Tôi vội đè nén cảm xúc khẩn trương của mình lại, mở trang web kia lên, nhưng ngay sau đó nhịn không được mà cười ra tiếng - cuối cùng tìm được rồi. Trang web này thiết kế có cảm giác khá "thần bí", nền màu đen, kiểu chữ kỳ lạ, ở trên cùng còn có bốn chữ nhỏ máu tươi: "Radio âm phủ". Ở phía trên bên phải còn có một tấm hình, dường như là ảnh chụp, phía dưới ảnh chụp còn viết mấy chữ "Người dẫn chương trình: Mạnh Nhất Loan". Đây là một người đàn ông thoạt nhìn chỉ khoảng hai, ba mươi tuổi, đeo một cặp mắt kính có gọng to tròn màu đen, trong ảnh hắn giống như từ bên trong tòa nhà đi ra, nhìn qua thực sự có vài phần cảm giác buồn cười. Trừ bỏ tấm hình này, cả trang còn lộ ra rất nhiều địa chỉ trang web, phía trước từng trang còn ghi rõ ngày. Đây chính là đường liên kết của mỗi tiết mục ghi âm, vừa hay hợp ý tôi.
"Nhạc Phạm ta lại lần nữa tiềm phục ở dưới phát minh internet vĩ đại này". Tôi không khỏi khoa trương mà cảm thán.
Lần này lại đến phiên Tả Y Y không cho là đúng, nàng hờ hững hỏi: "Tháng tư... ngày mấy?"
"Chín". Tôi cẩn thận xem xét ngày của từng hàng, rất nhanh tìm được phía trước đường liên kết kia ghi "Ngày 9 tháng 4 năm 2011". Dừng một hai giây, tôi nhấp đôi chuột vào mở trang web lên. Màn hình tối đen, chỉ có một clip ở chính giữa đang chạy. Trong nhất thời, cả tôi và Tả Y Y đều im lặng, hai người ăn ý ở trong phòng sách yên tĩnh chờ đợi ghi âm bắt đầu. Ngay lúc chúng tôi chờ sắp sốt rột, ghi âm đột nhiên bắt đầu phát, không có nhạc nền u ám, chỉ có một giọng nam trầm tĩnh - "Chào mọi người, hoan nghênh nghe đài 'Radio âm phủ', tôi là người dẫn chương trình, Mạnh Nhất Loan".
Mặc dù mở đầu nhàm chán như thế, nhưng không biết tại sao thân thể của tôi vô thức có một chút run rẩy, có một loại khí lạnh thấm người từ trong lòng tôi xông ra. Tôi liếc trộm người bên cạnh là Tả Y Y, nàng đang cúi đầu suy nghĩ, chăm chú lắng nghe âm thanh truyền từ máy vi tính, tựa hồ không có cảm xúc gì đặc biệt. Tôi quay đầu, nhìn giá sách bên cạnh, lỗ tai tiếp tục cẩn thận lắng nghe. Giọng nói của Mạnh Nhất Loan rất trầm ổn, phun ra mỗi một chữ đều như một bước chân nhẹ nhàng giẫm lên trái tim tôi.
"Hôm nay, lại một lần nữa tôi vì mọi người thu thập rất nhiều câu chuyện của A Phiêu. Trước khi bắt đầu kể những câu chuyện này, tôi muốn nói với các bạn thính giả vài lời ngoài lề. Mấy hôm trước, có một bạn thính giả viết cho tôi một bức e-mail, nói tôi tuyên truyền mê tín. Cái gọi là mê tín, cũng chính là 'Tin tưởng mù quáng'. Tôi muốn nói ọi người, 'Tuyên truyền mê tín' tuyệt đối không phải là nguyên nhân để tôi thu chương trình này, cũng không phải là mục đích. Huống chi, tôi cũng không cho là chỉ với năng lực một vài lời nói của Mạnh Nhất Loan tôi, có thể khiến các bạn thính giả 'mê tín' hết thảy nghe theo lời của tôi. Tôi chỉ là một người thích sưu tập, giống như có người thích sưu tập tem, có người thích sưu tập bưu thiếp, mà tôi, chính là thích sưu tập những câu chuyện của A Phiêu mà thôi. Chính là giống nhau, các bạn cũng chỉ là thích nghe chuyện mà thôi. Còn có bạn nào nghi ngờ tôi, nói cái gọi là những 'câu chuyện' này cũng chính là do tôi viết bậy nên, câu trả lời chính là: tin hay không, tùy bạn. Tận mắt nhìn thấy, không nhất định là sự thật, tin vịt, không nhất định là nói dối. Cho dù là thật hay giả, bạn tin hay là không, đều không sao cả, tôi chỉ phụ trách kể những câu chuyện đó ra để chia sẻ với mọi người mà thôi".
