Nhật Ký Phản Công Của Hậu Phi

Chương 63: Chương 63: Chương 64




Edit: Lengkeng_Sophie

Beta: uchihasaki

Sáu năm sau, Tây cung vì lâu năm thiếu tu sửa càng ngày càng rách nát, nơi này, từ năm đó sau khi nữ quan Kỷ thị mạc danh kỳ diệu biến mất, liền thỉnh thoảng xuất hiện quỷ ảnh màu trắng, nghe lão cung nữ trong cung nói, đó là oan hồn Kỷ thị khi chết mang theo oán niệm, hồn phách nàng không tiêu tan, muốn tìm người hại nàng báo thù, lời vừa nói ra lòng người bàng hoàng, Vương hoàng hậu trấn áp nhiều lần cũng không có áp chế lại lời đồn đãi truyền bá.

Sau đó, cung nữ thái giám mỗi khi đi qua Tây cung, thì sẽ nhanh chóng chạy đi, không dám nhìn vào trong nửa con mắt, sợ bị oan hồn của Kỷ thị cuốn lấy.

Ngày qua ngày, năm này qua năm khác, Tây cung đã thành chỗ rách nát nhất trong Tử Cấm Thành, không phải là không muốn sửa chữa, chỉ là không có người dám đặt chân vào một bước.

Lang Hoa ở trong điện, Nghi An cởi một bộ lụa mỏng màu trắng, hướng về phía Lang Hoa cười cợt, rồi nói với cậu bé con ngồi ở bên người Lang Hoa: “Tiểu chủ nhân, Nghi An ngày hôm nay lại doạ chạy hai cung nữ nhát gan.”

Thiên Hữu đã bảy tuổi, còn nhỏ tuổi nhưng có gương mặt rất nghiêm túc, nói với Nghi An: “Nghi An cô cô, tóc của ta quá dài, giúp ta cắt đi.”

Ánh mắt Nghi An tối sầm, mềm nhẹ sờ sờ tóc nó, nói: “Tiểu chủ nhân, đây là tóc máu, ở Đại Minh, nhất định phải do thái hậu cử hành nghi thức cắt tóc máu mới có thể cắt.”

Chu Hữu Đường mím mím môi, mi tâm nhăn lại, tâm tình có chút mê hoặc, Lang Hoa sờ sờ đầu của nó, nói với Nghi An: “Sắp tới giờ tý, ngươi mau mau trở về đi thôi, không nên để cho người phát hiện.”

Nghi An gật gật đầu, nói: “Chờ một chút, thời điểm một tốp thị vệ thay quân nô tỳ lại đi!”

Chu Hữu Đường đột nhiên hỏi: “Ngô nương nương, tại sao Vạn thị được sủng ái như vậy?”

Lang Hoa đang giúp Chu Hữu Đường may quần áo, nghe thấy nó nói, tay dừng lại, chợt lạnh nhạt nói: “Bởi vì phụ hoàng con yêu thích nàng ta.”

Chu Hữu Đường yên tĩnh lại, không nói tiếng nào ngồi ở bên người Lang Hoa, một lúc sau, giọng nói nó trầm thấp hỏi: “Ngô nương nương, phụ hoàng thật sự không biết Vạn thị sát hại hoàng tử, hoàng nữ như thế sao?”

Lang Hoa mím mím môi, nói: “Ta không biết.”

Kỳ thực coi như Chu Kiến Thâm lúc trước không biết, hiện tại cũng phải biết.

Mấy năm qua phi tần trong cung mang thai vô số kể, nhưng có thể thành công sinh ra đứa bé một người cũng không có. Liền ngay cả Nhị hoàng tử may mắn bình an sinh ra, cũng ở năm Thành Hóa thứ tám đột nhiên phát sốt cao chết non, Bách Hiền phi khóc đến tan nát cõi lòng, Chu Kiến Thâm chỉ truy phong Nhị hoàng tử làm Điệu Cung thái tử, sau đó lại tiếp tục cùng Vạn Trinh Nhi ân ân ái ái.

Trong cung lời đồn đãi Vạn thị tàn hại hoàng tử, hoàng nữ dù cấm vẫn không ngừng lan tryền, Lang Hoa cũng không tin, lẽ nào Chu Kiến Thâm thật không có nghe thấy một lần?

Xem chính tích của Chu Kiến Thâm ở tiền triều, liền biết hắn căn bản không phải dễ gạt gẫm, chỉ là vẫn làm bộ không biết, nghĩ đến không nỡ xử trí Vạn thị đi, dù sao bọn họ cũng coi như là phu thê hoạn nạn.

