Nhật Ký Săn Thú Hệ Liệt Chi Bảo Hổ Lột Da

Chương 7: Chương 7: Chương 6




Được lĩnh giáo đầy đủ tính dục cùng thể lực hơn người của Ngôn Diệp, Cố Ngôn bị trận tình ái điên cuồng này hành hạ đến cả người tiều tụy.

Không phải người! Cầm thú! Người ngoài hành tinh!

Sau khi dư vị cao triều còn chưa dứt, Cố Ngôn cắn răng, đỏ vành mắt nằm nhoài trên giường hỗn độn, trong lòng không ngừng lên án.

Càng tàn tạ hơn so với cái giường chính là thân thể hắn, eo cùng chân đau mỏi trước không tính, cái mông mới là nơi đáng nói, hậu huyệt đau rát, còn có thứ gì đó đang từ từ chảy ra--

Đây là lần đầu tiên Cố Ngôn trải nghiệm chuyện tình ái giữa hai người đàn ông, cũng không có nhiều cảm giác bài xích. Tuy rằng ban đầu không tính là tự nguyện, nhưng hắn cũng biết sau đó xem như là nửa muốn nửa không rồi.

Ngoại trừ lúc bắt đầu có đau, sau đó thân thể quả thực cảm nhận được vui vẻ, kỹ thuật Ngôn Diệp cũng rất thuần thục --

Nghĩ đến Ngôn Diệp, Cố Ngôn đột nhiên đối với tình huống hiện tại mờ mịt, nam nhân nho nhã lễ độ trong ký ức dần dần biến mất, Ngôn Diệp hiện tại mới để cho hắn cảm giác chân thực, nhưng bọn họ tại sao lại đột nhiên đi tới bước này rồi cơ chứ?

Trong khi Cố Ngôn đang suy nghĩ lung tung, Ngôn Diệp bên cạnh hắn tựa đầu giường nhàn nhã hút thuốc. Y không nghiện thuốc lá, chỉ là hiện tại đột nhiên muốn thử cảm giác hút thuốc sau khi làm tình mà người ta vẫn nói xem như thế nào.

Hút được nửa điếu, Ngôn Diệp thấy đủ rồi, cảm thấy đã đến lúc trở lại với món điểm tâm. Cúi đầu nhìn Cố Ngôn đang quay lưng về phía mình, bởi vì chăn đã bị ném dưới giường, hắn không thể làm gì khác hơn ngoài ôm gối che ở hạ thân, ngoài ra trên người cũng chỉ có sợi dây đỏ trên mắt cá chân, vô tình biến thành một dạng tình thú.

Cười nhẹ, y dập thuốc, tới gần từ phía sau đưa tay chuẩn xác nắm chặt thứ buông xuống giữa hai chân Cố Ngôn.

Cố Ngôn sợ hết hồn, đưa tay muốn gỡ bỏ tay y, “Anh còn muốn làm gì? Buông tay!”

Đầu ngón tay chậm rãi ma sát đỉnh, Ngôn Diệp mỉm cười với ghé vào lỗ tai hắn nhẹ giọng nói: “Thứ này của cậu thực ra cũng không nhỏ...”

Cố Ngôn hoàn toàn không cảm thấy y đang khen mình, thứ kia của hắn xác thực không coi là nhỏ, thế nhưng so sánh cùng Ngôn Diệp -- lẽ nào thứ này tỷ lệ nghịch với tướng mạo? Mặt mũi lớn lên càng đẹp thứ kia lại càng dữ tợn?

Mà lúc này một cái tay khác của Ngôn Diệp cũng mò đến giữa đùi hắn, khuấy động miệng huyệt sưng đỏ mềm mại.

“Này! Anh chẳng lẽ còn muốn --”

Cố Ngôn trợn to mắt, âm thanh đã khàn khàn. Ngôn Diệp cười khẽ vài tiếng, nghe cực kỳ gợi cảm. Hồi nãy y là vì bỏ Tinh Nguyên vào nên chẳng động được mấy, lần này, có thể từ từ hưởng thụ rồi.

