Nhật Ký Sau Khi Kết Hôn Của Chuột Manh

Chương 71: Chương 71




Trong lòng hai chồng chồng đều giấu kín tâm tư của từng người, muốn nuốt người kia vào trong bụng.

Tuy Tô Ngọ tự tin tràn đầy muốn chiếm lấy toàn bộ Phi Ngang cậu yêu thương nhưng tiếc là đối với một yêu tinh vừa mới chỉ nhập môn, xem phim được một lần, thao tác cụ thể làm như thế nào, cậu hoàn toàn không có manh mối.

Có điều tục ngữ nói rất hay, một cây làm chẳng nên non, ba cây chụm lại nên hòn núi cao, vì vậy cậu không thể làm gì hơn là đành cầu cứu mèo đen nhỏ và hồ ly.

Hồ ly dù thuộc bộ tộc hồ ly nhưng trước đây cả ngày y chỉ biết làm một tên nhóc nghịch ngợm*, những chuyện như thế này y không trả lời nổi, biết cậu vẫn còn chưa giao phối với Viêm Phi Ngang, còn cười nhạo cậu: “Ha ha ha, cậu thế mà vẫn chưa giao phối với anh ta à!”

(*Gốc:上房揭瓦 (=dỡ ngói nhà trên) ý chỉ những đứa trẻ nghịch ngợm bướng bỉnh, câu đầy đủ là: 三天不打上房揭瓦 (ba ngày không đánh, dỡ ngói nhà trên) - răn dạy trẻ nhỏ: sai lầm nhỏ không sửa chữa kịp thời, tích lũy lâu dài, hậu quả khó tưởng tượng nổi)

Tô Ngọ chịu không nổi, lườm y một cái, nhưng hồ ly vẫn tiếp tục đuổi theo nói với cậu: “Này này, tôi khuyên cậu nên hành động sớm một chút đi! Tốt nhất là có thể sinh một ổ thú con ra luôn, để anh ta không có thời gian, tinh lực tìm tới bất kì người hay yêu tinh nào khác!”

Mặt Tô Ngọ đã nóng bừng lên, hồ ly vẫn không tha cho mà truy hỏi tiếp, “Này cậu có nghe thấy tôi nói không đấy!”

“Nghe thấy rồi!” Tô Ngọ lườm y một cái sắc lẻm.

Hồ ly tự dưng lại bị lườm cảm thấy oan ơi là oan, thầm nhủ: “Tôi chỉ là muốn tốt cho cậu thôi! Lại còn giận tôi nữa chứ!”

Tô Ngọ hoàn toàn không để ý tới y nữa, cuối cùng vẫn là lời khuyên của mèo đen nhỏ đáng tin hơn.

“Hay là cậu trực tiếp cởi sạch, sau đó mọc tai với đuôi ra, nằm trên giường mê hoặc anh ta?” Mèo đen nhỏ liếm móng vuốt nói.

Tô Ngọ nghe vậy cảm thấy hơi ngượng, “Vậy là được rồi hả? Tôi không cần làm thêm gì nữa à?”

“Vậy là được rồi.” Mèo đen nhỏ liếm xong móng vuốt thì liền cuộn mình trong lòng cậu, “Con người như họ chính là không chịu được mấy thứ như thế nhất.”

Trong đầu Tô Ngọ bỗng lóe lên một nghi vấn, cậu tò mò hỏi: “Cậu cũng dụ… cũng từng lộ đuôi với tai ra với anh hai rồi à?”

Cậu hỏi xong câu này, mèo đen nhỏ trong lòng đột nhiên hơi chột dạ, lại thấy mèo đen nhỏ hàm hồ đáp: “Tôi mới không thèm làm vậy với tên ngốc kia! Này, cậu rốt cuộc có muốn nghe lời khuyên của tôi không vậy!”

Tô Ngọ cũng không còn cách nào khác, gật đầu liên tục nói: “Nghe nghe, nhưng tôi chỉ cần nằm trên giường là được rồi á? Thật sự không cần làm thêm gì nữa hả?”

“Ừ đúng rồi, chỉ cần Viêm Phi Ngang là đàn ông, thì tiếp đó không cần cậu phải làm thêm gì nữa.” Mèo đen nhỏ tốn hơi thừa lời đáp lại, có một vài người thực sự chẳng hề giống đàn ông tí nào cả.

