Thứ bảy, ngày 6 tháng 10
Đáng lẽ hôm nay phải đi làm nhưng tôi lại ở nhà. Đến khoảng 8 giờ thì tôi tiễn
Lam và người yêu của nó về, rồi tôi theo những thông tin đọc được trên báo ngày
hôm qua để liên hệ tìm việc, tôi muốn đi đến công ty thiết kế đó thử xem sao.
Tiếp tôi là một cô gái hãy còn trẻ,
tôi đưa cho cô ấy những giấy tờ có liên quan. Xem xong, cô ấy nói là tôi không
thích hợp, vì họ cần tuyển một nhân viên tốt nghiệp trường mỹ thuật hoặc là
những ngành nghề khác có liên quan cũng được. Tôi sắp xếp giấy tờ lại, định ra
về thì có giọng một người đàn ông gọi tôi. Tôi quay lại, thì ra là Kiếm Hùng,
anh ấy cười. Tôi không hiểu gì hết. Tại sao anh ta lại có mặt ở đây? Hùng bước
đến gần nói, “Sao? Em đi xin việc à?” Tôi đáp, “Thôi bỏ đi!” Anh đáp, “Có thật
vậy không? Nếu như em muốn thì anh sẽ tuyển em”. Cô gái đó vội đứng lên giới
thiệu, “Đây là giám đốc của công ty chúng tôi”. Tôi hỏi Kiếm Hùng, “Công ty này
là do anh sáng lập hả?” Hùng đáp, “Ừ! Đúng vậy”. Trong nháy mắt tôi đã đổi ý,
tôi không muốn được phỏng vấn ở công ty này. Tôi nói, “Để em suy nghĩ rồi sẽ
tính sau”. Sau một lúc suy nghĩ, Kiếm Hùng nói, “Thôi được! Em có thể đến đây
làm việc vào bất cứ lúc nào”.
Về đến nhà, không biết làm sao cho
phải bây giờ, tôi không muốn làm ở công ty nào. Nếu như vì tình bạn đồng môn
ngày xưa mà anh ta tuyển tôi thì còn có ý nghĩa gì nữa. Tôi rất ghét phải nhận
ân huệ của người khác. Đó là nguyên tắc của tôi, nhiều lần tôi muốn thay đổi
nguyên tắc này nhưng không được.
Về lại công ty cũ làm việc, nhất
định giám đốc Trương sẽ quấy rầy tôi nữa. Nếu như tôi chịu lấy anh ta thì cũng
không có kết quả gì. Anh ta không bao giờ chấp nhận bỏ hết những gì mình đang
có để lấy một phụ nữ không thể mang lợi gì cho anh ta. Tôi cũng không muốn suốt
đời làm người tình của người đàn ông đã có vợ. Đi khỏi công ty ấy chính là một
giải pháp tốt nhất. Tôi phải đồng ý với lời mời của Kiếm Hùng thôi. Nhưng tôi…
Đến trưa, tôi vẫn đến công ty.
Trương tổng nghiêm túc nói với tôi, anh ta muốn tôi đi làm, anh ta hỏi tôi mấy
ngày qua sao lại không nghe lời. Tôi không hiểu! “Không nghe lời” nghĩa là sao?
