Vương Vượng Vượng rất sợ hãi mình bị bại lộ, cô ngủ cũng chẳng ngon lành gì, cứ mãi lo suy nghĩ. Hai mắt đều thâm đen, vì thế ban ngày cô rất buồn ngủ, sau khi ăn trưa thì làm tổ trên sofa nghỉ ngơi, nhưng lại bắt đầu nằm mơ…
Chung Thanh Văn đi ra thấy Vương Vượng Vượng như thế, anh đi qua khẽ đẩy cô một cái: “Ngoài này lạnh, vào phòng nằm đi.”
Vương Vượng Vượng đang mơ mơ màng màng, cảm thấy có người chạm vào mình, vì thế cô ôm gối che đầu, uốn éo qua lại, miệng than thở nói: “Con không muốn tới trường…con không muốn tới trường…”
“…”
“Ơ…”
“Đầu óc hỏng rồi ư?” Chung Thanh Văn nói, “Tỉnh dậy đi.”
“Hở?” Lúc này Vương Vượng Vượng mới tỉnh táo lại.
“Rốt cuộc cô không thích lên lớp bao nhiêu hả?”
“…”
“Thời trung học đã qua bao nhiêu năm rồi…”
“…”
“Đúng rồi,” Chung Thanh Văn lại hỏi, “Tôi thấy cô chắc là lính mới giúp việc.”
“…?”
“Vậy mấy năm trước cô làm gì?”
“…”
Vương Vượng Vượng cảm thấy việc giả dạng thật chẳng dễ dàng.
Nói không chừng sau này sẽ tuyên bố nhiệm vụ thất bại.
“Tôi…” Vương Vượng Vượng lo lắng, rốt cuộc nói thế nào mới tương đối thích hợp đây.
Phía Chung Thanh Văn căn bản không cho cô đủ thời gian, anh lại hỏi tiếp: “Khó trả lời vậy sao? Không phải làm chuyện gì trái pháp luật chứ?”
“Sao có thể được…”
“Tôi cũng cảm thấy không giống.”
Vương Vượng Vượng muốn nói với Chung Thanh Văn, việc này không thể nhìn tướng mạo.
Trước kia Vương Vượng Vượng thực tập tại một đơn vị, trong căn tin có một ông chú, tính tình rất tốt thân thiện, lúc người ta gọi cơm đều tươi cười, thấy người là hỏi: “Hôm nay muốn ăn gì? Bạn của tôi!” Kết quả có một ngày đột nhiên biến mất không thấy, sau đó đồng nghiệp nói, ông ta bị cảnh sát bắt đi, lại là một ông trùm ma tuý, trong cốp xe tìm được 10 kg thuốc phiện, làm việc ở đây cũng chỉ vì qua mắt người khác mà thôi, lúc ấy thật là không ai dám tin.
“Tôi…” Vương Vượng Vượng nói, “Ăn bừa bãi chờ chết*…”
ý chỉ chẳng muốn làm gì cả, an phận
“…”
“Sau đó tôi chợt phát hiện, không thể vớ vẩn chết như thế… cuộc sống vẫn rất đặc sắc…”
“…”
Chung Thanh Văn hình như tin lời cô.
Vương Vượng Vượng cảm thấy đặc biệt áy náy.
Cô suy nghĩ, đợi khi hai tháng kết thúc, cô nhất định giải thích đàng hoàng với Chung Thanh Văn còn có ông bà của anh. Mà hiện tại cô nỗ lực làm tốt nhất, ít nhất nhanh nhẹn như người giúp việc thực sự và chuyên nghiệp, không thể để Chung Thanh Văn và người nhà của anh bị ảnh hưởng bởi bài luận văn. Tới ngày tất cả chân tướng rõ ràng, Vương Vượng Vượng hy vọng Chung Thanh Văn và hai cụ có thế nói với mình: hoá ra là vậy, nhưng cũng không sao, cô hoàn thành công việc rất tốt, chúng tôi luôn muốn cảm ơn cô.
