Nhật Ký Sau Khi Chết

Chương 4: Chương 4




Đầu tiên, người viết cuốn "Nhật ký" này đều là nữ giống tôi, tên là "Lâm Tấu". Nàng bởi vì xe tông mà chết vào ngày 1 tháng 4 năm 2011, cũng chính là tối ngày Cá tháng Tư. Như trong văn mô tả, "Lâm Tấu" là một cô gái đồng tính luyến ái, có một bạn gái kết giao ba năm, nhưng vào ngày 31 tháng 3 đã chia tay. Hơn nữa, sau khi "Lâm Tấu" chết, vẫn đang dùng hình thái nào đó tồn tại ở thế giới này, thứ thường được gọi là "Quỷ" hoặc là "linh hồn". Càng quỷ dị chính là, sau khi "Lâm Tấu" chết đi mặc dù không cách nào đụng vào vật thể quanh mình, nhưng lại có được một loại năng lực đặc thù khác - dụng ý niệm để khống chế sự vật.

Cho nên, kết luận tôi cho ra là - đây là một cuốn tiểu thuyết thần quái.

Tâm tình hưng phấn vừa nãy bắt đầu dần dần khôi phục lại bình tĩnh, tôi ngẩng đầu nhìn thoáng qua đồng hồ treo trên tường, 11h35. Tuy nói tôi cầm trong tay chính là một cuốn tiểu thuyết thần quái "rất thú vị", nhưng tôi cảm giác mình đã sớm qua tuổi vì đọc một cuốn tiểu thuyết "thú vị" mà thức suốt đêm.

Nghĩ đến ngày mai còn phải đi làm, tôi liền ngáp dài, đứng lên duỗi thẳng cái lưng mỏi, chuẩn bị đi ngủ. Trước khi tôi để cuốn "Nhật ký sau khi chết" kia xuống, không biết tại sao, lại không tự chủ mà lật đến phía sau cuốn sổ, tìm được trang mà tôi muốn xem kia - "Ngày 25 tháng 4 năm 2011, trời mưa to". Nhíu mày, tôi vô ý thức mà nhìn ra ngoài cửa sổ, một mảnh đen kịt. Mưa to? Vậy tôi có phải nên thu quần áo phơi trên ban công lại không? Sau khi ý nghĩ như vậy nảy ra, tôi liền trợn trắng mắt. Chẳng lẽ tôi thật tin cuốn "Nhật ký sau khi chết" này quả thật là một cuốn nhật ký? Thật sự tin tưởng sau khi chết sẽ còn có tồn tại "Quỷ" Hoặc là "Linh hồn "? Thật sự tin tưởng có thể dùng ý niệm để lật trang một cuốn sách?

Tuy nói mấy ngày qua đều mưa phùn kéo dài liên tục, nhưng tôi cảm giác ngày mai sẽ là một ngày nắng, mưa to gì đó... chỉ là lời nói vô căn cứ mà thôi. Chẳng muốn đi tra dự báo thời tiết ngày mai, tôi tùy tiện để cuốn gọi là "Nhật ký sau khi chết" lên bàn trà, sau đó xoay người trở về phòng ngủ.

Nằm ở trên giường, tôi cầm di động định đặt chuông báo thức để ngày mai dậy, lại phát hiện có một tin nhắn tới từ Đại tiểu thư Tả Y Y.

"Ngày mai đến trễ, cậu liền chết chắc rồi".

Lại là "Chết chắc rồi", cái gì cũng là "Chết chắc rồi". Tính tình của nàng lúc nào mới có thể sửa đổi chút nhỉ? Từ trung học cho tới bây giờ đều không hề thay đổi.

"Nhạc Phạm, nếu cậu dám không đợi tớ, tự chạy tới căn tin ăn cơm, cậu liền chết chắc rồi".

"Nhạc Phạm, cuối tuần này nếu cậu không cùng tớ ra ngoài dạo phố, cậu liền chết chắc rồi".

"Nhạc Phạm, nếu cậu dám trong mười phút còn chưa xuất hiện trước mặt tớ, cậu liền chết chắc rồi".

