Nhật Ký Quan Sát Chủ Nhà

Chương 52: Chương 52: Buổi trình diễn thời trang sắc đỏ (hạ)




Ồn ào đến khuya, dần dần có người chào tạm biệt.

Chung Thanh Văn tiễn nhóm lãnh đạo ra ngoài.

Vương Vượng Vượng nhàn rỗi không có việc gì lại đi dạo lung tung.

Sau khi dạo một vòng trở về, phát hiện hội trường đã gần như trống không.

Chung Thanh Văn lại đứng ở một góc nói chuyện với người dẫn chương trình kia.

Sao lại…rảnh một tí là sáp vào nhau…

Hai người cử chỉ thân mật, vừa nói vừa cười.

Hoàn toàn không chú ý tới cô.

Chẳng lẽ anh hoàn toàn không thấy cô chút nào ư?

Khẳng định là vậy.

Có lẽ từ lúc bắt đầu đã trò chuyện vui vẻ ở chỗ này.

Hai người thoạt nhìn rất xứng đôi.

Nữ thì vóc dáng cao gầy, tướng mạo xuất chúng, phong thái tao nhã, nam thì…cũng vậy…

Cô gái này đa tài đa nghệ, từng xuất bản vài quyển sách, Vương Vượng Vượng đã đọc qua, bởi vì có một người bạn trong phòng ngủ rất thích cô ta, từ trong lời văn có thể nhìn ra là một người rất trí tuệ.

Trong ấn tượng gia đình cô ta rất hào phóng, từ nhỏ luyện tập đàn violin và khiêu vũ latin, nghe nói tất cả đều ở trình độ chuyên nghiệp. Khi tĩnh thì nhã nhặn ngọt ngào, khi động thì nhiệt tình gợi cảm.

Vương Vượng Vượng thì sao……tất cả đều là gà mờ.

Thường nói, gà mờ càng không đáng sợ.

Cô thường xuyên vẽ tranh, trình độ cũng được, nhưng tuyệt đối không tính là hạng nhất.

Trừ cái đó ra tất cả đều lơ mơ.

Năm 01 muốn học bida, năm 02 muốn học đàn ghi-ta, năm 03 muốn học chụp ảnh, năm 04 muốn học tennis, năm 05 muốn học cấp cứu, năm 06 muốn học cờ vây, năm 07 muốn học bóng đá, năm 08 muốn học tranh cắt giấy, năm 09 muốn học tiếng Nhật, năm 10 muốn học trượt băng, năm 11 muốn học làm gốm, năm 12 muốn học lái xe, năm 13 muốn học đấu kiếm.

Lúc ấy rất cảm thấy hứng thú, chứng chỉ gom góp một xe ngựa, sau đó không luyện tập lại quên tất cả.

Nói trắng ra, chỉ là mê chơi, nếu thật sự chịu khó nỗ lực thì sẽ không mặc kệ, thật là khiến người ta xem thường.

Cô gái bình thường, cuối cùng vẫn là cô gái bình thường thôi.

Nói cho cùng, hoàn toàn chẳng có thứ gì khiến người ta khâm phục.

Trước đây cô từng tự nhận mình không giống người thường, tương lai nhất định trở nên nổi bật, thế nhưng kiến thức nhiều hơn, cô dần dần hiểu được, cuối cùng mình vẫn là một người bình thường.

Khát vọng sự tuyệt vời là chuyện bình thường nhất trên thế giới này.

Vương Vượng Vượng rõ ràng bắt đầu coi nhẹ bản thân.

Trước kia có người từng hỏi cô, là người tự tin hay là người tự ti.

Khi đó cô nói, thấy một người chịu khó liền tự ti một lúc, thấy một người nhút nhát thì tự tin một lúc.

Quả nhiên là như thế này…

Vương Vượng Vượng ngắm nhìn tất cả phái nữ ở đây, không ai không có vóc dáng mảnh khảnh, eo nhỏ chân dài, trang điểm xinh đẹp, phong thái tao nhã.

Xung quanh là một dãy núi cao, mà Vương Vượng Vượng cô là một gò đất thấp bé.

Còn cũ kỹ quê mùa…

Chung Thanh Văn vẫn còn tán gẫu.

Không biết đang nói chuyện gì thú vị, hai người thường phát ra tiếng cười.