Nói vậy, mới có thể xem như một kết thúc khiến người ta hài lòng.
Vương Vượng Vượng cũng đang cố gắng làm vậy.
Tuy rằng làm việc tốt thế nào chăng nữa, đối với việc nghiên cứu cũng sẽ không có tác dụng gì, nhưng Vương Vượng Vượng không muốn chỉ ứng phó cho qua. Cô suy nghĩ, ngày nào đó rời khỏi, Chung Thanh Văn và hai cụ sẽ không cảm thấy hối hận vì lúc trước đã mời mình làm, mà nghĩ rằng: tuy rằng không biết sự thật, bị che đậy trong bóng tối, nhưng vẫn không cảm thấy đó là quãng thời gian khó chịu.
Đang rối rắm cô chợt nghe Chung Thanh Văn hỏi: “Đó là cái gì?”
“Hả?” Vương Vượng Vượng theo tầm mắt anh nhìn qua, “À…sổ ghi chép.”
“Sổ ghi chép?”
Đây là quyển sổ nhỏ để Vương Vượng Vượng ghi lại một số thông tin, là một vài bí quyết nhỏ của việc nhà hằng ngày.
Ví dụ như, nhiệt độ pha trà tốt nhất là 70 độ. Bởi vì có một số vật chất ở 60 độ có lợi cho sức khoẻ mới có thể hoà tan, mà một số khác ở 70 độ sẽ bị biến đổi. Hơn nữa, nếu quá 70 độ, mùi vị sẽ rất đắng. Vì thế, nếu muốn duy trì dinh dưỡng và mùi hương trong lá trà thì phải lựa chọn thời cơ thích hợp, trước tiên đổ nước sôi vào phích nước nóng, sau khi nguội một chút hẵng dùng.
Lại chẳng hạn như, quần áo phải tách ra giặt mới được. Đồ len phải dùng nước lạnh, vải lụa phải dùng nước nóng….
Hoặc là nói, làm sao mua được cá tươi. Da phải sáng bóng, vẩy cá còn đầy đủ, một ít chất lỏng trong suốt, lưng cá rắn chắc có tính đàn hồi, mắt cá trong suốt, hàm cá đỏ tươi, bụng dẹp…
Cô không có bao nhiêu kinh nghiệm, đành phải nhờ tra cứu sách báo và ghi chép lại cách tốt nhất.
Vừa rồi, Vương Vượng Vượng nghe trong tivi nói loại thịt và rau quả nào phối hợp với nhau sẽ tốt cho sức khoẻ của người cao tuổi, cô liền viết xuống.
Trước đó có một kỳ tiết mục nói về các loại ẩm thực cho người bệnh, Vương Vượng Vượng cũng ghi chép lại. Dựa vào tình trạng sức khoẻ của hai cụ Chung mà chọn cách làm. Hiện tại lại học cách riêng chăm sóc người già, tổng hợp hai cái lại, cũng không thiếu nhiều… Nhưng… Vương Vượng Vượng nhìn một chút, nói món ăn cần thanh đạm, Chung Thanh Văn nên chịu khổ một tí…
Thấy Chung Thanh Văn có vẻ tò mò, Vương Vượng Vượng đưa quyển sổ cho anh: “Cũng chẳng có gì đặc biệt đâu…”
Chung Thanh Văn lật trang giấy, xem từng tờ một, cuối cùng anh nhìn cô với ánh mắt khác với mọi ngày.
“…?”
Chung Thanh Văn trả quyển sổ lại cho Vương Vượng Vượng: “Cô cũng rất chú tâm.”
“Đương nhiên rồi…” Vương Vượng Vượng vui rạo rực.
“Cái này đáng ghi nhận.” Chung Thanh Văn nói, “Cô đều dựa vào những điều trong đó mà làm à?”
“Đúng vậy.”
“Biểu hiện không tồi.” Chung Thanh Văn nói, “Cho cô tự thưởng mình đó.”
