Nhật Ký Quan Sát Chủ Nhà

Chương 4: Chương 4: Trò chuyện đêm khuya




Vào một buổi tối vài ngày sau đó, nửa đêm Vương Vượng Vượng tỉnh dậy đi toilet, sau đó cảm thấy hơi khát nước.

Vừa khéo không có nước lọc, vì thế cô bèn mở tủ lạnh, mở ra hộp sữa đậu nành mè đen mua ở siêu thị hồi sáng, rót ra một cốc nhỏ.

Đang lúc Vương Vượng Vượng định cất hộp sữa kia đi, thì cô bất ngờ thấy được một dòng chữ to in trên nắp hộp: vui lòng uống trong vòng bốn giờ sau khi mở ra.

Cái gì —— bây giờ đã hơn nửa đêm, lại phải uống cả hộp sữa đậu nành mè đen...

“...” Vương Vượng Vượng đáng thương cầm hộp sữa đậu nành đến phòng ăn, cô không bật đèn, ngồi yên trước bàn ăn, dốc sức tiêu diệt hộp sữa.

Nhiệm vụ này thật sự quá gian nan ——

...

—— Hôm nay Chung Thanh Văn thức khuya.

Mấy ngày nay công việc trong công ty rất nhiều, anh phải mau chóng xử lý. Cuối cùng cũng giải quyết xong xuôi mọi việc, Chung Thanh Văn có phần mệt mỏi rã rời, anh đứng dậy, chuẩn bị đi rửa mặt. Đúng lúc kem đánh răng trong phòng vệ sinh dùng hết, cho nên Chung Thanh Văn định xuống dưới lầu lấy một cái khác.

...Ngay lúc anh vừa xuống lầu, bất thình lình trông thấy hình như có một người đang ngồi trên ghế trong phòng ăn, giống như đang làm gì đó.

Trời tối đen như mực, nên nhìn không rõ lắm, vì vậy Chung Thanh Văn liền nhìn xuyên qua khung cửa sổ phòng ăn xem bên trong đang làm gì.

Mà bên kia Vương Vượng Vượng hình như cũng nghe thấy có tiếng động, cô cũng cố gắng nhìn qua cửa sổ trong phòng xem bên ngoài có cái gì không.

Giữa cảnh tối lửa tắt đèn bỗng thình lình hiện ra một đôi mắt cách cửa kính, cả hai người đều không khỏi bị giật mình.

Chung Thanh Văn bước vào, nhíu mày: “Cô làm cái gì ở đây!”

“... A?” Vương Vượng Vượng trợn tròn mắt. Chủ nhà này, hình như câu nói nhiều nhất với mình chính là “Cô làm cái gì ở đây!”

“Tôi... Tôi đâu có làm gì đâu...” Vương Vượng Vượng vươn móng vuốt cầm lấy cốc, “Thì, tôi ngồi ở chỗ này một lát.”

“Đã hơn nửa đêm sao không bật đèn?”

“Tôi,” Vương Vượng Vượng không thể làm gì khác hơn là ăn ngay nói thật, “Tôi muốn uống sữa đậu nành mè đen, nên mới lấy ra. À, cái này là tự tôi mua đấy nhé.”

“Sau đó?”

“Sau khi mở nắp tôi mới phát hiện trên này viết —— vui lòng uống trong vòng bốn giờ sau khi mở ra.” Vương Vượng Vượng vừa nói, vừa lấy tay chỉ vào dòng chữ nhỏ trên đó cho Chung Thanh Văn nhìn.

Chung Thanh Văn gạt bàn tay của Vương Vượng Vượng sang một bên: “Tối quá, tôi nhìn không rõ chữ.”

“Ờ…”

“Cho nên đến giờ cô vẫn chưa đi ngủ?”

“Không có cách nào cả...” Vương Vượng Vượng nói, “Không thể vứt bỏ được...”

“Cũng đúng.”