Tô Ngọ cái hiểu cái không, mờ mịt gật đầu một cái nói: “Vậy, vậy để tôi thử xem sao.”

“Ừ, thử xem đi.” Mèo đen nhỏ cũng muốn biết kết quả.

Bên kia, Viêm Phi Ngang tuy cũng định nói chuyện rõ ràng với Tô Ngọ nhưng công việc trong Cục 9 lại bắt đầu nhiều lên. Có lẽ là bởi con cháu nhà họ Tạ liên tiếp xảy ra chuyện nên nhóm người vốn cũng không muốn lấy cứng chọi cứng với Cục 9 lại hết lần này tới lần khác trực tiếp mò tới tận cửa.

Đáng tiếc là bởi Tô Ngọ thỉnh thoảng có một hai lần tới trụ sở chỉ dạy các nhân sĩ dị năng cách tu luyện nên những người chủ động tìm tới cửa này đều không hề chiếm được lợi thế, trái lại rất nhiều người còn bị bắt về tìm hiểu ngọn ngành, hơn nữa những người bị Tô Ngọ bí mật mang về căn cứ kia, sau khi Cục 9 trải qua một ít nghiên cứu, cuối cùng cũng phát hiện những người kia có lẽ là đã dùng một thứ chiết xuất từ khoáng sản nhằm cải tạo thể chất người bình thường, những chuyện này gộp lại với nhau, làm cho Cục 9 vốn đã tưởng hết đường xoay xở lại khí thế bừng bừng, bây giờ tới Cục 9, trên mặt ai ai cũng không khỏi mang vẻ mừng vui.

Mà thông qua những chuyện này, cũng có thể gián tiếp chứng minh được, người nhà họ Tạ chính là bàn tay gây tội ác sau lưng nhóm người này, bây giờ cũng chỉ thiếu mỗi tới đại bản doanh bắt những người này về.

Hôm đó Viêm Phi Ngang về nhà hơi muộn một chút, sợ Tô Ngọ đói bụng chờ cơm nên trực tiếp tới nhà hàng mua vài món Tô Ngọ thích về trước. Chọn cho cậu món canh xương cực bổ, còn cả thịt kho tàu mà cậu thích ăn nhất, Viêm Phi Ngang nhìn một đống gói to túi nhỏ, trên mặt lộ một nụ cười, nghĩ một lát, lại mua chút đồ uống về, định để hai người cùng nhau uống.

Khi anh cầm theo bọc túi to về nhà, đã thấy Tô Ngọ về nhà rồi, đang tu luyện ở sân thượng. Viêm Phi Ngang nhướng mày, sóc bay nhỏ sao hôm nay lại chăm chỉ thế nhỉ? Trước đây toàn là khi buồn ngủ lắm rồi mới chịu tu luyện không phải sao?

Tô Ngọ đã tu luyện được một lúc, không đợi Viêm Phi Ngang đi tới cửa sân thượng, thì cậu đã mở mắt ra.

Ánh mắt hai người giao nhau, trong đầu Tô Ngọ lập tức lóe lên cách mèo đen nhỏ đã chỉ cho mình, khuôn mặt nhất thời đỏ lên.

Da mặt cậu rất trắng, lại còn mỏng, vừa mới đỏ liền lập tức trở thành phấn hồng trang điểm lên đôi gò má, nhìn lại càng thêm đẹp, Viêm Phi Ngang vừa liếc mắt đã thấy ngay.

“Sao mặt lại đỏ lên thế? Em không thoải mái à?” Viêm Phi Ngang lo lắng đi tới chạm lên mặt cậu, Tô Ngọ tuy rằng có hùng tâm tráng trí nhưng lại ngại nói với anh mấy chuyện này, nhào vào lòng anh lắc lắc đầu.

Viêm Phi Ngang còn muốn hỏi tiếp, chợt nghe bụng Tô Ngọ ọt ọt hai tiếng, không khỏi ngạc nhiên hỏi: “Em còn chưa ăn gì sao?”

Tô Ngọ đang chui trong lòng anh gật đầu, “Về một cái là em tu luyện ngay, vẫn chưa ăn.”