Đột nhiên, Lang Hoa nghe thấy trong điện có chút vang động nhỏ vụn, vẻ mặt nàng trở nên nghiêm túc, nháy mắt với Nghi An, Nghi An lập tức xoay người, đóng cửa lại.

Nàng ôm Chu Hữu Đường đi tới bên người Lang Hoa, nhưng nhìn thấy Lang Hoa đem tủ quần áo trong điện dời đi, ở trong khe hở góc tường gạch lấy ra một ống trúc nhỏ, lại từ bên trong lấy ra một tờ giấy nho nhỏ.

Nghi An nhận biết chữ không nhiều, chỉ nhận ra mặt trên viết “Vạn thị”, “Phi” ba chữ này, nàng thấy Lang Hoa xem xong tờ giấy sau đó sắc mặt rất là lo lắng, ôm sát Chu Hữu Đường trong lòng, do dự bất an hỏi: “Nương nương, có phải là đã xảy ra chuyện gì hay không?”

Trong sáu năm này, Lang Hoa vừa cẩn thận che giấu sự tồn tại của Chu Hữu Đường, vừa âm thầm ở trong cung bố trí cơ sở ngầm. Nàng biết, theo Chu Hữu Đường dần dần lớn lên, sự tồn tại của nó sớm muộn có một ngày sẽ giấu không được, chỉ là không có nghĩ đến, một ngày kia sẽ đến nhanh thế. Cũng tốt, trải qua mấy năm qua nhọc lòng kinh doanh, cơ sở ngầm của nàng đã trải rộng trong cung, liền ngay cả Chiêu Đức cung (tẩm cung của Vạn Trinh Nhi) phòng đến như thùng sắt, cũng bị nàng an bài hai người.

Tin tức này chính là một người xếp vào ở trong cung Vạn thị đưa tới.

Lang Hoa xem xong tờ giấy, liền lập tức thiêu hủy nó, nhìn tờ giấy hóa thành tro tàn, nàng lập tức nghiêm mặt nói: “Hiền phi vì bảo vệ đứa bé trong bụng, đã nương nhờ vào Vạn thị, còn đem sự tồn tại của Thiên Hữu nói cho Vạn thị, lấy chuyện này có được tín nhiệm của Vạn thị, hiện tại e rằng Vạn thị đang chuẩn bị động thủ đối với chúng ta.”

Nghi An nghe xong, lời nói mang theo khóc nức nở, hỏi: “Hiền phi làm sao biết tiểu chủ nhân?” Nàng dùng sức ôm chặt Chu Hữu Đường, chỉ lo đứa bé do Kỷ thị liều mạng tính mạng bảo vệ sẽ bước theo gót chân của Kỷ thị.

Liền ngay cả Chu Hữu Đường nghe xong cũng sợ sệt không ngớt, khuôn mặt nhỏ nghiêm túc đã trắng bệch.

Lang Hoa buông mắt xuống, chậm rãi nói: “Năm đó Bách thị, ta và Vương thị cùng cạnh tranh vị trí hoàng hậu, chỉ là hai cung hoàng thái hậu cho rằng dung mạo của nàng ta quá mức yêu diễm, hơn nữa tâm tính quá mức đơn thuần, không thể đảm nhiệm đại vị hoàng hậu, cho nên nàng ta đầu tiên là bại bởi ta, sau đó ngay cả Vương thị ít lời đều không từng tranh.” Lang Hoa cười lạnh nói: “Chỉ là không nghĩ tới, cô nương thiện lương năm đó, lại sẽ vì bảo vệ con của mình, mà đem một đứa bé nhỏ tuổi khác đẩy vào hố lửa.”

Chu Hữu Đường tiếng trầm nói: “Ngô nương nương cũng đừng trách bà ta, cái gọi là người không vì bản thân, trời tru đất diệt.”

Lang Hoa ngồi xổm xuống. Nhìn thẳng ánh mắt của nó, nhẹ giọng nói: “Thiên Hữu, kế trước mắt, chúng ta chỉ có thể đi trước Vạn thị một bước, đem sự tồn tại của con nói cho hoàng thượng, mới có thể bảo vệ con một mạng.”

Mặt Nghi An xám như tro tàn, nàng chảy nước mắt nói: “Nhưng hoàng thượng sủng ái Vạn quý phi như thế, có thể vì Vạn quý phi, không để ý tiểu chủ nhân chết sống hay không.”

