Edit: Lengkeng_Sophie
Beta: uchihasaki
Sáng sớm hôm sau, Lang Hoa đứng dậy rửa mặt, hai đứa bé còn ở trên giường ngủ thơm ngọt, Lang Hoa dặn dò cung nhân đừng đánh thức các bé, chính mình đi tới bên ngoài nội tẩm trang điểm. Bích Thủy giúp nàng chọn một cặp trâm vàng phượng hoàng ngậm châu*, tinh tế chọn vị trí thích hợp đeo lên, nhẹ giọng nói: “Hoàng hậu nương nương, các nương nương khác đã đến thỉnh an, ngoại trừ Tôn quý phi, toàn bộ đều đến.”
trâm vàng phượng hoàng ngậm châu – 丝嵌宝衔珠金凤簪
Lang Hoa tự mình chọn một đôi khuyên tai nạm ngọc mang lên, nghe được Bích Thủy, nàng nở nụ cười nhẹ như mây gió: “Tôn thị này một tay che trời mấy năm nay, nàng ta không ngại, bổn cung nhìn cũng phiền.”
Nương nương đây là muốn ra tay áp chế?
Ánh mắt Bích Thủy sáng lên, ngữ khí dồn dập hỏi: “Nương nương có kế sách gì?”
Lang Hoa cười khẽ, không nói. Ma ma quản giáo Thường thị của Thuận Đức công chúa vào lúc này đi tới, Thường thị cũng là nhũ mẫu của Thuận Đức, nay đã ba mươi lăm, lúc này còn mặc một thân cung trang hồng nhạt, thân thể đầy đặn mà thướt tha, hành lễ với Lang Hoa, liền có nề nếp mở miệng nói: “Nương nương, đến canh giờ Đại công chúa học thêu rồi.”
Lang Hoa không để ý tới bà ta, tiếp tục trang điểm, Thường thị xem không hiểu đây là ý gì, đợi một lúc sau không thấy Lang Hoa trả lời, liền giương giọng lặp lại lời mới rồi, nói: “Nương nương, đến canh giờ Đại công chúa học thêu rồi, nô tỳ phải lập tức tiếp Đại công chúa trở lại.”
Lang Hoa vuốt lên chỗ quần áo nhăn nheo, đột nhiên mở miệng: “Công chúa đang say ngủ, nửa khắc sau ngươi hãy trở lại.”
Lúc đó mặt Thường thị liền chìm xuống: “Hồi Hoàng hậu nương nương, Đại công chúa mỗi ngày phải học may vá thêu thùa, cầm kỳ thư họa, cung quy nữ đức, mỗi loại phải học một canh giờ, bây giờ canh giờ đã không còn sớm, kính xin hoàng hậu nương nương mau chóng gọi công chúa dậy, đừng để bỏ lỡ canh giờ, nếu công chúa như thế sẽ học không được, nô tỳ không tốt bàn giao với thái hậu.”
Ma ma quản giáo ở Minh triều, quản giáo đám công chúa nghiêm khắc đến không có tình người. Trước khi công chúa chưa thành thân, mỗi tiếng nói cử động đều do ma ma quản giáo giáo dục, ma ma quản giáo có quyền trách nhiệm hành sử giáo dục đối với công chúa, sau khi công chúa xuất giá, ma ma quản giáo càng có thể chưởng quản mọi việc ở phủ công chúa, đồng thời quyết định số lần gặp mặt của công chúa cùng phò mã. Đây là tổ chế, coi như thân phận Lang Hoa bây giờ là hoàng hậu cũng không cách nào cãi lời.
Ngẫm lại kiếp trước sau khi Thuận Đức gả đi, có phải cũng bị ma ma quản giáo từng lấn ép? Cuối cùng nàng không có con cũng là tác phẩm của ma ma quản giáo?
Thường thị cố ý đem thái hậu nói ra, chính là muốn áp Lang Hoa một đầu, cũng lại nói rõ địa vị của mình. Người của thái hậu, coi như là Hồ Thiện Tường cũng phải cho bà ta ba phần mặt mũi.