“Mỗi vật đều có linh hồn ở bên trong...” Vương Vượng Vượng nói, “Nếu như vứt bỏ, linh hồn đó sẽ tức giận!”

“...”

Vương Vượng Vượng luôn không thích lãng phí lương thực, đây cũng là điều mà ông bà nội đã dạy cho cô.

Khi còn nhỏ ông bà luôn ngồi bên cạnh Vương Vượng Vượng kèm cô học bài, hôm nào cũng đến tận trưa mới được ăn. Thời gian đó hai cụ đều nhắc nhở Vương Vượng Vượng nhất định phải quý trọng thức ăn vì chúng không bao giờ thay đổi. Bởi vì hai người đã từng trải qua một thời gian vô cùng cực khổ, đã thử qua cảm giác đói khát, vậy nên rất khó chịu với những người lãng phí lương thực. Mẹ từng kể cho Vương Vượng Vượng, có một lần, ông bà ra ngoài đi mua đồ ăn sáng về cho cả nhà, thế nhưng dượng, bác còn cả anh họ chẳng ăn miếng nào, hai cụ không đành lòng đem bỏ, kiên trì mà ăn hết phần ăn của năm người, sau đó…hai người phải nhập viện, lúc đó bố mẹ đều khuyên ông bà đừng nên như vậy, đừng tiếc món tiền nhỏ, thế nhưng Vương Vượng Vượng càng nghĩ càng thấy người sai chính là dượng, bác còn có anh họ.

Sống trong khái niệm này, Vương Vượng Vượng đã được giáo dục như vậy.

“Cái kia...” Vương Vượng Vượng nói, “Bằng không, anh cũng uống một ít đi?”

“...”

“Sữa đậu nành mè đen ngon lắm...”

“Được rồi.” Chung Thanh Văn nói, “Cô bật đèn trước đi đã.”

“Không thì đến phòng tôi đi?” Vương Vượng Vượng nói, “Có lẽ không thể uống hết nhanh như vậy, tôi sợ ông bà sẽ có việc gọi tôi.”

“Cũng được.” Chung Thanh Văn gật đầu.

“Để tôi rửa một chút dâu tây, như vậy sẽ không khó uống...”

“...Nhanh lên một chút.”

—— Cứ như vậy, Chung Thanh Văn đi theo Vương Vượng Vượng lên lầu.

Vương Vượng Vượng đưa cho hắn một cốc sữa đậu nành, còn có một chén dâu tây nhỏ.

Chung Thanh Văn vừa nhìn thấy chén dâu tây kia liền nhíu mày.

“Sao thế này?”

“Những trái dâu tây này sao lại dị dạng thế?”

“Hả?” Vương Vượng Vượng rướn cổ qua nhìn, “Bình thường mà...”

“Bình thường cái gì chứ?” Chung Thanh Văn chán ghét liếc nhìn một lần nữa, “Trái nào cũng lõm vào cả….”

“Tôi đã chọn những trái ngon nhất cho anh rồi... Mấy trái của tôi còn xấu hơn...” Nói xong, cô liền đẩy cái chén của mình qua.

Chung Thanh Văn vừa nhìn, quả nhiên càng méo mó lồi lõm hơn.

“Sao lại thành thế này?”

“Ngày hôm nay danh sách mua sắm của tôi thực sự rất nhiều...” Vương Vượng Vượng nói, “Ở trên trái cây có trứng và mấy thứ khác đè lên, vì thế… dâu tây bị dồn chết...”

“...”

“Nước dâu tây từ trong lỗ thông của hộp nhựa mà rỉ ra, nhuộm đỏ cả quả đào ở dưới...”

“...”

Đây thực sự là một câu chuyện bi thương mà ——

“Đúng rồi, vì sao cô không học hết cao trung?” Chung Thanh Văn đột nhiên dời trọng điểm của câu chuyện.

“Cái này...” Vương Vượng Vượng sợ bị lộ thân phận liền đáp lung tung, “Bởi vì tôi ngốc.”

Chung Thanh Văn gật đầu: “Cũng có thể lắm.” Bày ra một bộ dạng bi ai.

