Edit: Lengkeng_Sophie
Beta: uchihasaki
“Lương chủ nhân, nương nương còn chưa dậy, ngài đi về trước đi.”
Mới từ Đại Minh triều đi ra, Lang Hoa bừng tỉnh hoàn hồn, thấy một người phụ nữ trung niên bím tóc đuôi sam trước ngực, mặc một bộ kỳ trang* màu xanh lục đối với nàng cung cung kính kính phúc lễ, trên lễ nghi không kém chút nào, nhưng giọng nói lạnh lẽo cứng nhắc, Lang Hoa thậm chí có thể cảm giác được người phụ nữ đó không ưa gì nàng.
Kỳ trang- 旗装
Cùng lúc đó, trong đầu Lang Hoa vang lên một giọng nữ mềm nhẹ, nàng lời ít mà ý nhiều nói tên, thân phận của người phụ nữ này, Lang Hoa nghe vậy mau mau nghiêng nghiêng người đi, chỉ chịu bán lễ của bà ta.
Người phụ nữ trung niên thấy hành động của nàng, mặt vốn nghiêm túc hòa hoãn không ít.
Cung nữ Thùy Vân, là đại cung nữ Duyên Hi cung Huệ phi Nạp Lạt thị. Huệ phi là người đứng đầu tứ phi, hiện tại lại chưởng quản hơn nửa cung vụ trong cung, ngay cả thân phận của người hầu hạ bên người nàng ta cũng nước lên thì thuyền lên. Thân thể này của Lang Hoa nguyên chủ chỉ là một quý nhân ở tại sườn điện Duyên Hi cung, địa vị thấp không được sủng ái, ăn nhờ ở đậu, không dám nhận lấy toàn lễ của bà ta.
Lang Hoa biết vâng lời nói: “Làm phiền Thùy Vân tỷ tỷ chờ nương nương tỉnh rồi sau đó thông báo một tiếng, nói nô tỳ có chuyện quan trọng muốn gặp nương nương.”
“Lương chủ nhân mau trở lại đi, nô tỳ sẽ chuyển đạt cho nương nương biết sau, sắc trời không tốt, mắt thấy liền sắp mưa rồi, Lương chủ nhân nhớ tới tiểu hoàng tử trong bụng cũng nhanh mau trở về đi thôi.” Thùy Vân nói, còn nhìn lướt qua bụng của nàng.
Lang Hoa sờ sờ cái bụng của mình, xem độ lớn nhỏ này, đại khái đã là tám, chín tháng, gió càng lúc càng lớn, thổi làm mắt người đều sắp không mở ra được. Trước khi nàng đến nguyên chủ thật giống như đã ở chỗ này đứng thời gian rất lâu rồi, Lang Hoa hơi động đậy thân thể, liền cảm thấy xương khớp gân nhuyễn, dù là nàng cũng không dám ở bên ngoài nữa, hướng về phía tẩm điện của Huệ phi thi lễ rồi mới rời khỏi.
Thùy Vân chờ Lang Hoa đi xa, lúc này mới vén mành tiến vào điện.
Huệ phi đang mặc một áo lót màu trắng ngồi ở trước bàn trang điểm cầm bút tô vẽ lông mày. Một đại cung nữ khác – Thùy Liễu đứng ở sau lưng nàng ta, hai tay đang ấn huyệt thái dương của nàng ta. Huệ phi ở trong gương đồng nhìn thấy Thùy Vân đi vào, liền hỏi: “Đuổi đi?”
