Nhật Ký Sau Khi Kết Hôn Của Chuột Manh

Chương 80: Chương 80




Có lẽ là do dựa núi cạnh sông nên không khí trong resort thực sự tốt hơn nhiều ở thủ đô.

Đoàn phim hôm nay vẫn còn đang dựng cảnh, chưa chính thức khởi động máy, hồ ly nhàn rỗi không có việc gì làm, muốn thuê thuyền của resort, nhất quyết kéo Tô Ngọ và Tần Hư Lăng đi bơi hồ.

Đang mùa đông lạnh giá lại đi bơi hồ, nghe thật sự rất có bệnh, Tô Ngọ không muốn đi lắm, mèo nhỏ lại càng cực kì sợ nước, đầu lắc sắp thành cái trống bỏi, kiên quyết từ chối lên thuyền, Tần Hư Lăng Tần đổng cũng sợ trong lòng, nhưng không từ chối được lời mời của mỹ nhân, hắn đương nhiên phải liều mình bầu bạn với quân tử!

“Nhanh lên một chút, đừng phiền vậy chứ sóc bay nhỏ, là đàn ông thì đi chơi một chút thôi.” Hồ ly đưa ngón tay chọt chọt vai Tô Ngọ, trông cực kì đáng đánh.

Tô Ngọ cảm thấy y thật là đáng ghét, chẳng qua để chứng minh mình cũng là một người đàn ông chân chính, cuối cùng cậu vẫn mạnh miệng đồng ý, chỉ có mèo đen nhỏ là kiên trì đợi một mình trên bờ——y thật sự không phải là đàn ông, y là mèo đực.

Trong hồ còn chưa đến mức băng nứt tứ tung nhưng mùa đông lạnh khắc nghiệt, ngồi trên một chiếc thuyền nhỏ lắc lư giữa mặt nước bốc lên từng luồng hơi lạnh, chỉ mới nhìn thôi đã thấy run cả chân rồi có được không.

Tô Ngọ run lên, chậm rãi ngồi xuống thuyền, đương nhiên tay cậu vẫn bám thật chắc mép thuyền. Bên cạnh là Tần Hư Lăng sắc mặt cũng trắng bệch, làm cho Tô Ngọ cảm thấy được an ủi chính là Tần tổng thoạt nhìn còn sợ hãi hơn cả cậu.

Hồ ly từ nhỏ gan đã cực kì lớn, lên núi xuống biển, trộm gà bắt chó, chỗ nào y cũng dám đi cả, bằng không y đã không thể trở thành thằng nhóc đáng ghét mà tất cả các yêu tinh đỉnh núi lân cận đều ghét, hoàn toàn không giống bé ngoan Tô Ngọ, y đứng nơi đầu thuyền cười khoe hai hàm răng trắng tinh ra với hai người, hoàn toàn không sợ sệt tí nào, hai tay còn nắm lấy mái chèo, “Tôi chèo thuyền cho.”

Thuyền thuê chính là loại thuyền mỏng như lá trúc, y còn muốn tự mình chèo thuyền, y chờ hai người ngồi lên thuyền xong, một mình y chèo thuyền, còn không nhịn được mà hát khúc ca núi rừng do y tự nghĩ ra.

Tần Hư Lăng cũng coi như là một tên người cao chân dài, lúc này đang ôm chân ngồi ở đuôi thuyền, thoạt nhìn trông cực tội nghiệp, hắn đưa cùi chỏ huých Tô Ngọ cũng đang tội tội nghiệp nghiệp ngồi cạnh, khuôn mặt trắng bệch nghiêm túc hỏi: “Cậu ấy đang hát cái gì vậy?”

Tô Ngọ vừa bị hắn hỏi liền đỏ mặt, nói vòng vo không biết giải thích thế nào với hắn. Người khác có thể không biết, Tô Ngọ còn không biết chắc? Bài hát này của hồ ly cải biên dựa trên bài hát tình ca nổi tiếng trong dân gian yêu tinh họ, lời ca đều là tuấn tình lang a, tiểu muội muội tối nay đến động phủ của ta a các thứ, lời hát vừa lớn mật vừa ấu trĩ, nghe cực kì khiêu khích.

Tần tổng hỏi xong câu này cũng không dám lên tiếng nữa, thuyền nhỏ chèo trong hồ, bốn phía đều là nước lạnh, hơn nữa thân thuyền nhỏ nhìn cực kì cũ kĩ, tựa như chỉ một giây sau cũng có thể vỡ nát ra được, nghĩ thế nào cũng rất dọa người, đâu còn tâm tình gì mở miệng tâm sự chứ.

