Sau lần trò chuyện này, Chung Thanh Văn vẫn đối xử tốt với cô như cũ.
Nhưng mà điểm khác nhau chính là, có khi anh sẽ nhắc tới Trương Tiêu.
Ví dụ như ——
“Nói thử xem, anh ta tốt chỗ nào?” Chung Thanh Văn hỏi.
“Anh ấy…” Vương Vượng Vượng nghĩ nghĩ, “Bộ dạng đẹp trai…”
“So với tôi thì sao?”
“So với anh à…”
Cô nhìn anh, đột nhiên đỏ mặt tim đập nhanh.
Cô liền đứng lên.
“Em đi đâu?” Anh hỏi.
“Tôi…” Cô nói, “Ngồi thiền, sao chép kinh văn…”
“…”
Lại như là ——
Chung Thanh Văn hỏi: “Nói thử xem, anh ta còn có chỗ nào tốt??”
Vương Vượng Vượng suy nghĩ, lúc này không thể nói về bề ngoài nữa, vì thế cô nói: “Anh ấy rất tập trung làm việc.”
Đây là điểm cô tán thưởng nhất.
“So với tôi thì sao?”
“So với anh à…”
Cô nhìn anh, lại đỏ mặt tim đập nhanh một trận.
Cô liền đứng lên.
“Em đi đâu?” Anh hỏi.
“Tôi…” Cô nói, “Ngồi thiền, sao chép kinh văn…”
“…”
Loại tình cảnh này lặp lại liên tục.
Cuối cùng, Chung Thanh Văn hỏi: “Ngay cả một điểm anh ta tốt hơn tôi em cũng không tìm ra. Nếu em thật sự thích anh ta, đó chẳng phải là em thích tôi hơn sao?”
“Ặc…anh?”
Anh khoanh tay, đưa ra bộ dáng nghiễm nhiên.
Vương Vượng Vượng mê mẩn.
Chung Thanh Văn… cô không dám nghĩ tới.
Thực ra trước đó có chút cảm giác mơ hồ, nhưng cô không muốn lấy ra phân tích.
Gần đây, mỗi ngày anh đều tẩy não cô, cô thấy cảm xúc của mình dao động.
Sau đó cô rốt cuộc thừa nhận với bản thân, cô có nhiều thiện cảm với Chung Thanh Văn.
Vương Vượng Vượng hơi sợ hãi.
Hiện tại tất cả đều hoàn hảo, cách yêu hẳn là còn một chút khoảng cách.
Nhưng ngộ nhỡ cô mặc kệ tâm tình này mà để nó lan tràn ra, nói không chừng ngày nào đó sẽ yêu thật sự, có lẽ nào muôn đời muôn kiếp không trở lại được?
Cô gắng hết sức không suy nghĩ đến điều này.
Cô vẫn muốn tìm thêm điểm tốt của Trương Tiêu.
Phải mượn cớ này để thuyết phục chính mình.
Chung Thanh Văn à, sẽ không thích đâu…
Suy nghĩ hồi lâu, rốt cuộc nghĩ ra một điểm.
Tính cách.
Đúng, tính cách!
Chung Thanh Văn kia, ở phương diện tính cách có điểm thiếu sót trí mạng.
—— một hôm của mấy tuần sau, Vương Vượng Vượng đọc được một tin tức: “Vụ án giấy thử giảm béo tại thành phố B sắp mở phiên tòa”.
Vương Vượng Vượng lập tức nhấn vào bản tin.
Rốt cuộc tới rồi ——
Công ty tên là CCC cho rằng công ty của Chung Thanh Văn xâm phạm bản quyền, đồng thời kháng án tại mấy quốc gia, tòa án phía đông New York thụ lý vụ án này đầu tiên, lúc ấy công ty của Chung Thanh Văn bị thua nên xin phúc thẩm.