“Ăn cơm trước đi.” Viêm Phi Ngang thấy cậu có vẻ không sao cả, liền nắm tay cậu ngồi xuống bên bàn ăn.

Một bữa này Tô Ngọ ăn tới miệng bóng nhờn toàn mỡ, Viêm Phi Ngang đứng dậy dọn bàn ăn, Tô Ngọ ngồi tại chỗ nghĩ tới chuyện chút nữa mình cần làm, mặt liền đỏ ửng lên.

Bởi ăn hơi no, Tô Ngọ lo chuyện chút nữa cần làm sẽ xảy ra sự cố, nhanh chóng đứng dậy đi vòng quanh trong phòng, thậm chí còn xa xỉ dùng linh lực giúp tiêu hóa nhanh.

Mấy ngày nay Viêm Phi Ngang bận rộn không có thời gian, hôm nay rảnh rỗi hiếm có, liền một hơi dọn sạch toàn bộ nhà cửa, chỉ là chờ tới khi anh đã làm xong tất cả, mới phát hiện Tô Ngọ đã vào phòng tắm đi tắm rồi.

Hơi nước trong phòng tắm mịt mờ, Tô Ngọ ngâm bồn cố gắng kì cọ cơ thể, trên mặt vẫn đỏ bừng bừng, cũng không biết là do bị hơi nóng hun hay là bởi xấu hổ. Cậu muốn tắm cho bản thân sạch sạch sẽ sẽ, để hai người có thể có được một đêm thật đẹp.

Trong phim nhập môn kia có nói lần đầu làm của hai cậu trai cũng không thuận lợi cho lắm, Tô Ngọ nhớ lại tình tiết trong phim, do dự không biết có nên tự mình làm mềm đi một chút không, nhưng chuyện như vậy tự mình làm thật sự là không tiện, tay cũng không với được tới, cuối cùng cậu đành bất đắc dĩ bỏ qua.

“Tiểu Ngọ, đừng ngâm lâu quá, cẩn thận lại bị choáng.” Viêm Phi Ngang gõ gõ cửa phòng tắm, cơ thể cao lớn lờ mờ qua tấm kính nửa trong suốt, tim Tô Ngọ đập thật nhanh.

“Em biết rồi.”

Viêm Phi Ngang nghe được lời đáp lại của cậu, liền yên lòng ra ngoài.

Tô Ngọ thở phào nhẹ nhõm, chắc chắn toàn thân đã kì cọ thật sạch sẽ rồi mới bò từ trong bồn tắm ra, nghĩ một chút rồi xịt chút nước hoa lên người. —— nước hoa này lần trước cậu đã nhờ anh hai mua cho, anh hai Viêm vốn muốn tặng cậu một bộ nhưng Tô Ngọ cân nhắc tới chuyện muốn tự tay tặng cho Phi Ngang nên cố tình trả bằng tiền của cậu. Chỉ có điều đồ anh hai Viêm dùng đều đắt vô cùng, anh hai Viêm ý nhị chỉ nhận của cậu một chút tiền, chỉ là sóc bay nhỏ ngốc nghếch không biết mà thôi.

Mùi nước hoa rất nhạt nhưng lại cực kì dễ ngửi và tự nhiên, Tô Ngọ lén giơ tay lên ngửi một cái, cuối cùng cũng cảm thấy hài lòng.

Mặc áo tắm tiện lợi vào, Tô Ngọ trộm chạy từ phòng tắm về giường lớn trong phòng ngủ của cậu và Viêm Phi Ngang.

Viêm Phi Ngang thấy cậu về phòng rồi liền vào phòng tắm định dọn dẹp một chút, ai ngờ lại thấy Tô Ngọ mang quần lót vào mà không mặc đến, cười cười, cầm quần lên đi vào phòng ngủ, vừa đi còn vừa nói: “Tiểu Ngọ, quần lót của em…”

Lời của anh bỗng khựng lại.



Ây dô, vì sự hài hòa, chỗ này tỉnh lược ba nghìn chữ, để ý tới lời muốn nói của tác giả nha…



Nhiệt độ trong phòng ngủ vẫn rất cao, trên người hai người đều là mồ hôi, còn cả loại chất lỏng nào đó vẫn đang tỏa ra mùi hương ám chỉ mạnh mẽ.