Tô Ngọ lúc này lại không sợ chút nào, cậu ôm chân bất mãn trừng hồ ly, oán giận nói: “Nơi này chơi chẳng vui tí nào cả, sao cứ nhất định phải mang chúng tôi đến xem chứ.”

“Thì tôi muốn xem hai người chơi thôi.” Hồ ly cười hì hì với cậu, tựa như lại trở về những ngày bướng bỉnh xưa kia.

Tô Ngọ cảm thấy thật tức giận nhưng cậu không thể trợn trắng mắt phá hoại hình tượng được, phải giữ vững hình tượng bé ngoan.

“Nhìn kìa, trong hồ này có cá.” Hồ ly trêu cậu xong thì chỉ chỉ xuống dưới mặt nước dưới thuyền.

Nước lạnh trong suốt, phía dưới quả nhiên có từng bầy cá bơi qua bơi lại, hồ ly bỗng đưa ngón tay gõ rung thân thuyền một cái, dưới ngón tay cái của y, một đám cá nhất thời như bị giật mình, vội bơi tản đi sạch sành sanh như ong vỡ tổ.

Hồ ly cứ như thằng nhóc đáng ghét đã gây chuyện thành công, một mình y trên thuyền cười đến không ngậm miệng vào nổi, cười đến nỗi ngay cả thuyền cũng rung lên theo.

Tần Hư Lăng cũng cảm thấy rất thú vị, không còn sợ như lúc mới đầu nữa.

Băng lạnh trên mặt hồ bốc hơi phiêu đãng, hồ ly cũng không chèo thuyền nữa, tùy tiện để con thuyền tự mình bồng bềnh trên mặt nước.

“Ai, mèo đen nhỏ không đi thật đáng tiếc, bắt cho cậu ta con cá vậy.” Hồ ly cũng không sợ lạnh, thò tay xuống nước khuấy khuấy.

“Cậu định xuống nước đấy à? Đừng đi, trời này lạnh lắm, sẽ bị cảm mất.” Tần Hư Lăng mới nhìn đã thấy lạnh thấu xương, trời lạnh như vậy mà dám xuống nước thì chỉ có tên thần kinh thôi.

Hồ ly hơi nghiêng người, quay đầu trừng mắt nhìn hắn, “Ai bảo tôi cứ phải đi xuống nước mới được chứ, bổn đại gia bắt cá không cần xuống nước nhé.”

“Vậy cậu bắt cá làm sao?” Tần Hư Lăng hơi hiếu kì một chút.

“Nhìn này.” Hồ ly liếc mắt đưa tình với hắn, ngón tay dưới mặt nước hơi cong cong lên, từng chút linh lực như mang theo cả nhiệt độ từ đầu ngón tay y tản ra, cá trong hồ đều chưa mở linh thức, nhưng cũng bị linh lực dụ dỗ theo bản năng.

Tần Hư Lăng bị cái liếc mắt kia của y làm cho không bình tĩnh nổi, bỗng nghe thấy một âm thanh rầm một cái vang lên nơi mặt nước, một con cá dài bằng cả cánh tay cứ thế bị hồ ly dùng sức quăng lên trên thuyền.

Cá lớn, sức lực cũng cực kì mạnh, quẫy làm cho thuyền chòng chành trên mặt nước, thoạt nhìn vô cùng hung mãnh.

Tô Ngọ nhanh nhẹn cúi người xuống đè con cá kia lại, vừa ứa nước miếng vừa nói: “Con cá này thật mập lại mềm, chút nữa để Phi Ngang nấu canh cá ăn.”

“Lại làm thêm ít cá nướng cũng ngon, thật nhớ cá nướng anh tư làm, tôi tự làm xong bê ra nếm thực sự không nuốt nổi.” Hồ ly cũng chảy nước dãi, chỉ lo con cá kia lại nhảy xuống dưới nước lần nữa, định lấy dây trói nó lại.

Tần Hư Lăng cả kinh tới nỗi miệng há to đến nỗi có thể nhét một quả trứng gà vừa vào trong, trong lòng điên cuồng lặp đi lặp lại câu, trời ơi làm vậy mà cũng được hả???

Có ba con yêu tinh ăn nhiều ở đây, một con cá chắc chắn là không đủ, vì vậy hồ ly giở trò cũ lại bắt thêm được hai con—— tuy rằng y không thích người trong đoàn phim lắm, nhưng quản lý của y từng nói: Làm người phải hiểu lễ nghi, đ.c.m lễ nghi.