Trương tổng, “Em đừng có làm bộ làm tịch như vậy, lúc anh ở khu nghỉ mát, anh
mời em đi, nhưng em…” Lúc ấy có tiếng ồn ào, tiếng gõ cửa ầm ầm ở bên ngoài và
tiếng của một người phụ nữ, “Tuyết Nhi! Cô thật không biết xấu hổ! Cô cám dỗ
chồng tôi để làm gì chứ?” Đó là vợ của Trương tổng. Anh ta ra mở cửa, cười khì
khì. Vợ anh ta không nói lời nào, chạy đến túm lấy áo tôi. Vừa xông vào tôi,
chị ta vừa la lớn, “Cái bản mặt cô thật trâng tráo”. Theo bản năng, tôi đánh
trả lại chị ta, tôi túm lấy tóc chị ta giật mạnh, làm cho chị ta thật đau mới
thả tay ra. Lúc này, giám đốc Trương mới xông vào can hai người chúng tôi. Anh
ta kéo vợ mình ra. Vợ anh ta quay người lại, cho anh ta một tát tai. Nhân cơ
hội đó, tôi chạy khỏi công ty. Về nhà, tôi đã khóc một trận. Đến trưa, tôi gọi
cho Thành, bảo muốn nói chuyện với anh. Nhưng anh lại khoe với tôi là Quốc
khánh vừa rồi anh đã lấy vợ. Anh muốn mời bạn bè, nhưng vì cô dâu muốn về quê
nên anh đã đưa vợ đi. Nghe giọng Thành vui mừng như thế, tôi không thể kể khổ
với anh được, đành chúc phúc cho họ. Đặt điện thoại xuống, tôi thấy trống vắng
vô cùng, Thành cũng đã có nơi để về sau một ngày làm việc vất vả, anh ấy không
thể quan tâm đến tôi như ngày xưa nữa. Bây giờ, tôi không còn lòng dạ nào để
nghe những lời tâm sự tận đáy lòng được. Trước mắt tôi là một viễn cảnh buồn
chán, cô đơn và trống trải.
Chủ nhật, ngày 7 thang 10
Hôm nay, tôi mê man ngủ tới 10 giờ mới dậy, nếu như Trương tổng không gọi đến
phá giấc ngủ thì tôi cũng không muốn dậy. Anh ta gọi đã ba lần, nhưng lần thứ
tư tôi mới nhấc máy, anh ta nói, “Nhi ơi! Em tha thứ cho anh đi, anh không cố ý
làm tổn thương em đâu. Em cũng biết đó, vợ anh vô lý lắm, làm sao anh sống với
cô ta được”. Tôi đáp, “Em không cần anh phải giải thích, em không đến công ty
nữa đâu, em không muốn làm chung với anh nữa, anh thanh toán tiền lương cho em
đi”.
Tôi bỏ máy xuống rồi cảm thấy sợ,
không đi làm ở công ty anh ta nữa có nghĩa là tôi đã thất nghiệp. Tôi có thể
làm gì đây?! Tìm việc bây gi không phải là chuyện dễ, tìm được công việc hợp
với mình thì lại càng khó. Chẳng lẽ tôi lại đến chỗ của Vương Kiếm Hùng hay
sao?!
Tôi nằm dài trên ghế sofa, đầu óc
trống rỗng, tôi chợt nảy ra ý định đi Quảng Châu hoặc Thâm Quyến gì đó… nơi
những thành phố sôi động, không chừng tôi lại có thể tìm được một vị trí nào đó
cho mình. Nghe một số người bạn của tôi từ Quảng Châu về nói rằng, người Quảng
Châu rất xem trọng hiệu quả, đó mới là một xã hội cạnh tranh. Có phải vì tôi
làm hoài một công việc nên đầu óc của tôi đâm ra ù lì và kiến thức chai cứng
rồi. Tôi ngồi bật dậy. Đúng rồi, đi Quảng Châu, tôi liền gọi điện cho Đường Mai
(một người bạn học chung thời đại học). Liên lạc với ba người bạn cùng lớp thì
cả ba đều khuyến khích tôi đi, khiến tôi càng quyết tâm hơn. Tôi gọi về quê
ngay, ba tôi nhấc máy. Ba nói, “Chuyện của con thì con cứ quyết định đi. Có thể
ở Quảng Châu có nhiều cơ hội để phát triển, nhưng cuộc sống ở đó con đã quen
chưa?” Tôi gửi gắm ba, “Khi con đi rồi thì Gia Gia nhờ tất cả vào ông bà nhé!
Con sẽ tranh thủ về nhà luôn”. Ba hỏi, “Khi nào thì con đi? Trước khi đi, con
có thể về nhà một lần không?” Tôi hứa, “Dạ! Trước khi đi, con sẽ về nhà một
chuyến”.