Tôi đã quen đủ loại "Chết chắc rồi" phát ra từ miệng nàng, thậm chí có thể xem thành một loại kiểu câu đặc biệt - "Nhạc Phạm, nếu cậu dám XXXX, cậu liền chết chắc rồi" (Phần chữ X là chỗ điền ý)

Sau khi kết thúc trung học, bởi vì bản thân thi đại học khác nhau, tôi rốt cục có thể thoát khỏi sự đe dọa thống khổ như thế. Mãi đến sau khi tốt nghiệp đại học, Tả Y Y nhiều năm không gặp đột nhiên gọi điện thoại tới nói với tôi, nàng tìm được một công việc đãi ngộ có chút không tệ ở trong thành phố tôi sống, làm DJ của một radio nào đó. Tôi cười gượng về phía di động, thật không biết đây là duyên phận hay là phân vượn. Tả Y Y nói, ở trong thành phố lớn hiểm ác như vậy, hai cô gái chúng tôi có thể giúp đỡ chiếu cố (chăm sóc) lẫn nhau. Nàng nói không sai, dù sao người nhà của chúng tôi cũng không ở đây.

Tôi tùy tiện nhắn lại một chữ "Ừ" cho Tả đại tiểu thư, sau đó phi thường sảng khoái mà tắt máy, đi ngủ . Mấy ngày nay liên tục thức đêm làm việc, hiếm khi hôm nay có thể ở ngủ trước 12h, tôi nằm ở trên giường rất nhanh liền thiêm thiếp, chỉ chốc lát sau liền ngủ mất .

Không biết qua bao lâu, tôi bị từng trận tiếng vang có chút lớn đánh thức .

Nằm ở trên giường mơ mơ màng màng, tôi có chút mộng mị, vươn tay chụp lấy di động, mở ra. Tiếng " ầm ầm " ngoài cửa sổ truyền đến không hề gián đoạn, hình như là tiếng sấm. Tôi mở hé hai mắt, thấy trong phòng ngủ tối tăm do tia chớp ngoài cửa sổ mà sáng bừng lên. Nghiêng đầu đi, trên điện thoại di động hiện ra bây giờ là 7strong0 sáng, đồng hồ báo thức sẽ vang lên ở mười phút sau. Lại quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, tôi sửng sốt một chút, đây là trời mưa sao?... Nguy rồi! Quần áo! ! Mơ hồ cảm giác không ổn, cũng chẳng thèm mang dép lê, tôi chạy chân trần ra ban công. Mưa ngoài phòng "bộp bộp" rơi xuống mặt đất, tôi bối rối mà giật mấy bộ áo quần mắc trên giá áo xuống, vội chạy vào trong phòng .

Tia chớp ngoài cửa sổ chiếu sáng phòng khách nhỏ hẹp, tôi đứng ở trên sàn nhà lạnh buốt, dựa vào ánh sáng thấy "Nhật ký sau khi chết" đang nằm im lìm ở trên bàn trà. Trong đầu đột nhiên hiện lên ghi chép ở đầu trang: "Ngày 25 tháng 4 năm 2011, trời mưa to ". Đột nhiên có chút cảm giác tóc gáy dựng thẳng lên, nảy ra từ trong lòng.

Trùng hợp , tuyệt đối là trùng hợp .

Lắc đầu, đồng thời vứt đi suy nghĩ miên man trong lòng, tôi tranh thủ thời gian chạy vào buồng vệ sinh đánh răng rửa mặt, nếu không sẽ bị muộn mất.

Không biết đã có bao nhiêu ngày trôi qua thế này -- đồng hồ báo thức vang lên, rời giường, đánh răng rửa mặt, ăn sáng, bắt xe bus đi làm, bận rộn ở trên bàn làm việc, ăn cơm trưa, ngủ trưa, tiếp tục bận rộn ở trên bàn làm việc, tối về nhà, ăn cơm tối, tắm rửa, xem TV, đi ngủ . Thỉnh thoảng sẽ tăng ca , hoặc là sẽ có đồng nghiệp hẹn cùng đi hát Karaoke, nhưng những gặp gỡ nhàm chán như vậy đơn giản đều không khơi dậy nổi chút hứng thú nào của tôi. Tôi đại khái chính là dạng người vì người ta bận rộn mà bận rộn theo.

Sáng hôm nay lại họp, nhưng nói đều là mấy việc râu ria, loại binh tôm tướng cua như tôi đây lại càng không được chen miệng vào, chỉ cần ngồi im là được rồi. Ngồi ở trong phòng họp, tôi nhìn thấy tổng giám đốc đổi di động mới . Tuần trước còn thấy hắn dùng Sony Ericsson, lúc này đã đổi thành Nokia, còn là bộ cảm ứng, kiểu mới nhất.

