Nhật Ký Phản Công Của Hậu Phi

Chương 72: Chương 72: Chương 73




Thái hoàng thái hậu híp híp mắt, tầm mắt sâu thẳm từ trên người Lang Hoa đảo qua: “Nha đầu này là ai vậy? Hát không ra ngô ra khoai, không hề có một chút phóng khoáng nào của cô nương Mông Cổ chúng ta!” Lời tuy như vậy, thế nhưng người quen thuộc thái hoàng thái hậu đều biết, bà không có kêu dừng, cũng không có trách cứ, chỉ là tiếp tục cùng hoàng thượng nói chuyện, nói rõ tâm tình thái hoàng thái hậu vào giờ khắc này rất tốt. Sắc mặt Khang Hi hơi hoãn, mềm nhẹ nói: “Hoàng tổ mẫu, đây là Lương quý nhân.” Hắn thấy hoàng tổ mẫu yêu thích nghe ca khúc này, liền kêu Lang Hoa đến bên giường thái hoàng thái hậu, để cho thái hoàng thái hậu nghe được càng rõ ràng hơn. Lúc đó Đức phi quỳ gối trong chúng phi, đem đầu rủ sâu xuống, lấy cách này che giấu đi dữ tợn khó có thể khống chế trên mặt của mình, dùng bảo vệ móng bằng vàng* vẽ hoa văn cào trên đất, phát ra tiếng vang nhỏ. bảo vệ móng bằng vàng –珐琅彩绘护甲 Là nàng ta bất cẩn rồi, ngàn phòng vạn phòng, lại để Vệ thị chui cái chỗ trống này. Nàng lúc này có được mắt xanh của Hiếu Trang, mặc kệ Hiếu Trang ngày hôm nay có chết hay không, chỉ bằng hành động mới rồi của Hiếu Trang, có thể làm cho địa vị của Vệ thị ở trong cung liền như vậy thay đổi. Kiếp trước Vệ thị lấy thân phận tiện tỳ tân giả khố bò lên trên long sàng, sinh ra Dận Tự sau đó ngủ đông hai mươi năm, một lần leo lên địa vị cao Lương phi, quả nhiên người như vậy là không thể khinh thường. Thái hoàng thái hậu cuối cùng đi vô cùng an tường. Bà cầm tay Khang Hi, trước khi nhắm mắt còn nhìn chòng chọc tú bình kia, nhắm mắt thì lại thở dài một hơi, nhưng lúc đi, khóe miệng ngậm một nụ cười nhợt nhạt, Khang Hi biết thở dài kia của thái hoàng thái hậu là có ý gì? Nhưng bây giờ Đại Thanh đã không phải cần nạp hoàng phi Mông Cổ như ngày xưa để chống đỡ Đại Thanh. Lễ tang của thái hoàng thái hậu làm long trọng, phi tần mỗi ngày đều phải đi trước linh tiền tế bái bởi vì thái hoàng thái hậu tạ thế, vào tân niên, trong cung cũng không có nửa điểm ý vị năm mới, ai cũng không dám đi chọc cơn giận của hoàng thượng. “Chủ nhân, ngài mỗi ngày khóc nức nở cho thái hoàng thái hậu, cả người gầy đi trông thấy, ngay cả đầu gối đều quỳ xanh tím, mắt thấy tiểu chủ nhân sắp ra đời rồi, có thể đi cầu xin hoàng thượng tha cho hay không, ngày mai đừng lại đi nữa.” Tình Dung vừa nói, vừa cẩn thận từ từ xoa đôi chân quỳ đến tê dại của Lang Hoa. Lang Hoa lau con mắt đã sưng đỏ của mình một cái, cười yếu ớt một tiếng, vẫn không nói gì, Xuân Hiểu đi tới liếc Tình Dung một cái, nói với Lang Hoa: “Chủ nhân, phân lượng của thái hoàng thái hậu ở đáy lòng hoàng thượng không nhẹ, ngài ngàn vạn không thể nghe Tình Dung nói bậy, tang lễ là mỗi một vị phi tần cũng phải đi, nếu vắng mặt, mặc kệ là lý do làm sao, trong lòng hoàng thượng chắc chắn không vui.” Lang Hoa gật gật đầu: “Các ngươi đều là vì tốt cho ta, ta biết, tuy