Haiz……

Nếu cô là Chung Thanh Văn thì cũng sẽ thích trò chuyện với chị gái dẫn chương trình kia.

Mình….có gì hấp dẫn anh chứ?

“Trông hai người kia, mắt đối mắt.” Vương Vượng Vượng nghe thấy đằng sau có người nói.

Cô quay đầu, thấy một người khác đang cười mập mờ. Cô đã từng gặp qua, cũng là người dẫn chương trình cùng một đài truyền hình với cô gái kia, có lẽ là bạn bè.

“Cứ trò chuyện, cứ trò chuyện…không dứt.”

“Mau dắt về nhà trò chuyện cả đời đi.”

“Hai người kia chăm chú nhìn mắt đối phương như thế, khiến cho trái tim tôi cũng đập thình thịch theo.”

“Nói gì đó, cười vui vậy.”

“Nói gì cũng buồn cười, người trung ý ở bên nhau thì bất giác cũng muốn cười.”

“Cũng đúng…”

Hai người kia nói qua nói lại, trong lòng cô gật gù tỏ vẻ đồng ý.

Ngay cả người chậm chạp như cô cũng có thể cảm nhận được luồng điện giữa Chung Thanh Văn và mỹ nữ.

Chung Thanh Văn thích mỹ nữ rồi.

Cô hết hy vọng rồi.

Tuy rằng vốn đã hết hy vọng, nhưng mà sự thật lúc này vẫn khiến cô cảm thấy rất khó chịu.

Đầu óc trống không.

Haiz……

Hồi trước cô cũng hiểu trong lòng, chứng kiến tận mắt vẫn không thể chấp nhận.

Mỗi người ở đây đều rất vui vẻ, chỉ có cô là muốn về nhà.

Nhà xa quá, ký túc xá cũng được.

Đắp chăn, ngủ một giấc, không suy nghĩ nữa.

Nói một cách công bằng, Chung Thanh Văn đối với cô rất tốt.

Dẫn cô đến xem náo nhiệt, tới bữa tối chừa một vị trí trên bàn cho cô, còn giới thiệu với mọi người. Là bạn bè, cô không thể chỉ trích.

Mà còn trước sau như một.

Ở núi Diện Bao không rời không bỏ không đánh không mắng, rất không dễ dàng.

Lúc hạng mục nghiên cứu không mua nổi dụng cụ mới, anh chẳng những giải quyết vấn đề, mà còn đi theo cả quá trình.

Tặng đồ ăn cho cô, từ Nhật Bản trở về mang theo rất nhiều quà, cùng cô tập tennis, đến nhà sách thành phố, còn tặng cô bờ lưng để gối đầu…

Còn có thể mong ngóng gì nữa chứ?

Còn muốn anh yêu cô ư, quá đáng rồi, quả thật lòng tham không đáy.

Như thế này là đủ rồi.

Sao lại trở nên kỳ lạ như vậy, bởi vì anh đối xử tốt với cô, thế mà lại cảm thấy trong lòng chua xót?

Vương Vượng Vượng càng ngày càng cảm thấy rầu rĩ.

Nhưng cô và Chung Thanh Văn cùng nhau tới, anh đã nói phải đợi anh.

Cô nhớ hồi trước có một lần, cô bạn cùng phòng cãi nhau với bạn trai trên đường đi du lịch, sau khi trở về cô bạn từng nói: “Cậu nhất định chưa từng nhận thức cảm giác này, đợi một chỗ đến nỗi sắp khóc ra, nhưng lại không thể đi.”

“Đã từng cảm nhận rồi,” lúc ấy cô nói, “Không phải sắp khóc mà là khóc ra rồi. Tháng trước bọn mình đến quán ăn thử một loại bột chua cay gần trường vô cùng vô cùng chua vô cùng vô cùng cay, mới ăn miếng thứ nhất, nước mắt tớ đã chảy xuống, luôn tay lau nước mắt đang chảy, nhưng tớ vẫn kiên trì, ra sức ăn, vẫn không đi. Ăn đến cuối cùng, lúc ấy trả tiền mắt tớ mơ hồ đến nỗi chẳng nhìn thấy tờ tiền.”

Cuối cùng cô thêm một câu: “Cho nên tớ rất hiểu được nỗi khổ trong lòng cậu.”