"Dùng ý niệm để khống chế" -- không biết tại sao , tôi đột nhiên nghĩ đến điều này. Đã có thể dùng ý niệm để ấn phím điện thoại, ... thế điện thoại cảm ứng cũng có thể dụng ý niệm để khống chế à? Nghĩ như vậy , tôi lại không khỏi bắt đầu nhíu mày, hai mắt nhìn chằm chằm Nokia kiểu mới nhất đặt ở trên bàn, sau đó thử sử dụng ý niệm của tôi để khống chế điện thoại. Ý đồ ngu xuẩn như vậy sau đó liền bị tiểu Lưu ngồi ở bên cạnh thúc nhẹ vai tôi làm gián đoạn, càng hết biết là, hắn còn tiến đến bên cạnh người tôi hỏi tôi có phải thèm di động mới của tổng giám đốc không, tôi gượng cười hai tiếng coi như là trả lời.

Buổi sáng bận rộn qua đi, tôi vừa ăn cơm trưa ở trong căn tin, vừa lấy từ trong túi ra cuốn "Nhật ký sau khi chết " nhặt được ngày hôm qua. Sáng nay trước lúc ra cửa tôi không nhịn được, liền cầm nó theo. Tôi nghĩ, lời tiên đoán "mưa to" kia, quả thật có chút dao động ý nghĩ kiên định không tin nó là một cuốn nhật ký của tôi.

Trong căn tin rất ít người, rất yên tĩnh, tôi dứt khoát không đi đâu cả, coi như là đọc tiểu thuyết đi, dù sao tôi cũng đang rảnh rỗi.

"Ngày 2 tháng 4 năm 2011, trời quang.

Tối hôm qua , tôi không ngủ khắc nào, thật ra căn bản chính là không hề buồn ngủ. Không uống trà , không uống cà phê , nhưng mà cảm giác mình so với vẫy máu gà còn có tinh thần hơn. Nhắm mắt lại, cảnh tai nạn tái hiện hết lần này tới lần khác trong đầu tôi: đẩy cô bé ra, bị xe tải trước mặt hất văng giữa không trung, sau đó ngã xuống. Mặc dù cảnh đó không oanh liệt cho lắm, nhưng cảm giác cho tôi lại chân thật như vậy, sự khủng hoảng và sợ hãi từ trong nội tâm dần dần lan ra, như một sợi dây nhỏ buộc chặt tôi từng chút một, cuối cùng không có chỗ nào có thể trốn. Tôi bắt đầu càng ngày càng tin tưởng, chuyện đó cũng không phải một giấc mơ. Có lẽ, tôi thật sự đã chết rồi .

Mỗi lần sau khi ý nghĩ như vậy xuất hiện, tôi đều cố gắng đè nó xuống. Cho dù toàn bộ thế giới đều cảm giác tôi đã chết, tôi cũng không thể tin mình đã chết, tuyệt đối không thể .

Dù cho trong đầu có tư tưởng đấu tranh kịch liệt như thế, tối hôm qua tôi cũng không nhàn rỗi. Đối với dạng thế giới hình chiếu 3D này, nội tâm của tôi ngoại trừ sợ hãi, còn có sự hiếu kỳ -- cho nên, ở dưới tình huống hoàn toàn không hề bị người phát hiện, tôi tự tiện vào trong nhà hàng xóm dạo quanh vài vòng .

Đơn giản xuyên qua vách tường kiên cố, căn hộ đầu tiên được tôi thăm hỏi bố cục giống chỗ ở của tôi. Khác biệt chính là, căn hộ này được quét dọn ngăn nắp, trên tường treo mấy bức tranh thuỷ mặc, trên bàn trà trong phòng khách bày biện một cái radio nho nhỏ. Khi tôi đi vào phòng ngủ , liếc mắt liền thấy hai cụ già ngủ trên giường đôi rất to. Bây giờ tôi mới phát hiện , hóa ra cách vách phòng tôi là một đôi vợ chồng già, bộ dạng chừng sáu, bảy mươi 60, 70 tuổi. Tôi nhớ từng gặp họ, nhưng không ngờ hai cụ già này sẽ ở cách vách tôi. Bây giờ bọn họ đều tự nằm ở hai bên giường, không hề ôm nhau, mà chỉ đang ngủ.

Căn hộ này làm cho tôi có một loại cảm giác rất yên ổn thanh thản, nhưng không hiểu tại sao, loại cảm giác thanh thản này lại khiến tôi bất an cực độ, cho nên tôi cũng không nán lại trong căn hộ này quá lâu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.