Áp sát vào thân thể trơn bóng của Cố Ngôn, Ngôn Diệp bắt đầu vuốt ve cậu nhỏ của hắn, muốn khơi gợi dục vọng của hắn một lần nữa. Nhưng không biết Cố Ngôn do đau hay là sợ, sờ một hồi mà vẫn hoàn toàn không cứng lên nổi, cúi đầu ủ rũ trong tay hắn.

Ngôn Diệp cau mày, nhìn thứ trong tay, “Tại sao không phản ứng?”

Thứ kia của mình bị coi như món đồ chơi tùy người thưởng thức, Cố Ngôn giận mà không dám nói gì, sợ Ngôn Diệp thật sự lại lên một lần nữa. Mặc dù trong lòng đang chửi đến mười tám đời tổ tông nhà tên kia, ngoài miệng lại không có sức mà nói: “Đại, đại khái ngủ mất rồi...”

Lý do sứt sẹo này làm Ngôn Diệp suýt bật cười, ngón trỏ nhẹ nhàng chọc vào lỗ nhỏ trên đỉnh, không nhanh không chậm mà nói: “Mới vừa rồi còn vươn lên cao như vậy, bắn ra nhiều như vậy, tại sao liền ngủ nhanh thế?”

“Bởi vì mệt!” Cố Ngôn tiếp tục bịa chuyện, “Cái kia -- tôi cũng mệt mỏi, anh cũng có thể mệt mỏi, vì vậy chúng ta cũng ngủ đi!”

Ngôn Diệp cười, y phát hiện mình càng ngày càng thích dáng vẻ thất kinh của Cố Ngôn.

Duỗi tay lật Cố Ngôn lại, dưới ánh mắt khó tin của hắn, cúi người đem phân thân ướt nhẹp của hắn ngậm vào trong miệng.

Trong nháy mắt, Cố Ngôn cảm thấy da đầu tê rần, cảm giác được đầu lưỡi nam nhân liếm láp, đãi ngộ này cùng cảnh ngộ mặt sau phải chịu đựng quả thực là khác nhau một trời một vực!

Nhưng thoải mái thì thoải mái, hắn cũng rất rõ ràng, chờ phía trước thư thái, một lát phía sau hắn sẽ lại gặp tai ương!

Không thể cứng! Không thể cứng!

Cắn chặt hàm răng, Cố Ngôn lấy ra hết thảy sự nhẫn nại ngăn cản thứ kia có phản ứng, cả người căng ra đến mức cứng ngắc như đá, thậm chí vì chống lại khoái cảm này mà co rút hậu huyệt, kích thích đến địa phương vừa bị chà đạp qua đau đến hắn ê ẩm cả chân răng, nhưng hắn vẫn có thể chịu đựng được, còn hơn ngày hôm nay cái mông bị làm đến hỏng!

Tự ngược cùng ẩn nhẫn rốt cuộc vẫn có chút hiệu quả, sau một hồi lâu, Ngôn Diệp phun ra từ trong miệng thứ gì đó nửa cương nửa mềm, cúi đầu nhìn chằm chằm Cố Ngôn đang thở hồng hộc. Y không nói gì, giống như muốn nhìn thấu thứ gì đó, đưa mu bàn tay chậm rãi lau khóe miệng, cuối cùng còn lè lưỡi liếm một cái.

Động tác nhuốm màu tình dục cùng với màu sắc ánh mắt khiến Ngôn Diệp tràn đầy mê hoặc, trái lại làm Cố Ngôn có ảo giác mình là ông chú hèn mọn.

Ngôn Diệp đột nhiên kéo một chân Cố Ngôn khiến cái mông hắn chợt treo lơ lửng, y trông như chẳng tốn sức chút nào xách hắn như xách con ếch.

“Anh làm gì?” Cố Ngôn vẫn chưa kịp phản ứng, “Bốp” một tiếng, mông đã trúng một cái tát, lanh lảnh vang dội.

Kích thích này không phải lớn bình thường, mông Cố Ngôn lập tức bên ngoài đã đau bên trong càng đau, một tiếng hét thảm vừa ra khỏi miệng, lòng bàn tay thứ hai lại đánh xuống.