“...”

Thực ra Vương Vượng Vượng học hành rất giỏi, chỉ có điều cô không biết phải nói như thế nào. Hiện giờ có vẻ ngốc ngốc, nhưng mà cũng có phần hợp lý, bởi vì trong công việc hằng ngày như thế này cũng chả cần phải thông minh.

“Nhưng tôi sẽ cố gắng làm tốt công việc này.”

Chung Thanh Văn giương mắt nhìn Vương Vượng Vượng một chút: “Mong là vậy.”

Vương Vượng Vượng luôn nghĩ rằng, năng lực và cần mẫn, dù sao cũng chiếm phần như nhau. Nếu năng suất cao thì công việc sẽ hoàn thành tốt đẹp. Làm việc xuất sắc đương nhiên là tốt nhất, thế nhưng nếu như không thể thì nên hy sinh thời gian rảnh rỗi, tình nguyện tăng ca hoàn thành tất cả. Vừa ngốc lại lười thì sẽ không thể làm được gì. Vương Vượng Vượng luôn chăm chỉ để làm tốt nhất. Ngày chủ nhật cô hy sinh khoảng thời gian từ một giờ đến ba giờ có thể làm việc của mình, tỉ mỉ xem xét lại bảng công việc, bao gồm tất cả những gì mà cô biết, ví dụ như, tình trạng sức khỏe của hai ông bà ra sao, cái gì không được ăn, ăn cái gì có lợi, bình thường uống thuốc gì, mỗi lần như thế nào, thích kênh truyền hình nào, ghét tiết mục phát thanh nào... Còn có cả những việc cần phải chú ý làm khi dọn dẹp một số vật dụng trong nhà... Tất cả đều được ghi lại, bất cứ lúc nào cũng có thể kiểm tra và ôn tập.

Chung Thanh Văn cũng nhìn thấy, còn cầm lên sửa chữa một chút. Hiện giờ, Chung Thanh Văn tương đối tán thành đối với sự chăm chỉ của Vương Vượng Vượng.

“Cái kia...” Vương Vượng Vượng suy nghĩ hồi lâu, cảm thấy đây là cơ hội nói chuyện phiếm rất hiếm có.

Cô muốn hỏi một vài ý kiến của Chung Thanh Văn, bởi vì những thứ này rất có lợi với luận văn. Trọng điểm của bài luận văn là quan điểm bình đẳng và vấn đề tín nhiệm, nhưng chỉ tham gia quan sát thì thông tin sẽ không được đồng đều, nếu có thêm ý nghĩ của chính người đó thì sẽ chính xác hơn nhiều.

Nếu, hiện tại đã nhắc đến vấn đề này, không bằng cô giả vờ vô ý hỏi một câu xem...

“... Hử?”

Vương Vượng Vượng nhìn ngón tay thon dài của Chung Thanh Văn đang cầm cốc: “Anh, anh có tin tưởng tôi không?”

“Cô có điểm nào đáng tin?”

“...”

“...?” Chung Thanh Văn như là không cảm thấy câu trả lời này có vấn đề gì cả.

“Tôi không nói đến phương diện làm việc...” Vương Vượng Vượng giải thích , “Là nhân phẩm ấy.”

“Nhân phẩm?”

“Ừ,” Vương Vượng Vượng nói, “Chính là anh có sợ tôi lấy trộm tiền không?”

“À,” Chung Thanh Văn đáp, “Cái này tôi không lo.”

“Hả...” Vương Vượng Vượng mở to hai mắt.

“Bởi vì cô không có bản lĩnh đó.”

“...”

“Nếu như cô có thể tìm ra đồ quý giá, tôi sẽ nhìn cô với cặp mắt khác xưa.”

“...” Vương Vượng Vượng nghĩ rằng từ “bản lĩnh” này là một cách nói khá khách sáo, kỳ thật ý của Chung Thanh Văn chính là “chỉ số thông minh”.