Khuôn mặt cẩn thận tỉ mỉ của Thùy Vân chỉ có khi đang đối mặt với chủ nhân bà ta mới thả lỏng, bà ta cười gật đầu, đi tới phía sau Huệ phi: “Trước khi đi còn để nô tỳ chuyển cáo nương nương, nói nàng có việc trọng yếu muốn gặp nương nương.” Thùy Vân vươn tay rất nhanh, chốc lát liền giúp Huệ phi búi xong một tiểu lưỡng bả đầu*, lại cài thêm một đóa hoa đỏ rực.
tiểu lưỡng bả đầu – 小两把 头
“Thấy Bổn cung? Bổn cung hận không thể lột da rút gân nàng ta!” Huệ phi cầm lược ngọc trên tay vứt ra ngoài, nói đến Lương quý nhân Vệ thị thì vẻ hiểm ác đều không che giấu được trên mặt: “Sau này nàng ta lại mặt dày mày dạn lại đây, không quan tâm nàng hoài có phải là hoàng tử hay không, chỉ cần đánh đuổi ra ngoài cho bổn cung là được!”
☆ Truyện được đăng tại ☆ tieulienlien.wordpress.com ☆
Lang Hoa trở lại tẩm điện của mình, trong điện vắng ngắt, nha hoàn thái giám cũng không biết dùng mánh lới đi chỗ nào lười biếng rồi. Trời rất lạnh liền một bồn sưởi cũng không có đốt, nàng đỡ bụng lớn, nằm trở về trên giường, chăn bông rất dày, thế nhưng trong chăn lạnh như băng, thân thể Lang Hoa cuộn lại, đến nửa ngày mới cảm giác được một chút nhiệt độ, nàng nhắm mắt lại, trong nháy mắt, trong đầu thoáng hiện bóng người nguyên chủ.
Nguyên chủ mặc một thân kỳ trang màu thủy lam, sợi tơ ba màu phấn tím lam dệt thành hoa hồ điệp màu phấn hồng, trên đầu đội điền tử* nạm ngọc bích, bảo thạch rất tinh xảo, trang sức chói mắt cũng sẽ không có vẻ rườm rà, trái lại càng làm cho Vệ thị thanh lệ thoát tục.
Đi ền t ử nam ngọc bích, bảo thạch – 碧 玺宝石钿子
“Vệ thị ra mắt thần nữ.” Vệ thị quỳ gối, thi lễ một cái với Lang Hoa, lúc này mới đem oan tình của mình chậm rãi nói.
Vệ thị chính là con gái của A Bố Nãi quản lĩnh nội thị, tuy xuất thân tân giả khố*, nhưng cũng là nô bộc thuộc Tam kỳ. Vì gặp may đúng dịp, hay là do dung mạo mỹ sắc, được ngự tiền tổng quản của Khang Hi – Lý Đức Toàn chọn lựa đi hầu hạ Khang Hi.
*Tân giả khố: Đấy chính là nơi các cung nữ phạm lỗi nếu không bị phán tội chết hoặc nhốt vào đại lao thì bị đày vào đây. Họ bị xem là nữ nô tì thấp hèn, thân phận vi tiện.
Tân giả khố là tên gọi tắt của ‘tân giả khố đặc lặc a cát,’ tiếng Mãn ý là nô bộc quản lý y phục cho hạ nhân thuộc nội vụ phủ quản hạ.
Thời phong kiến bấy giờ cung nữ trong cung đình được phân thành hai loại. Một loại trẻ đẹp chuyên môn hầu hạ chủ tử. Khi chủ tử cấp bậc càng cao thì địa vị của người hầu kẻ hạ vị chủ tử đó cũng càng cao. Còn lại đều là các nô tì lớn tuổi tự lực cánh sinh, điển hình là những cung nữ cấp bậc thấp nhất đang làm việc cho tân giả khố hay “hoán y cục.”
Từ khi có tiền lệ Ô Nhã thị lấy thân phận cung nữ ở dưới mí mắt Đông hoàng quý phi thành công bò lên long sàng, đồng thời sinh ra Tứ a ca rồi thăng cấp, còn ban ơn cho gia tộc, vô số cung nữ đều muốn mượn con đường không quá quang minh này trèo lên trên, Vệ thị tự nhiên cũng muốn. Khi Lý Đức Toàn tìm đến nàng, nàng liền biết cơ hội tới, cho nên tận lực đem một mặt đẹp nhất của mình bày ra ở trước mặt Khang Hi, do đó Vệ thị cùng Khang Hi có một đêm tình duyên nước sương, cũng rất may mắn mang thai.