Phải nói lúc trước, Thường thị là vạn vạn không dám ở trước mặt Hồ Thiện Tường nói chuyện như vậy, thế nhưng hiện tại chuyện hoàng thượng dự định phế hậu đã truyền ra ngoài. Người trong cung đều cho rằng, coi như đại thần cả triều liên hợp ngăn cản có thể che chở hoàng hậu bao lâu? Hoàng thượng mới là trời của Đại Minh triều, các đại thần ngăn cản được nhất thời, ngăn cản không được một đời. Một người phụ nữ nhất định phải bị phế, còn cần các nàng cung cung kính kính sao?
Thế nhưng Lang Hoa không phải là Hồ Thiện Tường, Hồ Thiện Tường giúp mọi người làm điều tốt, chấp hành cung vụ thì khoan dung người ngoài, nhưng nàng cuối cùng được chính là cái gì?
Lang Hoa từ từ mở miệng, sắc mặt đã không còn hiền lành như mới rồi: “Công chúa học tập khắc khổ, nhưng mỗi ngày đi sớm về tối, thỉnh thoảng vì hoàn thành bài tập nữ quan cho xuống vẫn cần thức đêm, thực tại gian khổ, bổn cung làm cho nàng hôm nay có thể nghỉ ngơi nhiều hơn một lúc, đây là bổn cung thưởng cho nàng, thái hậu vốn luôn thương yêu Thuận Đức, nếu như biết rồi, nói vậy cũng cùng ý kiến với bổn cung.”
Câu nói này đã ám chỉ ý cảnh cáo, người của thái hậu nàng xác thực không thể minh mục trương đảm xử phạt, cho nên Lang Hoa đầu tiên là dễ nói khuyên lùi, nhưng nếu như kế này không thể thực hiện được, vậy nàng tuyệt đối sẽ không dễ dàng buông tha!
Thường thị làm như đại nghĩa, rống lên một câu: “Nương nương, tổ chế không thể trái. Ngài muốn tưởng thưởng công chúa, cứ việc thưởng chút trân bảo đồ trang sức, công chúa nhất định sẽ hài lòng, thế nhưng ngài làm như vậy, thực tại là làm khó nô tỳ.”
Đáng tiếc a, thế gian quá nhiều người không có ánh mắt, có người muốn va vào họng súng vậy thì không trách nàng!
Mắt Lang Hoa lạnh lẽo miết Thường thị một cái: “Bổn cung làm việc không cần ngươi đến chỉ đạo, Thường thị bao biện làm thay chỉ trích hoàng hậu, Bích Thủy, đem bà ta đuổi về thượng cung cục đi, giao cho Trần thượng cung xử lý.”
Bích Thủy vui vẻ đáp một tiếng, nàng đã sớm khó chịu cái lão bà yêu này, trước đây ỷ vào là trong cung thái hậu, khắp nơi làm khó dễ những tiểu cung nữ như các nàng. Có câu châm ngôn tên gì nhỉ “phong thuỷ luân chuyển”, xui xẻo lâu như vậy rồi, cũng là thời điểm nên xả giận!
Sắc mặt Thường thị trắng nhợt, mạnh miệng nói: “Nô tỳ là thái hậu chỉ đến, nương nương không thể đem nô tỳ điều đi.”
Cho nên bà ta chắc chắc Lang Hoa không dám làm gì bà ta, mới biết người này càn rỡ như thế nào?
“Không thể? Bổn cung thân là hoàng hậu, chưởng quản cung vụ, ngươi – một ma ma quản giáo nho nhỏ, bổn cung vì sao không thể động vào?” Lang Hoa trầm giọng ra lệnh: “Thái hậu nơi đó, bổn cung tự sẽ giải thích, ngươi ỷ vào tên tuổi thái hậu làm ác, nếu để cho thái hậu biết rồi, không cần bổn cung ra tay, thái hậu cũng nhất định sẽ nghiêm trị ngươi.”