Vì đã tìm được lối thoát, tôi rất
phấn chấn, giống như là mình đã sống và làm việc ở Quảng Châu rồi vậy.
Tôi lại gọi cho Hiểu Lâm và Đạt
Minh, chị Lâm không đồng tình với chuyện tôi đi Quảng Châu. Chị ấy nóđi rồi thì
Gia Gia biết phải làm sao. Gia Gia ngày một lớn, không thể để cho nó thiếu tình
cảm của mẹ được, không thể cứ để ông bà ngoại nuôi mãi được. Hiểu Lâm khuyên
tôi với tư cách của người làm cha làm mẹ. Đúng thế thật, Gia Gia không thể sống
mãi với ông bà được, mỗi thời một khác, cách giáo dục của ba mẹ tôi ngày xưa
không thể phù hợp với thời bây giờ nữa, ông bà ngoại sẽ tạo những ảnh hưởng
không hay cho Gia Gia. Câu nói của Hiểu Lâm làm bao nhiêu mộng tưởng về Quảng
Châu bỗng chốc tan thành mây khói. Tôi luôn tự vấn mình, rốt cuộc tôi có nên đi
không?
Thứ hai, ngày 8 tháng 10
Sáng sớm hôm nay Trương tổng lại gọi điện thoại đến, anh ta nói, “Em đến làm
việc lại đi”. Tôi liền hỏi, “Anh thanh toán tiền lương cho tôi chưa?” Anh ta
cười cười, “Chưa, anh đợi vài ngày để em suy nghĩ, anh sợ khi em nghĩ lại sẽ
không kịp”. Tôi lớn giọng, “Tôi chẳng việc gì phải hối hận cả. Một khi Châu
Tuyết Nhi tôi đã quyết định chuyện gì thì sẽ không bao giờ hối hận cả”. Trương
nói, “Hà cớ gì phải như vậy Nhi, chuyện nhỏ như vậy mà em cũng không tha thứ
cho anh được sao, sau này em làm sao làm được chuyện lớn hả? Anh thương em nên
chân tình nói với em như thế, nếu là người khác thì đừng hòng anh để mắt đến”.
Tôi trả lời, “Vậy thì cho tôi cám ơn lòng tốt của anh nhé”. Nói đến đó, tôi bỏ
máy điện thoại xuống.
Khoảng 5 phút sau, Trương tổng lại
gọi điện, “Nhi! Em còn giận à? Em nghe anh nói nè, công ty mình muốn mở thêm
một chi nhánh nữa ở Lan Châu, anh đã suy nghĩ rồi, anh muốn em làm giám đốc ở
đó. Em nghĩ sao?” Trương coi trọng tài năng của tôi như thế, tôi cũng lấy làm
vui, nhưng trong chốc lát tôi giật mình tỉnh lại ngay “Ngựa giỏi không nhai lại
cỏ đã ăn rồi”, những gì tôi nói không thể nuốt lời. Do đó tôi trả lời anh ta,
“Cám ơn anh, nhưng tôi không có tài như vậy đâu”. Nói xong, tôi gác máy.
Tôi thu dọn đồ đạc, chuẩn bị về quê,
tôi muốn hỏi thêm ý kiến của ba mẹ. Sau khi tôi nói chuyện với Hiểu Lâm, bao
nhiêu mộng mơ về một khởi đầu mới của tôi bị khựng lại, đến một nơi hoàn toàn
xa lạ để bắt tay làm lại từ đầu, thật không dễ tí nào, mà nếu như tôi có thể
thành công thì cũng không biết đến khi nào sẽ thành công? Không chừng lúc ấy
Gia Gia đã trở thành một thiếu nữ rồi. Thậm chí, trong thời hoa niên của cháu,
không có hình bóng của người mẹ, tôi thật tình không muốn sự bất hạnh của tôi
lại ảnh hưởng đến con. Càng không muốn vì hạnh phúc của bản thân mà lơ là trách
nhiệm của người mẹ đối với con gái.