Nghe xong Mạnh Nhất Loan thao thao bất tuyệt, tôi quay đầu lại nhìn thoáng qua Tả Y Y, vừa lúc nàng cũng nhìn qua tôi.
"Hôm nay, câu chuyện đầu tiên là về một bà lão A Phiêu, " Trong máy tính, âm thanh của Mạnh Nhất Loan vẫn đang trầm ổn truyền lại, "Bà ấy vẫn luôn đứng ở phía dưới cầu vượt nào đó mà người ta hay đi, mỗi ngày ở nơi đó, nhìn người đi đường qua lại..." Tiếp đó, Mạnh Nhất Loan kể ít nhất hơn mười câu chuyện, có liên quan đến bà lão, cũng có liên quan đến ông chú, thậm chí còn có liên quan đến một đứa bé... Dù sao những người này, cũng đã chết rồi. Những câu chuyện này không có tình tiết gì hấp dẫn cho lắm, nhưng mà nó có thể nắm được trái tim của người nghe, giống như đã thực sự xảy ra. Rất nhanh, một giờ đã trôi qua, sau khi nghe được Mạnh Nhất Loan nói "Cám ơn các bạn thính giả", tôi nhịn không được thở dài một hơi.
"Có nhắc tới không, " Tả Y Y đột nhiên hỏi, "Mạnh Nhất Loan có nhắc tới Lâm Tấu không?" Lúc này tôi mới phục hồi lại tinh thần, vội quay đầu nhìn về phía Tả Y Y, bộ dáng nàng có vẻ rất buồn ngủ.
"Không có, " Tôi lắc đầu, "Hắn không có nhắc tới Lâm Tấu". Từ đầu tới đuôi, tôi đều dựng lỗ tai lên cẩn thận lắng nghe, nhưng Mạnh Nhất Loan cũng không có nhắc tới Lâm Tấu, ngay cả một câu cũng không.
Tả Y Y đứng thẳng người dậy duỗi lưng một cái, mệt mỏi nói: "Phạm, vậy quả thật... chỉ là một quyển tiểu thuyết mà thôi".
Tôi không trả lời ngay, sau khi hơi mép miệng, liền nói với nàng: "Cậu đi ngủ trước đi, tớ còn có một chút việc chưa làm xong". Nói xong, lười biếng tắt đi cái trang web tôi đã tìm hơn nửa ngày. Bây giờ, thậm chí còn phát hiện trong lòng của mình lại xuất hiện loại cảm giác trống trải, có lẽ vì tôi quả thật kỳ vọng trên đời này thực sự tồn tại một linh hồn tên là "Lâm Tấu", tôi nghĩ quả thật tôi đã quá mê mẩn rồi.
Tả Y Y vẫn ngồi bên cạnh tôi, không nhúc nhích, nàng nhẹ giọng khuyên nhủ: "Cậu cũng nghỉ ngơi sớm đi, đã khuya rồi".
Sau khi nghe nàng nói như vậy, tôi cũng cảm thấy có chút buồn ngủ, nhưng mà trong lòng lại thoáng có một loại cảm giác buồn phiền. Tôi biết rõ, bởi vì tôi không cam tâm. Rõ ràng thời tiết mỗi một ngày đều ghi chính xác đến độ làm cho người ta khó có thể tin được, nhưng sao hết lần này tới lần khác Mạnh Nhất Loan lại không theo như lời trong văn, nhắc đến Lâm Tấu chứ trong chương trình chứ?
