Nhật Ký Sau Khi Kết Hôn Của Chuột Manh

Chương 90: Chương 90




Đường Tuấn Hào còn nổi tiếng hơn cả Tống Quân Thành, tuổi trẻ đã giành được giải thưởng ảnh đế nổi danh trong nước, Tô Ngọ lướt tin tức một lúc, phát hiện người này chính là nam chính của bộ phim mà một nhà họ đi xem dịp Tết kia. Bộ phim kia cả nhà họ đều rất thích, vốn ôm suy nghĩ giúp người để kiếm công đức, đồng thời còn có thể nhận được một phần thù lao nhưng bây giờ cậu lại thực sự cảm thấy khá là hứng thú với người này.

Có lẽ cũng là nhờ bộ phim này, gần đây Đường Tuấn Hào nổi lên như cồn, xưa không bằng nay, nhưng trong lúc hắn nhận phỏng vấn, lại bỗng co giật lên như bị động kinh, hình ảnh ấy lọt vào ống kính, lập tức đẩy hắn lên đầu ngọn sóng, tất cả mọi người đều suy đoán rằng có thể hắn bị nghiện, trong lúc nhận phỏng vấn lại đúng lúc lên cơn, giấy không gói được lửa, sau đó suy đoán này cứ như cá diếc sang sông, phô thiên cái địa nhấn chìm mọi tin tức tốt đẹp về hắn từ trước tới nay…

Tô Ngọ cẩn thận nghiên cứu đoạn video quay lại thời điểm hắn đang nhận phỏng vấn kia, phát hiện thực ra tình huống lúc đó cũng không giống như nhiều bình luận, thậm chí là trang mạng giật tit, đột nhiên ngã xuống đất, co giật chỉ thiếu mỗi sùi bọt mép này nọ, hắn chẳng qua là cả cơ mặt đột nhiên co giật cực kì ghê gớm, gân xanh trên đầu nổi lên dữ tợn, hai mắt đỏ ngầu, nhưng cũng không giống như triệu chứng khi lên cơn nghiện, càng giống… càng giống như có thứ sức mạnh khổng lồ nào đó đột nhiên chui vào trong cơ thể hắn, khiến cơ thể yếu đuối của hắn không thêm nào chịu nổi…

Tô Ngọ nhíu chặt mày, tình huống của Đường Tuấn Hào rất không bình thường, cậu nhất định phải tự tới xem một chút.

Đúng lúc ngày hôm sau chính là cuối tuần, Tô Ngọ định đi gặp Đường Tuấn Hào một lần.

Thú con gần đây không có hai ba ba ở bên cạnh, thành ra lại nghe lời hơn không ít, có lẽ trên đời này đa số sinh vật đều là tới tình huống nguy cấp mới có thể nhận thức rõ được vấn đề, không có hai người ba ở bên cạnh, những đứa nhóc vẫn luôn thích nghịch ngợm gây sự này thu liễm hơn không ít, nhỡ sau này thời gian được nhìn thấy hai ba ba lại càng ít hơn thì phải làm sao bây giờ?

Hai ngày cuối tuần này, Tô Ngọ vốn định dành trọn vẹn ở nhà chơi với các thú con, nhưng đáng tiếc bởi chuyện của Đường Tuấn Hào nên chỉ có thể đành thôi. Nhưng các thú con đã quen ban ngày không được gặp ba ba, chỉ có thể cách mấy ngày một lần mới có thể được nhìn thấy cả hai ba ba cùng một lúc, đồng thời còn có thể cùng họ ra ngoài chơi đùa, không buồn không lo. Các thú con đã nghe bà nội nói hôm nay ba ba Tô Ngọ sẽ ở nhà với mình, mới sáng sớm vừa ngủ dậy đã hưng phấn chạy tới bên giường cậu, đánh thức cậu dậy muốn cậu cùng chơi với các bé, đứa nào cũng cực kì hoạt bát, điều này làm cho trong lòng Tô Ngọ cảm thấy cực kì hổ thẹn.