“A! Anh làm gì-- này dừng tay!” Tuy rằng không bằng việc dùng thắt lưng đánh, thế nhưng một nam nhân gần 30 tuổi thân thể trần truồng nằm trên giường bị đánh mông, đây tuyệt đối là dằn vặt cả thân thể lẫn tinh thần.

“Kêu đi! Kêu lớn tiếng ra!” Ngôn Diệp vừa vuốt mông hắn vừa nói, cười đến ngứa đòn.

Cố Ngôn cắn răng, mắng một câu, “Biến thái!”

Nhưng rất nhanh hắn đã phát hiện một người so với Ngôn Diệp càng biến thái hơn--chính là hắn, bởi vì bị Ngôn Diệp đánh đến như vậy -- hắn cứng rồi.

Nhìn thứ kia của Cố Ngôn run rẩy nhếch lên, Ngôn Diệp nặn nặn cái mông bị đánh đến sưng đỏ, cười nói: “Tôi cảm thấy cậu rất thích cảm giác bị ngược đãi.”

Tuy rằng rất muốn chửi lớn một tiếng có cái rắm ấy, nhưng nghĩ tới cái mông mình bị đánh đến đau rát vẫn còn có thể có cảm giác, lại thấy thực sự không có tư cách gì phủ nhận.

“Tuy rằng tôi không ngại thô bạo, có điều nếu như cậu ngoan một chút, tôi liền ôn nhu một chút, thế nào?” Ngôn Diệp dùng giọng điệu thương lượng nói: “Nếu không, chúng ta có thể làm liên tục đến sáng mai, hôm nay tôi dường như đặc biệt hưng phấn.”

Cố Ngôn liếc mắt nhìn đồ vật của nam nhân khi nãy còn tàn phá trong thân thể hắn--đích xác rất “Tính phấn” (tính: tình dục), cảm giác khi nó chọc lên bắp đùi hắn so với một cây đao còn khủng bố hơn.

Có loại biến thái là đối phương càng phản kháng y càng hưng phấn, Cố Ngôn nghĩ thầm, lấy trình độ biến thái của Ngôn Diệp, nếu hắn càng không toại nguyện, có thể nào y sẽ trực tiếp ở trên giường đem mình phân thây --

Nhìn Cố Ngôn trừng mắt, trên mặt tràn đầy phòng bị cùng không cam lòng, Ngôn Diệp cười buông chân của hắn xuống, để hắn xoay người nằm sấp trên giường, cúi đầu ghé vào lỗ tai hắn nói: “Yên tâm đi, sẽ làm cậu rất thoải mái.”

Được rồi, đằng nào cũng không thể phản kháng không bằng thử hưởng thụ, Cố Ngôn vui mừng vì mình không phải là trinh tiết liệt phụ, lại nói hiện tại muốn thà chết chứ không chịu khuất phục cũng đã chậm. Vừa muốn lấy hơi chuẩn bị đón nhận màn “tra tấn”, Ngôn Diệp lại ôm eo của hắn nhấc lên, để hắn quỳ gối trên giường, cái mông nhô cao. Tư thế này khiến nét mặt già nua của Cố Ngôn đỏ bừng, Ngôn Diệp lại ở phía sau hai tay giữ eo hắn không cho lộn xộn, mà cảm giác lúc y nhìn chằm chằm nơi đó của mình, Cố Ngôn đoán hẳn sau lưng hắn phải đỏ bừng rồi.

“Đừng nhìn!” Nhưng mà cảm giác xấu hổ khiến hắn nhịn không được mà co rút cơ, bắp thịt, miệng huyệt cũng theo đó mà co lại.

Nhìn tiểu huyệt dính chút bạch trọc, bị ma sát đến sưng đỏ, Ngôn Diệp đột nhiên nghĩ đến trong này khả năng đã có một “hài tử” của y, một loại hưng phấn dị dạng dâng trào khiến y liếm môi một cái, đưa tay trước tiên chậm rãi sờ qua nơi bị y đánh đến đỏ bừng, sau đó vạch ra khe mông sưng đỏ của nam nhân.