Cái này, rốt cuộc coi như là tín nhiệm, hay không tín nhiệm nhỉ —— chỉ có điều, cuối cùng cũng có một tin tức hữu ích ——

Không ít những chủ nhà đề phòng người giúp việc như là trộm cướp vậy, lúc nào cũng nhìn chằm chằm vào họ, tuyệt đối không cho họ nằm ngoài tầm mắt của mình. Còn có người cố ý để tiền, vật quý ở những nơi mà người giúp việc có thể nhìn thấy được, để thử thách “độ trung thành” của các cô.

“Vậy...” Vương Vượng Vượng lại hỏi, “Anh có nghĩ chúng ta bình đẳng không?”

Có người cho rằng người giúp việc trong nhà chính là người hầu hạ, giống như nô tì, đều là cấp thấp nhất, còn mình là chủ, vênh mặt hất hàm sai khiến, nhưng lại không hiểu được ai cũng có tôn nghiêm. Có người cho rằng người giúp việc là những người kém cỏi còn không cho ngồi cùng bàn, còn có người không cho người giúp việc dùng máy giặt giặt quần áo, có người còn bắt phải đội mũ dù cho thời tiết như thế nào để ngăn tóc rụng trong phòng, còn có người thì hơi tí là chửi ầm lên, ngay cả một lỗi nhỏ cũng không được mắc phải...

Chung Thanh Văn dường như cảm thấy đây là một vấn đề kỳ quái, anh nhíu mày, không hề trả lời.

Vương Vượng Vượng liền tự mình chuyển chủ đề: “Ặc…thì là…mấy hôm trước tôi mới đọc một quyển sách, gọi là “Jane Eyre*”.

là cuốn tiểu thuyết của văn sĩ Charlotte Brontë, được xuất bản bởi Smith, Elder & Company of London vào năm 1847 dưới bút danh Currer Bell, là một trong những tiểu thuyết có ảnh hưởng sâu sắc và nổi tiếng nhất của nền văn học Anh.

“Nghèo khổ, thấp kém, xấu xí…?”

“Ừ...”

Chung Thanh Văn nhìn Vương Vượng Vượng, có phần đăm chiêu.

“Tôi... Tôi không nói mình nghèo khổ, thấp kém, xấu xí ...”

Tuy rằng cũng không phải tốt hơn nhiều, tất cả đều thuộc ở tầng lớp trung trung so với mọi người.

“Tôi thừa nhận về nhân cách thì chúng ta bình đẳng.”

“...!” Vương Vượng Vượng mở to hai mắt nhìn Chung Thanh Văn.

“Thế nhưng địa vị trong nhà này thì không bình đẳng, đó là quan hệ lãnh đạo và bị lãnh đạo.”

“Biết rồi biết rồi...” Người trả tiền là lão đại mà.

Chung Thanh Văn và cô, mặc kệ tạm thời là quan hệ ông chủ và kẻ làm thuê, hay là khách hàng và phục vụ... Chung Thanh Văn đều là lão đại trả tiền.

“Tôi không uống được nữa.” Vương Vượng Vượng chìm trong luồng suy nghĩ miên man, Chung Thanh Văn ném ra một câu: “Còn lại tự cô giải quyết đi.”

Nói xong anh liền phóng khoáng xoay người, bước đi...

“Này... Này....”

Còn lại...cũng không nhiều lắm.

Chỉ có điều... Vương Vượng Vượng đang nhớ lại nội dung của câu chuyện lúc nãy. Cho nên mới nói, đối với hai vấn đề “Tín nhiệm” và “Bình đẳng”, Chung Thanh Văn đều không dùng “Đúng” và “Sai” để trả lời, căn bản là không nói ra đáp án chính xác nào cả.

Thế nhưng, từ khi Vương Vượng Vượng đến đây, đây là lần đầu tiên tán gẫu sâu sắc với Chung Thanh Văn.

Bầu không khí...vậy mà không tệ lắm.

—— Có một loại cảm giác rất thoải mái.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.