Nhật Ký Quan Sát Chủ Nhà

Chương 49: Chương 49: Đài thiên văn




Sau đó Vương Vượng Vượng luôn ở trong trạng thái vô cùng rối rắm.

Cô luôn coi tự mình hiểu mình là ưu điểm cuối cùng của bản thân.

Thế nhưng, hiện tại ưu điểm cuối cùng này nói với cô, Chung Thanh Văn không thể nào thích mình.

Người kia sẽ không để ý đến trái tim nhỏ bé của cô đâu.

Song, loại cảm xúc kia một khi nhận ra thì sẽ chẳng có cách nào coi như không biết.

Từ trước đến nay cô không hề biết, một người bình thường không nhìn ra cảm xúc lên xuống trong thời điểm quan trọng lại khiến người ta ấm áp cực kỳ.

Giống như một người chống chỏi trong tuyệt vọng, sau khi nắm được thì không muốn buông tay.

Sau khi Trương Tiêu trở về lại đi tìm Vương Vượng Vượng một lần, hẹn cô đến đài thiên văn.

Vương Vượng Vượng cũng hiểu Trương Tiêu suy nghĩ gì.

Hồi trước cô muốn thử xem, hiểu biết nhau một chút. Dù sao Trương Tiêu cũng là người rất tốt, đây có lẽ là cơ hội tốt để thoát kiếp độc thân. Nhưng hiện tại, cô không thể tiếp tục nữa.

Trước kia chỉ là cảm giác mơ hồ, hiện tại vô cùng khẳng định.

Bởi vì, sau khi hiểu được một vài cảm nhận chưa từng nếm trải, cô suy nghĩ cẩn thận một việc.

Cô rất thích Trương Tiêu, nhưng không phải động lòng giữa nam nữ, hoàn toàn không phải cảm xúc nên có khi đang yêu.

Nếu mơ hồ kết giao thì sau này sẽ tiếc nuối.

Có lẽ, nếu không gặp được Chung Thanh Văn, sau này cô sẽ từ từ yêu Trương Tiêu, nhưng hiện tại không có khả năng, bởi vì cô đã không thể dời tầm mắt khỏi Chung Thanh Văn, không bao giờ có thể để ý đến người khác.

Nên nói chuyện rõ ràng với anh ấy thôi, cô suy nghĩ.

Mang ý nghĩ như vậy, Vương Vượng Vượng cùng Trương Tiêu đến đài thiên văn.

Bên trong có mở các phòng dùng để giới thiệu kiến thức về thiên văn, có chuyên gia đang giảng giải, Vương Vượng Vượng lắng nghe rất kỹ càng. Kỳ lạ, hồi nhỏ rõ ràng rất hiếu kỳ đối với vũ trụ, nhưng sau khi trưởng thành lại hình như lập tức mất đi hứng thú, luôn cho rằng “Thiên hà này có quan hệ gì với mình chứ”, sau đó cô liền đi chơi, không hề ham học hỏi.

Trong phòng có nhiều máy tính trò chơi liên quan đến thiên văn học, cô đi tới trước một cái máy, nhìn thoáng qua, là một bức hình thiên hà, trên đó có một số chỗ trống, cần người lựa ra một vài câu trả lời chính xác từ phía bên phải rồi kéo vào đúng vị trí.

Vương Vượng Vượng thử hồi lâu, tất cả đều không đúng.

Bên cạnh cô là một cậu bé lanh lợi, cậu hét lên một tiếng “Chị à chị thật ngốc”, cậu thành thạo hoàn thành bức hình kia, khiến cô vô cùng hổ thẹn.

Lại đi nữa, một sân khấu vũ trụ mái vòm. Máy móc làm ra một biển sao, tất cả người xem đều đặt mình trong không gian kỳ diệu, có cảm giác lạc vào cảnh giới kỳ lạ. Bộ phim kể về mọi kỳ quan của vũ trụ sau sự kiện vụ nổ lớn, toàn bộ kéo dài nửa tiếng đồng hồ, cô xem đến cuối cùng, cảm động đến ngủ thiếp đi…

Khi trở lại cửa thì trời đã tối, kính viễn vọng to lớn đã mở ra, có rất nhiều người đang xếp hàng. Một phần mái vòm của nhà thiên văn lại có thể mở ra, để cho mọi người quan sát các hành tinh.

“Hồi trước tôi đã từng tới đây,” Trương Tiêu nói, “Bình thường những ngôi sao mà chúng ta nhìn thấy đều rất nhỏ và nằm rải rác, nhưng khi nhìn trong kính viễn vọng thì bọn chúng sẽ phát ra ánh sáng dày đặc.”

“Lát nữa tôi xem thử!”

“Nếu thời gian lâu một tí, có thể phát hiện chúng nó đang chuyển động, cho nên em xem, nhân viên cần thường xuyên dời phương hướng của nó một chút.”