Nhận định của Chung Thanh Văn chính là bị giá họa. Bởi vì liên tục xảy ra vấn đề về chất lượng, công ty CCC vì thanh minh cho mình mà quyết định tìm một con cừu tại Trung Quốc chịu tội thay. CCC thành lập một công ty con tên là HHH, mua giấy thử tương tự từ công ty của Chung Thanh Văn, gỡ ra đóng gói lại, làm giả thành sản phẩm của CCC rồi gửi ra nước ngoài, sau đó CCC tóm được, tuyên bố những cái này đều là sản phẩm giả mạo, truy tìm nguồn gốc rồi tìm ra công ty của Chung Thanh Văn, vì thế tố cáo xâm phạm bản quyền, hơn nữa tỏ vẻ vấn đề chất lượng trước đó đều bởi vậy mà gây ra, sản phẩm thật sự không có chỗ nào để lo lắng. Mà lúc đi tìm công ty HHH trung gian kia thì lại không tìm ra.
Vì thế, công ty của Chung Thanh Văn ngừng sản xuất loại giấy thử này.
Ngay lúc đó CCC làm ra chút mánh khóe, dùng thủ đoạn xấu, tìm một số nhân vật lợi hại, có người âm thầm giúp, nhúng tay đùn đẩy.
Chung Thanh Văn làm lớn sự việc, nói rằng công ty nước ngoài hãm hại công ty trong nước, rất nhiều người dân bàn luận về chuyện này.
Tiếp đó sự việc này càng rối ren hơn.
Mấy tuần trước, một người trốn phía sau đột ngột trồi lên.
Công văn “Thông báo về vụ xét xử việc đăng ký giả mạo nhãn hiệu tại thành phố B” chính là một tay hắn làm ra. Sau đó cảnh sát thành phố B tiến hành điều tra, đơn khởi tố cung cấp cho bên công tố cũng chịu ảnh hưởng. Ngay mấy tuần đó, người này vi phạm kỷ luật nghiêm trọng nên bị cách chức. “Vi phạm kỷ luật nghiêm trọng” này chỉ việc lợi dụng công việc nhận hối lộ lớn, mưu cầu ích lợi riêng.
Trải qua việc điều tra người này, phát hiện ra hắn có liên quan chặt chẽ với công ty CCC.
Loại người như thế, bị lôi ra ánh sáng là chuyện sớm hay muộn thôi.
Thế nhưng, nhanh như vậy đã lộ ra sơ hở, có lẽ việc này có quan hệ đến Chung Thanh Văn. Công ty anh vẫn kêu oan, lòng đầy căm phẫn, khiến cho mọi người chú ý, rốt cuộc có người tham gia điều tra, bởi vậy sự việc bại lộ.
Sau khi tin tức thất thế đưa ra ngoài, khiến cho sóng to gió lớn.
Một số người vốn nửa tin nửa ngờ về việc bị giá họa, giờ chân tướng lộ ra, công ty Chung Thanh Văn nhận được vô số sự ủng hộ ngay tức khắc.
Trong khoảng thời gian ngắn, CCC lộ ra đuôi cáo có thể nói là mọi người cùng đánh, lượng tiêu thụ trong nước trượt dốc không phanh.
Ban đầu Chung Thanh Văn chỉ là bất đắc dĩ mới dùng cách này chống lại, thật không ngờ công ty CCC này tự ăn kết cục thảm hại của mình, không những muốn gây họa cho người khác mà còn muốn ngăn cản tác dụng ngược bắn về phía mình.
“Chuyện này…” Vương Vượng Vượng nói với Chung Thanh Văn, “Hẳn là có lợi cho chúng ta phải không?”
“Chắc là thế, ít nhất đơn khởi tố không được chấp nhận, tòa án sẽ suy xét điểm này.” Anh nói, “Nhưng mà bọn họ không chỉ làm việc này.”
“…Hở?”
“Về phương diện khác thì không biết được gì cả.”
Việc này kỳ hoặc như vậy, ngay cả Vương Vượng Vượng cũng mấy ngày liên tục không ngủ ngon giấc.
Cuối cùng sẽ có kết quả ——
Công ty CCC kia thật sự cho rằng mình có thể làm xằng làm bậy sao.