Thấy phía sau hai cung nữ đi tới, Thường thị cũng biết Lang Hoa cũng không phải là nói một chút mà thôi, nhất thời cuống lên, thảng thốt dập đầu hai cái, nói: “Nương nương thứ tội, hoàng hậu nương nương thứ tội, nô tỳ cũng không dám nữa, nô tỳ cũng là quan tâm công chúa mới làm chuyện sai lầm, nô tỳ là nhũ mẫu của công chúa, hầu hạ công chúa lớn lên, nếu như công chúa tỉnh lại không nhìn thấy nô tỳ nhất định sẽ khóc náo lên.”
Lang Hoa cười gằn, chết đến nơi rồi còn dám nắm những chuyện vô căn cứ kia, nhũ mẫu thì sao chứ? Thuận Đức lại không phải do bà ta sinh!
“Vả miệng!”
Thường thị hoàn toàn biến sắc, chân tay xụi lơ. Bích Thủy nhận lệnh, cười gằn tiến lên ra tay rất nhanh trên gương mặt như hoa như ngọc của Thường thị. Bích Thủy động thủ một chút cũng không hàm hồ, dùng hết khí lực, không mấy lần trên mặt Thường thị liền sưng phù như quả cầu, còn mang theo mấy vết máu.
Lang Hoa thấy gần đủ rồi, liền để Bích Thủy đem người che miệng tha đi. Nàng đây là đang giết gà dọa khỉ, Tuyên Tông một ngày không có hạ thánh chỉ phế hậu, nàng liền vĩnh viễn là hoàng hậu của Đại Minh. Nàng biết bên trong hoàng cung đều giẫm thấp nâng cao, nhưng chỉ bằng Thường thị như vậy cũng dám ở trước mặt nàng làm càn? Cũng không biết ai cho các nàng lá gan đó!
Xử lý xong chuyện Thường thị, Lang Hoa thấy canh giờ cũng không sớm, liền ung dung đi tới chính điện.
Trong điện phi tần đều theo thứ tự mà ngồi, cũng chỉ có một vị trí bên trái của Lang Hoa vẫn trống không, Lang Hoa hơi liếc mắt, đó là vị trí của quý phi Tôn thị.
Thấy Lang Hoa đến, đám phi tần cùng tiến lên thỉnh an.
Lang Hoa ngồi xuống, nói: “Để các vị muội muội đợi lâu.”
Tán gẫu một chút việc vặt, vốn có thể rất sớm giải tán, thế nhưng Lang Hoa nhìn chỗ ngồi bên cạnh còn trống không một cái, khí độ tao nhã hớp miếng trà, trong lòng cười gằn: Nàng đúng là muốn nhìn một chút, ngày hôm nay Tôn thị muốn lề mề tới khi nào.
Hoàng hậu không nói giải tán, phi tần khác cũng không dám giành về sớm trước, có điều so với hồi cung nhìn vách tường lạnh lẽo, còn không bằng ngồi ở đây chờ xem hoàng hậu cùng Tôn thị đối đầu!
Quá gần nửa canh giờ, nghe một trận hoàn bội đinh đương, quý phi Tôn Triêu Xu do cung nữ đỡ lại đây, khóe mắt đuôi lông mày nàng ta còn mang theo xuân ý, dịu dàng hạ bái, dịu dàng nói: “Hoàng hậu nương nương thứ tội, thân thể của nô tì không khỏe nên tới chậm.” Nàng ta quỳ gối hành lễ, lộ ra một đoạn cổ trắng như tuyết, trên cổ còn có nhiều vết đỏ sậm.
Chúng phi tần đang ngồi nhìn thấy đỏ mắt không ngớt, ngồi ở bên tay phải Lang Hoa là Hà quý phi lạnh lùng xì một hồi, nhỏ giọng nói: “Mỗi ngày thân thể không khỏe, cũng không thấy thiếu thị tẩm.”
Lang Hoa cười chỉ vị trí bên người làm cho nàng ta ngồi xuống, chờ Tôn thị ngồi vào chỗ của mình, sau đó Lang Hoa nói: “Thân thể quý phi yếu ớt, sau này vẫn không nên lại dậy sớm đến thỉnh an bổn cung.”
