Hoa Tiện Lạc há to miệng, sau đó giống như nhớ ra cái gì, nụ cười trên gương mặt càng đậm. Đột nhiên cảm thấy nụ cười của nàng có thể chiếu sáng tất cả u ám, kể cả lòng của tôi. Sau khi trải qua một câu đùa như vậy, không khí giữa chúng tôi dịu đi không ít, không muốn khiến nàng rời đi nhanh như thế trong lúc này, vì vậy tôi vô cùng ngu ngốc hỏi nàng: "Cô muốn uống chút gì đó không? Trà hay là... nước trái cây"
Quả nhiên, nàng sững sờ ngay tại chỗ.
"À...". Tôi lắp bắp bổ sung thêm, "Lá trà để ở dưới bàn trà, là phổ nhị... Nước trái cây có trong tủ lạnh. Hay là cô muốn uống nước lọc hoặc rượu gì đó... Nhưng mà cô phải tự mình đi lấy, tôi không giúp cô được". Nói xong, tôi còn vô cùng có lỗi mà nhìn nàng cười cười. Tôi thật đúng là chủ nhà vô lễ nhất trên thế giới.
Hoa Tiện Lạc lại cười, không thèm để ý chút nào đến sự vô lễ của tôi: "Không sao, tôi không khát". Nàng nói xong, lại nhìn quanh nhà của tôi, hình như còn chưa có ý định muốn rời đi.
So với một nam một nữ mới xông vào lúc nãy, bây giờ Hoa Tiện Lạc quan sát phòng tôi cũng không khiến cho tôi có chút chán ghét nào. Tôi giống như tiểu thư bán nhà giới thiệu với nàng: "Nơi này chỉ có mình tôi ở, phòng thứ nhất bên trái là phòng ngủ, còn bên đó là phòng sách. Phòng bếp ở đằng kia, nhà vệ sinh thì..."
"Chỗ này của cô bố cục giống bên kia của tôi, " Hoa Tiện Lạc ngắt lời của tôi, nhẹ giọng nói: "Nhưng cảm giác được nơi này của cô rộng rãi hơn rất nhiều...". Còn chưa nói xong, nàng giống như chú ý tới cái gì, chậm rãi đi đến góc nào đó trong phòng, sau đó liền ngồi xổm xuống, nhặt một tờ giấy trên mặt đất nhìn lướt qua.
Tôi vội đi qua, mới phát hiện đó là khúc nhạc sáu dòng tôi tùy tiện viết trước khi xảy ra tai nạn. Mỗi lần viết nhạc đều là như thế, trước tiên tôi lẩm nhẩm, cảm thấy trôi chảy liền ghi âm lại, sau đó vừa nghe vừa dựa theo bản ghi âm dùng đàn ghi-ta đánh giai điệu lên, rồi viết lại lên tờ soạn nhạc. Cách làm này rất ngốc nghếch, nhưng nhiều năm qua tôi đã sớm thành thói quen như vậy, ngược lại đối mặt với những phần mềm máy tính rắc rối, tôi lại hoàn toàn không có linh cảm soạn nhạc. Cảm thấy nếu bản nhạc được viết ra như vậy, chứng kiến từng nốt nhạc sinh động mới an tâm.
"Chỉ là tùy tiện viết thôi". Tôi có chút ngượng ngùng nói với Hoa Tiện Lạc.
Nàng giương mắt nhìn thoáng qua tôi: "Cô là người soạn nhạc à?""
"Ặc..." Tôi không biết phải nói sao cho nàng hiểu, "Thì là...cứ xem như vậy đi."
Tình trạng công việc của tôi cực kỳ hỗn loạn, hơn nữa cũng không thể quang minh chính đại. Lúc trước đưa một bản nhạc mình tùy tiện viết lên mạng, cũng không nghĩ Steven sẽ tới. Hắn mua lại bản nhạc của tôi, chẳng những thế mà còn mua luôn "Tác giả". Nói cách khác, tôi soạn, nhưng lúc tuyên bố, tác giả lại là một cái tên khác. Tôi cũng không biết nhạc mình viết có êm tai lắm không, nhưng bởi vì thiếu tiền nên đồng ý. Tôi khi đó, đi khắp nơi đánh đàn kiếm tiền, quán bar, nhà hàng Tây... nhưng tiền kiếm được vẫn rất ít. Về sau, bài hát này được một ca sĩ không nổi tiếng lắm cầm đi hát, không biết người kia quan hệ như thế nào với Steven, dù sao người soạn trở thành hắn, có quyền tự đàn tự hát. Không ngờ bài hát này lại xếp hạng không tệ, bài hát còn hot hơn cả người. Mà tôi, nhờ vậy nên cũng được chia một chén canh. Có lần đầu tiên sẽ có lần thứ hai, Steven lại tìm đến tôi, thời gian lâu như vậy, cuối cùng trở thành cái gọi là "bạn".