Vốn cho rằng liền dựa vào khuôn mặt đẹp của bản thân cùng hoàng tử trong bụng, nàng nhất định có thể như Ô Nhã thị từng bước thăng vị, như sinh thêm hoàng tử kế tiếp, ân sủng vượt xa Ô Nhã thị cũng không phải là không thể.
Thế nhưng Vệ thị vẫn biết mình mang thai có quá nhiều người đỏ mắt, trong cung chính là không bao giờ thiếu vong hồn, nàng cẩn thận từng li từng tí một che chở mình và đứa bé trong bụng, đồ không rõ lai lịch tuyệt không dám vào miệng. Sau khi mang thai, huân hương thậm chí là khẩu chi (son), dầu bôi tóc cũng không dám dùng, đồng thời cũng tận lực không trở mặt cùng phi tần các cung.
Vui mừng chính là, khi Vệ thị mang thai đồng thời Ô Nhã thị cũng mang thai, số tháng cùng Vệ thị cách biệt không nhiều lắm, trong nháy mắt, Vệ thị thở phào nhẹ nhõm. Lúc trước Ô Nhã thị đã sinh ra hai hoàng tử – Tứ a ca Dận Chân cùng Lục a ca Dận Tộ, đồng thời đều còn sống khỏe mạnh, sinh xong Lục a ca, mới ra tháng liền lại mang thai, nhận đủ sự ghen ghét của chúng phi tần, cái thai này nếu như lại sinh ra một hoàng tử nữa, vậy Ô Nhã thị chính là phi tần nhiều nhi tử nhất, không ít phi tần đều có cảm giác nguy hiểm, không hẹn mà cùng sử dụng các loại phương thức muốn làm rớt đứa bé trong bụng Ô Nhã thị, dưới tình huống đó, tình huống Vệ thị ở bên này đúng là tốt hơn rất nhiều.
Bởi vì đám phi tần đều cho rằng, so với Ô Nhã thị liên tiếp sinh nhi tử, Vệ thị ngoại trừ khuôn mặt đẹp hơn một ít, căn bản không có gì hơn được Ô Nhã thị, cái khác không nói, thời điểm hoài này thai, Ô Nhã thị đã phong làm Đức tần, tin tức có thai vừa truyền tới, hoàng thượng ban thưởng như nước chảy vào trong cung nàng ta, lấy thịnh sủng của nàng ta, sinh ra nhi tử phong phi cũng không phải là không thể. Mà Vệ thị chỉ là một thứ phi không có cấp bậc, tin tức có thai truyền ra, hoàng thượng chỉ xem ở chuyện nàng mang thai, làm cho phân lệ trong cung nàng dựa theo phân vị quý nhân, chỉ có Đông hoàng quý phi thưởng ít đồ, so với Ô Nhã thị, như là muối bỏ biển.
Vệ thị cũng biết địa vị của mình ở trong lòng Khang Hi không có cao như Đức tần, thế nhưng nàng vẫn tin tưởng, chỉ cần mình sinh ra hoàng tử, hoàng thượng nhất định sẽ nhìn nàng với con mắt khác.
Chỉ là Vệ thị không nghĩ tới, chính mình cẩn thận từng li từng tí một tránh thoát độc kế của phi tần hậu cung, nhưng không có tránh thoát âm mưu của Ô Nhã thị. Khi Vệ thị mang thai tám tháng, Ô Nhã thị phái đại cung nữ Tịch Mai bên cạnh mình tới mời đi đến trong Ngự Cảnh đình ở ngự hoa viên ngắm mai, trong ngự hoa viên tuyết đọng dày đến mức có thể dính chặt giày đế chậu hoa*, phụ nữ có thai đi ra ngoài rất nguy hiểm, Vệ thị tự nhiên không muốn đi. Thế nhưng phân vị của Ô Nhã thị cao hơn nàng, tần vị là chủ vị một cung, Vệ thị không tình nguyện như thế nào đi nữa cũng không thể phất mặt mũi của nàng ta. Vệ thị cẩn thận hơn một chút, tự nhiên để lại một tâm nhãn, khi ngắm hoa thì trái cây, điểm tâm, nước trà do Ô Nhã thị chuẩn bị ngon như thế cũng không có đưa vào miệng, thế nhưng đứa bé vẫn bị rơi mất.