Bé hai, ba, tư chui tới chui lui trong chăn của ba ba Tô Ngọ, chít chít chít liên tục, bé cả luôn thận trọng trầm ổn, hôm nay cũng không nhịn không được bò lên hõm vai cậu ngồi xổm, bé năm yếu ớt thì lại càng dính người hơn, lúc này bé đang nằm nhoài trên ngực cậu lăn lộn, vừa lăn vừa ngọt ngào chít chít gọi ba ba.

“À ừm, hôm nay có lẽ ba sẽ phải đi ra ngoài…” Tô Ngọ nhấc hai thú con lên, ngồi dậy từ trên giường, mặt đầy vẻ ngại ngùng.

Bé năm chớp đôi mắt to đáng yêu, nghiêng đầu nhìn ba ba, một bộ dáng bé ngoan nghe lời ba ba nói cực kì dễ thương, vì vậy lời này của Tô Ngọ hoàn toàn không thể nói ra thành tiếng.

“Chít?” Bé cả cũng hơi nghiêng đầu, nghi hoặc nhìn ba ba.

Tô Ngọ đột nhiên cảm thấy thật đau lòng, buồn bực cúi đầu.

Lúc ăn sáng, cũng may Khang Văn Thanh hiểu được phiền muộn trong lòng cậu, bà cười rồi chỉcách cho cậu, “Hay là thế này đi, con cứ mang bọn nhỏ đi cùng là được rồi.”

Tô Ngọ nghe xong, trên đầu tựa như có một bóng đèn tròn phát sáng, “Đúng vậy! Con có thể dẫn mấy đứa cùng đi!”



Khang Văn Thanh chất đầy thức ăn vặt và đồ tráng miệng, hoa quả vào túi đeo của cậu như thường lệ, trong quần áo của Tô Ngọ là nơi các thú con chui rúc vào, cậu cứ vậy đeo túi đi ra ngoài.

Ngày hôm qua cậu đã liên lạc với người quản lý của Đường Tuấn Hào, bây giờ tình cảnh Đường Tuấn Hào vô cùng gay go, tuy rằng đã đi làm xét nghiệm kiểm tra chứng tỏ bản thân hắn chưa từng chơi ma túy, cũng không hề có bất kì lịch sử đen từng dùng ma túy hay bị nghiện thì bản thân Đường Tuấn Hào sau lần phỏng vấn kia, lại từng nhiều lần xảy ra tình huống tương tự vậy, bệnh viện cũng không kiểm tra được rốt cuộc hắn đã bị làm sao, dẫn đến trước mắt, nhóm phụ trách của hắn cũng đang trong tình trạng bi thảm, không biết phải làm sao.

Khi Tô Ngọ tới, vị quản lý được coi là người quản lý kim bài trong nghề của Đường Tuấn Hào tự mình ra tiếp đón, dù sao anh ta cũng đã nghe Tống Quân Thành nói nên biết được vị đại sư này không chỉ có bối cảnh thâm hậu mà năng lực cũng cao minh, đương nhiên không dám thất lễ. Chỉ là tới khi anh ta nhìn thấy người thật, lại thật sự bị chấn động.

Vị đại sư này… tuổi đời có phải là đã quá ít rồi hay không? Đã tốt nghiệp trung học chưa vậy?

Tô Ngọ cũng không quá mẫn cảm trong việc đối nhân xử thế, không chú ý tới vẻ kinh ngạc đã bị anh ta giấu đi thật nhanh, lễ phép bày tỏ lí do bản thân tới.

Không cần biết trong lòng người quản lý kim bài đang nghĩ gì, bề ngoài anh ta cũng không dám đắc tội với Tô Ngọ, chỉ khách khí mời cậu vào nhà.

Bé hai tò mò thò ra khỏi cổ tay áo cậu, bé ba bé tư cũng cùng thò cái đầu nhỏ ra, người quản lý có vẻ cũng là một vị nhân sĩ thân thiện, vừa nhìn thấy ba đứa đáng yêu đến không thể chịu nổi này, liền nở nụ cười.

“Đây là thú cưng của đại sư nuôi phải không? Thật sự rất đẹp.”

Tô Ngọ há miệng, đây đều là con trai của cậu! Sao có thể là thú cưng được… nhưng lời này căn bản không thể giải thích rõ được cho người khác, cậu cũng chỉ đành chấp nhận.

