Hết thảy phi tần sợ đến kinh hãi, đến biến sắc, thi thể Đề Ti ngã xuống vừa vặn nằm ở bên người Ô Bạch Lam, máu tươi từ cái trán cuồn cuộn chảy ra, dưới đầu máu tươi lan tràn ra. Ô Bạch Lam cũng sợ đến trố mắt nhìn, nàng ta chỉ là muốn Đề Ti chết thay, thế nhưng không nghĩ tới, Đề Ti hầu hạ nàng ta sáu năm sẽ chọn chết ở trước mặt của nàng ta, mãi đến tận khi tay Ô Bạch Lam chống đỡ trên đất chạm phải dòng máu còn ấm nóng của Đề Ti, nàng ta vạn phần sợ hãi hét rầm lên. Khi nàng ta thất thố, phi tần cùng các cung nữ đã sớm bị hoảng sợ áp chế hồi lâu, tiếng thét chói tai, tiếng khóc liên tiếp. Sắc mặt Đông hoàng quý phi cũng trắng bệch một mảnh, nhưng cực lực duy trì tình hình hiện trường. Lang Hoa tuy không e ngại chuyện này, thế nhưng những phi tần này từng người từng người tàn nhẫn cực kỳ, dưới tay không biết có mấy cái mạng người, có điều ở trước mặt Khang Hi sẽ rất biết cách giả vờ, nhìn một phòng mỹ nhân này một cái, khóc đến độ nước mắt như mưa, tiếng thét chói tai cũng khống chế vừa đúng, không những sẽ không khiến người ta cảm thấy chói tai, còn có thể khiến lòng người sinh thương tiếc. Các nàng mỗi thời mỗi khắc đều muốn gây sự chú ý của Khang Hi. Nàng tự nhiên cũng không thể biểu hiện quá đặc thù. Đề Ti chết trong mắt người chung quanh, hay là sợ tội tự sát, không có ai sẽ đồng tình nàng ta, càng không có người sẽ đáng thương nàng ta, toàn bộ bên trong hoàng cung, thật sự thương tâm Đề Ti, chỉ sợ cũng chỉ có muội muội của nàng ta ——Lan thứ phi mới phong. Nhẫn nhịn mùi máu tanh xông vào mũi, Lang Hoa dùng khăn che miệng, trợn to hai mắt nhìn thi thể Đề Ti, dáng vẻ biểu hiện cực kỳ sợ sệt, thế nhưng dư quang liếc nhìn phương hướng thứ phi Đề Lan. Chỉ thấy Đề Lan hai mắt vô thần ngồi ở trên ghế, ánh mắt vô hồn nhìn thi thể Đề Ti, trong miệng chỉ lẩm bẩm nói: “Sẽ không, sẽ không…” Khang Hi chinh chiến sa trường, cái gì sóng to gió lớn chưa từng thấy, chỉ là một cung nữ tự sát mà thôi, hắn chỉ nhíu nhíu mày, giọng nói vẫn nhàn nhạt: “Người đến, đưa thi thể ả kéo đến bãi tha ma.” Hai thị vệ lĩnh mệnh, mỗi người lôi kéo hai chân Đề Ti liền chuẩn bị tha đi, đột nhiên, Đề Lan nhào tới trên người tỷ tỷ của mình, hét lớn: “Không được! Không được đụng vào tỷ tỷ ta!” “Lan thứ phi, tỷ tỷ của ngươi sợ tội tự sát, nể tình ngươi phụng dưỡng hoàng thượng, bổn cung cho phép ngươi đưa nàng ta một đoạn đường.” Thời điểm nhìn nàng ta, trong ánh mắt Đông hoàng quý phi hoặc nhiều hoặc ít mang theo một ít thương hại, qua chuyện này, tỷ tỷ chết rồi, Đức phi ngã, nàng ta – một thứ phi mới phong này, e rằng cũng không có tác dụng gì. Đề Lan khóc ròng nói: “Không thể, tỷ tỷ ta sẽ không làm như vậy, tỷ tỷ ta ở Vĩnh Hòa cung làm nô tỳ sáu năm, chưa từng sinh ra sai lầm, việc Đức phi nương nương sai, tỷ ấy chưa bao giờ xuất hiện một chút sơ suất, tỷ tỷ biết rõ sử dụng phấn bạch phụ tử sẽ gây