Tô Ngọ mệt không chịu nổi, đã thiếp đi, Viêm Phi Ngang ôm thật chặt người yêu nhỏ vào trong lòng, thời khắc này anh cảm giác mình chưa từng yêu một ai nhiều tới vậy, yêu tới khắc sâu vào trong tận xương, yêu tới chỉ hy vọng rằng bản thân chính là cả thế giới của người ấy.

Bàn tay lớn chốc chốc lại vuốt ve tấm lưng vẫn còn đẫm mồ hôi của Tô Ngọ, biểu cảm trên mặt của Viêm Phi Ngang luôn không nhiều nhặn, lúc này lại kìm lòng không đặng mà lộ ra nụ cười hạnh phúc.

Có điều hai người đều phải tẩy rửa thêm một lần nữa, Viêm Phi Ngang bế thẳng Tô Ngọ lên đứng dậy, bế cậu vào phòng tắm.

Tô Ngọ chỉ là mệt quá nên mới chợp mắt một chút, được Viêm Phi Ngang thả vào làn nước ấm vừa phải, rất nhanh đã tỉnh lại, phát hiện mình được Phi Ngang ôm trọn vào trong lòng, còn đang giúp cậu tẩy rửa cơ thể nữa.

Lại một lần nữa nhìn thấy gò má dịu dàng của Phi Ngang, trong đầu không kìm được mà nhớ lại bộ dáng đầy mặt anh đều là mồ hôi nóng đang ở trên người mình…, Tô Ngọ muộn màng lại bắt đầu ngượng ngùng lần nữa, cúi đầu như một con chim cút nhỏ, trên khuôn mặt nhỏ nhắn toàn bộ đều là vẻ thẹn thùng.

Cậu cuối cùng cũng giao phối được với Phi Ngang mà cậu thích nhất rồi!

Nghĩ tới chuyện này, mặt Tô Ngọ đỏ tới sắp chảy máu, làm sao bây giờ, cậu cũng không dám nhìn mặt Phi Ngang nữa!

Viêm Phi Ngang thấy cậu tỉnh dậy rồi lại cúi đầu, sao có thể không hiểu cậu đang thẹn thùng cái gì, cười một tiếng, hôn một cái lên đầu cậu, đùa cậu: “Sao rồi, giờ cũng biết xấu hổ rồi hửm?” Yêu tinh nhỏ lớn mật dám mê hoặc anh lúc nãy đâu rồi?

Đôi mắt to của Tô Ngọ đảo tới đảo lui, cuối cùng xoay người vùi vào ngực anh, quyết định làm một con chim cút từ đầu tới đuôi.

Viêm Phi Ngang không nỡ trêu cậu nữa, dịu dàng tắm sạch cho cậu, còn cẩn thận kiểm tra cái nơi anh cứ ngỡ rằng đã bị sử dụng quá độ kia, lại phát hiện thể chất của yêu tinh đúng là cực tốt, mới một lúc đã hồi phục lại rồi, hoàn toàn không thể thấy được dấu vết vừa bị sử dụng.

Có điều để yên tâm, anh vẫn cắm ngón tay vào trong, kiểm tra cho cậu xem bên trong có bị thương hay không.

Sóc bay nhỏ trong lòng anh nhất thời cứng đờ cả người, mắt to vừa thăm dò vừa trông chờ nhìn anh, lại, lại làm lần nữa à?

Viêm Phi Ngang ngẩn ra, hôn lên trán cậu một cái, cười giải thích: “Kiểm tra cho em một chút thôi, thả lỏng.”

Tô Ngọ hiểu ra là mình lại hiểu lầm rồi, khuôn mặt đỏ bừng lên, lại một lần nữa chúi đầu vào ngực anh.

Cẩn thận kiểm tra, sau khi đã chắc chắn là không để lại bất kì vết thương nào rồi, Viêm Phi Ngang cũng không khỏi hoài nghi bản thân từ trước tới nay có phải đã quá lo lắng và cả nghĩ về thiên phú dị bẩm của người yêu nhỏ hay không?

Lắc lắc đầu, ném mấy ý nghĩ thượng vàng hạ cám ra sau đầu, về phòng thay toàn bộ đồ trên giường bằng đồ mới, rồi mới trở về phòng tắm bế người về phòng.

