốt, mục đích của nàng chính là đem nàng ta gả đi, làm cho nàng ta không cách nào đến gần Quốc Chủ nữa. Chu Gia Mẫn kìm nén cơn giận, bắt đầu liều mạng tìm cơ hội xuất hiện ở trước mặt Lý Dục.
Sự thực chứng minh, nàng ta càng được bệ hạ ưu ái hơn so với Chu Nga Hoàng.
Nàng ta tin tưởng, nếu như nàng ta và Chu Nga Hoàng cùng tuổi, người Quốc Chủ yêu thích nhất định là nàng ta, mà không phải Chu Nga Hoàng giả nhân giả nghĩa kia!
Chu Nga Hoàng thoáng nhíu lông mi, dị thường bình tĩnh nói: “Quốc Chủ đây là chỉ trích thiếp đối với Trọng Tuyên không đủ quan tâm sao?”
Lý Dục phản ứng lại, nắm chặt tay nàng: “Nga Hoàng, nàng biết mà, ta không phải ý này.”
Giọng nói Chu Nga Hoàng lạnh tới cực điểm: “Thiếp mệt mỏi, không muốn cùng hai người tốn nhiều miệng lưỡi, hai người đều đi thôi.”
Nàng vuốt vuốt áo ngủ bằng gấm, chậm rãi nằm xuống, quay lưng về phía hai người bọn họ, nhắm hai mắt lại.
Môi Lý Dục khẽ nhếch, hắn muốn tiến lên giải thích gì đó, lại bị Chu Gia Mẫn cản ở trước mặt hắn, uyển chuyển nói: “Tỷ phu, chúng ta vẫn để cho tỷ tỷ một mình yên tĩnh đi.”
Lý Dục do dự một lúc, tay Chu Gia Mẫn chậm rãi cầm tay của hắn, xúc cảm nhẵn nhụi làm cho tim Lý Dục run lên, hắn ôn ôn nở nụ cười: “Nga Hoàng, vậy ta đi trước, ngày mai trở lại thăm nàng.”
Chu Nga Hoàng không có nói tiếp, Lý Dục ngượng ngùng theo Chu Gia Mẫn cùng ra khỏi Dao Quang điện.
Tháng mười một, Trường An vừa mới rơi xuống một trận tuyết lớn, có câu nói, “thuỵ tuyết triệu phong niên” ( 瑞雪兆豐年 tuyết lành báo trước năm được mùa), nhưng một trận tuyết này, lại có một vị hoàng tử qua đời, làm cho Nam Đường vốn đã tàn tạ khắp nơi, lần thứ hai bay lên một tầng mù mịt.
Sau khi hai người bọn họ rời đi, Chu Nga Hoàng lại ngồi dậy, dựa vào đầu giường, cẩn thận suy ngẫm chuyện Chu Gia Mẫn từ khi vào cung tới nay, tất cả mọi chuyện phát sinh bên người nàng.
Vẫn không có manh mối lý giải, liền nghe thấy một tiếng nói đầy quan tâm vang lên, “Nương nương, thuốc đến rồi.”
Chu Nga Hoàng giương mắt, người đến ăn mặc chế phục thái giám trong cung, ở trong ấn tượng của Nga Hoàng, thái giám tướng mạo đều là thiên âm nhu, nhưng tiểu thái giám trước mắt này nhìn mi thanh mục tú, đặc biệt là cặp mắt kia, thật lớn và linh động.
Không đợi Nga Hoàng mở miệng hỏi dò, hắn liền tự giới thiệu: “Nô tài là thái giám nội thị vừa được điều đến hầu hạ quốc hậu nương nương.”
Chu Nga Hoàng nhìn quét hắn từ trên xuống dưới, khẽ mỉm cười, nói: “Ngươi tên là gì?”
Tiểu thái giám cúi đầu: “Nô tài tên là Trùng Sanh.”
Tiếng nói của hắn ôn hòa thuần hậu, như nước suối chảy róc rách vào trong lòng nàng.
Khóe môi Chu Nga Hoàng nổi lên một nụ cười cực kì nhạt, giọng nói trong trong nhợt nhạt, mềm mại như nước: “Giọng nói của ngươi rất êm tai.”
“Đa tạ quốc hậu nương nương khích lệ.” Hắn cầm chén thuốc dâng lên cho Nga Hoàng, Nga Hoàng không nháy mắt một cái, trực tiếp uống hết chén thuốc, mùi vị cay đắng ở trong miệng lan tràn ra, Nga Hoàng ngậm một viên mứt hoa quả cho đỡ đắng miệng.