giày đế chậu hoa – giày “hoa bồn để”
Kiểu giày “hoa bồn để” sẽ không làm bàn chân bị biến dạng. Khi “diện” loại giày này, người phụ nữ buộc phải thẳng lưng, chân bước khoan thai, toàn thân toát lên vẻ phong nhã nhẹ nhàng. Nếu gấp gáp lắm, chỉ có thể đi từng bước ngắn mới giữ được thăng bằng.
Loại giày này được làm bằng gỗ, bên ngoài bao bằng các loại vải thêu tinh xảo. Phía trên mũi giày thường đính đá quý hay bảo thạch
Phụ nữ Mãn Châu thường không có tục bó chân nên mới sử dụng được “Hoa bồn để”. Đối với phụ nữ người Hán có tục bó chân, việc đi giày cao gót thường không phổ biến
Điều này cũng bắt nguồn từ quê hương của người Mãn. Ở vùng quan ngoại (Sơn Hải Quan, Gia Cốc Quan), vì khí hậu quanh núi Trường Bạch tương đối ẩm ướt, nên phụ nữ Mãn Châu đã sử dụng giày đế cao như một cách để tránh ướt ống quần.
Sau này, “hoa bồn để” dần trở thành thứ giày dành riêng cho phụ nữ quý tộc. Loại giày này đi lại tương đối bất tiện, nên dần trở nên không phổ biến, tới triều Thanh chỉ còn được sử dụng trong hoàng gia.
Nguyên nhân ở chỗ khi đang ngắm hoa thì Kính tần Vương Giai thị đột nhiên đến. Kính tần là quý nữ Mãn Châu, vẫn không vừa mắt Vệ thị cùng Ô Nhã thị, nàng ta cho rằng hai ả thân phận đê tiện căn bản không xứng mang thai hoàng tự, đặc biệt Ô Nhã thị, một nô tài kỳ tịch không xứng đồng liệt tần vị cùng nàng ta, tính tình Kính tần nói dễ nghe thì chính là ngay thẳng, nói khó nghe chính là dễ dàng bị người nắm mũi dẫn đi.
Hoa mai vừa được cấy ghép số lượng ít ở ngự hoa viên nở rất đẹp, Vệ thị ngắm hoa nhập thần, chờ thời điểm nàng hoàn hồn, không biết làm sao, liền nghe thấy Ô Nhã thị cùng Kính tần to tiếng. Mắt thấy hai người khói thuốc súng càng ngày càng đậm, Vệ thị đang ôm bụng không muốn gia nhập chiến trường, liền chuẩn bị lui khỏi vị trí bên cạnh, cũng không biết từ đâu duỗi ra một đôi tay, đẩy nàng một cái, toàn bộ thân thể Vệ thị đột nhiên không kịp chuẩn bị ngã về nhào về phía Kính tần không biết chuyện. Thế nhưng khi ngã xuống, Vệ thị theo bản năng bám vào bàn đá bên cạnh, dẫn đến thân thể ngã về phía bên cạnh Kính tần.
Kính tần tuy rằng xem thường Vệ thị, nhưng chưa bao giờ muốn để đứa bé của nàng có việc, cho nên ra tay muốn kéo Vệ thị lại, thế nhưng không biết xảy ra chuyện gì, Đức tần lại cũng ngã chổng vó, thân thể nàng ta thẳng tắp ngã về phía Kính tần, nhưng Đức tần là phụ nữ có thai, Kính tần gầy gò nho nhỏ, lập tức làm sao có thể chịu đựng được trọng lượng lớn như vậy, cho nên nàng không những không có giúp được Vệ thị, còn đem trọng lượng cả người cộng thêm một Ô Nhã thị đều đặt ở trên người Vệ thị.