Bọn họ nghĩ rằng mình lớn mạnh có thế lực, cho nên có thể hãm hại người khác, sử dụng đủ loại thủ đoạn ngầm, để một công ty vô tội phá sản, tất cả nhân viên không còn chỗ để đi?
Lúc này đây, Chung Thanh Văn xui xẻo, đúng lúc sản xuất cùng loại giấy thử, bị vu cáo. Vậy trong quá khứ thì sao, có ai đã từng bị kéo xuống nước không? Còn tương lai nữa, còn có ai sẽ bị liên lụy không?
Coi người khác là kẻ ngốc, coi thường công bằng chính trực, tự cho là người thông minh, một ngày nào đó sẽ vì thế mà hối hận không thôi.
Lúc bắt đầu xét xử, Vương Vượng Vượng luôn kiểm tra tin tức trên mạng.
Cô biết không thể nào có kết quả nhanh như vậy, nhưng lại không quản được bàn tay của mình.
Tòa án thẩm vấn liên tục sáu tiếng đồng hồ.
Vương Vượng Vượng biết kết quả trước tiên.
Bởi vì Chung Thanh Văn nói với cô trước tiên.
Do hai bên đều tìm ra hành vi xâm phạm bản quyền của đối phương, cuối cùng tòa án vẫn chưa thể đưa ra phán quyết, vì thế sẽ chọn một ngày khác mở phiên tòa lần nữa.
Điều này cũng rất bình thường, sự việc quá phức tạp, tòa án khó mà tuyên án.
“Nhưng mà,” Chung Thanh Văn nói, “Bọn họ sẽ không giở thủ đoạn.”
“Hở?”
Anh cười cười: “Chúng ta phủ định tất cả chứng cớ của đối phương, đối phương không thể đáp lại toàn bộ.”
“Ồ?”
“Cả phiên tòa đều nghiêng về một phía, mưu tính trước đó của bọn họ hoàn toàn vô dụng.”
“Thật…thật tốt quá!” Vương Vượng Vượng nói, “Tôi đã nói rồi, nhất định không có việc gì!”
Anh mỉm cười: “Hy vọng về sau đều có thể nhờ vào lời nói may mắn của em.”
“Ừ…Ừ!”
Sương mù tan đi, cuối cùng xé bỏ màn đêm nhìn thấy ánh sáng.
Vương Vượng Vượng cảm thấy cuối cùng có thể thở phào nhẹ nhõm.
Hôm sau cô quay về trường trao đổi với thầy hướng dẫn về việc viết báo cáo, trong hành lang cô gặp được mấy cô bạn cùng phòng.
“Vượng Vượng!” Mọi người cười hì hì, “Hôm nay sao vui thế?”
“Ô?”
“Rốt cuộc thổ lộ với nhau rồi à?”
“…”
Thổ lộ……
Mấy hôm nay cô hoàn toàn không nghĩ đến Trương Tiêu.
Trương Tiêu tìm cô trò chuyện, hẹn cô ra ngoài, cô nói hai ngày nay hơi bận nên từ chối, bởi vì cô thật sự không có tâm trạng.
Cô luôn lo lắng cho Chung Thanh Văn.
Chung Thanh Văn có nguy hiểm cô liền sốt ruột, Chung Thanh Văn vượt qua cửa ải khó khăn cô liền vui vẻ.
Loại tâm tình này…có lẽ gọi là bận tâm?
Không ngờ nghĩ tới từ “bận tâm” này, Vương Vượng Vượng dọa chính mình.
Cái gì thế này…
Sao mình lại bận tâm đến người kia chứ?
Không lâu trước đây, cô vừa ý thức được mình có nhiều thiện cảm với Chung Thanh Văn.
Kết quả hiện tại, cứ thế không bỏ xuống được sao?
Trước đó cô suy nghĩ, có thiện cảm thì có thiện cảm thôi. Sau đó vô tình đã tới mức độ này.
Trải qua đấu tranh như thế một hồi, Vương Vượng Vượng ít nhất hiểu ra một việc.
Đó chính là, Trương Tiêu, có lẽ không có khả năng.
Cô không có cảm giác kia đối với Trương Tiêu.