Nhưng soạn nhạc cũng không thể kiếm được bao nhiêu tiền, huống chi tôi còn là người soạn "phía sau màn", Steven cũng nói, dựa vào việc này cũng không thể thoát khỏi cuộc sống thường thường bậc trung, mà hắn đầu tư cổ phiếu cũng rất có bản lĩnh, cho nên liền mang theo người "bạn" là tôi đây cùng đầu tư, tiền kiếm được ít nhất nhiều hơn gấp mấy chục lần so với tiền bản quyền gì đó. Cứ để tình hình công việc của mình tiếp tục như vậy, tôi không thể không cảm thán một lần: "Đúng là hỗn loạn."
Có điều không sao, dù gì tôi cũng đã chết, cho nên tất cả mọi thứ đều không quan trọng.
Đột nhiên Hoa Tiện Lạc hỏi tôi: "Sao bản nhạc này...lại có sáu dòng?"
"Đàn ghi-ta. " Tôi nói cho nàng biết, "Đây là bản nhạc sáu dòng kẻ của đàn ghi-ta"
"Hèn gì, " Nàng mỉm cười, "Tôi còn nói sao kỳ lạ như vậy, so với khuông nhạc bình thường có chút không giống."
Tôi nhún vai, tỏ ý rất hiểu nghi hoặc của nàng.
Hoa Tiện Lạc lại cúi đầu nhìn thoáng qua bản nhạc trên tay, sau đó ngẩng đầu hỏi tôi: "Hình như là chưa viết xong... Cô cũng không muốn giữ lại cái này sao?". Trong mắt nàng lộ ra một chút tiếc nuối, mặc dù không biết tại sao nàng lại phải tiếc nuối.
"Không cần, " Tôi lắc đầu, "Bây giờ tôi... cũng không có tâm tư mà soạn nó cho xong". Mặc dù tôi có thể có "chứng bắt buộc viết nhật ký", nhưng mà chắc chắn không có "chứng bắt buộc soạn nhạc".
Nàng lại hoàn toàn không cảm thấy là mình đang nói chuyện với một người chết, tiếc nuối trong mắt đã lan truyền lên cả khuôn mặt: "Thật đáng tiếc". Hoa Tiện Lạc nói xong, không ngờ thở dài một hơi. Tôi không biết nên trả lời với nàng thế nào, cho nên chỉ có thể im lặng, không nói lời nào.
Hoa Tiện Lạc lại nhìn xung quanh, hỏi lần nữa: "Thật là cô không còn muốn giữ lại vật gì khác nữa sao?"
Tôi nghĩ một chút, sau đó lắc đầu.
"Vậy... Quyển nhật ký này, trước hết cứ để ở nhà của tôi đi, " Nàng nói xong liền xoay người đi ra cửa, nhưng đi được một vài bước liền dừng lại, xoay đầu hỏi tôi: "Bây giờ cô ngày nào cũng đều có viết à?"
Nhớ tới mấy ngày trước trong nhật ký đều có nhắc tới nàng, tôi ngượng ngùng gật đầu. Hoa Tiện Lạc khẽ nhíu mày, nhưng ngay sau đó mím môi xoay người đi về phía cửa ra vào. Tôi theo sát sau lưng nàng ra cửa, Hoa Tiện Lạc không nói gì liền tắt đèn, sau đó khóa cửa lại hộ tôi. Mang dép lê, nàng cúi người xuống để chìa khóa lại chỗ cũ.
"Thật ra..." Sau khi Hoa Tiện Lạc đứng thẳng lên, đột nhiên nói, "Cô để chìa khóa phòng ở chỗ này, rất không an toàn."