“Ngủ đi.” Viêm Phi Ngang ôm chặt cậu, hai người nằm bên nhau, bàn tay to của anh còn dịu dàng vỗ nhẹ lưng Tô Ngọ.

Tô Ngọ đã buồn ngủ không chịu nổi, lúc đó cậu mơ mơ hồ hồ nghĩ, Phi Ngang hình như còn dịu dàng hơn cả trước đây, quả nhiên quyết định của cậu là đúng.Hôm sau khi trời vừa sáng.

Vốn Viêm Phi Ngang phải dậy sớm tới trụ sở, nhưng bởi một đêm xuân tối hôm qua, anh thực sự không làm được chuyện mới sáng ngày ra đã ném người yêu nhỏ bé sang một bên, vì vậy anh thẳng thắn xin Cố Tinh Hà nghỉ.

“Lí do?” Cố Tinh Hà không hiểu, đang tốt lành, bỗng xin nghỉ, không muốn đi làm nữa hay sao?

“Có chút chuyện.” Viêm Phi Ngang trấn định tự nhiên nói qua loa.

Cố Tinh Hà mờ mịt, có điều Viêm Phi Ngang luôn làm cho mọi người cảm thấy rất đáng tin cậy, hắn cũng không nghĩ nhiều, phê duyệt luôn cho anh. Viêm Phi Ngang lại lo hôm nay Tô Ngọ sẽ khó chịu, cũng gọi điện thoại xin cho cậu nghỉ học một ngày.

Tô Ngọ vừa mới dậy, thấy Viêm Phi Ngang còn chưa đi, quả nhiên rất hưng phấn, có điều toàn thân cậu đều nhức mỏi, cũng không muốn rời giường.

“Không thoải mái?” Viêm Phi Ngang nghe nói có rất nhiều tiểu thụ sau lần đầu, hôm sau sẽ bị bệnh, không khỏi vô cùng lo lắng.

“Cơ thể hơi khó chịu.” Tô Ngọ lười biếng nằm nhoài trong lòng anh làm nũng.

Viêm Phi Ngang tìm nhiệt kế đo cho cậu, đúng là cậu đã hơi sốt, có lẽ là bởi cơ thể mệt nhọc quá độ nên mới vậy, “Khó chịu lắm không? Hay là em dùng linh lực làm giảm bớt một chút?”

Thực ra cũng không khó chịu lắm, hơn nữa Tô Ngọ hiếm có lúc mới không thoải mái được một lần, căn bản cũng không muốn chui ra khỏi lòng anh, vô cùng dứt khoát lắc đầu.

Viêm Phi Ngang không còn cách nào với cậu, liền vắt khăn ấm đắp lên nơi đau nhức trên người cậu, đồng thời còn xoa bóp bắp thịt cứng đờ cho cậu.

Hai người nằm lì trên giường tới tận trưa mới rời giường.

“Trưa ăn trong nhà hay là ăn ở ngoài?”

Tiểu Tô Ngọ hôm nay cứ như một tên không xương vậy, vẫn cứ dính lên người anh, trong lòng Viêm Phi Ngang bất đắc dĩ, lại ngọt ngào cực kì, vừa cầm quần áo mặc lên người cậu, vừa mỉm cười hỏi.

“Muốn ăn ở nhà, nhưng mà không muốn anh đi nấu đâu.” Tô Ngọ chu đôi môi hồng hồng lên, vô cùng ngang ngược nói.

“Được, để anh gọi thức ăn bên ngoài mang đến.” Viêm Phi Ngang nhéo nhéo cái mũi cậu, cầm điện thoại lên cùng cậu chọn món, “Nhưng mà hôm nay em phải ăn thanh đạm một chút.”

“Vì sao?” Tô Ngọ trừng mắt nhìn hỏi.

“… Không vì sao cả.”

“Vậy cũng được.” Tô Ngọ quyết định bao dung hành vi không nói rõ ràng này của Phi Ngang.

Khi dính lấy nhau bao giờ thời gian cũng trôi nhanh hơn, một ngày chớp mắt một cái đã qua. Viêm Phi Ngang thấy Tô Ngọ vẫn còn bám dính trong lòng mình, không chịu đứng dậy, cũng không chịu cho anh ra ngoài nấu cơm, không thể làm gì hơn là đành nói: “Thôi, tối nay ra ngoài ăn đi, gần đây có một nhà hàng không tệ.”