“…Hở?”
“Cô muốn cái gì?”
“…” Vương Vượng Vượng do dự.
“Cứ nói đi.”
Thật sự cái gì cũng có thể chứ ——
Vương Vượng Vượng há mồm: “Tôi muốn anh…”
Chủ nhật ở nhà ——
“Cô muốn tôi?”
Trong lòng cô lặng lẽ nói tiếp nửa câu sau: chủ nhật ở nhà ——
Nhưng Chung Thanh Văn hiển nhiên không biết thuật đọc tâm. Anh nhíu mày: “Cô phát điên gì đó?”
“Uhm…” Vương Vượng Vượng nói, “Tôi nói là…Tôi muốn anh giúp tôi một việc…”
“Việc gì?”
“Buổi tiệc từ thiện hôm chủ nhật, anh có thể đi, nhưng không đi cũng được, chỉ là vì không có việc nên anh mới quyết định tham dự phải không?”
Chung Thanh Văn đã từng nói, người đồng sáng lập cũng có thể đi…
Chung Thanh Văn khoanh tay: “Đúng.”
“Vậy…” Vương Vượng Vượng vất vả suy nghĩ, “Anh có thể giúp tôi đi đón một người bạn không? Đây là khích lệ lớn nhất đối với tôi.”
“…?”
“Nhờ anh đó…”
Vương Vượng Vượng suy nghĩ, nếu anh đồng ý, cô đành phải để bạn học thời trung học của mình hy sinh một chút, tối chủ nhật chạy tới nhà ga giả vờ từ chỗ khác đến đây, rồi để cho Chung Thanh Văn đón về…
Chung Thanh Văn gật đầu: “Tôi bảo người khác đi đón.”
“…”
“…?”
“Người khác…”
“Yên tâm, rất đáng tin.”
“…” Vương Vượng Vượng cúi đầu, “Quên đi…” Cô chẳng tìm được lý do gì để Chung Thanh Văn đích thân đi. Hơn nữa, cảm giác nói dối thật sự quá tồi tệ.
Vương Vượng Vượng bỏ cuộc.
“Đúng rồi.” Chung Thanh Văn đột nhiên nhớ tới gì đó mới nói, “Tôi có một cái ví tiền, cho cô nhé.”
“…Ồ?”
“Lúc ấy tôi từ Pháp mang về cho mẹ tôi, bà cũng không sử dụng mấy lần, ngại màu sắc tươi quá, không thích hợp với tuổi của bà.”
“À…”
“Tôi vẫn còn giữ, không dùng tới, cô cầm đi.”
“Ặc…”
Chung Thanh Văn vào phòng lục lọi hồi lâu, rốt cuộc tìm ra: “Này.”
Vương Vượng Vượng nhìn một chút, là nhãn hiệu có tiếng.
“Lúc mua nhân viên cửa hàng nói là da nguyên chất, cần bảo dưỡng cẩn thận. Không thể phơi nắng, không thể đụng vào nước, không thể va vào đồ vật sắc nhọn, không được tiếp xúc với thuốc chất hoá học. Vì thế, không thể dùng vào ngày nắng và trời mưa.”
“Ha ha,” Vương Vượng Vượng cười nói, “Anh mua một ông bố…”
“…”
“Còn phải cẩn thận chăm sóc như vậy…”
“…”
“Tôi có một ông bố là đủ rồi, cho tôi thêm một cái nữa tôi cũng không cần…”
“Thật sao?” Chung Thanh Văn nói, “Cái này không rẻ đâu.”
“Tôi biết mà.” Cô nói, “Nhưng tôi không dùng tới, tôi cần đồ đắt tiền như vậy làm gì? Chỉ lãng phí mà thôi. Anh nên tặng cho người mình thích đi.”