rằng khóc nức nở khổ cực, nhưng cũng vài ngày liên tiếp, khẽ cắn răng liền chịu đựng được, lại nói, ta chỉ là một quý nhân nho nhỏ, Đức phi cũng mang thai, nàng ta cũng mỗi ngày kiên trì trình diện, nếu ta không đi, nhưng nàng ta mỗi ngày đều kiên trì đi, trong hậu cung không biết sẽ truyền ra lời đồn đãi gì.” Nghe vậy, trên mặt Xuân Hiểu nở một nụ cười, nhìn vết thương đầy rẫy của Lang Hoa một cái, nói: “Nô tỳ lén lút đi luộc cái trứng gà cho nương nương xoa xoa.” Trong nháy mắt, canh giờ thủ linh lại đến, Lang Hoa được Xuân Hiểu đỡ tay, chậm rãi đi bộ tới Từ Ninh cung, đi ngang qua Từ Noãn lầu của Từ Ninh cung thấy có một người đứng trên lầu, quay lưng về phía các nàng cũng không nhúc nhích, Xuân Hiểu híp híp mắt, hỏi: “Nương nương xem người kia có phải là Tô Ma đại cô cô?” Lang Hoa liếc nhìn nhìn, lại có chút không xác định nói: “Dường như vậy, chúng ta đi nhìn một cái.” Mất công sức leo lên lầu, phát hiện người này đúng là Tô Ma Lạt Cô, hơn nữa lâu như vậy rồi, tư thế của bà nửa điểm cũng không có thay đổi, Lang Hoa đi tới hỏi: “Tô ma ma, ngài làm sao đứng ở trong gió.” Nàng thấy Tô Ma Lạt Cô sững sờ ngơ ngác nhìn phương xa, tầm mắt của Lang Hoa cũng nhìn sang, chỉ thấy khắp nơi vàng son lộng lẫy, Tử Cấm Thành tường vàng, ngói lưu ly kéo dài mấy dặm. “Đẹp mắt không?” Cổ họng Tô Ma Lạt Cô trầm khàn, mắt nhìn phía trước liền hỏi một câu nói như vậy, Lang Hoa không biết bà chỉ chính là cái gì? Là cảnh sắc đẹp xinh khi nắng sớm mờ mờ này? Hay là sự xinh đẹp, phồn hoa khắp nơi của Tử Cấm Thành? Tô Ma Lạt Cô đại khái cũng không có bắt nàng trả lời, tự mình hỏi tự mình trả lời: “Cách cách xưa nay không thích nơi này, coi như ngài ấy thành hoàng thái hậu, thái hoàng thái hậu, ngài ấy cũng không thích nơi này. Từ Vĩnh Phúc cung của Thịnh Kinh đến Từ Ninh cung của Tử Cấm Thành, ngài ấy nói, mặc kệ là ở nơi nào, chỉ là từ cái lồng sắt này đổi đến một cái lồng sắt khác. Lúc trước ngài ấy còn hay nói đùa với ta, chờ già đi, muốn đi thảo nguyên Khoa Nhĩ Thấm dưỡng lão, lại kỵ cưỡi ngựa, đuổi dê, đều bù đắp làm những chuyện chưa làm hơn nửa đời. Nhưng thế sự vô thường, nguyện vọng chung quy là nguyện vọng.” Bà chỉ chỉ hướng Tây Bắc: “Ngươi xem, nơi đó là phương hướng của thảo nguyên Khoa Nhĩ Thấm!” Giọng nói dãi dầu sương gió của Tô Ma Lạt Cô tung bay ở trong gió. Lang Hoa thở dài nói: “Cô cô đừng lại lo lắng, thái hoàng thái hậu bây giờ nhất định đã đến Khoa Nhĩ Thấm. Ngài ấy ở trên lưng ngựa vui cười, đang đuổi dê, rong ruổi khắp thảo nguyên và ca hát rồi.” Tô Ma Lạt Cô nghe xong, khóe mắt rơi xuống hai giọt nước mắt, đôi môi khô héo cứ đóng mở muốn hát, mới vừa mở miệng nhưng phát hiện mình phát ra tiếng so với vịt đực còn khó hơn nghe, một tay bà nắm thành quyền, đặt ở khóe miệng ho khan hai tiếng, tự giễu nói: “Lớn tuổi, không còn dùng được.” Lang Hoa cởi áo choàng của mình xuống, khoác ở trên người Tô Ma Lạt Cô, nói: “Cô cô, trời lạnh, chúng ta