Nhật Ký Quan Sát Võ Tướng

Chương 37: Chương 37: Tán trân bảo dạ chiếu đào Lũng Tây




(Giải thích tựa chương: Gom của nả, đêm đến trốn khỏi Lũng Tây)

Kỳ Lân ngồi trong quân doanh, Trương Liêu, Cao Thuận đứng hai bên trái phải.

Trước mặt là quân Tịnh Châu ngủ trưa mới dậy, hoảng loạn chạy vội ra khỏi lều, giáo trường đông nghìn nghịt đứng khoản chừng hai ngàn người.

Đây là nhóm binh lính lúc trước Trần Cung và Kỳ Lân sai đi trông chừng đám sĩ phu.

Kỳ Lân đằng hắng, nói: “Hôm nay gọi các huynh đệ đến, có chút việc cần mọi người tương trợ.”

Cao Thuận không kiên nhẫn, lên tiếng: “Văn Viễn cho người điều tra, bắt bọn họ giao ra là được rồi.”

Kỳ Lân vội cười nói: “Không không, chủ yếu là phải tự nguyện.”

Trương Liêu lại nhịn không được đầu tiên, quát lớn: “Quân sư cho các ngươi đi làm việc, các ngươi dám lợi dụng ăn hối lộ?!”

Cả giáo trường giống như ‘Ầm’ một tiếng nổ tung, rốt cục cũng hiểu chuyện gì đang xảy ra, ai khóc thì khóc, ai cầu xin thì cầu xin, mỗi người một kiểu.

“Không có gì đâu, đừng khẩn trương.” Kỳ Lân nói: “Nín đi! Khóc cái gì?! Chủ công đã sớm biết rồi, để mọi người kiếm chút đỉnh.”

Trương Liêu giật mình: “Thật không?”

Kỳ Lân thì thầm: “Tất nhiên là không, cho hắn biết hối lộ ngay trước mắt hắn như thế, không chừng ngũ mã phanh thây cả đám.”

Cao Thuận nhịn không được bật cười.

Kỳ Lân nói: “Mùa Đông đang đến gần mà lương thực không đủ ăn, qua vài ngày nữa ta và Cao đại ca rời thành đi mua lương, mọi người giữ lại đủ chi tiêu, nếu còn thừa xin hãy quyên góp, nhiều ít không quan trọng, quan trọng là tấm lòng…”

Kỳ Lân nói đến đó thì rút ra một tờ giấy, nhẹ nhàng đặt lên bàn: “Những ai quyên tiền đều ghi chép lại, xem như chủ công vay tiền của các huynh đệ, thời điểm thu hoạch vụ Thu năm sau, khi đó trong thành đã có thu hoạch, ấn theo số các ngươi đã quyên mà nhận lại hai phần tiền lời, sẽ trả đủ cho các ngươi. Quả thật đã hết cách, nếu không cũng không mượn các huynh đệ thế này…”

Kỳ Lân ra chiêu thật thâm sâu, danh sách còn đó, quyên tiền phải đăng ký, đến lúc đó chỉ cần cầm ra, đi đối chiếu với đám khổ chủ kia một chút, ai ăn hối lộ bao nhiêu đều lòi ra hết.

Thành ra, đám binh sĩ càng không dám giấu giếm, Trương Liêu mở rương, mọi người đều quyên tiền, có người về lều lấy, có người quyên tranh chữ, có người bảo vợ nhà gửi qua.

Nhiều vô số, đầy năm sáu rương.

Thấy vẫn còn thiếu rương, Trương Liêu lại phân phó người khiêng thêm mấy cái thùng đến, đến khi đầy mười hai rương lớn, bọn binh sĩ mới hết thứ để quyên.

Mỗi người mỗi việc Kỳ Lân đều nhớ kỹ, hắn cười nói: “Ta nói lời giữ lời, ở đây lập lời thề, tuyệt đối sẽ không đi thăm dò bất kỳ ai, mọi người cứ yên tâm về nhà ngủ ngon, sang năm có tiền trong kho, sẽ trả lại cho tất cả các ngươi.”

Bọn lính thế này mới yên tâm, cảm tạ Kỳ Lân xong rồi tản đi.

Trần Cung đưa thêm Giả Hủ đến định giá, Cam Ninh là cướp chuyên nghiệp, thấy trân bảo không phải ít, cũng đến luôn.

Ai nấy tạm thời dừng việc trên tay, kiểm kê tài sản, Cam Ninh than Kỳ Lân quá xảo quyệt, lại nói: “Ôi trời, đám sĩ phu, đại quan này gom góp không ít đồ quý ra khỏi Trường An ha.”