Động tĩnh phía sau khiến Cố Ngôn nhíu mày, trên mặt một mảnh đỏ rực, không nhịn được thở dốc.

Hình ảnh tình dục trước mắt khiến người xuân tâm nhộn nhạo, Ngôn Diệp đưa một ngón tay vào chậm rãi quấy hai lần, như dâm loạn lại như đùa bỡn.

“Anh, anh --” cảm giác tê dại quỷ dị khiến eo Cố Ngôn như nhũn ra, ngay cả nói cũng không nổi, vừa định giãy dụa chạy trốn, nam nhân phía sau như là sớm biết ý đồ hắn, đưa tay sờ eo hắn một cái, nói câu đừng nhúc nhích.

Trong nháy mắt Cố Ngôn như là bị điểm huyệt, cả người co quắp lại. Thấy hắn đàng hoàng, Ngôn Diệp cong khóe miệng, cúi đầu liếm một lần lại một lần nơi bị y đánh qua. Cảm giác đầu lưỡi nóng ướt của nam nhân lướt trên mông làm cho hắn ngứa ngáy, Cố Ngôn cả người khẽ run, so với tình dục đơn thuần, hành động như vậy ngược lại càng kích thích giác quan của hắn.

Nhớ tới “trò chơi người lớn” mà Ngôn Diệp nói, Cố Ngôn gần như muốn cắn vỏ chăn rít gào, đây mẹ kiếp vốn là trò chơi tình dục biến thái a!

“Chậc! Chảy ra rồi--” Ngôn Diệp chợt nhíu mày, nhìn giữa hai đùi trơn bóng của Cố Ngôn, gần như lẩm bẩm: “Thứ này chưa thể vào được, cần rót thêm nhiều mới có thể --” đồng thời nâng tính khí lên quay về miệng huyệt, đột nhiên ưỡn lên trước một cái, cả cây đi vào trong cơ thể Cố Ngôn.

Bên trong bị cây gậy nóng bỏng nhồi căng, lấp đầy cả người hắn, Cố Ngôn nằm sấp trên giường, cả người đung đưa theo tiết tấu của Ngôn Diệp. Đến khi Ngôn Diệp bắn vào trong Cố Ngôn lần thứ hai, cả người hắn gần như bị đẩy đến đầu giường. Sau khi kết thúc Ngôn Diệp cũng không rút ra, nghỉ ngơi chốc lát lại chuyển động lần thứ hai dưới ánh mắt hoảng sợ của Cố Ngôn.

Cố Ngôn luôn luôn tự tin với thể lực mình, nhưng lúc này cũng không thể không bội phục Ngôn Diệp, nếu như hắn không cắn vỏ chăn có thể đã sớm mở miệng cầu xin tha thứ.

Đợi đến thời điểm bị chơi đùa đến tinh bì lực tẫn, Cố Ngôn đột nhiên nhớ tới đồng thời bắt đầu hoài nghi lời Ngôn Diệp đã nói, hai người bọn họ rốt cuộc là ai làm hỏng mông của ai cơ--

Chỉ bằng tinh lực cùng lực kéo dài này của Ngôn Diệp, phải có bao nhiêu dũng khí mới có thể ra tay với người đàn ông này a --

Cảm giác người phía sau rốt cục ngừng di chuyển trên người hắn, tuy rằng thứ gì đó trong thân thể chưa rút ra, hắn cũng không quản được nhiều như vậy, nhắm mắt lại chậm rãi ngủ thiếp đi, cảm giác mệt mỏi trước nay chưa từng có khiến hắn không nhận ra được biến hóa trong cơ thể, còn có nụ cười đầy thâm ý trên khóe miệng Ngôn Diệp --

Thân thể như nằm trên nệm lông, vừa mềm lại thoải mái, còn ấm vô cùng. Trong mông lung, Cố Ngôn cảm thấy có thứ gì đó ở trên người hắn nhích tới nhích lui, nong nóng, ẩm ướt, giống như đang liếm hắn, rất nhanh, cảm giác kia dần dần thành chọc vào hắn có chút đau, nhưng cũng không phải không thoải mái.