đi xuống trước đi.” “Ta không cần, chính ngươi còn mang thai, đừng để bị đông lạnh.” Tô Ma Lạt Cô đẩy áo choàng lại cho Lang Hoa. Lang Hoa vung vung tay, nói: “Cô cô, ngài đừng lo lắng nô tỳ, nô tỳ mặc dày lắm, không cảm thấy lạnh một chút nào, cũng là các nàng không yên lòng, liền muốn cho nô tỳ khoác thêm một cái áo choàng.” Sợ Tô Ma Lạt Cô không tin, Lang Hoa còn nắn vuốt tay áo, Tô Ma Lạt Cô nhìn thấy quần áo Lang Hoa mặc trên người rất dày, cũng không có kiên trì nữa. “Đứa bé ngoan, ngươi làm sao biết hát ca khúc kia? Ngươi biết tiếng Mông Cổ sao?” Tô Ma Lạt Cô hơi nhíu bàn tay khô vàng kéo tay trắng mịn của Lang Hoa, ánh mắt nhu hòa nhìn thẳng vào con mắt của Lang Hoa. Lang Hoa lắc đầu một cái: “Nô tỳ không biết, chỉ là mấy ngày trước thời điểm đến Từ Ninh cung chăm nom, nghe thấy cô cô hát vài lần cho thái hậu, nghe nhiều, nô tỳ liền nhớ kỹ.” Tô Ma Lạt Cô lại khụ một tiếng, thấp giọng nói: “Cổ họng ta không tốt, không thể hát, ngươi lại hát một lần cho ta nghe đi.” “Ở trên đại thảo nguyên xanh mướt này, cô nương xinh đẹp cưỡi khoái mã, yo! Hán tử thảo nguyên rất phóng khoáng, cô nương xinh đẹp bao nhiêu…” Từ khi nàng bắt đầu hát, Tô Ma Lạt Cô xoay người phóng tầm mắt tới phương hướng thảo nguyên Khoa Nhĩ Thấm, yên lặng xuất thần. Lang Hoa không hiểu ý nghĩa của bài hát này đối với Hiếu Trang cùng Tô Ma Lạt Cô, thế nhưng nàng vẫn biết, sự đau lòng khi rời xa cố hương. Nàng đã từng cơ khổ không chỗ nương tựa ở tứ hải bát hoang du đãng hơn một nghìn năm, không có sư phụ, không có sư huynh, có chỉ có cô đơn khủng hoảng vô tận cùng, so với nàng, thái hoàng thái hậu cùng Tô Ma Lạt Cô từ khi rời khỏi cố hương của các bà, nửa đời trước thì cẩn thận đề phòng đám phi tần hậu cung tính toán, nửa đời sau, lại nên vì nhi tử, tôn tử của mình mà bận tâm. Nhi tử Thuận Trị từ nhỏ ngỗ nghịch, sau đó lại vì bị thiên hoa (đậu mùa) mà băng hà, thái hoàng thái hậu người đầu bạc tiễn người đầu xanh, tôn tử do bà một tay dạy nên, hiện nay xem ra thống trị Đại Thanh có đức, chỉ cần hắn không làm cái gì hôn quân vô năng, cũng là một minh quân. Thế nhưng đến cùng bà không thể nhìn thấy một ngày kia Đại Thanh thật sự tứ hải bình định. Hát xong một khúc, vẫn đứng ở trong bóng tối, Khang Hi mới sải bước đi ra, ánh mắt hắn đen tối không rõ quét Lang Hoa một cái, Lang Hoa lui lại hai bước, ngồi xổm người xuống thỉnh an Khang Hi. Nghe được tiếng Lang Hoa thỉnh an, Tô Ma Lạt Cô nhanh chóng giơ tay lên, ở trên mặt lau chùi cái gì, nửa ngày mới xoay người. “Tô Ma cô cô không ở trong điện cố gắng nghỉ ngơi, tới chỗ này làm cái gì?” Khang Hi đi qua thăm dò nhiệt độ trên tay Tô Ma Lạt Cô, chỉ cảm thấy lạnh lẽo một mảnh. Sáng nay Khang Hi vừa mới phê xong tấu chương còn lại, người của Từ Ninh cung liền đến nói không thấy Tô Ma Lạt Cô, hắn lòng như lửa đốt dẫn người ở trong Từ Ninh cung tìm rất lâu, nếu không có người nhìn thấy trên lầu Từ Noãn thật giống có người ở đó, hắn