“Thì ra là thế…”

Vương Vượng Vượng xếp hàng hồi lâu, cuối cùng mới có cơ hội ngắm cảnh.

Song, cô và thiên văn có lẽ bát tự không hợp.

Chẳng biết là mắt cô không tốt, hay là người trước đó từng động vào kính viễn vọng, tóm lại cô không nhìn thấy gì…

Đài thiên văn này ở khá cao, từ bên ngoài có thể nhìn ra sầm uất muôn màu muôn vẻ và ánh đèn rực rỡ của mọi nhà. Từ nơi này quan sát cảnh đêm, nhìn thấu cả toàn thành phố. Thời gian vẫn còn sớm, cảnh tượng náo nhiệt chính thức, từng con đường lớn, xe cộ qua lại không ngớt, cao ốc san sát nhau, ánh đèn lấp lánh.

Vương Vượng Vượng nhìn xung quanh một lúc, hình như đều là những đôi tình nhân.

“A…” Lúc này cô mới nhớ tới, bạn cùng phòng từng nói, đây là thánh địa hẹn hò.

“Vương Vượng Vượng,” Trương Tiêu một tay vịn bàn, nghiêng người nhìn cô nói, “Tôi luôn cảm thấy rằng…em rất đặc biệt.”

“…”

Đến rồi đến rồi, quả nhiên đến rồi.

Nhưng mà…đặc biệt? Đặc biệt chỗ nào?

Trương Tiêu lại nói, “Tôi nghĩ…em cũng biết, tôi rất thích em.”

“Cái này…”

“Cho nên…làm bạn gái của tôi, được không?”

Cái này…

Trong nháy mắt cô vô cùng khẩn trương, toàn thân từ trên xuống dưới không hề dễ chịu.

Nhưng mà…có một số việc phải nói rõ ràng.

Dù sao cũng chính là vì thế mà tới.

“Trương Tiêu,” Vương Vượng Vượng nói, “Tôi có một số chuyện cần nói với anh.”

“Ừm?”

“Có thể sẽ khiến anh thất vọng đấy.”

Trương Tiêu không nói gì, chỉ lẳng lặng chờ.

Cô cúi đầu: “Tôi, tôi cảm thấy con người anh tốt lắm. Lúc đầu…tôi muốn thử xem sao. Nhưng gần đây tôi hiểu ra rất nhiều chuyện.”

“Tôi có thể biết là chuyện gì không?”

“Chính là, tôi không có cảm giác với anh…”

Trương Tiêu gật đầu.

“Trước đây tôi đã từng đọc một quyển sách, trên đó đề cập tới một số lý thuyết về tình yêu, nói rằng, tình yêu là từ đam mê, thân mật, và quyết tâm cùng nắm tay nhau đi suốt đời, chính ba cái này cùng tạo thành tình yêu, cũng chính là passion, intimacy, và commitment. Chỉ có cái đầu tiên thì là say đắm, chỉ có cái thứ hai thì là thích, chỉ có cái thứ ba thì là hư không. Tổ hợp của hai cái đầu tiên chính là sự lãng mạn ngắn ngủi, tổ hợp của hai cái sau chính là làm bạn với nhau.”

“Tôi cũng từng nghe qua.”

“Tôi xin lỗi vì nói thế này…” Cô nói, “Nhưng mà, tôi đối với anh, có lẽ chỉ là thân mật…”

“Tôi hiểu.” Trương Tiêu cười dịu dàng, “Em không cần giải thích.”

“Cám ơn…”

“Vì sao em đột nhiên hiểu ra?”

“Tôi…” Vương Vượng Vượng vài lần muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn quyết định không giấu anh ta, “Bởi vì trong lòng tôi hình như có một người khác.”

“Anh ta rất may mắn.”

“Thế ư.” Cô cười khổ một chút.

“Hy vọng hai người được hạnh phúc.”

“Ha ha,” cô nói, “Anh nên chúc tôi sớm ngày thay đổi tình cảm thì tốt hơn đấy.”

“Em đừng nói vậy,” Trương Tiêu lại nói, “Em hãy thử xem, em thật sự rất đáng yêu.”

“…” Cô gãi đầu, không biết nên đáp lại thế nào.

“Vừa rồi em nói,” Trương Tiêu nhìn cô, “Đối với tôi chỉ có thân mật, trong lý thuyết tam giác tình yêu, thân mật đại diện cho thích, đương nhiên chỉ là thích mà thôi. Vậy, chúng ta có thể vẫn là bạn tốt không?”

“Đương nhiên.” Cô nói, “Chỉ cần anh không ngại, ở cùng anh tôi có thể học được rất nhiều.”

“Vậy thì một lời đã định.” Trương Tiêu xem đồng hồ, “Thời gian không còn sớm nữa, chúng ta cần trở về thôi.”

“Được…”

Vương Vượng Vượng có cảm giác như trút được gánh nặng


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.