Đối phương liếm qua ngực của hắn, trêu đùa một bên đầu nhũ, rất ngứa--

Hắn theo bản năng mà “Ân” một tiếng, sau đó cảm giác có một luồng nhiệt khí đi tới giữa hai chân hắn, một giây sau bản thân đã bị ngậm lấy. Nhưng đối phương hiển nhiên không nắm giữ được lực đạo, hắn thư thái còn chưa được một giây đã đau đến suýt chút nữa hét lên, vội vàng đưa tay muốn đẩy kẻ kia ra, nhưng lại bắt được một đám lông mềm mượt --

Mở mắt ra vừa cúi đầu nhìn, một con quái vật khổng lồ màu trắng bạc đang ghé trên người hắn, trong miệng ngậm lấy tiểu đệ của hắn. Bởi vì hình thể song phương khác biệt quá lớn, giống như trong kẽ răng của nó đang giắt một sợi thịt vậy-

Sau một tiếng kêu đau đớn thảm thiết, Cố Ngôn đột nhiên mở mắt ra, mồ hôi lạnh trên trán còn không ngừng chảy ra.

Sau khi hoàn hồn chuyện thứ nhất hắn làm chính là vén chăn lên xem tiểu đệ đệ của mình còn ở đó hay không. Vừa bị niết vừa bị xoa nhẹ cả đêm, giờ cây gậy của hắn như củ cà rốt khô héo buông thõng giữa hai chân, nhưng ít ra vẫn còn ở đó.

Sờ soạng hai lần xác định là còn thật, Cố Ngôn thở phào nhẹ nhõm, thân thể mềm nhũn một lần nữa đổ xuống gối.

“Làm sao vậy?” Nằm ở bên cạnh hắn Ngôn Diệp nhìn hắn vừa mở mắt liền khẩn cấp làm loại động tác hèn mọn kia, nhịn không được cười, tới gần hắn hỏi: “Chẳng lẽ còn chưa vừa lòng?”

Chưa vừa lòng? Cố Ngôn khẽ cắn răng, con mẹ nhà hắn còn mơ tới cả nhân thú chẳng lẽ còn chưa đủ thỏa mãn!

Nghĩ đến chính mình vừa nãy suýt chút nữa bị quái vật kia cắn đi sinh mạng, hắn lại một trận hãi hùng.

Giấc mộng của hắn càng ngày càng quỷ dị, mà cuộc đời của hắn tựa hồ cũng giống như những giấc mộng đó bắt đầu lệch khỏi quỹ đạo bình thường --

Lúc này Ngôn Diệp đột nhiên đưa tay sờ đầu của hắn, “Gặp ác mộng sao?”

Một số lúc, loại an ủi dịu dàng này rất hữu hiệu. Cố Ngôn tuy sẽ không giống chim nhỏ nép trong ngực Ngôn Diệp, nhưng lại thích cảm giác được người quan tâm này. Bất quá hắn thực sự không biết làm sao mở miệng miêu tả giấc mộng vừa nãy của mình-- Cuối cùng, hắn lắc đầu một cái, theo thói quen nhếch khóe miệng.

Cố Ngôn không biết, mặc dù là cử chỉ vô tâm, nhưng hiện tại hắn làm cái này vẻ mặt này, nhìn qua thật yếu ớt mong manh.

Dường như không ngờ hắn cũng sẽ có vẻ mặt như thế, Ngôn Diệp nhìn Cố Ngôn, lát sau, Ngôn Diệp chậm rãi cúi đầu --

Nhìn khuôn mặt đẹp đến mê người cách mình ngày càng gần, Cố Ngôn cảm thấy tim đập nhanh như muốn nhảy khỏi lồng ngực.

Hai đôi môi chạm nhau trong chớp mắt như dò hỏi, hai người đều ít nhiều có cảm giác dè dặt.

Nụ hôn này so với lúc vật lộn trên giường tối hôm qua của hai người có thêm ôn nhu, môi nhẹ nhàng chạm nhau, sau đó ma sát, trong không khí lưu lại khí tức dục vọng khiến người ta có cảm giác muốn ngừng mà không được.