hại tới đứa bé của Đức phi nương nương, như thế nào đã quên chính mình đụng vào phấn bạch phụ tử liền đến gần Đức phi đây!” Ô Bạch Lam gian nan đứng dậy, sắc mặt trắng bệch như tuyết, giọng nói nàng ta phù phiếm vô lực, dường như là chịu đả kích thật lớn, cả người đồi bại không ít: “Lan muội muội, bổn cung biết ngươi vì chuyện tỷ tỷ của mình thương tâm, bổn cung cũng không tin Đề Ti sẽ làm như vậy, thế nhưng chẳng ai hoàn mỹ, hay là thật sự Đề Lan đã quên chuyện lúc trước mình từng đụng vào phấn bạch phụ tử.” Thân thể nàng ta mềm nhũn quỳ xuống, viền mắt ửng đỏ: “Nô tì muốn giúp Đề Ti cầu một ân điển, Đề Ti chỉ là vô ý, nể tình nàng ta hầu hạ nô tì nhiều năm như vậy, không có công lao cũng có khổ lao, liền để thứ phi an táng nàng ta đi.” Hai câu này vừa ra, tỏ rõ chính là Ô Bạch Lam đã đem toàn bộ sự tình đẩy lên trên người Đề Ti. Giúp Đề Ti cầu ân điển, vừa toàn danh tiếng “Hiền đức” của mình, lại bồi thường Lan thứ phi. Thực sự là giỏi tính toán! Lang Hoa nghiêng gò má, vừa vặn nhìn thấy mắt Đề Lan đối với Ô Bạch Lam lộ ra vẻ cảm kích. Ô Bạch Lam bị hàng vị cấm túc, sẽ tổn hại một số nhân mạch, thánh sủng cũng sẽ không lớn bằng lúc trước, thế nhưng có Đề Lan ở, chỉ cần Đề Lan có thịnh sủng, giúp thế nàng ta đi tranh, giúp nàng ta đi cướp, đồng thời thời điểm tùy giá nói thêm đề tới nàng ta, Ô Bạch Lam tuyệt đối có thể giải trừ cấm túc, sau đó giành lấy thịnh sủng! Thêm vào nàng ta còn có được mấy đứa bé Khang Hi coi trọng, Khang Hi nhất định sẽ không quên nàng ta. Hơn nữa lần này, tất cả mọi người đều cảm thấy Khang Hi xử phạt Ô Bạch Lam quá mức nghiêm trọng, xuống làm tần, còn cấm túc vô kỳ hạn, chuyện này ở trong hậu cung, liền mang ý nghĩa người phụ nữ này đã thất sủng. Khang Hi coi như bất mãn Ô Nhã thị, vậy địa vị của Bát a ca Dận Trinh cùng mấy tiểu cách cách cũng sẽ vì Đức phi xuống ngựa mà xuống dốc không phanh. Có điều đầu óc hơi hơi chuyển một chút, liền có thể nghĩ thông suốt ý đồ Khang Hi hàng phân vị Ô Bạch Lam. Lang Hoa hiện tại có Tô Ma Lạt Cô làm hậu trường, Tô Ma Lạt Cô nhúng tay chuyện này, liền nói rõ làm chỗ dựa cho Lang Hoa, mặc kệ chuyện này có phải là Đức phi có ý định hay không, đến cùng là để Lang Hoa bị thương tổn. Khang Hi vì ổn định Tô Ma Lạt Cô, liền đem Đức phi hàng vị, đây là một trong những nguyên nhân. Bên trong tứ phi để trống một vị trí, bao nhiêu phi tần mắt nhìn chằm chằm? Đến thời điểm vì phi vị này, không ít phi tần nhất định sẽ động tâm tư, cái đinh dưới tay, ám cọc cũng sẽ lại trồi lên, chuẩn bị tiêu diệt cái gọi là kẻ địch ẩn nấp. Nhưng các nàng làm như vậy, lại vừa vặn có thể làm cho cái đinh của mình bại lộ ra, làm cho Khang Hi dễ dàng tiến hành thanh tẩy hậu cung. Khang Hi đánh chủ ý chính là nhất cử lưỡng tiện! Nếu không có gì ngoài ý muốn, cái phi vị này, vẫn là lưu cho Ô Nhã thị. Có câu nói, hiểu rõ nhất người của mình, là