Suy đoán này cũng không phải là không có đạo lý, mấy năm qua, nếu không phải là Chu Kiến Thâm dung túng Vạn thị, Vạn thị cũng sẽ không càn rỡ đến vậy.

Sau đó trong cung Vương thị không dám xử trí Vạn thị nhiều lần phạm phải cung quy, khắp nơi nhường nhịn nàng ta, mới có thể bảo toàn hậu vị của mình.

Tiền thái hậu đã đi về cõi tiên, Chu thái hậu rốt cục khôi phục thần trí ngày xưa, nhớ tới nhiều năm trước vì chống đối với Tiền thái hậu, lại đem Ngô thị phế truất, vô hình chung nâng lên địa vị Vạn thị, Chu thái hậu hối hận không thôi. Bây giờ Vạn thị lông cánh đầy đủ, Chu thái hậu coi như có lòng muốn xử trí nàng ta, cũng không lấy được nhược điểm của nàng ta.

Cho nên, liền ngay cả Chu Hữu Đường cũng đang trầm mặc qua đi nói: “Ở trong lòng ông ta, địa vị của con hẳn sẽ không hơn được Vạn thị.”

Ở Tây cung, Chu Hữu Đường nghe qua không ít chuyện của Chu Kiến Thâm. Cơ sở ngầm của Lang Hoa trải rộng khắp hậu cung, sau khi Chu Hữu Đường hiểu chuyện, tâm trí hiển lộ ra vượt xa bạn cùng lứa tuổi, thời điểm Lang Hoa làm một ít chuyện sẽ không có giấu diếm nó, còn dạy nó cách xử sự.

Trên triều đình, một ít cách chấp chính của Chu Kiến Thâm, Chu Hữu Đường cũng từng cẩn thận phân tích, nó cũng từng vì phụ thân anh minh thấy xa mà đối với hắn sinh ra tình cảm quấn quýt sâu sắc, thế nhưng khi nghe đến một ít chuyện ô uế không thể tả ở hậu cung, Chu Hữu Đường lại sâu sắc cảm thấy phụ thân không coi là một minh quân. Bên trong ‘lễ ký’có viết: “Cổ chi dục minh minh dức ư thiên hạ giả, tiên trị kỳ quốc. Dục trì kỳ quốc giả, tiên tề kỳ gia.” (Nghĩa: Các vị vua thuở xưa muốn làm cho cái đức của mình tỏ sáng ra trong thiên hạ, trước phải lo sửa trị nước mình. Muốn sửa trị nước mình, thì phải tề gia trước.)

Quân vương liền ngay cả hậu cung đều xử lý không tốt, tính là minh quân cái gì?

Lúc này, Chu Hữu Đường âm thầm hạ quyết tâm, nếu như nó còn có tương lai, vậy trong phủ nó nhất định sẽ không nên chọn nhiều phụ nữ, chỉ cần một người yêu thích, lại có thể kéo dài huyết thống là được rồi.

“Con yên tâm, coi như phụ hoàng con không thèm để ý con, tổ mẫu của con – Chu thái hậu cũng nhất định sẽ ra tay bảo vệ con.” Lang Hoa vô cùng khẳng định nói với nó.

Nghi An suy tư xong, gật đầu nói: “Sau khi Điệu Cung thái tử chết non, trong cung chưa từng có đứa bé nào sinh ra nữa. Chu thái hậu vì chuyện con nối dòng của hoàng thượng mà lo lắng không ngớt, nếu như bà ấy biết tiểu chủ nhân còn trên đời, vì giang sơn xã tắc, bà ấy cũng nhất định sẽ ra tay bảo vệ tiểu chủ nhân.”

“Sắc trời không còn sớm, ngươi nhất định phải nhanh trở lại một chút. Nhớ tới thông báo Trương Mẫn, ngày mai vừa sáng liền đem chuyện Thiên Hữu nói cho hoàng thượng.”

⃰⃰⃰ Truyện được đăng trong nhà Lengkeng_Sophie ⃰

Sáng sớm hôm sau, nắng sớm mờ mờ, Lang Hoa đang trong phòng bếp nhỏ của Tây cung nấu cháo, từ khi có câu chuyện quỷ hồn của Kỷ thị vừa xảy ra, liền ngay cả cung nữ đưa cơm cho nàng cũng không dám lại đây, cho nên Chu thái hậu liền ân chuẩn Lang Hoa ở Tây cung của mình tự nấu đồ ăn, nguyên liệu nấu ăn thì tự mình đi ngự thiện phòng lấy là được.