Thu xếp quần áo xong, chuẩn bị ra
cửa thì Trương tổng lại gọi điện thoại, anh ta nói, “Tuyết Nhi! Anh đi thành
phố H ngay bây giờ, đi công ty N bàn bạc làm ăn, anh muốn em đi cùng anh.
Chuyến đi lần trước, hai đứa mình phối hợp với nhau rất ăn ý. Giám đốc công ty
N có ấn tượng rất tốt với em. Anh xin em đó, giúp anh lần này đi, anh sẽ lấy
tiền riêng của mình trả công cho em”. Tôi hỏi thêm, “Anh bỏ tiền túi ra trả
công cho tôi à?! Anh mà rộng rãi vậy sao?!” Trương cười nói, “Vì người phụ nữ
như em thì có chuyện gì mà anh chẳng dám làm?” Tôi hỏi lại, “Có thật vậy không?
Anh… anh… anh có thể bỏ vợ anh được không?” Anh ta đáp, “Em đang đùa đó à?
Anh…” Anh ta chưa kịp nói xong thì tôi đã bật cười “ha… ha...”, tôi cười rất
sảng khoái. Cười một lúc rồi tôi mới nói, “Chẳng phải anh đã nói là rất yêu tôi
đó sao? Vậy anh hãy cưới tôi đi, tôi đang chờ ngày anh hỏi cưới đây”.Trương
tổng năn nỉ, “Nhi à! Em đừng đùa nữa, em tha thứ cho anh đi, anh xin em tha lỗi
mà em cũng không muốn đi sao? Hay là thế này, anh đưa em 50.000 tệ vậy, em thấy
sao?” Tôi tức tối, “50.000 tệ? Anh nói 50.000 tệ hả? Vậy anh có thể kiếm được
500.000 tệ hay 5.000.000 tệ hả? Anh thật độc ác!” Anh ta liền đổi ý, “Thì
100.000 tệ, thôi thì 100.000 tệ vậy!” Tôi chựng lại một lúc, trong đầu tôi hiện
lên những tờ giấy bạc. Với tôi, 100.000 tệ là số tiền mà ít nhất tôi phải làm 5
năm mới có. Anh ta hỏi tiếp, “Thế nào? Nghĩ xong chưa? Anh không trả cao hơn
được đâu, trả em 100.000 tệ là xem trọng em rồi đó”. Thật tình tôi không thể bỏ
qua một số tiền hấp dẫn như vậy được! Tôi trả lời, “Thôi được, chút nữa tôi sẽ
đến công ty”. Anh ta nói, “Không cần đâu, em thu xếp rồi đến thẳng phi trường,
anh đang ở phi trường đợi em nè!” Tôi nói, “Hình như anh đã nắm chắc phần thắng
rồi thì phải!” Trương tổng trả lời, “Không dám nói là nắm chắc phần thắng. Em
rất có cá tính, anh thích em ở điều đó. Nhưng anh nghĩ anh đưa ra cái giá cao
như vậy thì em hay bất cứ cô gái kiêu ngạo nào cũng không thể từ chối. Ai cũng
người trần mắt thịt cả mà!”
Thứ ba, ngày 9 thang 10
Một ngày âm u và buồn
Tối qua tôi và Trương tổng đến công
ty N, vừa xuống máy bay thì anh ta liền đưa tôi chi phiếu 100.000 tệ, xem như
đó là tình nghĩa giữa chúng tôi. Giám đốc công ty N đến phi trường đón chúng
tôi rồi đưa chúng tôi thẳng đến khách sạn, giám đốc Nhậm mở tiệc đãi hai chúng
tôi, rồi mời vào quầy bar của khách sạn để khiêu vũ. Trong quầy không có ai nữa
ngoài ba người chúng tôi. Giám đốc Nhậm còn mời riêng cho Trương hai cô gái
thật đẹp.