Trùng Sanh hoàn thành nhiệm vụ, cầm chén thuốc muốn đi, lại bị Nga Hoàng kêu một tiếng dừng lại: “Biết chữ sao?” Nga Hoàng hỏi.
Trùng Sanh dừng một chút, trả lời: “Nô mới nhận biết vài chữ.”
Chu Nga Hoàng đưa sách trên tay cho hắn, ôn hòa nói: “Tùy tiện đọc cho ta một đoạn đi.”
Trùng Sanh ngẩng đầu lên, hắn cẩn thận từng li từng tí một đỡ Nga Hoàng nằm xuống, nhẹ giọng nói: “Nghe nói đọc sách có thể tĩnh tâm an thần, nô tài sẽ cố gắng để Quốc Hậu có giấc ngủ ngon.”
Chu Nga Hoàng cười nhắm chặt mắt lại: “Như thế tốt lắm.”
Hắn mở sách ra, chọn phần đầu tiên chậm rãi đọc: “Lau lách xanh tươi và rậm rạp, móc làm sương phủ khắp mọi nơi. Người mà đang nói hiện thời, ở vùng nước biếc cách vời một phương….”(Kiêm gia 1 蒹葭 1 • Lau lách 1- Khổng Tử)
Tiếng đọc sách sáng sủa vang vọng ở bên tai, nhưng Nga Hoàng không cảm thấy ồn ào một chút nào, trái lại cảm thấy tâm dần dần trầm tĩnh lại.
Đêm đó, Nga Hoàng ngủ cực kỳ thoải mái, tỉnh lại sau giấc ngủ, đã là sáng sớm ngày hôm sau, trong Dao Quang điện, chỉ có đại cung nữ Khởi La của nàng đang bên cạnh, thấy nàng tỉnh lại, khí sắc so với hôm qua khá hơn rất nhiều, ánh mắt Khởi La sáng lên, vui vẻ nói: “Nương nương cảm thấy trên người có cái gì không khỏe không?”
Chu Nga Hoàng lắc đầu một cái, hỏi: “Giờ nào?”
Khởi La đáp: “Đã qua giờ thìn, nương nương muốn đứng dậy sao?”
Chu Nga Hoàng suy nghĩ một chút, gật đầu nói: “Dìu ta đứng dậy đi.”
Nàng xem nhìn khí trời bên ngoài vô cùng tốt, ánh mặt trời xuyên thấu qua khe hở lá cây ngô đồng già ở trước điện hất vào trong điện, làm nhiệt độ trong phòng ấm áp.
Khởi La trước tiên dìu nàng ngồi ở trên giường chạm trổ phượng, chính mình nhanh đi ra ngoài mang nước nóng vào.
Khi trở về, gương mặt Khởi La âm trầm, vắt khăn đưa cho Chu Nga Hoàng lau mặt.
Hôm nay tâm tình Chu Nga Hoàng xem ra phá lệ tốt, khóe miệng ngậm lấy nụ cười như có như không, ôn nhu hỏi: “Hôm nay không vui? Xảy ra chuyện gì?”
“Nương nương…” Khởi La tức giận bất bình mở miệng, chuẩn bị nói ra chuyện nàng mới vừa đi múc nước nghe được nói cho Nga Hoàng biết, nhưng thoáng nhìn sắc mặt Nga Hoàng thoáng tái nhợt, do dự một chút, cuối cùng vẫn chuẩn bị giấu xuống.
Nàng nhếch đôi môi buông tầm mắt xuống, lắc đầu một cái, nhẹ giọng nói: “Tạ nương nương quan tâm, nô tỳ cũng không có chuyện gì.”
Vừa dứt lời. Chợt nghe dưới hành lang truyền đến một giọng nói trong trẻo.
“Hoa minh nguyệt ám lung khinh vụ,
Kim tiêu hảo hướng lang biên khứ.
Sản miệt bộ hương giai,
Thủ đề kim lũ hài.
Họa đường nam bạn kiến,
Nhất hướng ôi nhân chiến.
Nô vi xuất lai nan,
Giáo quân tứ ý liên.”
( Dịch: “Trăng lu hoa thắm sương bay nhẹ
Đêm nay vừa hay chàng lại tới
Tất bước lên thềm thơm
Tay xách dép chỉ vàng.
Mé nhà nam gặp mặt
Kháp chàng run bần bật
Ra đây khó vô vàn
Yêu em mấy tuỳ chàng.) ( 菩薩蠻其一 • Bồ tát man kỳ 1)
Chu Nga Hoàng kéo kéo khóe môi: “Người dưới hành lang ngâm thơ là người nào?”