Túi xách của Vương Vượng Vượng thực ra chính là một cái thùng rác, bởi vì cô sẽ giữ tùm lum thứ, ví dụ như hoá đơn siêu thị, giấy dán ghi chú, đồ ăn, chai nước, thẻ giảm giá… Tất cả đều ném vào một chỗ.
“Hơn nữa ví tiền màu đỏ rò rỉ tiền tài… hì hì.” Vương Vượng Vượng nói.
“Cô có bao nhiêu tiền chứ?”
“Không có mới càng phải quý trọng hơn…”
“…”
“Không sao cả.” Vương Vượng Vượng nói, “Tôi vốn không nên nhận phần thưởng của anh.”
“…?”
“Tất cả những điều này đều là việc tôi phải làm.”
“…?”
Vương Vượng Vượng lắc đầu: “Sau này anh sẽ biết.”
“Được rồi.” Chung Thanh Văn nhìn cô, cũng không hỏi lại.
……
—— Cứ thế, mãi cho đến ngày chủ nhật, vấn đề “Đồng thời tham dự buổi tiệc từ thiện với Chung Thanh Văn” của Vương Vượng Vượng vẫn không thể giải quyết.
Giữa trưa, ngoài cửa sổ mưa rơi tí tách.
“Sấm sét mưa to rồi…” Vương Vượng Vượng nói, “Chung Thanh Văn, hôm nay anh đừng chạy loạn khắp nơi, không cần thiết mắc mưa, đáng ghét lắm, làm liều còn có thể ngã bệnh.”
“Sấm sét mưa to?” Chung Thanh Văn nhìn mưa bụi ngoài cửa sổ: “Nhỏ như vậy, không có việc gì.”
“…”
Vương Vượng Vượng vẫn muốn thử lần cuối cùng: “Ngộ nhỡ sau khi ra ngoài mưa lớn thì sao?”
“Cũng chẳng sao,” Chung Thanh Văn nói, “Dù sao tôi lái xe, hoạt động cũng ở bên trong.”
“Thế thì…” Cô nói, “Có thể sẽ sập, lãng phí mạng sống…”
“Vương Vượng Vượng,” anh nói, “Cô rất kỳ quái.”
“…” Cô không dám nói tiếp nữa.
Cuối cùng cô quyết định mặc kệ nó. Đi từng bước xem từng bước là được. Xe đến trước núi ắt có đường, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng.
Chắc là không sao đâu nhỉ? Có lẽ sẽ may mắn vượt qua cửa ải?
Nhìn thấy gần đến thời gian, Vương Vượng Vượng rời khỏi trước.
Ngồi trên xe buýt, tới viện ngoại giao Trung Quốc, thấy tại cửa đã dựng một bức tường yêu thương. Mọi người sẽ ký tên lên đó, bày tỏ sự hưởng ứng hành động. Đơn vị chủ trì sẽ giữ gìn cái này mãi mãi.
Vương Vượng Vượng thấy trên đó đã in sẵn những tên và nhãn hiệu của các công ty tham dự, tất cả đều rất rõ ràng. Vương Vượng Vượng tìm một góc viết lên dòng chữ “Vương Vượng Vượng” nhỏ xíu, sau đó vào hội trường.
Mọi thứ bên trong đều bố trí gần xong. Bàn, sân khấu, trang hoàng… thoạt nhìn đều rất chuyên nghiệp.
Tiếp theo, người của các tổ bắt đầu tiến hành công việc chuẩn bị.
Trước đó không phải tập luyện tại hiện trường diễn ra hoạt động, vì thế khi thật sự tới nơi, còn rất nhiều việc cần hoàn thành.
Ví dụ như, người của tổ bán đấu giá trao đổi với nhân viên của công ty bán đấu giá, nắm vững thời gian và hiểu rõ vật phẩm bán đấu giá, kiểm tra danh sách cẩn thận, biết rõ thứ tự đồ đạc đưa lên sân khấu, còn phải xác định đến lúc đó nên đứng thế nào, triển lãm ra sao, đặt chỗ nào… Để tránh lát nữa sẽ lộn xộn.