Sau đó mọi người liền thảo luận về thứ bột chua cay kia.

“…” Lúc ấy cô bạn nói, “Vương Vượng Vượng, cậu thật sự là một cao thủ lệch lạc.”

“Ơ…”

“Cũng không cùng tớ mắng anh ấy.”

“Nhưng hai người đã hòa thuận rồi mà…”

Hiện tại Vương Vượng Vượng đang ở trong một trường hợp khác mà áp dụng “Sắp khóc, nhưng không thể đi”.

Vẫn là một câu kia, Chung Thanh Văn thích mỹ nữ, cô đã hết hy vọng.

Chung Thanh Văn và cô không phải là người cùng một thế giới, sẽ không xuất hiện cùng nhau.

Những người khác bên trong hội trường này mới nằm trong vòng tròn đó.

Cô chưa bao giờ nhận thức điểm này sâu sắc giống như bây giờ.

Lại đợi một chút, Vương Vượng Vượng quyết định tự nghĩ cách trở về.

Vì thế cô đi qua.

Mỹ nữ nhìn gần không có khuyết điểm, làn da vừa trắng lại bóng loáng, giống như đèn huỳnh quang.

“Chung Thanh Văn…” Cô nói, “Muộn rồi, tôi đi trước, gọi xe là được rồi.”

“Em muốn đi?”

“Ừm.”

“Tôi đưa em về.”

“Hả?” Cô nói, “Không cần không cần!”

Mỹ nữ ở bên cạnh lẳng lặng nhìn, Vương Vượng Vượng cảm thấy xấu hổ.

Đây không phải là hủy nhân duyên của người ta sao?

Cô không thể làm loại chuyện này.

Vương Vượng Vượng nói: “Tôi tự đi được, rất dễ gọi xe, hai người tiếp tục trò chuyện, ha ha…”

Chung Thanh Văn nhìn cô: “Bên tôi không có việc gì.”

“Ặc…”

“Tôi đi chào một tiếng, em chờ chút.”

“Ờ…”

Chung Thanh Văn lại nhìn mỹ nữ, nói: “Tôi đi đây.”

“Được.”

“Rất vui được quen biết cô.”

“Ừm.” đối phương nở nụ cười, “Sau này thường xuyên liên lạc.”

Anh cũng cười: “Được.”

“Em đợi ở đây.” Anh đặt cô tại khu giữ đồ, “Năm phút là đủ rồi.”

“Không vội…anh cứ từ từ…”

“Không phải em vừa nói muốn trở về ư?”

“Cũng…cũng được…”

Anh liếc nhìn cô với vẻ kỳ lạ.

Chung Thanh Văn nói chuyện không giữ lời.

Khi đến khu giữ đồ lấy vật gọi là “Vương Vượng Vượng” thì đã năm phút ba mươi giây.

“Đi thôi.”

“Được.”

Đẩy ra cửa chính, hít thở không khí trong lòng bên ngoài, Vương Vượng Vượng huýt sáo thê lương.

“Vui ư?”

Người bên cạnh hiển nhiên không nghe ra sự khác nhau giữa tiếng huýt sáo thê lương và tiếng huýt sáo vui vẻ.

“Rất thú vị,” cô nói, “Trước đây chưa từng xem qua.”

Nếu muốn nói về hoạt động lần này, vẫn là rất thú vị.

“Ban đêm bên ngoài hơi lạnh.” Anh nói, “Em vào trong khách sạn chờ tôi một chút, tôi lấy xe qua đây đón em.”

“Hả?”

Chung Thanh Văn cởi áo khoác choàng lên người Vương Vượng Vượng: “Sẽ không lâu đâu.”

“À….ừ….”

Sau khi anh rời khỏi, cô nắm chặt chiếc áo kia, dùng mặt cọ vào, giống như đồ biến thái, trái tim bé bỏng đập mấy cái.

Cô nghĩ mình thật đáng thương.

Nếu để cho bạn gái sau này của Chung Thanh Văn biết, khẳng định sẽ ném ánh mắt đáng thương cho mình.

Dọc đường đi hai người không nói chuyện.

Sau đó khi sắp đến nhà Chung Thanh Văn, anh đột nhiên nói một câu: “Em đến nhà tôi trước đã.”

“Hở?”

“Có thứ này muốn tặng cho em.”

“…?”

Là cái gì…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.