Chúng phi tần sững sờ. Tôn Triêu Xu cười càng rộng: “Cung quy nghiêm ngặt, chuyện thỉnh an trong cung như vậy trọng đại, nô tì làm sao có thể lười biếng.”
Ngữ khí Lang Hoa bình tĩnh hờ hững: “Thân thể quý phi không khỏe, bổn cung biết được, trước đây cố kỵ cung quy, chung quy phải chờ quý phi đến rồi mới có thể giải tán, chỉ là bây giờ quý phi bệnh càng ngày càng nghiêm trọng, coi như bổn cung không thèm để ý, nhưng cũng không thể để những tỷ muội khác bồi tiếp bổn cung chờ đợi cũng không tốt.”
Lời này nói hợp tình hợp lý, có điều Tôn thị lại không nghĩ như thế, công khai là thương cảm cung phi, thực tế không phải là nhìn nàng ta thịnh sủng đỏ mắt.
Nàng ta rất thành khẩn nói: “Hoàng hậu nương nương, chứng bệnh của nô tì không nghiêm trọng lắm, vẫn có thể kiên trì mỗi ngày đến Khôn Ninh cung thỉnh an.”
“Việc quan hệ tới thân thể khoẻ mạnh, quý phi làm sao có thể qua loa như vậy? Bổn cung sẽ sai thái y chẩn bệnh cho quý phi một lần.” Khuôn mặt Lang Hoa nghiêm túc nói một câu.
Hồ thị thỉnh thái y nàng ta sẽ đi gặp?
Tôn Triêu Xu mỉm cười, nói: “Đa tạ hoàng hậu nương nương có ý tốt, thân thể của nô tì đã khỏe rồi, không cần lại đi làm phiền thái y.”
“Thì ra quý phi hiểu được y thuật a!” Lang Hoa thán phục.
Đôi mi thanh tú Tôn Triêu Xu nhíu chặt: “Nô tì không hiểu y thuật, nương nương vì sao phải nói như vậy?”
Lang Hoa nghi ngờ nói: “Nếu không hiểu y thuật, quý phi làm sao biết thân thể mình đã khỏe rồi?”
“Chuyện này…” Tôn thị bị nàng nghẹn một hồi, cấp tốc trả lời: “Thân thể là của mình, xảy ra điều gì chính mình còn có thể không biết sao? Nô tì đêm qua ngủ ngon, sáng nay tỉnh lại cảm giác thân thể khỏe lắm rồi, sắc mặt cũng hồng hào.”
Đêm qua Tôn thị thị tẩm, ý của nàng ta người đang ngồi nào không hiểu?
Bích Thủy vén mành đi vào, nói: “Nương nương, Khang thái y đến rồi!”
Lang Hoa nhẹ nhàng nở nụ cười: “Bổn cung đã quên, Khang thái y hôm nay đến đây thỉnh bình an mạch. Vừa vặn, xem cho quý phi luôn, cũng đỡ lại phải đi thỉnh thái y.”
Tôn thị căn bản không tin tưởng đây là một sự trùng hợp, rõ ràng Hồ thị cố ý thiết kế tốt!
Khang thái y là tâm phúc của Hồ Thiện Tường, nhìn tình cảnh trong điện cũng biết là xảy ra chuyện gì, chẩn mạch phát hiện Tôn thị căn bản cũng không lớn bệnh gì. Có điều phụ nữ luôn có mấy thứ bệnh vặt thông thường, Khang thái y liền lượm một cái nói ra thành chuyện lớn, sẽ không nói quá khác người, coi như thái y khác đến chẩn đoán bệnh cũng sẽ không nói hắn là doạ người.
Lang Hoa gật đầu, ung dung thong thả mở miệng: “Nếu thân thể quý phi có bệnh, vậy đoạn thời gian này liền đừng ra khỏi Vạn An cung.” Sau đó nói với phi tần đang ngồi: “Hôm nay mọi người ngồi hồi lâu, nói vậy cũng mệt mỏi, đều đi về nghỉ ngơi đi.”