Trần Cung cầm một cái vòng tay lên xem, cười nói: “Từ Lạc Dương mang đến Trường An, lại từ Trường An mang đến thành Nghiệp. Không ngờ tiền tài cất giấu lâu như vậy, cuối cùng vẫn rơi vào túi quân sư nhà chúng ta.”

Kỳ Lân vui vẻ nói: “Lúc con người ta đói bụng, tự nhiên cái gì cũng có thể dùng để đổi lấy thức ăn. E rằng đám sĩ phu kia vẫn còn cất giấu, chứ không chỉ mười hai rương này thôi đâu.”

Giả Hủ mỉm cười: “Đói gần một tháng, tiền bạc gì chắc đều bị bòn rút sạch cả rồi, hay là phái ra ít người vào đó cưỡng ép giao ra?”

Kỳ Lân đáp: “Thôi, tự nguyện giao ra là một chuyện, cưỡng ép lại là chuyện khác đấy.”

Chúng tướng kiểm kê, tính toán giá trị xong, tập hợp đến chỗ Kỳ Lân, được gần năm vạn lượng hoàng kim.

“Bỏ qua các bức thư họa, đồ cổ khó bán, tính tới tính lui, còn lại khoảng ba vạn năm ngàn hoàng kim.” Kỳ Lân nói: “Ngày mai lên đường luôn, Công Đài và Giả Hủ ai đồng ý dẫn đội?”

Giả Hủ cười nói: “Ta ở lại giữ nhà, không theo các ngươi đi chơi đâu, đi sớm về sớm, mấy vạn nhân khẩu đang đói bụng chờ các ngươi về.”

Trần Cung đứng dậy nói: “Vậy ta sẽ không khách khí.”

Kỳ Lân ‘ừ’ một tiếng: “Thêm một võ tướng nữa… Các ngươi…”

“Ta ta ta…”

Cam Ninh, Cao Thuận, Trương Liêu nhiệt liệt hưởng ứng, ăn ở đi lại đều có kho chi, ai cũng vui lòng muốn đi.

Trần Cung hỏi: “Mua lương ở đâu?”

Kỳ Lân trầm ngâm một lát: “Ngươi thấy thế nào? Ba người các ngươi bốc thăm, chỉ cần một người đi thôi.”

Trần Cung nói: “Tây Khương, vật tư phong phú, hoàng kim có giá; Kim thành lại tương đối cằn cỗi, không thích hợp việc buôn bán, Hàn Toại thu thương thuế quá nặng; Vũ Uy nằm giữa hai nơi đó…”

Kỳ Lân nói: “Ta thấy Vũ Uy là tốt nhất.”

Trần Cung vuốt râu, gật đầu nói: “Ta cũng đề nghị đến Vũ Uy.”

Giả Hủ suy nghĩ trong chốc lát, cũng đồng ý: “Đi Vũ Uy.”

Kỳ Lân cười nói: “Ba phiếu tán thành, đi Vũ Uy, ngày mai nhớ hóa trang thành đội buôn Trung Nguyên, ta đi phân phó lính phòng thành thả người, lén ra ngoài, đừng gây chú ý, muốn mua cái gì thì sẵn dịp mua luôn, Vũ Uy có nho ngon lắm, mật thám kia ngươi cũng đã gặp qua, đi tìm hắn mua là được, sẵn tiện lấy tin tức trong thành mấy tháng qua mang về đây.”

“Sao lại đi Vũ Uy?” Cao Thuận hỏi.

Giả Hủ đi về, Trần Cung còn trào phúng nói vọng lại: “Cái này cũng không biết? Giờ cầm tiền đi mua lương, sớm muộn gì chúng ta cũng đánh bên đó, không phải tiền lại rơi về túi chúng ta à?”

Trương Liêu: “…”

Kỳ Lân cười nói: “Làm ăn ấy, mấy đồng tiền sẽ cứ chuyển tới chuyển lui như thế, nếu không sao gọi là ‘đổi’ lương.”

Ba tên võ tướng bắt thăm, Cao Thuận thắng, bị Cam Minh và Trương Liêu đánh cho no đòn, ồn ào kết thúc mọi việc ở đây, Cao Thuận dặn dò binh lính đến lấy mấy rương vàng bạc, mỗi người lại mượn gió bẻ măng, cầm vài món trân châu hoàng kim về nhà ngắm chơi, rồi ai về nhà nấy.

Cam Ninh đi đằng trước, bị Kỳ Lân gạt chân một cái, bao nhiêu là trang sức từ trong áo hắn rơi ra loảng xoảng leng keng.