Cố Ngôn bị bầu không khí có thể gọi là tốt đẹp này làm cho hơi lâng lâng, khiến cho lúc đầu lưỡi Ngôn Diệp luồn vào trong miệng hắn, hơi thở dần dần hòa quyện, thân thể cũng không tự giác giật giật.

Ngôn Diệp nghĩ thầm mình quả nhiên vẫn thích hợp loại phương thức hành động tràn ngập nhục dục này hơn, một tay ôm eo Cố Ngôn làm sâu hơn nụ hôn này.

Một thoáng sau khi tách ra, Cố Ngôn thở khẽ, sau đó liếm liếm môi.

Mặc dù biết hắn cũng không phải đang lưu luyến dư vị, Ngôn Diệp vẫn không nhịn được cười.

“Hình như--” lúc này Cố Ngôn đột nhiên thốt lên, “tôi đối với anh có cảm giác quen thuộc.”

Đây là ý nghĩ từ trong tiềm thức của hắn.

Ngôn Diệp trầm mặc vài giây, sau đó cười nói: “Bởi vì chúng ta trước đây đúng là đã từng gặp a.”

Biết y nói rất đến thời điểm ở khách sạn suối nước nóng, nhưng Cố Ngôn vẫn cau mày, cảm thấy hình như có chỗ nào đó không đúng, chỉ là không thể nói rõ ràng.

“Tôi thích cậu.” Ngôn Diệp đột nhiên thốt lên khiến Cố Ngôn thất thần.

“Hả?”

“Vì thế mới đến tìm cậu, nhưng so với theo đuổi từ từ, tôi thấy cần phải tiên hạ thủ vi cường!” Y hôn một cái lên cằm Cố Ngôn đang thẫn thờ, cười đến mê người.

Nam nhân hung hăng rồi lại dịu dàng khiến người ta không đành lòng từ chối cùng trách cứ.

“Chán ghét tôi sao? Hay phải nói, cậu đối với tôi cũng có cảm giác?” Lúc nói lời này Ngôn Diệp cũng không chột dạ, giống như hắn thường nói những lời ngon tiếng ngọt kia vậy, luôn biết cách dỗ người khác đến vui vẻ. Mà Cố Ngôn đây là lần đầu tiên trong đời được người khác thổ lộ, càng khỏi nói tới là đàn ông, hoàn toàn không biết nên nói gì. Hơn nữa lấy tình hình bọn họ hiện tại, giờ nói cái gì cũng chẳng phải quá chậm sao?

Định giả ngu cho qua nhưng không được, muốn đáp lại người kia nhưng không tìm được từ, câm nín nửa ngày trời đến nỗi mặt so với cái mông còn đỏ hơn, cuối cùng Cố Ngôn đành cúi đầu, một chữ cũng không nói.

Ngôn Diệp cười nhẹ, y biết người này chất phác trên mặt tình cảm, muốn nói một câu hợp tình hình cũng khó khăn, càng khỏi nói đến mấy lời tán tỉnh, nhưng bộ dạng ngốc ngốc này cũng rất thú vị.

Y cũng biết Cố Ngôn sẽ không cự tuyệt, bởi vì bản thân hắn mở miệng cực kỳ không dễ dàng từ chối người khác, đây coi như là tính kế hắn, nhưng so một chuyện khác y làm, thì chuyện này chẳng đáng nhắc tới.

Như là ngầm hiểu ý nhau, không ai tiếp tục nữa.

Hai người hoàn toàn thanh tĩnh lại ở trên giường ngủ ròng rã một ngày, khi nhắm mắt lại là lúc trời tối, mở mắt ra thì trời vẫn đen.

Cố Ngôn tỉnh dậy cảm thấy cả người nóng rực, nhưng lại không khó chịu như bị sốt. Mở mắt ra, thì ra mình đang dựa trên ngực Ngôn Diệp, hai đại nam nhân huyết khí phương cương, bọc chung một cái chăn ngủ cảm giác khá quái dị, nhưng được cảm nhận nhiệt độ cùng từng nhịp hô hấp trên người đối phương lại làm hắn sinh ra cảm giác lưu luyến hiếm thấy.