Ba con cá béo bị hai tay hồ ly đè xuống thuyền, cười tươi chỉ thấy răng không thấy mắt đâu, người khác nhìn thấy trông mà thèm vô cùng, nhưng thấy họ mùa này lại đi bơi hồ… hay là thôi đi.

Hồ ly để lại một con to nhất cho mấy người bên mình ăn, còn lại hai con, bất đắc dĩ đưa cho đoàn phim, chính là như vậy đấy, đoàn phim tối đó liền nấu canh cá ăn, còn chép miệng nói nghĩ gì mà chỉ cho cả một đống nhiều người như vậy ăn có hai con cá chứ.

Tô Ngọ tức muốn chết, “Mấy người này tại sao lại vô lý như vậy chứ!” Rõ ràng cá là do họ bắt về mà!

“Hồ ly, lần sau đừng chia cá cho họ nữa.” Mèo đen nhỏ sống chỉ để ăn cá lãnh khốc nói.

“Ừ, nghe lời hai người.” Hồ ly nhét xương cá vào miệng, hưởng thụ nhai nhai.

Tần Hư Lăng ngồi bên cạnh nhìn mà đau cả họng, một lúc sau hắn mới hỏi: “Cậu không sợ bị hóc xương cá sao?”

Hồ ly quay đầu nở nụ cười với hắn, lộ ra răng nanh trắng như tuyết, “Răng của tôi có thể cắn nát tất cả các loại xương.”

Tần Hư Lăng sửng sốt một chút, không hiểu sao lại hơi rùng mình.

Bởi Tô Ngọ bây giờ một miệng mà sáu phần ăn, thế nên hồ ly bảo Viêm Phi Ngang phần cho Tô Ngọ nhiều thêm một bát, nhỡ nửa đêm đói còn có cái nhét vào bụng, dù là canh cá hay là đầu cá, dinh dưỡng đều rất đầy đủ, y còn để lại hai cái mắt cá cho Tô Ngọ, làm bộ dáng như người già trong tộc nói lời thấm thía với cậu: “Ăn cái này tốt cho mắt, bé ngoan.”

“Tôi mới không thèm ăn!” Tô Ngọ ghét nhất là ăn mắt cá, đầy mặt ghét bỏ.

“Đứa nhỏ này sao có thể kén ăn như vậy chứ!” Hồ ly nghiêm mặt cốc đầu cậu.

“Cậu đi ra ngay, đáng ghét chết tôi rồi.” Tô Ngọ trở tay kéo tay y ra.

Viêm Phi Ngang cực kì tận trách nhặt xương cá ra cho Tô Ngọ, hàm răng nhỏ xinh của Tô Ngọ kia không sánh được với răng của hồ ly, ăn cá vẫn có thể bị hóc xương như thường, mèo đen nhỏ thì một mực không quan tâm, được ăn cá là tốt rồi. Tần Hư Lăng ngồi chung một bàn nhìn họ ăn nhiệt tình vui vẻ, trong lòng cũng có chút hâm mộ.



Hôm sau đoàn phim chính thức khởi động máy. Dù đã sắp đến cuối năm âm lịch nhưng đúng lúc trong phim cũng có rất nhiều cảnh quay mùa đông cây cỏ khô héo, lúc này quay phim lại rất thành ra rất thích hợp.

Hồ ly không còn thời gian rảnh rỗi với họ, cả ngày y đều ngâm mình trong đoàn phim, Tần Hư Lăng thì cố tình đến chỉ đạo cho y nên cũng vội vàng đi theo y.

Sáng sớm Viêm Phi Ngang đã tới căn cứ, căn cứ bên kia, cuối năm có tiến hành sát hạch, mỗi một nhân sĩ dị năng đều phải kiểm tra một lần nữa để đánh giá đẳng cấp, Viêm Phi Ngang bây giờ đã có thể tu luyện, nhưng người biết chuyện này không nhiều, thế nên anh vẫn chưa tham gia, mà chỉ đến để quản lý thay Cố Tinh Hà cũng muốn tham gia sát hạch.

Tô Ngọ theo sau lưng anh đi ra chỗ đỗ xe ngoài resort, Viêm Phi Ngang quay đầu lại, thấy cậu tha thiết trông mong nhìn mình, cười với cậu, lại nhéo mũi cậu một cái, “Sao vậy?”

“Không có gì.” Tô Ngọ lắc đầu, cười ngọt ngào với anh, “Tối về sớm chút, em ở đây đợi anh.”