"Y Y, " Tôi nghĩ một chút, nói với Tả Y Y suy nghĩ trong lòng, "Trang web chính thức của đài phát thanh các cậu ngay cả một tấm ảnh của Mạnh Nhất Loan cũng không có, nhưng mà trong nhật ký lại miêu tả Mạnh Nhất Loan cực kỳ chính xác... ."
"Cậu lại nữa rồi, " Tả Y Y ngắt lời của tôi, nàng bất đắc dĩ nói, "Nhạc Phạm, cậu không thể thanh thản thừa nhận đây chỉ là một quyển tiểu thuyết thôi sao? Cậu đã không còn là một đứa bé ba tuổi, đừng cứ nghĩ mãi về những chuyện căn bản không thể xảy ra này nữa, được không?"
Tôi thở dài một hơi: "Nhưng mà, tớ...". Chỉ nói mấy chữ cũng không nói được, nàng nói rất đúng, cứ dây dưa không dứt như thế không khỏi thể hiện mình quá mức ngây thơ. Tôi thở dài một hơi, cam chịu số phận mà gật đầu với Tả Y Y.
"Cậu đừng suy nghĩ về những thứ hư vô gì đó nữa," Tả Y Y nói tiếp, giọng nói của nàng nghe rất mệt mỏi, "Cậu nên nghĩ một số chuyện thật sự xảy ra bên cạnh mình, ví dụ như... những lời vừa rồi tớ nói với cậu". Tôi sững sốt một hai giây, sau đó mới hiểu được Tả Y Y kêu tôi suy nghĩ "chuyện xảy thật sự xảy ra bên cạnh mình" là chỉ chuyện gì.
"Y Y, cậu, cậu đi ngủ trước đi, " Tôi có chút lúng túng cười cười với nàng, "Tớ còn có một chút biểu đồ chưa làm xong...".
Tả Y Y nghe được lời nói rõ ràng là lấy cớ của tôi, đột nhiên khẽ cười một tiếng, nhưng trong tiếng cười đó lại lộ ra một chút chua chát. Nàng đứng lên, không nói một câu rời khỏi phòng sách, tiếng đóng cửa có chút lớn. Tôi lại thở dài một hơi, đưa tay xoa huyệt thái dương, chỉ cảm thấy lòng của mình bây giờ so với những bảng kê hỗn độn trên màn hình còn phức tạp, hỗn độn hơn. Vừa rồi Tả Y Y như thế rõ ràng ám chỉ, nếu như tôi vẫn không biết, tôi thật sự là ngu ngốc. Cúi đầu uống một ngụm nước mật đường, mùi vị ngọt ngào đó khiến cho tôi có chút bối rối. Tôi bực mình mà dùng sức gãi gãi cái ót, không biết nên làm thế nào cho phải. Tôi có thích Tả Y Y không? Tôi có yêu Tả Y Y không? Tôi đã không còn chút tinh thần nào mà đem tâm trí đặt vào công việc, với tôi bây giờ mà nói, cho dù bị thủ trưởng xào mực thêm lần nữa cũng không sao cả. Trong đầu một mớ hỗn loạn, cúi đầu nhìn thấy quyển nhật ký vẫn đang im lặng nằm trên bàn, tôi không khỏi cười khổ một cái.
Không cần phải nghĩ đến những thứ hư vô gì đó... Quả nhiên, đây quả thật chỉ là một quyển nhật ký mà thôi. Tôi lại thở dài một hơi, cầm quyển sổ lên, cứ nhìn chằm chằm bìa sổ màu nâu một hồi lâu, sau đó mở ra.
"...Trên đường bay về nhà, tôi không ngừng nghĩ tới mấy lời Mạnh Nhất Loan vừa nói. Xuyên tường về nhà xem thử, quả nhiên, bên trong rỗng tuếch. Giống như ngay cả trái tim của tôi cũng trống rỗng, cho nên sau khi đứng sững ở trong phòng một hai giây, liền chết lặng mà bay vào trong nhà Hoa Tiện Lạc. Rồi lại phát hiện, nhà nàng có khách tới, hơn nữa còn là hai người khách. Điều này làm cho tôi vô cùng kinh ngạc, bởi vì theo tôi được biết, Hoa Tiện Lạc rất ít bạn bè.