Nhìn khuôn mặt Ngôn Diệp gần trong gang tấc, Cố Ngôn không thể không thừa nhận, cho dù là ngủ say, người đàn ông này cũng toả ra một luồng khí tức mê người. Lúc tỉnh có thể là cố ý giả vờ, nhưng thời điểm ngủ cũng có thể như vậy chính là trời sinh rồi.

Nếu Ngôn Diệp là nữ thì hẳn phải là đẳng cấp hồng nhan họa thủy nhỉ? Cố Ngôn ở trong lòng cảm thán một hồi, bản thân mình lại gặp phải người như vậy, còn phát triển đến loại quan hệ này, ngoại trừ kỳ diệu, hắn quả thật không tìm ra từ gì thích hợp hình dung hơn.

Nhẹ nhàng trở mình, cơ, bắp thịt đau nhức khiến hắn nhíu lông mày, cảm giác xương toàn thân như bị người đập nát, mà khiến hắn khó chịu nhất chính là ở nơi đó chỗ mông còn dinh dính, khi động thì có loại cảm giác đau xót bị khuếch trương quá độ, còn có thứ gì đó của Ngôn Diệp ở bên trong.

Tuy rằng không có kinh nghiệm, nhưng hắn cũng biết thứ này nhất định phải lấy ra sạch sẽ.

Hắn vừa xoay người muốn xuống giường, Ngôn Diệp đằng sau không biết đã tỉnh từ lúc nào, vươn một cánh tay ôm eo hắn.

“Đi đâu?”

Cố Ngôn nói quanh co, “Đi nhà vệ sinh--”

Phía sau truyền đến tiếng cười lười biếng của nam nhân, mang theo mùi vị trêu đùa không ác ý, sau đó cánh tay trên eo đã thả lỏng.

Cố Ngôn lông mày giật một cái, tuy rằng hắn là bên bị đè, nhưng không thể như con gái nũng nũng nịu nịu.

Vừa đứng lên quay người lại, định nói gì đó biểu hiện khí khái nam tử, nhưng thấy dáng vẻ Ngôn Diệp một tay chống đầu, nửa nằm ở trên giường nhìn hắn cười lười nhác liền thất thần, thân thể trần trụi kiện mỹ nằm trước mắt, trong nháy mắt lời nói hùng hồn ban nãy đều quên sạch không còn một chữ.

Hai người mắt to trừng mắt nhỏ một lúc, Cố Ngôn trong đầu chỉ có một ý nghĩ: bọn họ đang so mắt ai lớn hơn a?

Đang trong lúc tiến thoái lưỡng nan, Ngôn Diệp giương khóe miệng, từ trên giường đi xuống,

“Cùng tắm đi.”

Nói xong không chờ Cố Ngôn trả lời liền kéo hắn đi về phía nhà tắm.

Cố Ngôn mơ mơ hồ hồ bị y kéo đi, cảm giác như mình như cún bự được chủ nhân dắt đi tản bộ, lại đột nhiên nhớ tới Ngôn Diệp vừa nói muốn tắm cùng nhau, phản ứng đầu tiên chính là muốn rút tay về, nhưng nhìn thấy tay đối phương nắm tay mình thì lại không hạ nổi quyết tâm --

Đường tới phòng tắm cũng chỉ là vài bước chân, chỉ mấy giây do dự, Ngôn Diệp đã chân trước tiến vào phòng tắm, quay lại kéo Cố Ngôn vào, “ầm” một tiếng đóng cửa lại. Không lâu sau, vài tiếng đập cửa từ trong phòng tắm truyền ra, giống như giãy dụa sắp chết, nhưng rất nhanh đã dừng lại, đã biến thành tiếng thở dốc nhỏ vụn--

Trong phòng tắm, Cố Ngôn cùng Ngôn Diệp một trên một dưới nửa nằm trong bồn tắm, Cố Ngôn dựa lưng vào ngực Ngôn Diệp, chân hai người đều dài, không thả xuống được trong bồn tắm liền đạp trên tường.