“Biết rồi.” Viêm Phi Ngang cúi đầu hôn cậu một cái, lại đưa tay nắm lấy tay cậu, “Về đi, bên ngoài rất lạnh, đừng để bị cóng.”

“Ừm, Phi Ngang tối gặp lại, đi đường cẩn thận.” Tô Ngọ vẫy tay với anh.

Viêm Phi Ngang lái xe đi thật xa rồi, vẫn có thể nhìn thấy cậu còn đang đứng tại chỗ nhìn theo mình qua gương chiếu hậu.

Âu yếm tiễn Phi Ngang đi làm xong, Tô Ngọ mới chậm rãi quay lại. Chỉ là cậu vừa mới đến bên cửa lại nghe thấy hình như có tiếng người đang cãi nhau, chỉ là một giọng trong đó tương đối kích động, một giọng còn lại thì thấp hơn rất nhiều.

“Mẹ bất công với con tới vậy ư? Lẽ nào con không phải là con trai của mẹ? Để anh ta cắt cho con một chút thì đã sao, thịt trên người anh ta lúc đó chẳng phải là mẹ cho đấy à?” Giọng nói tương đối kịch liệt này là giọng của một người đàn ông trẻ, nhưng tuy rằng ngữ khí của anh ta tương đối ác liệt, thực ra giọng nói lại nhẹ bẫng, nói một câu lại phải thở dốc hai cái, tựa như chỉ một giây sau là đã tắt thở.

Tô Ngọ do dự một chút, vẫn tiếp tục nghe, tuy rằng như vậy cũng không được tốt lắm.

“Nhưng nó đã không muốn thì mẹ có thể làm được gì chứ? Chẳng lẽ bảo mẹ xông lên cướp hay sao?” Giọng nói còn lại là giọng nữ, so với giọng nói phẫn nộ vừa rồi thì giọng này đã cố gắng đè thấp đi rất nhiều, nhưng vẫn mang theo một chút buồn bực.

Tô Ngọ còn muốn nghe tiếp nhưng lúc này đột nhiên có xe lái vào bãi đỗ, Tô Ngọ sợ bị người khác bắt gặp sẽ lúng túng nên liền nhanh chân đi vào, cuối cùng cũng không nhìn thấy được bộ dáng của hai người kia là như thế nào.

Về lại resort, mèo đen nhỏ nhảy vào lòng cậu, nói: “Họ diễn rất thú vị, chúng ta cùng đi xem đi.”

“Được thôi.” Tô Ngọ cười híp mắt xoa xoa đầu y.

Bộ phim này của hồ ly là phim thể loại tranh đấu tàn khốc trong gia tộc, còn có chuyện dính líu tới nhau của thế hệ trước năm xưa, thế nên bối cảnh vừa hoa lệ lại có phần cực kì thanh nhã, chọn resort nghỉ dưỡng này làm nền cũng rất thích hợp.

Tô Ngọ ôm mèo đen nhỏ ngồi bên cạnh xem say sưa.

Bởi nam nữ chính đều là minh tinh tương đối hot, nhân duyên trong giới cũng cực kì tốt, vì vậy xế chiều ngày khởi động máy hôm đó đã có người tới đây tham ban.

Cũng thật trùng hợp, người đầu tiên tới tham ban Tô Ngọ cũng quen, chính là Tống Quân Thành, sau đó người thứ hai theo đó tới tham ban, mèo đen nhỏ lại quen.

Đâu chỉ là quen, đối với mèo đen nhỏ bệ hạ mà nói, y hận không thể gọi thẳng người tới lôi cậu ta xuống chém đầu!

Chỉ cái tên đáng chết này lại dám cướp con sen với y à!!!

Tô Ngọ cũng ngạc nhiên, cậu vuốt vuốt bộ lông xù lên vì tức giận của mèo đen nhỏ, ngẩng đầu nhìn cái người mà mèo đen nhỏ chỉ kia.

Chỉ liếc mắt một cái, theo phản xạ Tô Ngọ đã cảm thấy không thích người này. Cũng không phải là do đối phương trông xấu xí, mà nói thế nào nhỉ, một đứa nhỏ ngoan ngoãn lại thành thật như cậu, theo phản xạ sẽ không thích ở chung với mấy người tính tình cay nghiệt, thích tính kế, lại thêm cái người mà mèo đen nhỏ chán ghét này tướng mạo vẫn tương đối ưa nhìn, còn có tiền, quần áo mặc vào cũng rất tươm tất đẹp đẽ, nhưng giữa đôi mày người kia ẩn giấu đầy sự cay nghiệt và tính kế, dù có trát thêm cả đống phấn lên nữa thì cũng không giấu nổi.