Tôi theo thói quen trả lời nàng: "Sau này tôi sẽ chú ý."
Hai người cùng lúc ngây người vài giây, sau đó đều nở nụ cười. Ý thức được đề tài này cũng không thích hợp để nói đùa, Hoa Tiện Lạc khẽ bổ sung: "Thực xin lỗi". Tôi vội lắc đầu tỏ vẻ nàng không cần phải cẩn thận để ý như vậy, dù sao tôi cũng đã chết rồi, thay vì luôn khóc sướt mướt, chi bằng cười vài cái sẽ tốt hơn. Hoa Tiện Lạc cầm nhật ký của tôi, đi đến cửa nhà nàng. Lúc nàng dùng chìa khóa mở cửa, tôi vẫn còn đứng sau lưng nàng, cân nhắc phải mở miệngcầu xin nàng thêm một việc như thế nào.
Không ngờ, Hoa Tiện Lạc đang vào cửa, đột nhiên xoay người lại nói với tôi: "Thật ra...tôi vẫn nghĩ cô chính là ảo tưởng của bản thân".
"Ảo tưởng?" Tôi sửng sốt.
"Hay gọi là tâm thần phân liệt gì đó, " Hoa Tiện Lạc mỉm cười có chút mất tự nhiên, "Cảm thấy nếu như nói chuyện với cô, sẽ tiếp tục sa vào... cho nên...". Cho nên cả ngày nàng mới không để ý đến tôi.
Tôi hiếu kỳ hỏi: "Vậy tại sao, bây giờ cô lại...".
Hoa Tiện Lạc không trả lời ngay, nàng chau mày như đang tự hỏi cái gì, hơn nửa ngày mới chậm rãi nói: "Vừa rồi lúc tôi đi đổ rác, đi ngang qua cửa nhà cô. Đột nhiên phát hiện cô đứng cạnh hai người thân, mà họ lại hoàn toàn không phát hiện sự tồn tại của cô. Lúc đó bộ dạng của cô, tựa như vô cùng... cô đơn."
Cô đơn? Tôi bị miêu tả của Hoa Tiện Lạc dọa, tôi ngay lúc đó, lại mang đến cho người ta cảm giác cô đơn sao?
Hoa Tiện Lạc tiếp tục nói: "Huống chi, hôm nay ở chung, ấn tượng cô mang đến cho tôi cũng không tệ. Lúc ấy tôi đã nghĩ... Có lẽ cô cũng không phải là ảo tưởng của tôi, có thể cô quả thật là người hàng xóm tôi chưa gặp mặt kia." Mặc dù nàng giải thích như vậy, nhưng tôi vẫn chưa hiểu hoàn toàn. Nếu như biết được tôi không phải là ảo tưởng của nàng, mà là một tồn tại chân thật, đó không phải là càng dọa người sao? Nếu thật sự tôi có tồn tại, một người đã chết, cũng chính là "Quỷ" đó, sao nàng lại có thể thản nhiên tiếp nhận như vậy?
Không đợi tôi mở miệng, Hoa Tiện Lạc đã nói với tôi: "Vậy... từ nay về sau cô cứ đến nhà tôi viết nhật ký đi, nếu như cô còn muốn viết tiếp. "
Tôi vừa rồi là muốn cầu xin nàng chuyện này, không ngờ, chính Hoa Tiện Lạc lại chủ động nói ra, điều này làm cho tôi thầm lấy làm kinh hãi. Có chút ngượng ngùng, có lẽ là được sủng ái mà lo sợ, tôi hỏi: "Như vậy, có làm phiền đến cô không?"
"Chắc cô cũng sẽ không hai mươi bốn tiếng đồng hồ đều ở lại nhà của tôi chứ?" Nàng cười nói, khóe miệng bởi vì mỉm cười mà cong lên rất đẹp.
"Đương nhiên là không, " Tôi vội trả lời, "Tôi chỉ viết nhật ký một chút mà thôi, những lúc khác tôi sẽ tự động rời đi, tuyệt đối không quấy rầy đến cô."
Không lập tức đáp lại lời của tôi, Hoa Tiện Lạc đi vào trong phòng, mới lại khẽ cười nói: "Cô theo tôi vào đi"