"Quyển nhật ký kia?" Lần này ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn đến tôi một chút.
"Nếu không thì là cái gì?" Tôi liếc mắt.
Tả Y Y đột nhiên buông bát đũa, vẻ mặt chăm chú nhìn tôi: "Cậu cảm thấy đó thật sự là một quyển nhật ký?"
"Ặc, " Không ngờ nàng đột nhiên hỏi tôi như vậy, nhất thời tôi không biết nên trả lời như thế nào, "Thật ra... cũng không dám khẳng định như vậy, chỉ là..."
"Tớ lại cảm thấy đó là một quyển tiểu thuyết không hơn không kém, " Không đợi tôi nói xong, Tả Y Y vừa cúi đầu gắp thức ăn vừa trách móc, "Đài phát thanh của chúng tớ cũng có một tiết mục, chuyên kể về những chuyện ma quỷ, 11 giờ 30 mỗi tối thứ sáu..."
"Này, " Tôi ngắt lời vô nghĩa của nàng, "Tả Y Y, quyển sách kia tuyệt đối không đơn giản chỉ là 'Tiểu thuyết' như vậy". Cho tới bây giờ, bất kể là việc ghi chính xác về mặt thời tiết hay cô gái có tên "Hoa Tiện Lạc" kia, cũng đều làm cho tôi cảm thấy những gì ghi lại trong cuốn nhật ký này đều chân thật đến đáng sợ.
Tả Y Y từ tốn nuốt thức ăn, sau đó lại ngẩng lên cùng tôi bốn mắt nhìn nhau: "Nhạc Phạm, thức ăn hôm nay xào nhạt quá. "
Thật muốn đổ thẳng đĩa thức ăn lên đầu nàng.
Sau khi ăn xong, Tả Y Y chịu khó rửa chén ở phòng bếp, tôi ở phòng khách xem chương trình xiếc nhàm chán, coi như là phân công hợp tác. Nhìn chằm chằm màn hình TV, nhưng trong lòng của tôi lại nghĩ đến những chuyện trong bản "Nhật ký" kia. Tả Y Y dứt khoát cho rằng đó là một quyển tiểu thuyết, cũng không phải không có lý. Bởi vì chuyện "Sau khi chết còn có thể viết được nhật ký" này quả thật rất nhảm nhí, làm cho người ta khó mà tin được việc này sẽ xuất hiện trong cuộc sống thực tế. Nhưng có ai dám chắc rằng trên thế giới này thật không có "quỷ" hay là "linh hồn" chứ? Hay là vì chưa thấy qua nên mới phủ nhận sự tồn tại của nó nhỉ?
Tả Y Y làm việc xong liền từ phòng bếp đi ra, nàng không nói gì đã đặt mông ngồi vào bên cạnh tôi, sau đó lại nghiêng đầu tựa lên vai tôi, bộ dáng giống như là mệt chết vậy. Trên người nàng truyền đến một mùi nước hoa thoang thoảng, rất dễ chịu.
"Tớ cảm thấy..." Đột nhiên Tả Y Y mở miệng nói chuyện, âm thanh ngọt ngào "Như vậy thật tốt..."
Tôi không trả lời, chỉ im lặng đợi nàng nói tiếp. Tả Y Y chính là một cô gái phức tạp như vậy, có đôi khi sẽ sảng khoái đến độ làm cho bạn phản ứng không kịp, có lúc thì lại lôi thôi mè nheo làm cho bạn ngã gục. Tựa như bây giờ, nàng lại đang mè nheo muốn nói gì đó.
Tả Y Y tiếp tục nói: "Cậu nấu cơm, tớ rửa chén... Tớ cảm thấy cuộc sống như vậy quả thực rất tốt."
"Ha ha, " Tôi cười gượng hai tiếng, hai mắt vẫn nhìn chằm chằm màn hình TV như cũ, "Theo như cách nói của cậu, chúng ta thật giống như hai vợ chồng. Không bằng, cậu trực tiếp dọn qua đây ở..."
Đột nhiên nàng ngồi thẳng dậy, có chút vội vàng nói: "Tớ cũng nghĩ như vậy, chi bằng chúng ta ở chung nha?"