Trương tổng nói nhỏ vào tai tôi,
“Anh Nhậm có mời cô nhảy thì cô đừng từ chối anh ta nhá! Nếu không thì lần đàm
phán này sẽ hỏng bét đấy”. Tôi không trả lời, nhưng tôi cũng không thể từ chối,
xét cho cùng thì người ta trả tiền để kêu tôi đến đây mà. Tôi phải tận lực mà
hoàn thành công việc này.
Lão Nhậm miệng nồng nặc hơi rượu,
ngật ngưỡng như thằng say. Hắn ta đâu có thích nhảy nhót gì! Hắn ta chỉ thích
ôm tôi để tìm chút cảm giác thôi.
Tôi cũng uống vài ly rượu, để hoàn
thành nhiệm vụ mà, tôi đành phải cắn răng chịu đựng. Hắn ôm tôi cũng chẳng sao,
miễn là đừng quá đáng là được. Nhưng không biết tại sao mà trong tôi khoái cảm
lại dâng trào, hình như dục vọng đang xâm chiếm cả con người tôi, trước mặt tôi
bây giờ không còn là một giám đốc Nhậm đáng ghét nữa. Hắn trở thành một người
đàn ông hòa nhã, gần gũi, ga lăng, tình tứ. Mỗi lúc hắn một xiết chặt lấy tôi,
tôi không mảy may chống cự, ngược lại còn thích thú đón nhận cái hôn của hắn.
Cả người tôi mềm lả, cứ dán chặt vào người hắn. Tay hắn bắt đầu vuốt ve tôi.
Khoái cảm cứ lớn dần, lớn dần khiến tôi không thể kiểm soát được mình nữa, tôi
dựa vào người lão Nhậm để xuống phòng ở lầu dưới. Lão Nhậm chỉ chờ có thế, và
rồi dường như không thể chờ thêm được nữa, đặt tôi lên giường. Tôi chỉ cảm thấy
khi lão Nhậm hôn điên cuồng lên mặt lên người tôi, cơn kích thích của tôi cũng
đã lên đến cực điểm, tôi thấy mình như đang bay trong cõi cực lạc. Tôi vui
sướng, tôi hạnh phúc và dường như tôi không còn thuộc về tôi nữa rồi, tôi không
thể điều khiển được mình nữa…
Không biết mất bao lâu, tôi khoan
khoái thức dậy. Cảm thấy có cái gì đó nằng nặng đang túm chặt lấy hai bầu ngực
mình, tôi quay đầu lại nhìn thì, hỡi ơi, lão Nhậm, trên người không một mảnh
vải che thân đang nằm cạnh tôi, hai cánh tay ôm tôi vào lòng, hai bàn tay đang
mân mê ngực tôi. Tôi hét toáng lên và nhảy ra khỏi giường, lúc đó tôi mới biết
mình cũng không mặc gì. Hiểu chuyện gì đã xảy ra, tôi tức giận tát hắn một cái.
Hắn giải thích, “Tuyết Nhi! Em đừng
có giận dữ, anh trả tiền, anh vui sướng, em hạnh phúc, chúng ta đôi bên đều có
lợi mà”.
Tôi lớn giọng, “Ai thèm những đồng
tiền dơ bẩn của anh chứ!” Hắn nói tiếp, “Cái gì? Anh trả tới 100.000 tệ lận mà
em không nhận được hay sao?” 100.000 tệ! Tôi chợt hiểu: thì ra Trương và Nhậm
đã có âm mưu từ trước, 100.000 tệ đó là tiền bán thân của tôi!
Tức quá! Tôi muốn giết cái tên giám
đốc Trương chó chết đó! Nhưng tôi lại không có đủ sức, tôi chỉ biết gục đầu vào
đầu gối khóc tức tưởi. Hắn nói, “Nhi! Em đừng buồn, con người ta sớm muộn gì
cũng trải qua chuyện ấy thôi, mà em đã kết hôn rồi mà. Từ lúc gặp em lần đầu
tiên anh đã thích em rồi, anh đã yêu em lắm rồi, nhưng anh không có cách nào để
có được em…” Tôi ngẩng đầu lên hét lớn, “Cút! Cút ngay! Ông cút khỏi đây ngay…”
Hắn ngồi dậy, mặc quần áo vào, nói,
“Anh biết dùng cách này là rất bỉ ổi nhưng thật tình anh không còn cách nào hay
hơn. Em tha thứ cho anh!”