“Vậy cũng được.”

Tới nhà hàng ăn bữa tối tình nhân, đến lúc đi ngủ, Tô Ngọ đã có thể nhảy nhót tưng bừng trở lại bình thường, cậu ngồi trên giường hết sức mong chờ nhìn Viêm Phi Ngang.

“Hôm nay không được.” Viêm Phi Ngang lắc đầu từ chối hành vi lại muốn cầu giao phối thêm lần nữa của cậu, tuy rằng anh phải nhịn cũng rất cực khổ.

“Tại sao?!” Tô Ngọ bất mãn hỏi, lần này không thể nào bao dung cho Phi Ngang được nữa!

“Chuyện thế này không thể làm quá nhiều, hơn nữa tuổi của em cũng không lớn, làm thường xuyên không tốt cho cơ thể.” Tuy rằng xem tình huống từ hôm qua tới hôm nay, cơ thể Tô Ngọ có vẻ không hề bị thương gì nhưng chuyện bị thương này không chỉ ở trên mặt cơ thể, mà còn có thể liên quan tới tâm lý và một vài thói quen, thế nên Viêm Phi Ngang không định dung túng cho cậu trên phương diện này.

Mới đầu sóc bay nhỏ cực kì thất vọng, nhưng cậu cũng biết Viêm Phi Ngang cũng chỉ là muốn tốt cho cậu, thế nên dù hơi hụt hẫng một xíu nhưng cậu cũng không nói thêm gì nữa.

Cuối cùng cũng không còn là đồng nam nhỏ nữa, trong lòng Tô Ngọ cực kì đắc ý, ngày hôm sau liền chạy tới trước mặt hồ ly và mèo đen nhỏ mà đắc ý.

“Có gì đáng để đắc ý chứ, chỉ cần tôi muốn, sẽ có cả một đống người muốn giao phối với tôi nhé!” Hồ ly trước giờ không để ý tới những việc này lắm, dù sao cũng là “nhóc con choai choai” không hiểu chuyện, đồng bọn cùng mình lớn lên cũng không khác mình là bao, đương nhiên cũng không có cảm giác gì, bây giờ đột nhiên phát hiện đồng bọn không ngờ đã thử thứ mà mình chưa từng thử, lập tức cảm thấy nụ cười đắc ý của Tô Ngọ kia thật là chói mắt.

“Nhưng tôi chỉ giao phối với Phi Ngang tôi thích nhất thôi! Cậu thì ngay cả người mình thích cũng chẳng có nhé.” Tô Ngọ khoe khoang.

Hồ ly lặng lẽ nghiến răng nghiến lợi, “Đáng ghét.”

Ngay cả hồ ly còn biết ghen tị, mèo đen nhỏ đã có người mình thích lại càng ghen tị hơn, hơn nữa cách đó của Tô Ngọ còn là học được từ chỗ y, đây là chuyện làm cho y không thể nào chịu nổi, đầy mặt âm trầm, định khi về sẽ trừng phạt tên người hầu không nghe lời kia!

Hồ ly không muốn nói chuyện với Tô Ngọ khoe khoang ngất trời này nữa, vì vậy cưỡng ép nói sang chuyện khác: “Đúng rồi, mai tôi sẽ tới ngoại ô thành phố điện ảnh, quản lý nói tôi mới debut, không có tiếng tăm địa vị gì, tốt nhất là nên ở lại đó luôn, lúc nào cũng đợi ở đoàn phim, để lại ấn tượng tốt cho đạo diễn, hai người có muốn tới chơi không?”

Tô Ngọ hơi do dự, cậu mới làm được đến bước cuối cùng với Phi Ngang, đang lúc dính nhau như sam, nhưng hồ ly cũng là bạn tốt của cậu… Aiz! Thật đúng là khó quyết định!

Ngoài ý muốn, mèo đen nhỏ luôn không nhiệt tình với mấy chuyện như vậy lại nói: “Tôi muốn đi.”

Hai người đều kinh ngạc nhìn về phía y, mèo đen nhỏ thì càng nghĩ lại càng cảm thấy cách này không tệ, vì vậy lại cường điệu nói: “Tôi hóa thành người đi.”