Tần Hư Lăng khi nhìn thấy cậu trai trẻ tuổi kia cũng cau mày lại, hình như có quen biết cậu ta.

Tuy không muốn ở chung với người như thế, nhưng Tô Ngọ đau lòng thay mèo đen nhỏ, vì vậy cậu liền hỏi thăm hắn một chút.

“Aiz, nó là một thằng em họ của tôi, tên Tần Thiên Vũ, quan hệ cũng hơi xa, chẳng qua đã bị người trong nhà làm hư cả rồi, làm người khá… ừm, Tô thiếu tốt nhất đừng lại quá gần nó.” Tần Hư Lăng không muốn nhắc tới mấy chuyện xấu mặt trong gia tộc cho người khác nghe, rất mất mặt, chẳng qua nhắc nhở một chút thì vẫn có thể.

“Vậy hôm nay cậu ta tới đoàn kịch này làm gì?” Tô Ngọ tò mò hỏi.

“Hình như bộ phim này công ty nó cũng có đầu tư, tôi cũng không rõ lắm.” Tần Hư Lăng chính là đại thiếu gia chỉ cần phất tay sẽ có người lo liệu, chuyện gì hắn cũng không muốn quản.

“Ồ.” Tô Ngọ gật đầu, cũng không hỏi nữa. Mèo đen nhỏ thì đang mài móng vuốt, đôi mắt to hơi híp lại, hận thù nhìn đối phương.

Nhưng có lẽ không cần biết thế nào, chỉ cần nhiều tiền là sẽ trở thành đại gia, Tần Thiên Vũ lúc này cũng là “người được sao trăng vây quanh”, được những minh tinh lớn nhỏ vây xung quanh, ân cần thăm hỏi, khuôn mặt đắc ý phấp phới gió xuân.

Tô Ngọ vốn bởi mèo đen nhỏ nên cũng ghét cậu ta theo, nhìn cái bộ dáng này thì lại càng không thích, chuyển lực chú ý về phía hồ ly.

Chẳng qua có vài người không phải là bạn cứ không để ý tới họ thì họ sẽ không đến chọc vào bạn, ví dụ như Tần Thiên Vũ. Tô Ngọ đang ngoan ngoãn ngồi trên ghế, ôm mèo đen nhỏ nhìn hồ ly học kịch bản, chợt nghe thấy có người đi tới, từ trên nhìn xuống mà cất lời chào cậu.

Tô Ngọ ngẩng đầu lên, thấy Tần Thiên Vũ đang đứng cạnh nhìn xuống cậu, rũ mắt nhìn mình.

“Này, nghe nói cậu với anh tư Viêm đang ở bên nhau?” Tần Thiên Vũ mỉm cười hỏi.

Tô Ngọ không muốn để ý tới cậu ta, tùy tiện ừ một tiếng, mèo đen nhỏ trong lòng cậu lại đột nhiên nhào tới, thò hai móng vuốt ra cào vài vết trên mu bàn tay cậu ta.

“Á——!!!” Tần Thiên Vũ hét lên thảm thiết, làm cho những người khác đều giật mình, vừa nhìn thấy bị thương chính là Tần Thiên Vũ, nhanh chóng vây quanh hỏi han ân cần đưa băng gạc, vô cùng tha thiết.

Trái lại Tô Ngọ và mèo đen nhỏ “gây họa” lại vẫn ngồi tại chỗ không buồn nhúc nhích, tựa như việc chẳng hề liên quan tới mình. Nếu là ngày thường, chưa chắc đã có người rảnh hơi liếc nhìn lấy một cái, mà bây giờ lại cố tình có kẻ muốn mượn chuyện để trục lợi cho bản thân.

Một kẻ trong đó hết sức bất mãn nhìn Tô Ngọ nói: “Nuôi vật nuôi sao lại không quản cho cẩn thận, loại súc sinh hại người này giữ lại đúng là gây họa.”

Tô Ngọ vốn đã ghét cái người tên Tần Thiên Vũ kia, lại đột nhiên bị người chất vấn, thở phì phò phản bác lại: “Sao anh biết không phải là cậu ta làm tổn thương mèo của tôi trước chứ!” Anh hai đã có mèo đen nhỏ rồi, người này còn muốn chen vào cướp người, đúng là không biết xấu hổ! Còn không biết ngượng mà nói cậu nữa chứ.