Hắn lại rút ra một xấp 100 tệ đặt
lên giường và nói, “Anh xin lỗi, chút tiền nhỏ này anh muốn bồi thường cho em,
em nhận đi…” Tôi cầm xấp tiền lên quăng vào người hắn. Từng tờ giấy bạc rơi lả
tả xuống đất, hắn mặc kệ tôi, rồi quay người bỏ đi.
Tôi thật ngốc! Tôi vẫn ngồi đó, trên
giường và một khối trống rỗng. Tôi đau đớn! Tôi hận! Tôi hận mình tại sao lại
làm thân đàn bà!
Tôi muốn báo cảnh sát, tôi muốn cái
tên mặt người dạ thú ấy phải ngồi tù. Nhưng lúc nhấc máy điện thoại lên thì tôi
lại do dự, chuyện này có cần thiết không?! Tôi kiện hắn tội cưỡng hiếp phụ nữ
hay là…? Nhưng kiện để làm gì chứ? Không chừng tới lúc đó mình lại thân bại
danh liệt. Châu Tuyết Nhi tôi trước mắt người khác chẳng khác nào gái làng chơi
sao? Càng nghĩ, tôi càng rùng mình sợ hãi. Tôi là phận đàn bà, không thể nào
thắng nổi bọn đàn ông. Đến cơ quan pháp luật, người ta cần bằng chứng, ai làm chứng
là tôi bị cưỡng bức đây?
Lúc này Trương tổng gọi điện đến,
vừa nghe tiếng hắn tôi điên tiết quát, “Mày là thằng lòng lang dạ sói, tao hận
đến mức muốn băm vằm mày ra”. Hắn nói, “Nhi! Em đừng có giận như thế. Đừng có
mắng anh, em hãy coi lại mình đi, anh mời em tới là để bàn việc chứ đâu có mời
em đến để bán thân đâu!” Tôi hét, “Cút, cút ngay! Tao căm thù mày! Mày sẽ bị
ngàn dao băm vằm cho đến chết!” nói đến đó tôi dập điện thoại xuống. Hắn lại
gọi điện nữa, nói, “Nhi! Em nghĩ thoáng một chút đi, anh trả cho em cái giá
thật cao mà, 100.000 tệ lận. Số tiền lớn như vậy anh thấy cũng còn ham nữa là,
mấy con bé làm ở tiệm gội đầu-cắt tóc, mỗi lần đi khách làm sao có thể kiếm
được chừng đó. Em nên bằng lòng đi. Có khi ở một chừng mực nào đó em còn nên
cảm ơn anh”. Tôi không nói gì. “Rụp” một cái, tôi tắt máy điện thoại.
Tối nay tôi không tài nào ngủ được,
nằm trằn trọc mãi…
Thứ tư, ngày 10 tháng 10
Sáng nay thức dậy, tôi tắm nước nóng ngay, chà tới chà lui khắp người. Tôi muốn
chà sạch hết những nhơ nhuốc, bẩn thỉu của tối hôm qua, lau sạch đi, lau sạch
đi…
Tôi ngồi trước bàn trang điểm, ngắm
kỹ mình trong gương. Tôi nhận ra rằng mình đã già, khuôn mặt xinh đẹp không còn
nét thanh xuân như ngày nào. Tôi thấy mình thật thê thảm, thật cô đơn. Không
chỉ chịu áp lực của cuộc sống mà còn bị bọn đàn ông quấy rối thân xác.