Tô Ngọ ngạc nhiên nhìn y, “Nhưng anh hai có đồng ý không? Anh hai hẳn là không có thời gian đi cùng cậu?”

“Tôi làm gì đâu cần anh ta đồng ý chứ?! Tôi mới không cần anh ta đi cùng!” Vừa nhắc tới người hầu cho ăn, mèo đen nhỏ phẫn nộ tới xù lông, làm cho Tô Ngọ và hồ ly đều không dám nói gì.

Nếu mèo đen nhỏ đã muốn đi, Tô Ngọ sẽ không tiện từ chối nữa, không thể làm gì hơn là đành đồng ý đi cùng mèo đen nhỏ tới tham ban hồ ly.

Gần đây khí trời càng lúc càng lạnh, ngoài quần áo lần trước đi mua cùng Viêm Phi Ngang ra thì Khang Văn Thanh vẫn chuẩn bị quần áo mùa đông cho mọi người trong nhà như thường lệ, vì vậy Tô Ngọ liền được mua cho cả đống quần áo, tất cả đều có chất lượng tốt, kiểu dáng đẹp, quan trọng nhất là quần áo vô cùng vô cùng đắt tiền, hai bên trong nhà đều chuẩn bị cho cậu.

Khi Khang Văn Thanh tới ngôi nhà nhỏ này của họ đưa quần áo đến cho họ, liền theo thói quen giúp họ dọn nhà một chút, dù sao Tô Ngọ mười ngón tay không dính nước xuân, Viêm Phi Ngang thì có lúc bận đi làm, bà giúp dọn dẹp một chút cũng không thành vấn đề.

Ai ngờ khi bà mở tủ đầu giường trong phòng ngủ của hai người ra, lại phát hiện bên trong có vài hộp giấy ăn và gel bôi trơn…

Khang Văn Thanh: “…”

Vốn nghĩ tới chuyện Tô Ngọ hãy còn nhỏ tuổi, Khang Văn Thanh từng dặn con trai không được làm này nọ với Tô Ngọ quá sớm, trước đây khi đến bà không hề phát hiện mấy thứ này, xem ra, hai đứa… cũng mới gần đây.

Cho dù trong lòng có trách con trai nóng ruột nhưng nghĩ một chút, gần đây Tô Ngọ cao hơn trước không ít, hai đứa có thể ổn định sớm một chút cũng tốt, nghĩ vậy, trong lòng bà liền vui vẻ, còn xuống dưới tầng tới chợ thức ăn mua thật nhiều trứng gà và cả các món ăn bồi bổ sức khỏe.

Thế là hôm nay khi hai người từ trường học và cơ quan về nhà, liền nhìn thấy trên bàn ăn nhà mình có một đĩa bày đầy trứng gà đỏ.

Tô Ngọ không hiểu gì cả, vui vẻ chạy tới cầm trứng gà muốn Viêm Phi Ngang bóc giúp mình —— tay Phi Ngang rất khéo, từ trước tới giờ bóc trứng gà xong trứng luôn bóng láng, nhẵn nhụi, không giống cậu, không cần biết bóc thế nào, trên trứng gà trắng tinh luôn sứt sứt sẹo sẹo, trừ phi trực tiếp dùng tới linh lực…

Nhìn mẹ mình hưng phấn kéo vợ mình nói chuyện, Viêm Phi Ngang đang bóc trứng gà lại có tâm tình rất phức tạp… thôi, hai người họ vui là được rồi.

Ăn nhiều trứng gà quá cũng không tốt, vì vậy cả một đĩa trứng gà đỏ kia, ngày hôm sau đều bị Tô Ngọ mang theo tới tham ban đoàn phim của hồ ly.

Hồ ly và mèo đen nhỏ đều từng nghe nói tới ý nghĩa của trứng gà đỏ, cả hai đều cảm thấy Tô Ngọ đang đổi sang một cách khác để khoe khoang chuyện mình đã phá thân, trong lòng đố kị sâu sắc, còn nhanh chóng cầm trứng gà đỏ đi phát hết cho mọi người, một quả cũng không để lại cho cậu. Tô Ngọ vô tội oan uổng cực kì phiền muộn!