Kẻ kia thấy Tô Ngọ không chỉ không biết hối cải mà còn nổi giận, nhất thời càng hăng hái hơn, đứng lên chỉ thẳng vào mặt cậu nói: “Không cần biết thế nào, mèo của cậu hại người là không đúng rồi, cậu không áy náy vì làm người ta bị thương thì thôi chứ lại còn cãi lí à? Có biết xấu hổ không đấy?”

Tô Ngọ căn bản sẽ không cãi nhau với người khác, chẳng qua với góc nhìn của người này thì thật sự là họ không đúng, cậu tức tới đỏ chót cả mặt, hai tay run lên, lại không phản bác lại được.

Tần Thiên Vũ lúc này được mọi người vây vào giữa, chỉ trầy da thôi mà cũng phải bôi thuốc, còn có kẻ giục cậu ta mau đi tiêm, đừng để bị lây bệnh các thứ. Cậu ta nghe thấy có người chất vấn Tô Ngọ, chỉ tùy tiện liếc mắt nhìn về phía bên này một chút, cũng không ngăn lại.

“Sao, biết đỏ mặt cơ à? Coi như cậu còn có chút da mặt, còn không mau xin lỗi Tần tổng đi?” Kẻ kia khoanh tay liếc xéo cậu, vẻ vang cứ như thể mình là anh hùng thắng trận vì nước, dương dương tự đắc.

Ngay lúc Tô Ngọ giận đến không biết phải làm sao thì Tần Hư Lăng đi từ ngoài vào, trầm mặt phẫn nộ quát: “Mày là cái thá gì chứ? Tô thiếu là người mày có thể chỉ trích à? Cút ra khỏi đoàn phim cho tao.”

Kẻ kia vừa mới vào đoàn phim, không ngờ rằng Tần Hư Lăng sẽ ra mặt cho một đứa nhỏ nhìn còn chưa tới thành niên như Tô Ngọ, nhất thời sắc mặt trắng bệch lại.

Hồ ly đi sau lưng hắn liếc mắt nhìn Tô Ngọ từ trên xuống dưới, đưa mắt nhìn ý hỏi cậu có sao không? Tô Ngọ lắc đầu với y, cậu chỉ là tức giận những kẻ này không biết phân tốt xấu mà thôi. Mèo đen nhỏ thì đưa móng vuốt vỗ nhẹ tay cậu, đôi mắt như lưu ly áy náy nhìn cậu, hành động của y lúc nãy đúng là không thích hợp, làm liên lụy tới Tô Ngọ. Tô Ngọ vuốt vuốt lông y, ra hiệu cậu không sao cả.

“Sao vẫn còn chưa cút?” Tần Hư Lăng tuy rằng luôn trưng ra thái độ dịu dàng, hào phóng lại galant nhưng đột nhiên nóng giận lên, khí thế cũng rất đáng sợ.

Kẻ kia sợ tới mặt trắng bệch, không biết phải làm sao, Tần Thiên Vũ vẫn luôn không lên tiếng lại đột nhiên đứng lên, cười nói: “Là anh ba đấy à, sao lại tức giận thế.”

Tần Hư Lăng căn bản không muốn để ý tới cậu ta, trực tiếp nói với người sản xuất: “Người đâu, mời gã ra ngoài ngay cho tôi.”

Đoàn phim này cũng không phải ai cũng là người của Lăng Duyệt, cũng không hoàn toàn do Lăng Duyệt đầu tư toàn bộ nhưng hơn phân nửa người trong đoàn phim đều có danh nghĩa tới từ Lăng Duyệt, mà Tần Hư Lăng là ông chủ lớn, lời ông chủ lớn nói, đương nhiên vẫn phải nghe.

Vì vậy, kẻ kia vừa mới vào đoàn phim chưa được nửa ngày đã bị đuổi đi.

Tần Thiên Vũ vốn cho rằng Tần Hư Lăng dù thế nào cũng phải cho mình chút thể diện trước mặt người khác, ai ngờ…

Trong lòng cậu ta tức giận, nhưng mấy gia tộc ở thủ đô đều đã biết Tô Ngọ là con dâu tư được nhà họ Viêm công nhận, cậu ta thích Viêm Phi Ưng, lúc này đương nhiên cũng không thể trực tiếp xé rách da mặt với cậu được, chỉ có điều trong lòng cũng đang thầm đưa ra quyết định, chờ đến khi cậu ta thành công ở bên anh hai Viêm rồi, thì chỉ một thằng nhóc chưa đủ lông đủ cánh như vậy, cậu ta muốn đối phó còn nhiều cơ hội, không vội nhất thời.