Năm thú con luôn rất tò mò về thế giới bên ngoài, vội bò từ trong cổ áo của cậu ra ngoài, leo lên vai cậu ngồi xổm đánh giá xung quanh, bé hai là nghịch ngợm nhất, trực tiếp men theo tóc của ba ba Tô Ngọ, leo lên đỉnh đầu cậu, Tô Ngọ tức giận, dùng linh lực gọi bé xuống, nhưng hôm nay vất vả lắm mới có thể nghịch ngợm với ba ba một lần, bé sao có thể thành thật nghe lời đây! Bé con mới không thèm!

Người quản lý rõ ràng đã thích mấy nhóc linh động này không chịu nổi, còn cố tình mang đồ ăn vặt tới cho các bé ăn… hành động này đúng là rất hợp ý mấy con sóc bay nho nhỏ, đồ ăn vặt rất ngon! Cho dù chỉ được liếm thôi cũng vẫn rất ngon miệng!

“Đường tiên sinh thế nào rồi?” Tô Ngọ lo mấy thú con ăn nhiều đồ ăn vặt sẽ đau bụng, vội chuyển về đề tài chính.

Người quản lý nghe vậy lại thở dài, cười vô cùng miễn cưỡng, một hồi lâu sau mới lộ ra vẻ mặt khó có thể mở miệng, khó khăn nói: “Cậy ấy bây giờ đang ở trong phòng ngủ, tình huống còn nghiêm trọng hơn cả bên ngoài đồn đại… Tô, Tô đại sư, nếu ngài có biện pháp, nhất định phải giúp Đường Tuấn Hào nhé, những năm nay, cậu ấy cũng không dễ dàng gì, giờ vất vả lắm mới có thể đi được tới bước này, lại tai bay vạ gió gặp phải chuyện tà môn như vậy…”

“Để tôi đi xem anh ta một chút đã.” Tô Ngọ nghĩ tới hình ảnh nhìn thấy trong video, cau mày nói.

Người quản lý gật đầu, vẻ mặt cực kì nặng nề, phức tạp.

Rất nhanh Tô Ngọ đã hiểu tại sao tâm tình của anh ta lại nặng nề đến vậy, cậu đẩy cửa phòng ngủ ra, sau đó liền nhìn thấy trên một cái giường lớn, một người đàn ôngrõ ràng đang rất nóng nảy bị dây dợ các loại trói thật chặt, khi Tô Ngọ đẩy cửa ra, đúng lúc đối diện với cặp mắt vằn vện toàn tia máu đỏ chót của đối phương.

Cặp mắt có hình dáng đẹp đẽ kia khi thì tỉnh táo, khi lại nóng nảy, miệng hắn cũng bị bịt lại, Tô Ngọ thậm chí có thể tưởng tượng được tiếng gào thét điên cuồng sâu trong nội tâm hắn.

“… Tuấn Hào, cậu đừng lo, Tô đại sư đến rồi, cậu ấy chắc chắn sẽ có cách cứu cậu.” Người quản lý nhìn dáng vẻ Đường Tuấn Hào bị dằn vặt liền đau lòng, anh ta đã hợp tác với Đường Tuấn Hào nhiều năm, người đàn ông này xưa nay luôn nho nhã, ôn hòa, giờ lại phải chịu đựng nỗi nhục như thế, đổi lại là ai, nhìn thấy tâm tình cũng sẽ đều không được dễ chịu.

Các thú con có vẻ như cảm nhận được sự nóng nảy của Đường Tuấn Hào, hơi sợ hãi chui tọt vào trong quần áo của ba ba, Tô Ngọ xoa xoa các bé, không nhìn tới lệ khí quanh thân Đường Tuấn Hào, đi thẳng về phía hắn.

Bản thân Đường Tuấn Hào thần trí mơ hồ, hắn như cảm nhận thấy sự uy hiếp của Tô Ngọ, ra sức giãy giụa cơ thể, họng còn phát ra tiếng gầm nhẹ như nhắc nhở mà chỉ thú hoang mới có.