Không biết sao nàng đột nhiên lại kích động như vậy, nhưng bởi vì trước kia Tả Y Y thường hay nói đùa như thế, cho nên tôi cũng không xem lời nói của nàng là chuyện gì to tát: "Được đấy, tiền thuê nhà cậu một nửa tớ một nửa, lời cực luôn".
Tả Y Y không trả lời, nhưng rất phấn khởi mà nắm cánh tay tôi, việc này cũng chưa tính, còn cọ cọ cái đầu đang tựa trên vai tôi, thậm chí miệng còn ngâm nga một khúc hát. Tôi quay đầu nhìn thoáng qua mái tóc xoăn của nàng, bất đắc dĩ mà trợn trắng mắt. Không biết trong lòng nàng lại đang suy nghĩ cái gì, nhưng Tả Y Y sẽ không dễ dàng quyết định dọn qua đây ở như vậy. Nhà của tôi cách chỗ làm việc của nàng rất xa, phải chuyển xe ít nhất hai lần mới đến. Mà chỗ ở bây giờ của Tả Y Y chẳng những sát bên công ty phát thanh của nàng, hơn nữa lại còn xa hoa, xinh đẹp hơn cái nhà trọ nhỏ bé này của tôi rất nhiều. Ai lại ngốc nghếch như vậy, bỏ long sàng (giường vua) mà chọn ổ chó? Dù sao đó cũng không phải là Tả Y Y.
Đột nhiên, điện thoại mà Tả Y Y tùy tiện đặt trên bàn trà lúc vừa vào cửa vang lên, tôi vô ý nhìn thấy chữ "Becky " hiện lên màn hình. Becky, chính là cô gái tóc ngắn tối qua.
"Alo" Sau khi Tả Y Y nhận điện thoại, liền liếc nhìn tôi rồi đứng lên đi qua một bên, thấp giọng nói, "Sao cậu còn gọi đến? Không phải tớ..." Đoạn sau tôi không nghe rõ, toàn bộ giọng nói Tả Y Y cố ý đè thấp bị tiếng ồn ào trong TV truyền tới bao phủ.
Càng nói chuyện Tả Y Y càng kích động, sau đó bước ra sân thượng, giống như nàng đang cãi vả gì đó với Becky. Tôi nhìn bóng lưng của nàng, trong lòng cảm thấy mình càng ngày càng không hiểu nàng. Đột nhiên gọi điện thoại bảo tôi đến chỗ hẹn đúng giờ, sau khi đến quán bar lại đột nhiên nói muốn giới thiệu một người cho tôi, cũng không bao lâu lại bắt đầu tức giận, mà hôm nay lại giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra đến nhà tôi ăn cơm. Chẳng lẽ quả thật là dì cả của nàng đến? Nhưng tối hôm qua hỏi nàng, phản ứng của nàng lại không giống mà.
"Nhạc Phạm, " Tả Y Y nghe xong điện thoại, nàng đi vào phòng khách lấy túi xách, nói với tôi, "Bây giờ tớ phải về đài phát thanh, đi trước nha".
"Ừ," Tôi ngồi trên ghế sa lon nhìn nàng, "Đi đường cẩn thận."
Sau khi Tả Y Y rời đi, tiết mục xiếc ồn ào trên TV càng lộ vẻ nhàm chán, tôi dứt khoát tắt TV đi, lấy quyển nhật ký qua xem tiếp.
"Ngày 4 tháng 4 năm 2011, trời mưa nhỏ.
Bắt đầu từ rạng sáng hôm nay, tôi liền giống như kẻ biến thái luôn canh giữ trước cửa nhà Hoa Tiện Lạc. Không giống mấy đêm trước, bây giờ tôi không có cách gì đi vào trong nhà Hoa Tiện Lạc mà không hề cố kỵ, cho dù nàng đã chìm vào giấc ngủ. Nếu tôi muốn tiếp cận nàng, nhất định không thể khiến cho nàng phản cảm. Nếu buổi tối tùy tiện đi vào nhà của Hoa Tiện Lạc, ai biết nàng có thói quen đang ngủ đột nhiên lại rời giường đi nhà vệ sinh không? Lỡ như không cẩn thận gặp phải nàng, chỉ sợ làm cho người ta dọn nhà lần nữa, còn tôi cũng chỉ có thể tiếp tục ở chỗ này một mình. Tôi không muốn như vậy, ít nhất hiện tại không muốn.