Mọi người của tổ đánh dấu nhận được bảng danh sách, được dặn dò rằng việc quan trọng nhất là phải lưu lại phương thức liên lạc của tất cả phương tiện truyền thông, như vậy mới có thể phối hợp với chiến lược PR, để người tài trợ nhận được quảng cáo đã hứa hẹn trước đó.
Người của tổ âm thanh hình ảnh cũng bắt đầu thử nghiệm nhiều lần, cam đoan không có bất cứ sai sót nào.
Người của tổ phát quà tặng đang xác nhận lần cuối cùng quá trình rút thưởng, kiểm kê số lượng vé xổ số và số lượng quà tặng.
……
Tổ tiếp khách, Vượng Vượng Vượng được mặc đồng phục, hơn nữa còn trang điểm.
Bận rộn đến năm giờ rưỡi, nhân viên mời mọi người ăn cơm hộp, trong vòng mười phút tất cả mọi người ăn như hổ đói giải quyết bữa tối, sau đó lập tức trở về công việc của riêng mình.
Về phần Vương Vượng Vượng, đương nhiên là đứng ở cửa cùng những người khác.
Ngay từ đầu, cô cảm thấy khá tốt.
Nhưng từ sáu giờ, người khách đầu tiên bắt đầu đến nơi thì cô bắt đầu khẩn trương.
Hai mắt cô nhìn chằm chằm ngoài cửa, nếu Chung Thanh Văn xuất hiện, cô lập tức đi ngay.
Người càng đến càng nhiều, Vương Vượng Vượng càng ngày càng đứng ngồi không yên, cô nghĩ rằng mình sắp thành một người bệnh nhân tâm thần rồi.
Sau đó, tới sáu giờ năm mươi, rốt cuộc Vương Vượng Vượng trông thấy Chung Thanh Văn đã đi tới đây.
Mới vừa nhìn thấy một nửa bóng dáng của anh, cô liền lập tức xoay người 180 độ, nhanh chóng biến mất…
Sự việc xảy ra đột ngột, tất cả mọi người của tổ tiếp khách ngẩn người nhìn cô đi mất.
Trốn trong toilet một lúc, Vương Vượng Vượng mới quay trở lại.
“Tôi vội đi toilet… Ha ha ha…”
“Cô cũng nhanh quá đi…”
Khách quý lần lượt tới, chừng sáu giờ năm mươi cơ bản đã đến đông đủ. Theo âm nhạc vang lên, màn biểu diễn múa làm nóng sân khấu.
Đúng bảy giờ, hoạt động chính thức bắt đầu. Trước tiên, trưởng ban tổ chức mở lời, sau đó mời một số lãnh đạo lên phát biểu. Vương Vượng Vượng phát hiện không phải lời nói của tất cả lãnh đạo đều là rỗng tuếch, ví dụ một người của hôm nay, đã nói rất hay, khiến người khác có ấn tượng sâu sắc, nhất là câu “Tôi hy vọng tất cả mọi người ở đây có thể hiểu được, cân nhắc về tiêu chuẩn của việc từ thiện không phải là tiền bạc, mà là tình cảm”.
Phần thứ hai là giới thiệu những đối tượng cần tài trợ. Trên màn hình chiếu câu chuyện của hai mươi người cần quyên tặng, hơn nữa có chuyên gia trả lời mọi vấn đề của mọi người, hai mươi người trong số các khách quý chia nhau lựa chọn một đối tượng để giúp đỡ.
Phần thứ ba tiến hành hoạt động tự do quyên góp và rút thưởng. Mọi người gửi tặng tuỳ theo lòng hảo tâm của mình, nếu vượt mức 500 tệ thì có thể tham gia một lần rút thưởng, quà tặng là do nhóm tình nguyện viên phân phát. Bầu không khí của cả quá trình vô cùng sôi nổi.
Tiếp theo, chính là khâu bán đấu giá quan trọng nhất.