Lúc này Tần Hư Lăng mới quay đầu lại nhìn Tần Thiên Vũ một hồi, giọng lạnh nhạt nói: “Ông nội trước đây đã dặn thế nào, cậu cũng đừng quên.”

Trong lòng Tần Thiên Vũ càng thêm bực bội nhưng vẫn gật đầu thuận theo, “Em biết rồi.”

Tần Hư Lăng không để ý tới cậu ta nữa, quay đầu mang mấy người Tô Ngọ cùng đi sang chỗ khác, miễn cho nhìn thấy lại càng thêm phiền lòng.

Tần Thiên Vũ chờ họ đi rồi, lại khe khẽ thở dài, cúi đầu nhìn bàn tay bị thương của mình, trong mắt ngập tràn sự cô đơn.

Cái gọi là trâu bò đánh nhau, ruồi muỗi chết, không can thiệp vào là tốt nhất, nhưng bộ dáng Tần Thiên Vũ bị anh trai bắt nạt kia, quần chúng vây xem nhìn thấy lại bổ não một hồi, rõ ràng Tần Thiên Vũ tốt tính tới chào hỏi, lại bị mèo của người ta cào, đối phương đã không xin lỗi thì thôi, còn đường hoàng tới vậy, đây còn không phải là bắt nạt người hay sao? Họ đương nhiên không dám nói gì Tần Hư Lăng, chỉ tới an ủi Tần Thiên Vũ vài câu, lại nghĩa chính ngôn từ khiển trách vài câu bày tỏ tâm ý.

Tần Thiên Vũ vẫn cứ trưng ra cái vẻ mặt cô đơn, mà trong lòng thì đã hận Tô Ngọ và Tần Hư Lăng điên cuồng.

“Tần tổng, như vậy sẽ không sao chứ?” Tô Ngọ vuốt vuốt mèo đen nhỏ, hơi lo lắng.

“Không sao đâu, lúc trước không phải tôi đã nói với cậu rồi sao? Nó chính là bị phụ huynh trong nhà làm hư.” Tần Hư Lăng thở dài. Ông nội của hắn và ông nội của Tần Thiên Vũ là anh em ruột, nhưng nhà họ Tần do ông nội của Tần Hư Lăng đứng đầu, bây giờ nhìn bên ngoài nhà họ Tần yên ổn không có chuyện gì nhưng dưới đáy ngầm lục đục với nhau thế nào thì cũng chỉ người trong nhà mới biết.

Lúc chạng vạng, nghe nói Tần Thiên Vũ cũng ở lại trong resort này, sắc mặt Tô Ngọ có chút không được dễ nhìn cho lắm, cậu thật sự rất ghét người này.

Mèo đen nhỏ lo âu nói: “Hay là chúng ta về đi?”

“Không muốn.” Tô Ngọ rất kiên trì, vỗ vỗ mèo đen nhỏ an ủi, “Cùng lắm là sau này chúng ta đừng để ý tới cậu ta nữa, nếu cậu ta còn dám bắt nạt cậu thì chúng ta lén lút chỉnh cậu ta là được rồi.” Một chiêu này vẫn là học từ chỗ hồ ly mà ra.

Mèo đen nhỏ vừa nghĩ, cũng cảm thấy rất có lý, ba người họ là yêu tinh, còn phải sợ một con người hay sao.

Tối đó Viêm Phi Ngang về, Tô Ngọ chạy ra cửa lớn đón anh, đang định kể chuyện ban ngày bị bắt nạt cho anh nghe, lại nhìn thấy cái tên Tần Thiên Vũ đáng ghét kia, nhất thời mặt liền cứng ngắc.

Tần Thiên Vũ hoàn toàn không nhìn sắc mặt cậu, vẻ mặt kinh ngạc chào hỏi Viêm Phi Ngang: “Anh tư, anh cũng tới đây chơi à? Đúng lúc thật, tối nay chúng ta cùng ăn bữa cơm đi.”

Sóc bay nhỏ vừa nghe thấy vậy, trong lòng nỗi tức giận vọt lên vèo vèo y như tên lửa, giận tới suýt chút nữa đã nhào lên liều mạng với cậu ta, cậu trai này thế mà lại muốn ăn cơm cùng với Phi Ngang!!!