còn tưởng rằng là Tô Ma Lạt Cô không chịu nổi đả kích muốn đi cùng hoàng tổ mẫu đây. Thật vất vả tìm tới, lại phát hiện bà không yêu quý thân thể của mình như thế, Khang Hi không thể đối với Tô Ma Lạt Cô động tính khí, liền đem toàn bộ tức giận rơi vào trên người Lang Hoa, hắn không chút khách khí phẫn nộ quát: “Ngươi mang Tô Ma cô cô tới chỗ này làm gì?” “Hoàng thượng đừng trách nàng, là ta tự mình nghĩ đến hóng gió một chút, lẳng lặng tâm, Lương quý nhân còn bồi ta nói chuyện đấy.” Khang Hi đỡ Tô Ma Lạt Cô đi về nghỉ ngơi, liếc Lang Hoa còn đang duy trì tư thế thỉnh an một cái, nói: “Ngươi đứng lên đi.” Đầu thất của thái hoàng thái hậu qua đi mấy ngày, Khang Hi đột nhiên đến Duyên Hi cung, nhưng không có tiến vào chính điện của Huệ phi, mà là trực tiếp đến Hội Ninh điện của nàng. Thời điểm Khang Hi chắp tay đi vào Hội Ninh điện, phả vào mặt một luồng khí thanh nhã, lúc trước Khang Hi tới nơi này, luôn có thể ngửi thấy được một mùi hoa lài thơm ngát, lần này không có mùi hương nồng nặc như mùi hoa lài làm cho Khang Hi thoải mái hít một hơi thật sâu. Sau khi Lang Hoa đi tới thế giới này, biết rõ hương liệu đáng sợ, rất sớm sai người ngừng hương liệu trong cung. Lang Hoa ngồi ngay ngắn ở trước án thư, bên tay trái đặt một quyển thư tịch đang mở ra, tay phải đang múa bút thành văn. Khang Hi lần đầu tiên thấy Lương quý nhân đề bút viết chữ, hắn tò mò đi tới, đứng phía sau Lang Hoa, nghiêng đầu theo bả vai của nàng nhìn sang, liếc mắt nhìn nội dung bên trong, chỉ thấy Lang Hoa đang dùng kiểu chữ một mình nàng sáng tác ra chuyên tâm chép lại kinh Phật viết bằng ba loại chữ Mãn, Mông, Hán. Từ khi Khang Hi đăng cơ tới nay, trong hậu cung không ít phi tần biết thư họa rất được lòng hắn, trong cung đã lâu không có nhìn thấy kiểu chữ phiêu dật như vậy, trong lúc nhất thời làm hắn nhìn nhập thần. Thời gian đảo mắt đã qua nửa canh giờ, Khang Hi không nghĩ tới chính mình lại nhìn chằm chằm một phi tần viết chữ viết nửa canh giờ, đây là hắn trước nay chưa từng có, mà trong nửa canh giờ này Lang Hoa lại cũng không có bị hắn làm ảnh hưởng! Không biết là thật sự viết nhập thần, hay là giả vờ? Khang Hi híp híp mắt, lên tiếng nói: “Nghĩ như thế nào sao chép kinh Phật?” Lang Hoa nghe thấy bên tai đột nhiên vang lên giọng nói, vừa quay đầu lại thấy là Khang Hi sợ hãi vội vã quỳ xuống thỉnh an: “Hoàng thượng cát tường, đây là kinh Phật Tô Ma cô cô cho, nói để nô tỳ sao chép, sau đó dâng đến trước mặt thái hoàng thái hậu.” Khang Hi trầm ngâm nói: “Trẫm thấy ngươi cùng Tô Ma Lạt Cô cảm tình không sai, không bằng chờ đứa bé sinh ra rồi liền đem con ôm cho Tô Ma Lạt Cô nuôi nấng.” Mí mắt Lang Hoa giật lên, đưa đứa bé cho Tô Ma Lạt Cô dưỡng, nhìn từ mặt khác, đứa bé trong bụng của nàng cũng đã mất đi tư cách kế thừa ngôi vị hoàng đế. Bởi vì Tô Ma Lạt Cô là bộ hạ cũ của Hiếu Trang, bà ấy cũng đại diện cho Khoa Nhĩ Thấm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.