Nhóm tình nguyện viên đưa từng đồ vật lên sân khấu theo thứ tự, để mọi người xem xét cặn kẽ. Khách quý đua nhau đấu giá thành công, rồi ký giấy xác nhận.
Vương Vượng Vượng ở phía sau vẫn luôn nhìn Chung Thanh Văn, cô muốn xem rốt cuộc anh sẽ có hứng thú với cái nào.
Người tới đây trong lòng hẳn là muốn thứ gì đó. Tin tức bán đấu giá đã ra thông báo từ lâu, danh mục đã được in thành một cuốn sách, được xem thử trước khi tiến hành bán đấu giá, người có mặt chắc đã biết trước những thông tin này.
Buổi tiệc từ thiện đấu giá như thế này rất ít vật phẩm, chỉ có chừng mười thứ, mỗi thứ đều có lời giới thiệu, thường thường duy trì hai tiếng đồng hồ. Cũng có buổi từ thiện bán đấu giá như là buôn bán đấu giá bình thường, người mua cầm thẻ nghiêm túc ngồi trong hội trường, quá trình đơn giản, thường có rất nhiều vật phẩm.
Mặc dù Vương Vượng Vượng không hiểu lắm, nhưng cô cảm thấy người bán đấu giá rất có kinh nghiệm, hiểu rõ tình huống nên tiến hành rất trôi chảy. Khác với loại buôn bán đấu giá thấy trên tivi, bán đấu giá từ thiện thì nói nhiều hơn, ví dụ như sẽ dùng những câu thế này “Thêm một vạn nữa thì sẽ giúp được mười người”, “Tăng thêm năm nghìn thì sẽ cứu được một gia đình” để khuyến khích mọi người. Thế nhưng, người bán đấu giá này cũng có chừng mực, sẽ không ép buộc mọi người vượt giá cả quá trớn.
Vương Vượng Vượng xem hồi lâu, cuối cùng Chung Thanh Văn mua tác phẩm của một vị hoạ sĩ trẻ nổi tiếng hiện nay.
Vừa khéo, Vương Vượng Vượng cũng rất thích hoạ sĩ này.
Vị hoạ sĩ này chủ yếu miêu tả động vật, mỗi bức đều rất sinh động, tràn ngập dã tính. Động vật ăn cỏ chạy trốn, mau lẹ nhanh chóng; động vật ăn thịt truy đuổi, dũng mãnh hùng hồn.
Trong lòng cô mừng thầm, nghĩ rằng có lẽ về sau ở trong nhà Chung Thanh Văn còn có thể đến gần ngắm nghía.
Sau đó, để đẩy mạnh không khí thì có sắp xếp một phần tương tác, chính là buộc dải băng. Các tình nguyện viên từng người một đi về phía bàn tròn của khách quý ở xung quanh, buộc một dải băng trên tay bọn họ, hơn nữa còn làm báo đáp, khách quý cũng buộc cho tình nguyện viên.
Vương Vượng Vượng luôn luôn phản ứng hơi chậm.
Cô đứng hàng cuối cùng, ngây ngốc cầm dải băng đi về phía “mục tiêu”, lúc đi được một nửa thì cô chợt phát hiện một sự thật bi ai ——
Cái tên kia, là Chung Thanh Văn…
Ông trời thật sự đối nghịch với cô mọi nơi…
Bởi vì bắt đầu quá chậm, lúc Vương Vượng Vượng nhìn quanh bốn phía, phát hiện ngoài mình ra thì mọi người đã vào chỗ, chỉ mình cô dừng lại phía sau, muốn đổi người cũng không thể ——
Cô quay đầu nhìn đột trưởng của nhóm tình nguyện viên, anh ta ra hiệu cô hãy nhanh lên.
Lại nhìn Chung Thanh Văn một cái, phát hiện đối phương đang cúi đầu nói gì đó với người bên cạnh.