Chuông điện thoại reo, Trương bảo
tôi thu dọn rồi đi xuống dùng cơm, để trưa ra phi trường về nhà. Tôi hỏi hắn,
“Về à? Còn chuyện làm ăn này thì sao?” Hắn đáp, “Không cần nữa, bàn bạc xong
rồi, em là mối then chốt của phi vụ này…” Thì ra là vậy, tên Trương chết tiệt
ấy thật bỉ ổi. Hắn dùng một món tiền lớn để cá cược. Công nhân, một tháng cật
lực làm việc, chỉ kiếm được 400 đến 500 tệ. Còn hắn, chỉ có một đêm phong lưu
mà dám chi ra 100.000 tệ. Hắn độc ác chẳng khác nào con quỷ hút máu người. Đã
thế thì tôi cảm thấy tôi càng xứng đáng được nhận số tiền này, tôi muốn rửa
hận. Họ dùng tiền trên xương máu của công nhân. Còn tôi? Tôi đã đánh đổi nó
bằng thân xác và lòng tự trọng của mình. Mặc dù tôi không tự nguyện, nhưng
chẳng phải cũng như nhau hay sao? Trương lại gọi điện hối tôi mau xuống nhà
hàng dùng cơm để về nhà.
Thứ năm, ngày 11 tháng 10
Hôm qua, từ phi trường, tôi đi thẳng về nhà. Trên máy bay, Trương tổng úp úp mở
mở rằng, tối ấy, hai lão này đã lén bỏ thuốc kích dục vào trong ly rượu của
tôi, khiến tôi không thể làm chủ được mình. Lão Nhậm thì đã uống Viagra ngay từ
chiều. Chúng đã toan tính từ trước, hắn còn khuyên tôi nên nghĩ thoáng một tí,
đừng suy nghĩ nhiều về chuyện đó. Hắn nói hắn sẽ bù đắp cho tôi. Tôi không nói
gì, trong lòng rất khó chịu.
Về đến nhà, cứ nghĩ đến chuyện hôm
ấy, tôi lại nhức nhối, căm hận. Tôi ước chi thay đổi hết con người mình, để trở
lại là tôi nh
Gần đây, thỉnh thoảng tôi lại cảm
thấy ngứa ngáy vùng kín. Soi người vào gương mới phát hiện chỗ ấy bị sưng đỏ
hết. Tôi lo không biết mình mắc bệnh viêm nhiễm đường tình dục gì không đây.
Mấy thằng đàn ông chó má, ăn chơi phè phỡn như lão Nhậm kia, không chừng hắn có
bệnh đó thật! Càng nghĩ tôi càng lo, nếu tôi mắc bệnh thật thì tôi tiêu rồi!
Tôi đón ngay taxi đi bệnh viện,
nhưng vừa đến cửa bệnh viện thì tôi lại do dự, lỡ gặp người quen thì sao? Đang
do dự thì có một phụ nữ trung niên lân la mỉm cười và hỏi tôi, “Em ơi! Em đến
khám bệnh à? Chị có quen một bác sĩ đông y, ông ta trị bệnh theo phương pháp cổ
truyền. Ông ta trị bá bệnh, cả những bệnh khó trị nhất, bảo đảm em sẽ hài
lòng”. Tôi không trả lời, chỉ nhìn chị ta rồi lặng lẽ bỏ đi. Nhưng chị ta không
chịu bỏ cuộc, cứ bám theo tôi lải nhải, “Em ơi! Bệnh của em là…” Tôi quay đầu
lại lớn tiếng quát, “Ai cần chị mà chị cứ nói hoài vậy!” nhưng chị ta vẫn lì
lợm, cười nói, “Chị đoán chắc là bệnh lây qua đường tình dục rồi. Đúng rồi, ông
bác sĩ già đó chuyên trị những loại bệnh đó, giá cả có thể thương lượng được,
trị xong rồi thanh toán cũng được”. Tôi mặc kệ chị ta, đúng lúc ấy xe taxi từ
xa chạy tới, tôi vẫy tay gọi. Lên xe ngồi, tôi không nói tiếng nào, chú tài xế
quay lại hỏi tôi muốn đi đâu. Tôi thuận miệng đáp, “Đường Tân Giang”.