Tô Ngọ tới trước giường, thẳng tay nắm lấy mạch môn của hắn, sau đó không hề để ý tới sự giãy giụa của Đường Tuấn Hào, đưa luôn linh lực vào cơ thể hắn.

Linh lực nhu hòa như gió xuân tháng tư, ôn nhu lại cường thế mơn trớn từng góc nhỏ đang căng thẳng trong cơ thể hắn, đôi mắt đang trợn tròn sung huyết của Đường Tuấn Hào hơi trợn lên một chút, sau đó tựa như được trấn an, không ngờ lại hơi nhắm mắt lại, thần sắc trên mặt cũng trở nên nhu hòa.

Từ đầu đến cuối Tô Ngọ vẫn chưa nói câu nào, người quản lý đứng cạnh nhìn lúc này lại kinh hỉ đầy mặt, từ ngày phỏng vấn hôm đó bị phát sóng trực tiếp tới giờ, Đường Tuấn Hào được đưa về nhà, gần như vẫn chưa hề chợp mắt tí nào! Hắn vẫn luôn ởtrạng thái nóng nảy quá phận này, nhưng cơ thể con người phàm thai ắt sẽ có một ngày ngã gục! Lại thêm người nhà Đường Tuấn Hào đều không thể trông cậy nổi, việc này cũng không thể để truyền thông bắt được, bằng không sự nghiệp của Đường Tuấn Hào sẽ thật sự tiêu đời, người quản lý lo tới bạc trắng cả tóc, cầu xin sự giúp đỡ của mọi người xung quanh, mới có một người mách đại danh Tô Ngọ, ôm chút hy vọng cuối cùng, anh ta trằn trọc liên lạc với Tô Ngọ, không ngờ vị đại sư nhìn qua tuổi vẫn còn nhỏ này lại thực sự có bản lĩnh!

“Tô, Tô đại sư, Tuấn Hào như vậy đã ổn chưa?” Người quản lý mập mạp giờ đây đã hoàn toàn dùng ánh mắt sùng bái nhìn Tô Ngọ, lời nói ra cũng không dám dùng tiếng quá lớn, chỉ sợ quấy rầy cậu.

Đường Tuấn Hào đã thực sự ngủ thiếp đi, Tô Ngọ lại dùng linh lực dò xét một hồi trong cơ thể hắn, thực sự lại tìm được một luồng sức mạnh khổng lồkhiến cơ thể người bình thường căn bản không thể nào chịu đựng nổi… Chỉ là nguồn sức mạnh này thực sự quá kì quái, cậu thử dùng linh lực thăm dò, lại tựa như… tựa như một quyền đánh vào bông vậy, nhưng nếu như dồn nó vào trong một cái túi đè ép, thìnó thật sự đúng là có tồn tại một sức mạnh kinh người…

Nói càng dễ hiểu hơn một chút, chính là, cậu không có cách nào công kích được nguồn sức mạnh này, đồng thời tạm thời cũng không có cách nàocó thể dẫn được sức mạnh ra.

Tình huống như vậy thực sự rất quỷ dị, Tô Ngọ nhất thời không giải thích nổi nguyên nhân.

“Tình huống này của anh ấybây giờ có chút phức tạp, tôi phải nghiên cứu kĩ lưỡng một chút, có điều anh không phải lo, Đường tiên sinh giờ chỉ là quá mệt nên mới ngủ thiếp đi, chờ đến khi anh ấy tỉnh lại rồi, không có bất ngờ gì xảy ra thì sẽ không có chuyện gì nữa.” Tô Ngọ cảm thấy trên tóc hơi ngưa ngứa, đưa tay gãi một cái, lại gãi xuống một bé thú con đang làm mưa làm gió trên đầu mình, giận tới nỗi phảilườm cho bé một cái.

Bé con dùng đôi mắt to đen sáng lấp lánh nhìn cậu, ý là, con đây đáng yêu, con làm chuyện xấu gì cũng không thành vấn đề!

“Vậy, vậy thì xin Tô đại sư nhất định hãy nghĩ ra cách giúp Tuấn Hào một chút.” Người quản lý hoàn toàn bó tay trước tình huống này, cũng chỉ đành kí thác hy vọng lên người cậu.