kẻ địch! Đông hoàng quý phi cùng Đức phi tranh đấu đối lập nhiều năm như vậy, mỗi khi Đức phi đi một bước, nàng sẽ dụng tâm cân nhắc mục đích của Đức phi, lần này, nàng rất dễ dàng liền đoán ra tâm tư Đức phi, mở miệng liền muốn nghĩ cách từ chối: “An tang cung nữ sợ tội tự sát? Trong cung cũng không có cái tiền lệ này.” Lang Hoa cũng không có nhiều lời, nàng biết, lấy thân phận của Ô Bạch Lam bây giờ cùng tình cảnh, Khang Hi sẽ không để cho mục đích của nàng ta thực hiện được. Vì một cung phi ngoại lệ, Ô Bạch Lam vẫn không có mặt mũi lớn như vậy! Nàng hiện tại đã đem bí mật trên chữ “Phúc” lộ ra cho Khang Hi xem, thời điểm đón lấy, chỉ cần Khang Hi có tâm muốn điều tra rõ ràng ám cọc trong Càn Thanh cung, nàng liền có thể đem những chuyện Ô Bạch Lam – bám vào trên người Ô Nhã thị – làm những năm này đều dẫn cho Khang Hi xem. Quả nhiên, Khang Hi cũng không có đáp ứng, đem hết thảy đều giao cho Đông hoàng quý phi xử lý, chính mình trở về Càn Thanh cung. Đông Giai thị thấy sắc trời không còn sớm, vào lúc này, Tứ a ca Dận Chân cũng sắp đến thỉnh an nàng, nàng nhàn nhạt liếc mắt nhìn Ô Bạch Lam, nói: “Ngồi một ngày mọi người đều mệt mỏi, tản đi đi, trở lại cố gắng nghỉ ngơi.” *** Đức phi xuống làm Đức tần, cấm túc ở sườn điện Vĩnh Hòa cung, người ở bên cạnh cũng nên cắt, Đông hoàng quý phi thừa cơ hội này, đem một nhóm người lớn bên người Đức phi đều thay đổi. Thân thể Đông hoàng quý phi từ sau khi sinh ra bát cách cách thiếu hụt quá lớn, vẫn không có dưỡng tốt lại được, hai năm qua càng ngày càng không tốt, thân thể của mình nàng tự mình biết, cũng nên đến thời điểm xử lý hậu sự, lúc trước nàng luôn luôn mong muốn Khang Hi đem Tứ a ca ghi vào danh nghĩa nàng, thế nhưng hiện tại trải qua nhiều chuyện, tầm mắt nhìn mọi chuyện cũng không giống nhau. Từ khi Khang Hi nhiều lần qua loa lấy lệ, nàng liền biết Khang Hi căn bản không muốn lại cho gia tộc Đông Giai thị thêm vinh quang, ngoại thích thế lớn, xưa nay là chuyện kiêng kỵ nhất của đế vương. Nàng vốn định muốn cho Tứ a ca cùng Ô Nhã thị quan hệ tốt, chờ đại nạn của nàng đến, Dận Chân cũng có cái dựa vào. Tranh đấu nhiều năm như vậy, trong lòng Đông Giai thị biết Đức phi đối với nàng vẫn có oán hận, vì nàng, liền ngay cả con trai ruột Dận Chân cũng có thể liều mạng, những năm gần đây, thậm chí không có chân tâm thành ý đến Thừa Càn cung xem Dận Chân một lần! Thế nhưng Đông Giai thị không nghĩ tới, nàng cũng đã làm ra thoái nhượng, Đức phi lại thật sự đối với nhi tử của mình độc ác đến thế. Trời rét căm, để Dận Chân ở trong tuyết chờ đợi, gió lạnh quét ở trên người lạnh như vậy, vẻn vẹn gần nửa canh giờ cũng đủ để cho thân thể đông cứng. Ô Nhã thị chắc chắn Dận Chân chỉ nói chuyện tốt với nàng, không nói chuyện xấu, chắc chắn cung nhân Vĩnh Hòa bị cấm miệng, cho nên mới dám làm như vậy sao? Lúc nàng còn sống còn không đem