Hơn tám giờ sáng, cuối cùng nàng cũng ra khỏi nhà. Hôm nay, tóc Hoa Tiện Lạc xõa dài giống với lần đầu tiên chúng tôi gặp mặt, khuôn mặt trang điểm nhạt giữa mái tóc dài đen nhánh lại càng lộ vẻ trắng nõn. Mặc váy dài màu vàng nhạt, trên tay là túi xách màu trắng, nàng chỉ sững sờ một chút sau khi nhìn thấy tôi đứng trong hành lang, nhưng ngay sau đó mặt không đổi sắc mà giẫm lên giày cao gót xoay người rời đi. Hoa Tiện Lạc giống như một con thiên nga đang nhàn nhã dạo chơi trên hồ, sau khi gặp phải vật cản, chỉ quay đầu mà an nhàn bơi đi chỗ khác. Nàng như vậy khiến tôi sững sờ ngay tại chỗ, quên luôn cả việc chào hỏi.
"Hoa tiểu thư, " Lấy lại tinh thần, tôi vội đi theo phía sau nàng, nịnh nọt nhắc nhở nàng, "Bên ngoài trời đang mưa, cô mang theo một cái ô đi."
Giống như không nghe thấy, Hoa Tiện Lạc không để ý đến sự bắt chuyện của tôi, nàng đứng ở cửa thang máy, ấn nút đi xuống, sau đó liền yên lặng đứng đợi. Tối hôm qua, thang máy đã được sửa. Sau khi không được đáp lại, trong nháy mắt tôi có chút kinh hãi, tưởng rằng Hoa Tiện Lạc không nghe được lời nói của tôi. Đợi đến khi nhớ tới bộ dạng ngẩn người vừa rồi của nàng sau khi thấy tôi, tôi mới lại yên lòng, Hoa Tiện Lạc nhất định là thấy được tôi. Cắn chặt răng, tôi lại quyết định đi lên tiếp lời, cho dù nàng không để ý tới tôi, tôi cũng phải liều mạng quấn lấy.
"Hoa tiểu thư, " Tôi tiếp tục nói chuyện tào lao với nàng, "Bây giờ cô định đi làm hả? "
Cửa thang máy mở, Hoa Tiện Lạc vẫn như trước không để ý đến câu hỏi của tôi. Nàng đi thẳng vào thang máy, tôi cũng lập tức đi theo, sợ bị nàng bỏ rơi. Lần này, thang máy đi thẳng xuống dưới, dọc đường không có ai chen vào. Tôi chưa từ bỏ ý định, liên tục tìm đủ chủ đề vô nghĩa nói chuyện với Hoa Tiện Lạc, nhưng Hoa Tiện Lạc hoàn toàn không quan tâm, chỉ bình tĩnh ngẩng đầu lên nhìn màn hình tầng trệt. Tuy là nàng giả vờ không nhìn thấy, không nghe thấy tôi, nhưng tôi vẫn rất cao hứng, ít nhất nàng không có dấu hiệu muốn chuyển nhà. Chỉ cần Hoa Tiện Lạc không rời đi, những việc khác tôi cũng không quan tâm. Có lẽ điều tôi cần, chỉ là bộ dáng ngây người sau khi nàng thấy tôi, cho dù là như vậy, thì cũng đã đủ rồi.
Quả nhiên, lúc đi tới cửa phòng tiếp tân ở đại sảnh, bên ngoài mưa phùn rả rích khiến Hoa Tiện lạc ngừng bước.
"Hoa tiểu thư, trở về lấy một cái ô đi, " Tôi đứng bên cạnh khuyên nhủ, "Cẩn thận kẻo mắc mưa."