Viêm Phi Ngang không biết ân oán giữa hai người, có chút ngoài ý muốn phát hiện người yêu nhỏ của mình phẫn nộ, chẳng qua anh không quan tâm tới chuyện trong gia tộc, hơn nữa người cùng thế hệ mời, nếu như không có việc quan trong thì hoàn toàn không cần phải nể tình, anh lắc đầu nói: “Tối không tiện lắm, xin lỗi.” Anh nói xong thì nắm tay Tô Ngọ đi thẳng luôn.

Trong lòng Tần Thiên Vũ lặng lẽ nhổ một bãi nước bọt dính máu, mới nhớ ra lão tứ nhà họ Viêm với Viêm Phi Ưng hoàn toàn khác nhau, vốn là một người lạnh lùng không hề nể tình, nhưng khi nhìn thiếu niên tên Tô Ngọ kia lại cực kì dịu dàng, trong lòng cậu ta đố kị khó giải thích, hận không thể hủy khuôn mặt vừa nhìn đã thấy chướng mắt kia đi.

Cậu ta hận thù quay về, lại ngoài ý muốn đụng phải một người quen cũ trong hoa viên lớn của resort.

“Thím ba?” Tần Thiên Vũ lại gần nhìn kĩ, đúng là người kia, hơi ngạc nhiên, lại nhìn người đang ngồi trên xe lăn được người phụ nữ kia đẩy đi, trong lòng bỗng nảy ra một ý.

Một đường trở lại khu nhà đang ở này, Tô Ngọ vừa đi vừa kể lại chuyện ban ngày bị Tần Thiên Vũ bắt nạt lại cho Viêm Phi Ngang nghe, cuối cùng còn tội nghiệp nhào vào lòng anh, muốn được anh an ủi.

“Đừng giận, để anh nấu cơm cho em ăn trước đã có được không?” Viêm Phi Ngang có phần đau lòng, ôm người hôn một cái.

Tô Ngọ hào phóng, nỗi tức giận đến mau mà qua cũng mau, được Phi Ngang mình thích hôn hôn, cậu liền không giận nữa, “Vậy cũng được, cơ mà anh phải giúp mèo đen nhỏ nhé, không thể để người này đến với anh hai được.”

“Mèo đen nhỏ cũng thích anh hai?” Viêm Phi Ngang hơi ngạc nhiên.

“Ừm, anh hai cũng thích mèo đen nhỏ… chắc là vậy.” Tô Ngọ không chắc chắn lắm, nhưng mèo đen nhỏ sau khi được cậu mang tới nhà họ Viêm, hầu như vẫn đều do anh hai nuôi mà, anh hai chắc chắn cũng thích mèo đen nhỏ thôi nhỉ.

Viêm Phi Ngang xoa xoa đầu cậu, nghĩ một lát rồi nói: “Vậy chuyện này cũng không cần chúng ta quan tâm nữa, anh hai nếu đã không thích ai thì tuyệt sẽ không ở bên người đó.”

Nghe vậy, Tô Ngọ hơi yên tâm hơn một chút, Tần Thiên Vũ kia đáng ghét như vậy, anh hai chắc chắn sẽ không thích cậu ta!

Viêm Phi Ngang trấn an người yêu nhỏ xong mới quay đi nấu cơm. Trong resort có nhà bếp cung cấp cho khách tự mình nấu ăn, có thể mua nguyên liệu ở một chỗ khác trong resort tự mình nấu. Trong lúc Viêm Phi Ngang đang nấu ăn, lại chợt nghe thấy Tô Ngọ đang quấn lấy anh kinh ngạc kêu lên một tiếng “A”, anh sợ tới run tay làm con dao bộp một tiếng chặt lên thớt.

“Sao vậy?” Viêm Phi Ngang sốt ruột xoay người lại.

“Aiz, bụng em cứ như bị thứ gì đạp cho một cái vậy, không phải không phải…” Tô Ngọ nhíu chặt mày, đưa tay đặt lên vị trí đan điền, “Giống như đá lên nội đan ấy, có chuyện gì xảy ra vậy?”

Viêm Phi Ngang vốn nghe tới đầu óc mơ hồ, trong phòng này ngoài hai người họ ra thì làm gì còn ai khác nữa, sao có thể có người đá vào bụng cậu được? Sau đó đến lúc nghe cậu nhắc tới nội đan, nhất thời anh như hiểu ra điều gì đó, ánh mắt nhìn thẳng về phía bụng của Tô Ngọ—— mấy thú con của cậu, không đúng… mấy bé con của cậu có thể là đang ở trong đó…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.