Dận Chân để ở trong mắt, nếu như nàng thật sự đi rồi, Đức phi sẽ làm sao ngược đãi Dận Chân đây? “Nương nương, Tứ a ca đang tới bên này, nhưng khi đi ở giữa đường, người của Vĩnh Hòa cung cũng tới thỉnh” Cung nữ bên người Đông Giai thị – Tân Hà vội vàng đi tới, ở bên tai Đông Giai thị thì thầm nói. Đông Giai thị cười gằn: “Lúc trước không cố gắng đối xử tốt với Tứ a ca, hiện tại ba ba lại đây thỉnh, đây là muốn bắt đầu cùng bổn cung cướp Tứ a ca.” Khang Hi từng tự mình giáo dưỡng Tứ a ca, ngoại trừ thái tử Dận Nhưng là do Khang Hi nuôi từ nhỏ đến lớn, có thể được Khang Hi dưỡng dục, cũng chỉ có một mình Tứ a ca Dận Chân. Bởi vậy nhìn ra, địa vị của Dận Chân ở trong lòng Khang Hi cũng không thấp, đã từng Ô Bạch Lam là dựa vào Dận Chân từng bước từng bước leo lên phi vị, hiện tại lại giở lại trò cũ. Thiếu niên mặc một thân áo mãng bào màu xanh, nhanh chân đi vào, đem áo choàng cùng lò sưởi tay đều giao cho Tô Bồi Thịnh, chắp tay nói: “Thỉnh an hoàng ngạch nương.” Đông Giai thị mừng rỡ nghênh đón, đối với Dận Chân hỏi han ân cần, cuối cùng mới hỏi đến Ô Bạch Lam. Dận Chân buông xuống con mắt: “Nhi thần ở trong lòng Đức tần e rằng không có quan trọng như Bát đệ.” Gọi dưỡng mẫu Đông Giai thị là “hoàng ngạch nương”, gọi mẹ đẻ là “Đức tần”, bởi vậy có thể thấy được thân sơ. Ai cũng sẽ không biết, một ngày kia là Dận Chân cố ý đứng ở trong tuyết, Ô Bạch Lam đúng là không muốn gặp Dận Chân, thế nhưng nàng ta muốn hạ mã uy cho Dận Chân sẽ không làm rõ ràng như thế. Khoảng thời gian này, Dận Chân ở trong Vĩnh Hòa cung, bị Ô Bạch Lam lạnh lùng, chịu đủ lắm rồi, nó biết, Đức tần căn bản liền không hiếm lạ gì, không thèm khát nó – đứa con trai này, nếu không hiếm lạ gì, không thèm khát, vậy nó cần gì phải chạy tới làm nhi tử của Đức tần? Vừa vặn trên đường hồi cung tình cờ gặp Lang Hoa, Dận Chân biết khoảng thời gian này Lương tần được sủng ái, liền dựa vào thời cơ này, để Lang Hoa đem chuyện này truyền tới trong tai Khang Hi, bởi vậy, hình tượng từ mẫu của Ô Bạch Lam phá huỷ một nửa. (Lk: đúng là Tứ a ca, kiểu gì cũng thấy thâm!) Nụ cười trên mặt Đông Giai thị càng ngày càng ôn hòa: “Con nên đi thăm nàng ta nhiều một ít, đầu xuân sang năm liền muốn tuyển tú, ứng cử viên phúc tấn của con cũng cần nàng ta ở một bên nhìn.” Trên mặt Dận Chân xuất hiện một vệt đỏ bừng hiếm thấy: “Chuyện phúc tấn, hoàng ngạch nương cùng hoàng a mã làm chủ là được rồi.” Không riêng phúc tấn của Tứ a ca, thái tử phi cũng phải ở lần tuyển tú nữ này tuyển ra, hoàng thượng làm gì có tinh lực đi chọn thái tử phi rồi lại đi chọn tứ phúc tấn? Bàn tính trong lòng Đông Giai thị đã bắt đầu đánh, tranh thủ trước khi ngày đại nạn của nàng đến, bày sẵn một con đường cho Tứ a ca. Khang Hi trở lại Càn Thanh cung, sau đó, liền để người ở bên cạnh triệt để quét sạch Càn Thanh cung, chỉ cần có án cũ, đều trượng tễ giống nhau.