Bộ phim hồ ly đóng này là một bộ phim cổ trang, trong phim y diễn một nhân sĩ hắc ám thần bí, nhân vật này đúng là quá phù hợp với hình tượng trong dương cương lại mang theo chút yêu mị của hồ ly, đặc biệt là khi cặp mắt hơi dài kia híp lại, ngay lập tức có thể làm cho người ta hiểu rõ tà khí là như thế nào.

“Có khó diễn không?” Tô Ngọ chỉ từng đóng mỗi một vai “cao nhân”, chỉ mỗi vậy thôi mà cậu đã thấy khó quá rồi, phải diễn nhân vật bại hoại như vậy, cậu thật không dám tưởng tượng!

“Không hề, chơi rất vui.” Đất diễn của hồ ly thực ra không nhiều, dù sao nếu đất diễn của người xấu trong một bộ phim quá nhiều thì sẽ khó được duyệt, nhân vật như của y đây, chỉ xuất hiện như để vẽ thêm mắt cho rồng mà thôi.

Mèo đen nhỏ cũng cảm thấy có chút hứng thú, tới gần xem lời thoại trong kịch bản của y.

Tướng mạo của ba người đều là đỉnh của đỉnh, hơn nữa mỗi người đều có vẻ đặc sắc của riêng mình, Tô Ngọ tinh xảo hồn nhiên, hồ ly vừa quyến rũ vừa đẹp trai, mèo đen nhỏ chính là người có khuôn mặt vừa mới nhìn đã có thể khơi dậy dục vọng của đàn ông, người trong đoàn phim rất nhanh đã để ý tới họ.

Đúng lúc nhà đầu tư cũng để ý tới họ, có người thích nam sắc, nhất thời mấy người này kích động như nhìn thấy người trời, trong lòng nhịn không được mà lộn tùng phèo hết cả lên, chẳng qua những người này đều lấy thân phận của mình ra làm điều hãnh diện, chỉ dặn trợ lý đi theo tới, phát cho ba người mỗi người một thẻ mở cửa phòng khách sạn.

Tô Ngọ và mèo đen nhỏ đều cho rằng đây là kiểu phát tờ rơi quảng cáo giống trên đường, Tô Ngọ vô cùng lễ phép từ chối: “Cảm ơn nhưng tôi không cần, còn nữa, đoàn phim không cho tự tiện phát tờ rơi đâu nhé.”

Trợ lý: “…”

Mèo đen nhỏ cũng từ chối, chỉ có hồ ly từng nghe quản lý đề cập tới mấy chuyện như vậy, y vừa liếc mắt nhìn chữ trên thẻ mở cửa phòng liền hiểu rõ đang có chuyện gì xảy ra, khóe mắt không nhịn được mà giật giật lên, đương nhiên là y cũng từ chối rồi.

Trợ lý còn cho là họ không biết người đã phái gã tới là ai, có phần khinh bỉ liếc mắt nhìn ba người một cái, “Mấy người chắc là không biết ông chủ của tôi là ai đâu nhỉ?!” Mấy yêu tinh không biết trời cao đất rộng còn dám từ chối cơ đấy.

Mèo đen nhỏ không thèm để ý tới gã, hồ ly cũng lườm một cái, chỉ có Tô Ngọ ngây thơ hỏi: “Ông chủ của anh là ai vậy?” Cậu còn đang nghĩ, không biết có quen anh hai Viêm với Tiêu đại ca không.

“Ông chủ tôi chính là bên đầu tư cho bộ phim này, chỉ cần buổi tối mấy người hầu hạ người cho tốt, thì vị trí nam chính của phim này cũng không là gì cả.” Trợ lý ngạo nghễ nói.

Tô Ngọ mờ mịt nhìn gã, cậu cũng đâu phải diễn viên, càng không phải là phục vụ, sao lại phải đi hầu hạ người khác?

Hồ ly không nhịn nổi nữa, trực tiếp đuổi người đi: “Chúng tôi không cần, cảm ơn, đi thôi.”

Trợ lý mắt cao hơn đầu giẫm phải đinh nhọn, nhất thời tức muốn chết, âm thầm ghi nhớ tướng mạo của ba người, định khi về sẽ tra xét thân phận của họ một chút, để họ biết thế nào gọi là lợi hại!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.