Đồ ăn sáng đã làm xong, Lang Hoa vừa mới chuẩn bị đem canh đi đưa cho Chu Hữu Đường, một tiểu thái giám xa lạ đột nhiên xông tới, quỳ gối trước mặt nàng liền thở hổn hển nói: “Nương nương, người của Vạn quý phi đang chạy tới, ngài nhanh nhanh nghĩ đối sách a!”

Lang Hoa nhớ tới hắn, hắn là người xếp vào ở ngự hoa viên, Lang Hoa hỏi: “Tiểu Hỉ Tử, ngươi có biết Vạn quý phi muốn lấy cách gì đối phó ta không?”

Tiểu Hỉ Tử lắc đầu một cái: “Cụ thể nô tài cũng không biết, chỉ là tối ngày hôm qua Chiêu Đức cung liền truyền ra tin tức, nói thân thể Vạn quý phi không khỏe, nô tài còn tưởng rằng Vạn quý phi sẽ không lại ra tay, không nghĩ tới bọn họ nhanh như vậy liền đến.”

Lang Hoa trầm ngâm chốc lát, nói: “Ta sẽ nghĩ cách tự vệ, ngươi đi nhanh đi, miễn cho một lúc để người của Vạn thị nhìn thấy, liền làm liên luỵ ngươi.”

Tiểu Hỉ Tử do dự một lúc, dập đầu cái đầu, nói: “Vậy nô tài đi trước, nương nương bảo trọng.”

Nói xong, Tiểu Hỉ Tử liền đi nhanh, cửa Tây cung lần thứ hai đóng lại, Lang Hoa đi đem gậy chặn cửa lại, trở về cẩn thận suy nghĩ kế sách ứng đối.

“Ngô nương nương.” Chu Hữu Đường vừa gọi nàng, vừa chạy tới, ở trước mặt nàng còn không đứng lại, liền vội vã đem đồ trong tay cho nàng xem.

Lang Hoa hết hồn, trong tay Chu Hữu Đường cầm chính là một hình nhân màu trắng cả người cắm đầy kim bạc, cái hình nhân này chính là thuật hành vu nguyền rủa sâu độc thường dùng. Bởi vì trên hình nhân còn viết ngày sinh tháng đẻ của một người, bằng trực giác của Lang Hoa, cái này không cần đoán cũng biết là ngày sinh tháng đẻ của Vạn thị.

Lang Hoa đoạt lấy, hỏi: “Đây là từ đâu ra?”

Chu Hữu Đường cũng không hiểu biết nhiều, cho nên không biết vật này là làm cái gì, có điều nhìn mặt trên hình nhân cắm đầy kim bạc, liền biết cái này tuyệt đối không phải thứ tốt, nó đàng hoàng trả lời nói: “Khi vừa mới chải đầu lược rơi xuống đất, khi con kiếm vừa vặn nhìn thấy phía dưới bàn có thứ trắng xóa hoàn toàn lộ ra, lấy ra vừa nhìn lại là cái này.”

Lang Hoa kinh hãi không thôi, mỗi ngày nàng đều ở trong điện, liền trong điện lúc nào bị người động tay động chân lại cũng không biết, xem ra, không có thần lực, nàng xác thực thua kém không ít.

Nó đang nói chuyện, Lang Hoa vội vàng đem nhổ hết kim bạc ở mặt trên ra, đang chuẩn bị châm lửa đốt cháy hình nhân đi, cửa gỗ cũ kỹ của Tây cung đột nhiên phát ra tiếng vang “cạch cạch cạch”, có người ở bên ngoài hô: “Mở cửa! Mở cửa!”

“Ngô nương nương, làm sao bây giờ? Là người của Vạn thị đến rồi!” Chu Hữu Đường sợ đến sắc mặt đều trắng.

Lang Hoa vội vàng đưa hình nhân cho nó, nói: “Bên ngoài trước tiên ta đi kéo dài thời gian, con mau mau đi vào bên trong đem nó thiêu hủy.”

Chu Hữu Đường hoảng loạn gật đầu, mang theo hình nhân liền chạy, Lang Hoa vừa tính đem kim bạc còn lại ném vào dưới bếp vừa nấu ăn, ngẫm lại không thích hợp, vội vàng đem kim bạc ném tới bên trong rổ châm tuyến, vừa làm xong những chuyện này, nghe động tĩnh, bên ngoài đã có người phá cửa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.