“Ừm, được rồi, có điều tình huống của anh ấy bây giờ tuy đã tạm thời khôi phục lại, nhưng để phòng ngừa có chuyện xảy ra, đừng tùy tiện để anh ấy tới nơi nào quá đông, có nhiều người, tôi sẽ mau chóng nghĩ cách giải quyết.” Tô Ngọ biết rằng minh tinh đều rất bận, mỗi ngày đều chạy đông chạy tây, thế nên cậu cố tình dặn một câu.

“Chuyện này là đương nhiên rồi, toàn bộ hoạt động hiện tại của cậu ấy đều đang tạm thời được đình chỉ lại, những chuyện khác cũng phải chờ cậu ấy khôi phục lại hoàn toàn rồi lại nói, dù sao chẳng có thứ gì quan trọng được bằng mạng sống mà.” Người quản lý lộ ra một nụ cười khổ.

Đi từ nhà Đường Tuấn Hào ra, tài xế cười hỏi: “Tô tiên sinh, giờ có về nhà không?”

Tô Ngọ nghĩ một lát rồi nói: “Không, ngài thả tôi vào trong nội thành là được rồi.” Cậu định mang mấy thú con vào nội thành đi ăn, đây chính là hoạt động yêu thích của các thú con, tuy rằng trước mắt, đồ ăn các bé có thể ăn được cũng không có nhiều.

“Được, vậy bao giờ cậu về thì hãy gọi điện cho tôi.”

“Được thôi.”

Bước xuống từ trên xe, Tô Ngọ đứng ở quảng trường thương mại một hồi, bởi các nhà hàng đều không cho mang thú cưng vào, tuy rằng mấy đứa này đều thật sự là con ruột của Tô Ngọ, nhưng cậu cũng không muốn làm cho người ta chán ghét, vẫn nên chọn mua đồ ăn có thể gói mang về thì tốt hơn, vì vậy chờ tới khi cậu quay lại quảng trường tìm chỗ chia sẻ thức ăn với các con, thì trong tay đã có cả một đống lớn đồ ăn.

“Món canh này hơi nhiều mỡ, có vẻ các con không ăn được rồi.” Tô Ngọ tìm tìm kiếm kiếm trong đống thức ăn, sau đó phát hiện ra thứ có thể cho các con ăn được chỉ có các loại đồ ngọt mềm, dù sao mấy đứa nhỏ vẫn còn bé như thế, ăn nhiều dầu mỡ đồ mặn sẽ làm dạ dày khó chịu, mấy thứ cứng như hạt dẻ các loại các bé lại càng không thể ăn được vì chưa mọc răng… Thật đúng là một phiền não ngọt ngào mà.

Có điều các thú con mới sinh hoàn toàn không nghĩ vậy! Trong cuộc đời mới bắt đầu chớm nở của các bé, bánh ngọt chính là ~ món ăn ngon nhất các bé từng được ăn!

Tô Ngọ mở hộp bánh ga tô ra đặt lên bàn, các thú con lập tức vui vẻ ngồi xuống, thò đầu tới chỗ cái bánh còn to hơn người mình nhiều lần, há miệng thật to, cạp mạnh xuống.

Mà cách chỗhọ không xa, một cậu trai bụ bẫm đang núp sau một tấmáp phích quảng cáo màu mè ven đường, hơi thò đầu ra, lén nhìn người một nhà họ.

Họ đều là yêu! Cùng là yêu vậy mà lại có thể sống tốt trong cộng đồng con người tới vậy. Thật đánghâm mộ, cậu trai bụ bẫm trắng mềm thầm nghĩ vậy trong lòng.

Tô Ngọ cảm giác có một ánh mắt đang nhìn chằm chằm về phía họ, mẫn cảm ngẩng đầu lên nhìn, đúng lúc nhìn thấy một cậu trai bụ bẫm đang vội rụt đầu về lại sau áp phích quảng cáo màu sắc, có lẽ là bởi dùng sức quá mạnh, đầu liền bị đập vào bàn đá, một âm thanh cộpvang lên, vừa ngheđã thấy đau rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.