Thả lỏng ngâm mình trong nước nóng khiến người ta trở nên lười biếng, yên tĩnh dựa vào nhau, thời gian tựa như trôi chậm lại.

Đối với Ngôn Diệp, Cố Ngôn cùng với những người trước đây hắn từng ôm qua hoàn toàn khác nhau, ngoại trừ nữ nhân, những thiếu niên vóc người mảnh khảnh kia đều không nặng như thế, mà trên người Cố Ngôn cơ bắp cân xứng cùng thể trọng này đối với y mà nói là một loại trải nghiệm thật khác biệt, thân thể tràn ngập hơi thở nam tính, tựa trên người khiến người ta có -- cảm giác an toàn?

Nhấc khóe miệng không tiếng động nở nụ cười, nhìn bùa hộ mệnh y buộc lên mắt cá Cố Ngôn, Ngôn Diệp mở miệng hỏi: “Dây đỏ ở nơi này của cậu để se duyên gì đó phải không?”

Cố Ngôn đang nhắm mắt dưỡng thần khôi phục thể lực, nghe Ngôn Diệp hỏi như vậy, biết y đang nói đến sợi dây đỏ trên chân mình, mở mắt ra cười nhẹ,

“Đó là truyền thuyết, hơn nữa phải thắt ở trên ngón tay mới gọi là se duyên, thắt ở trên chân nghĩa là gì tôi cũng không rõ.” Nói rồi quơ quơ chân mình.

Ngôn Diệp cười không nói. Nghĩ thầm nếu như đúng là se duyên, đây chẳng phải là chính y ra tay?

Tắm rửa là một chuyện nhàm chán, thế nhưng hai người đồng thời ngâm thì không giống. Ngôn Diệp một tay vươn tới trước ngực Cố Ngôn, đem đầu nhũ nho nhỏ như món đồ chơi mà đùa nghịch. Cố Ngôn bị làm cho ngứa ngáy, bắt lấy tay y bảo đừng nghịch. Ngôn Diệp ngược lại cũng nghe lời, chỉ là thuận thế nắm chặt.

Hai tay đồng thời nắm chặt một hồi lâu, không biết là ai bắt đầu trước, mười đầu ngón tay đan vào nhau, sau đó chậm rãi vuốt ve trên lòng bàn tay. Trên tay Cố Ngôn có mấy cái chai mỏng manh, sờ tuy không mềm mịn nhưng cũng rất thoải mái.

Trong lòng Ngôn Diệp đột nhiên ấm áp, gục đầu trên vai Cố Ngôn. “Làm sao vậy?” Cố Ngôn không hiểu hỏi.

Lắc lắc đầu, Ngôn Diệp nhắm mắt lại không lên tiếng. Chỉ cảm thấy có gì đó lan tỏa khắp lồng ngực, đó là một loại cảm giác y chưa bao giờ có, nói không rõ là cái gì, nhưng hiện tại y chỉ muốn lẳng lặng lĩnh hội.

Cố Ngôn trợn mắt, hình như minh bạch điều gì, đưa tay xoa xoa tóc người sau lưng. Tính theo tuổi của loài người, hắn lớn hơn so với Ngôn Diệp, bề ngoài cũng thành thục hơn, làm động tác mang theo ý tứ động viên. Bản thân Cố Ngôn cũng không phát hiện, chỉ là theo bản năng muốn làm như vậy mà thôi.

Ngôn Diệp mỉm cười trong lòng, y không ngại một vài lúc bị coi là tiểu hài tử. Hồ Tộc mặc dù quần cư, nhưng luôn có một vài kẻ thích sống cô độc, hàng trăm năm tu luyện đã khiến y quên rất nhiều chuyện trước kia.

Thời gian luôn có thể phai mờ nhiều điều, mà y cũng không lưu luyến, nhưng sau một vài ngày sống cùng Cố Ngôn, y phát hiện mình dường như đã dần dần biết cách quý trọng chúng--

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.