“Lấy quá nhiều rồi, nhà ngươi có bốn cô vợ nhỏ thôi, chỉ được lấy bốn món.” Kỳ lân huơ huơ bình hoa trong tay, uy hiếp.

Cam Ninh cười hề hề, chọn mấy món tốt, quăng cho Kỳ Lân một cái hôn gió, rồi bỏ chạy như bay.

Tối hôm đó, Cao Thuận, Trần Cung điểm một ngàn binh, giả làm thương nhân Trung Nguyên, từ Lũng Tây xuất phát đi về phía Vũ Uy.

Lúc mặt trời lặn, Kỳ Lân về phủ.

Lã Bố khoanh tay, dạng hai chân đứng giữa sân vắng lặng, vóc người cân đối, hai chân dài thẳng, khí thế sừng sững như núi.

“Lại đây.” Lã Bố nói.

Kỳ Lân dừng chân, ngẩng đầu lên, trong lòng khổ không nói nổi.

“Thái sư phụ nói không sai, thật sẽ gặp.” Kỳ Lân cười nhẹ.

Lã Bố hỏi: “Đúng cái gì? Ta có chuyện cần nói với ngươi.”

Kỳ Lân lắc đầu, đột nhiên nghe Lã Bố hỏi: “Lúc còn ở Giang Đông, mỗi ngày ngươi với Tôn Bá Phù và Chu Công Cẩn làm những gì?”

Kỳ Lân đáp qua loa: “Ban ngày chơi đá gà, buổi tối ngủ, hết rồi.” Nói xong đi vòng qua bên người Lã Bố, Lã Bố gọi lại: “Lại đây lại đây, chơi đá gà.”

Kỳ Lân: “…”

Lã Bố ồn ào: “Các ngươi, đi truyền Cao Thuận, Trương Liêu, Trần Cung, Giả Hủ đến đây! Đá gà!” Lã Bố nghĩ một chút lại nói tiếp: “Gọi cả Cam Hưng Bá đến luôn!”

Kỳ Lân cực chẳng đã lên tiếng: “Ngươi lại tính làm gì nữa? Thần kinh bị lệch à?”

Lã Bố cười cười: “Nghỉ ngơi một bữa đi, không đói chết người đâu.”

“Nếu hôm nay nghỉ ngơi theo lời ngươi, thì tháng sau sẽ có hàng ngàn người chết đói. Cao Thuận cùng Trần Cung ra khỏi thành mua lương rồi, ngươi tìm Văn Viễn chơi đi, xin lỗi không tiếp chuyện được.”

Lã Bố quyết không cho Kỳ Lân đi, nói: “Sắp ăn cơm chiều rồi, còn đi đâu nữa?”

Kỳ Lân nói: “Ngươi không cho ta về đúng không?”

Lã Bố nói nhỏ: “Trán ngươi bị sao vậy? Để ta xem…”

Kỳ Lân quay đầu, đi ra khỏi phủ.

Lã Bố hít sâu một hơi, kiềm chế cơn giận muốn bùng phát.

Trương Liêu mặt mày nghiêm túc, vội vàng chạy tới: “Quân sư!”

Kỳ Lân đứng trước của phủ không hiểu chuyện gì, hỏi: “Sao thế?”

Trương Liêu báo: “Cách thành mười dặm, Trần Cung…” Chưa nói hết, theo bản năng nhìn về phía Lã Bố.

Kỳ Lân lệnh: “Nói tiếp.”

Lã Bố họa theo: “Nói đi, nghe theo quân sư.”

Trương Liêu đưa thư ra, giải thích: “Phát hiện một người hôn mê cách thành mười dặm, trên người có vật này.”

Kỳ Lân nhận dạ minh châu Trương Liêu đưa tới, liếc mắt nhìn Lã Bố một cái.

Lã Bố băn khoăn: “Sao lại ở đây?”

Trên dạ minh châu dính máu loang lổ, Kỳ Lân dặn: “Đưa người về phủ của ngươi, ta đi xem xem, gọi tất cả đại phu của các tiệm thuốc trong thành đều sang đó đi.”

Lã Bố: “Nói gì thế! Đưa về Hầu phủ!”

Trương Liêu chần chờ, nhìn Lã Bố, lại nhìn Kỳ Lân, Kỳ Lân nói: “Chủ công không cho ta vào nhà, ngươi đi đi.”

Lã Bố: “Ngươi…”

Kỳ Lân không thèm quan tâm hắn, ra phủ.

Người bị thương nặng là Mã Siêu, cả người toàn là máu, lúc đưa vào nhà Trương Liêu đã ngất rồi.

Lã Bố hỏi: “Rốt cuộc Trần Cung đi đâu rồi? Ngươi để cho họ đi đâu?”