Vương Vượng Vượng cúi đầu thắt dải băng thành một cái nơ, để nó trở thành một vòng tròn, một vòng tròn rất lớn, thậm chí có thể buộc trên đầu Chung Thanh Văn.
Làm xong, cô nhẹ nhàng đi qua, giống như âm hồn đứng đằng sau Chung Thanh Văn.
Chung Thanh Văn rõ ràng không phát hiện ra có người đã đứng phía sau, sức chú ý của anh vẫn còn tại nơi khác, hai bàn tay chồng lên nhau, ngón tay thon dài rất đẹp.
Vương Vượng Vượng lén lút vươn tay qua, nhẹ nhàng nâng lên cổ tay áo bên phải của Chung Thanh Văn, bàn tay kia vù một cái liền thòng dải băng vào.
“…”
“…”
Chung Thanh Văn hơi sững sờ nhìn thứ trên tay mình.
Sau lúc này nên trao đổi cho nhau.
Vương Vượng Vượng vươn móng vuốt cầm dải băng, Chung Thanh Văn rút lấy dải băng.
Anh cảm thấy chỗ đứng của tình nguyện viên này hơi kỳ lạ, anh xoay đầu muốn nhìn thử.
Chung Thanh Văn xoay qua phải, Vương Vượng Vượng liền di chuyển một bước sang trái. Chung Thanh Văn nghĩ nghĩ, lại quay qua trái, Vương Vượng Vượng lập tức di chuyển hai bước sang phải, từ đầu đến cuối vẫn trốn sau người Chung Thanh Văn, luôn ở vị trí không cho người khác thấy.
Đây thật là rất khả nghi…
Nhưng Chung Thanh Văn cũng chẳng có hứng thú chơi tiếp trò này, dù sao đã được xếp chỗ đứng, anh cũng lười đoán tình nguyện viên này rốt cuộc vì sao không muốn để mình nhìn thấy, đoán chừng chắc bị tuột khuy áo hay gì gì đó.
Chung Thanh Văn nhìn dải băng, là màu xanh.
Vì thế anh lấy nó cột vào cổ tay mảnh khảnh kia, thử thắt cho đẹp.
Vương Vượng Vượng cảm thấy mấy giây này còn dài hơn mấy tiếng đồng hồ.
Nhưng Chung Thanh Văn rõ ràng không giỏi việc này, cô chỉ thấy anh ứng phó qua loa, rồi kết thành nút thắt rất khó coi.
Ngay cả con nít ba tuổi còn làm tốt hơn. Ưu điểm duy nhất chính là nó không phải là một thắt gút khó mở…
Vừa thấy hoàn thành nhiệm vụ, Vương Vượng Vượng chạy nhanh như bay.
Chung Thanh Văn nhìn một cái, chỉ trông thấy một bóng lưng.
Rất gầy, đeo một dải băng màu xanh thật dài.
……
—— Bên này, Vương Vượng Vượng lại sợ tới mức trái tim muốn nhảy ra ngoài.
May mắn chỉ kinh hoảng nhưng không gặp nguy hiểm.
Sau đó, lại biểu diễn một vài bài hát, không thiếu sự trợ giúp của một số ngôi sao có tiếng tăm.
Cuối cùng các đại diện nhận quyên tặng lên sân khấu phát biểu. Trong đó có người đọc thơ, rất cảm động, khiến mọi người xúc động rơi nước mắt, là vì nỗ lực cũng là vì sự kiên cường của bọn họ.
Đến đó, toàn bộ phần chủ chốt kết thúc, chính thức vào phần tiệc tối. Thông qua buổi tiệc này, các vị khách quý làm quen với nhau, có cơ hội tiếp xúc, coi như là một nơi xã giao.
Nhóm người Vương Vượng Vượng không thể ra ăn, chỉ có thể đứng một bên nhìn.
Không biết thế nào, có lẽ vì không quen những người khác nên ánh mắt của Vương Vượng Vượng vẫn bám sát trên người Chung Thanh Văn.