Một câu nói, đem Tôn thị cấm túc luôn.
Tôn thị kinh ngạc đến ngây người!
Phi tần khác đang ngồi cũng kinh ngạc đến ngây người!
Chuyện hoàng thượng có ý định phế hậu, các nàng cũng có nghe thấy, xem ra hoàng hậu ôn hòa trước đây đã thay đổi rồi, trực tiếp chính diện đối đầu cùng Tôn thị, đây là tàn nhẫn bị kích thích ra, muốn mạnh mẽ tiến lên a!
—Edit:Lengkeng_Sophie – Beta: uchihasaki—
Lại không nói sau khi Tuyên Tông nghe được chuyện Lang Hoa cấm túc Tôn thị là vẻ mặt gì. Ngày hôm sau, Lang Hoa đột nhiên nhận được cung bài xin vào cung gặp mặt của mẹ đẻ Hồ Thiện Tường.
“Mẫu thân làm sao đột nhiên tiến cung? Đoạn thời gian này thân thể mẫu thân vẫn tốt chứ? Người trong nhà thì sao? Cũng vẫn khỏe mạnh chứ?” Thấy nữ nhi ý cười dịu dàng, sắc mặt hồng hào, khuôn mặt nghiêm túc của Hồ phu nhân cũng nhu hòa xuống, lần lượt trả lời những câu hỏi của Lang Hoa, hai mẹ con nói chuyện một hồi lâu.
Cuối cùng nói tới hai công chúa, Hồ phu nhân đột nhiên sầu não nói: “Nếu đứa bé trước không có bị sảy, mẹ đã có cháu ngoại trai.” Cuối cùng, bà còn hỏi: “Thiện nhi, có phải con không thể sinh con nữa hay không?”
Lang Hoa thở dài, nhẹ nhàng nói: “Chỉ là sảy thai tổn thương thân thể, thái y nói phải tĩnh dưỡng chút thời gian, tạm thời không thích hợp mang thai.”
Hồ phu nhân nghe vậy trong mắt loé ra một tia khó hiểu, trầm ngâm hồi lâu, nửa hở nửa che nói: “Thiện nhi, con còn nhớ lục muội muội Thiện Nhu sao?”
Lục muội muội?
Lang Hoa Tử suy nghĩ một chút, nghĩ đến một nha đầu mập ú được ma ma ôm ở trong tay.
Nụ cười trên mặt Lang Hoa dần dần phai nhạt đi, nàng không cho là Hồ phu nhân lúc này đột nhiên nhắc tới cái người gọi “lục muội muội” chỉ là nói chuyện phiếm mà thôi.
Quả nhiên, Hồ phu nhân nói tiếp: “Thiện Nhu năm nay đã tròn mười bốn tuổi, phụ thân con đã giúp nó báo danh tuyển tú năm sau. Thiện nhi, con bây giờ không thể có thai, mắt thấy hậu vị cũng sắp khó giữ được, mẹ đã nghĩ, đem lục muội muội con đưa vào cho con thêm người trợ giúp, lục muội muội con tuy rằng không xinh đẹp sánh bằng con, nhưng mẹ cảm thấy so với hồ ly tinh Tôn thị đặc sắc hơn nhiều. Ngày sau nếu nó như sinh ra hoàng tử, Thiện nhi con liền ôm tới bên cạnh mình mà nuôi, nếu là… Nếu là hậu vị của Thiện nhi con không gánh nổi, vậy Hồ gia liền chuẩn bị đem Thiện Nhu đẩy tới hậu vị.”
Lang Hoa nghe bà nói xong, lẳng lặng nói: “Bổn cung nhớ không lầm, lục muội muội hẳn là do di nương sinh ra.”
Chìm đắm ở trong mộng đẹp, Hồ thị cũng không có phát hiện, Lang Hoa đã thay đổi tự xưng, một câu “bổn cung”, trong nháy mắt làm khoảng cách của hai mẹ con càng lúc càng xa.