Trương Liêu cõng Mã Siêu vào trong phòng, Kỳ Lân vội không ngừng, đáp: “Trần Cung đến Vũ Uy mua lương. Trương Liêu, ngoài thành chỉ có mỗi mình hắn thôi sao?”

Dường như Lã Bố đã nhận ra lạnh lùng trong giọng nói của Kỳ Lân, cứng nhắc nói: “Ờ, cứu sống hắn.”

Trương Liêu đáp: “Ngựa của hắn cũng đi theo, lang thang ở ngoài thành, không muốn bỏ chủ, thân binh dẫn vào chuồng rồi…”

Dạ Chiếu Ngọc Sư Tử ở cách vách hí vang một tràng.

Kỳ Lân nhanh chóng cởi áo ngoài của Mã Siêu, thấy trên ngực chi chít vết thương ngoài da, may mà chưa đến bộ phận quan trọng hay rách bụng lòi ruột.

Mã Siêu rên rỉ một tiếng, Kỳ Lân nói: “Đại phu đâu?”

Đại phu ở các tiệm thuốc lần lượt đến, chẩn đoán kết quả là mất quá nhiều máu, Kỳ Lân giúp hai vị đại phu cầm máu, siết dạ minh châu, trong lòng cảm thấy vô cùng khó chịu.

Trương Liêu trông nom bệnh nhân, Kỳ Lân đứng ở phòng khách, chợt phát hiện Lã Bố đi đâu không thấy, lên tiếng hỏi: “Chủ công đâu?”

Không ai biết Lã Bố đi đâu, Trương Liêu đi ra.

“Đại phu nói thế nào?” Kỳ Lân hỏi.

Trương Liêu: “Mất máu quá nhiều, chắc ngày mai có thể tỉnh.”

Kỳ Lân gật gật đầu.

“Tối nay ngươi về không?” Trương Liêu dè dặt hỏi.

Kỳ Lân nói: “Ta về lấy vài món đồ, tối nay chúng ta thay phiên nhau trông chừng hắn.”

Trương Liêu muốn đưa nhưng Kỳ Lân nhất quyết muốn tự về, trở lại Hầu phủ, sương chiều nặng nề, không biết trong phủ có chuyện gì, bọn hạ nhân đều tránh thật xa.

Kỳ Lân lê bước chân mệt mỏi về chái Tây, thấy trên ngạch cửa có vật gì đó bám đầy bụi, trông giống như cái mũ.

Hắn nhặt lên, lật qua lật lại xem, chợt nhận ra đây là mũ giáp lông trĩ hắn đích thân làm tặng Lã Bố cách đây ít lâu.

Đuôi chim trĩ trên mũ bị xé tơi tả, chỉ vàng, dây bạc đều bị giật rách tung tóe, bạch ngọc trên chóp mũ bị Lã Bố đập nát, Kỳ Lân ngỡ ngàng xoa xoa, ôm vào lòng, vào nhà, nghiêng đầu tựa lên trên giường.

Trời chập choạng tối, Điêu Thiền đi dọc theo hành lang, nghiêng đầu nhìn quanh, giống như muốn nghe lén động tĩnh, nàng trốn ngoài cửa sổ phòng Kỳ Lân, qua ô cửa bị thủng nhìn vào, bất ngờ suýt hét toáng lên.

Một con thú nhỏ toàn thân đen đặc, sừng rồng thân nai, vó ngựa đuôi trâu, không biết làm sao lại xuất hiện trong phòng Kỳ Lân.

Thú nhỏ ủn ủn cọ cọ cái mũ bị Lã Bố đập nát, kêu lên vài tiếng, kéo mũ giáp xuống bụng, co bốn chân lại, nằm úp sấp trên đó.

Nó dùng cơ thể nho nhỏ ôm ấp cái mũ có đuôi chim bị giật tung, kêu khóc không ngừng, chợt ngẩng đầu lên, không biết đang nhìn đi đâu.

Trước mắt một màu tăm tối.

Kỳ Lân cất tiếng sợ hãi nói với hắc ám trước mặt: “Thái sư phụ, con không hoàn thành nhiệm vụ được đâu, có thể cho con về được không…”

Đôi mắt trong sáng của nó đã tràn đầy nước mắt, nó gục gã xuống, như thương tiếc cho những yêu thương còn chưa bắt đầu, đã phải tự mình hủy diệt.

——————————-

Lời tác giả: Chọc cho yêu quái xuất hiện rồi, chủ mẫu cũng vất vả thật. Điêu Thiền nhà người ta cũng sử dụng liên hoàn kế nha~ chờ xem~~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.