Vệ thị một hơi không thở nổi liền ngất đi, trước khi hôn mê, nàng nghe thấy tiếng chỉ trích nghẹn ngào của Đức tần: “Kính tần tỷ tỷ, ngươi thật là độc ác, ta cùng Vệ muội muội đến cùng có thâm cừu đại hận gì với ngươi, để ngươi hạ độc thủ với chúng ta như vậy!”
“Ta không có, rõ ràng chính ngươi đột nhiên nhào tới trên người ta, ta không có hại nàng!” Kính tần thề thốt phủ nhận.
Lúc Vệ thị hôn mê, vụ án này liền bởi vì do lời nói của Ô Nhã thị mà định án xong rồi.
Đức tần cùng Vệ thị đều là bị người hại, Kính tần không nhìn nổi hai ả có thai thân phận thấp hơn so với nàng, cho nên cùng Đức tần phát sinh tranh chấp, trong lúc còn đẩy Vệ thị một cái, sau đó vì rửa sạch tội danh của mình, đem hết thảy đều đẩy lên trên đầu Đức tần, cho nên làm bộ ra tay cứu Vệ thị, trong bóng tối lại lôi Đức tần một cái, làm hại Vệ thị triệt để sinh non.
Đứa bé của Vệ thị rơi mất, Khang Hi vì bồi thường cho nàng, phong nàng làm quý nhân, ban tự “Lương”, mà Kính tần khơi mào tranh chấp, hại Vệ thị mất đi đứa bé, hại Ô Nhã thị suýt nữa sinh non, phế làm thứ dân, trực tiếp ban một chén rượu độc. Ban cho cái chết!
Vệ thị tuy rằng thăng vị, thế nhưng đứa bé mất, thân thể cũng bắt đầu không tốt, ngay cả thị tẩm cũng không được. Trong cung oanh oanh yến yến càng ngày càng nhiều, Vệ thị mỹ mạo thì lại làm sao? Thái y đều nói thân thể nàng phải trải qua ba năm rưỡi điều dưỡng mới có thể khỏe mạnh, đồng thời trong lúc ấy tuyệt đối không thể thị tẩm, cho nên Khang Hi chỉ đến xem qua Vệ thị hai lần liền không đến nữa. Nô tài đều giẫm cao phủng thấp, phỏng đoán tâm tư Khang Hi không quá chú ý đối với Vệ thị, dương thịnh âm suy, thâu gian dùng mánh lới là chuyện thường xảy ra, trong cung Vệ thị thỉnh thoảng thiếu y phục, bớt xén thức ăn, ngày đông lửa than cũng không đủ dùng, một quý nhân nho nhỏ, chủ vị Huệ phi bận rộn cung vụ cùng chuyện của đại a ca, đối với chuyện của nàng cũng không thèm để tâm.
Nàng thì thê thảm, Đức tần Ô Nhã thị bình an sinh ra Bát a ca Dận Tự, cuối năm đó lại là thời điểm đại phong lục cung, phong làm Đức phi, huệ nghi đức vinh, trong tứ phi đứng hàng thứ ba.
Vệ thị vẫn không hiểu, nàng cùng Ô Nhã thị không thù không oán, tại sao Ô Nhã thị phải mạo hiểm không tiếc lấy sinh mệnh con của mình để hại con của nàng?
Vấn đề này, Vệ thị đến trước khi chết cũng không có rõ ràng, mãi đến tận khi nàng thành quỷ hồn, mới biết, Ô Nhã thị chân chính đã ở thời điểm sinh Tứ a ca bị Đông hoàng quý phi sát hại mà hương tiêu ngọc vẫn, người phụ nữ hại hai đứa con của nàng, lại là yêu nghiệt đến từ dị thế!