Hồ phu nhân chỉ sinh hai trai hai gái, ở trong ký ức Hồ Thiện Tường, Hồ phu nhân căm hận nhất là thiếp thất cùng thứ tử, thứ nữ, làm sao lại đột nhiên đồng ý để một thứ nữ thế thân vị trí của hoàng hậu?
“Nó đã ghi vào danh nghĩa của mẹ, bây giờ là chính muội muội ruột của con.”
Sắc mặt Lang Hoa dần dần lạnh xuống, mở miệng thì “A” một tiếng nở nụ cười, càng làm cho không khí trong điện trở nên đông lạnh: “Toàn bộ mọi chuyện cũng đã an bài xong, căn bản chỉ là đến thông báo cho ta một tiếng.”
Gò má Hồ phu nhân đỏ lên: “Thiện nhi, con cũng đừng trách mẫu thân.”
Lang Hoa nở nụ cười, ngữ khí nhất thời ung dung: “Đây là ý tứ mẫu thân hay là ý tứ phụ thân?”
“Đây là ý của ta cùng phụ thân con.” Hồ phu nhân thở dài, lời nói ý vị sâu xa: “Thiện nhi, mẫu thân biết con thương tâm, mẫu thân cũng khổ sở vậy, thế nhưng mẫu thân nhất định phải nghĩ cho gia tộc Hồ thị trăm năm thịnh vượng. Hồ gia thật vất vả mới bước lên thế gia, ngàn vạn không thể liền như vậy mà phá huỷ.”
“Mẫu thân, nữ nhi tự nhận từ khi làm hoàng thái tôn phi tới nay, chưa bao giờ nửa phần sai lầm, coi như không thể sinh ra hoàng tử, nhưng cũng sinh hai công chúa cho hoàng thượng, như vậy hoàng thượng còn muốn phế bỏ ta, mẫu thân thật xác định lục muội muội có thể một lần đoạt được thánh sủng, thay thế Tôn thị sao?”
Hồ phu nhân vội vàng nói: “Chỉ cần tiểu Lục có thể sinh một hoàng tử, vậy cnhà húng ta có hy vọng.”
“Mẫu thân, ngài thật sự cho rằng hoàng thượng là bởi vì ta không sinh được nhi tử mới phế ta? Đó là đang lót đường cho Tôn thị!” Lang Hoa cười lạnh một tiếng: “Mẫu thân, chuyện hoang đường như vậy sau này không nên nhắc lại, cũng phiền ngài mang một câu nói cho phụ thân, muốn gia tộc trăm năm hưng thịnh, liền để gia môn của mình đi kiến công lập nghiệp, có cốt khí liền đi lên chiến trường chém giết một phen, đến lúc đó coi như bổn cung bị phế, chỉ cần có quân công thật sự, cho dù hoàng thượng vì bổn cung không muốn thăng Hồ gia, ngự sử cũng sẽ bẩm tấu lên, nói chung, dựa vào phụ nữ lấy phú quý cho gia tộc nhất định sống không lâu.”
Hồ phu nhân thăm thẳm thở dài, Lang Hoa còn tưởng rằng bà nghe vào, lại không nghĩ rằng bà nói một câu: “Quân công chỗ nào dễ làm như vậy? Trên chiến trường đao thương mưa kiếm, nếu như xảy ra chuyện thì làm sao cho phải?”
Lang Hoa quả thực là cũng bị tức giận mà cười: “Xác thực, bây giờ Đại Minh tứ hải thái bình, chiến sự xác thực không nhiều, nhưng cơ hội của mình tranh đến, không muốn ra chiến trường vậy thì tìm việc nhỏ khác làm, là vàng đều sẽ phát sáng. Nhưng nếu như nam nhi của Hồ gia đều như mẫu thân sợ đầu sợ đuôi, chỉ muốn dùng phụ nữ bảo đảm phú quý, vậy cho dù là đưa bao nhiêu tuyệt sắc giai nhân cũng không giữ được gia tộc suy yếu xuống dốc không phanh.”