Đến đường Tân Giang, nhìn đám đông
vui vẻ mà tôi thấy mình lạc lõng, bơ vơ. Tôi chợt nhớ đến một câu nói trong
truyện của Chu Tự Thanh mà tôi được học thời phổ thông, Vui sướng là của người
ta, tôi chẳng có gì cả. Tân Giang là con phố đi bộ, có đủ các loại máy trò chơi
cho người ta thư giãn, tha hồ để bạn trổ tài trước đám đông. Bây giờ đã giữa
trưa mà người ra vô vẫn tấp nập, các cửa hàng ăn uống bên trái xem ra còn đắt
khách hơn nữa. Tôi men theo đường, tìm được một cái ghế ngồi nghỉ chân, gọi
thức ăn, ăn no rồi mua một tờ báo đọc.
Ngồi một lúc, thấy trời nắng nóng,
tôi đứng lên và đi dạo men theo lề đường. Đi được một đoạn, tôi nhìn thấy cột
điện trước mặt có dán một tờ giấy quảng cáo “TƯ VẤN BỆNH”. Tôi bước lại gần, đó
là tờ quảng cáo chuyên trị các bệnh xã hội và bệnh nam giới, bác sĩ cam đoan là
tuyệt đối bảo mật thân thế của thân chủ. Phòng mạch nằm trên một tòa nhà, số
phòng là xxx. Tôi đã nghe nói nhiều về cái ki“Bác sĩ du mục” như thế này rồi,
có động là họ di chuyển đi nơi khác. Nhưng thật ra, y thuật của họ cũng cao
minh lắm.
Tôi đang đọc qua các tờ quảng cáo
thì có một bà cụ bước đến, bà cười và hỏi tôi, “Cô gái nè! Cô khám bệnh hả? Ông
bác sĩ nhà tôi là bác sĩ của bệnh viện xxx đã nghỉ hưu. Nhưng ông vẫn chưa
nghỉ, vẫn làm thêm ở nhà”. Tôi không tin tưởng lắm nên cứ nhìn nhìn bà, bà nói
tiếp, “Xem ra cô cũng là người có ăn học, tôi cũng không lừa cô đâu, khỏi bệnh
rồi cô trả tiền cũng được”. Nhìn dáng vẻ thật thà của bà, tôi có thiện cảm nên
hỏi nơi đó cách đây có xa không, bà đáp rất gần, đi 6 hay 7 phút gì đó thì tới.
Tòa nhà của bà cụ này nằm ngay mặt
tiền đường Tân Giang, lầu 5, ngôi nhà khoảng 100m2, dành riêng một phòng để làm
phòng khám. Ông cụ tự xưng là họ Lăng, tốt nghiệp một trường y danh tiếng, dáng
người dong dỏng, sau cặp kính cận là đôi mắt hiền hòa, cho người ta một cảm giác
yên tâm và tin tưởng. Bà cụ theo chồng đưa tôi vào phòng khám. Bác sĩ nói, “Cô
bị lây nhiễm không nhẹ đâu, may là chỉ mới bị viêm nhiễm, chỉ cần tiêm kết hợp
với uống thuốc, bệnh sẽ mau dứt”. Bác sĩ Lăng ung dung từ tốn, còn tôi thì hơi
lo, liền hỏi bác sĩ mất thời gian bao lâu bệnh mới khỏi. Bác sĩ nói, “Nếu như
cô muốn nhanh bình phục thì phải dùng loại thuốc tốt, mà thuốc tốt thì hơi
đắt…” Bác sĩ nói đến đó rồi không nói gì thêm, tôi càng lo, liền hỏi, “Rốt cuộc
là bao nhiêu tiền?” Bác sĩ chậm rãi trả lời, “Thôi thế này vậy… cô đưa tôi
2.000 tệ, tôi bảo đảm trong vòng một tuần bệnh của cô sẽ thuyên giảm, ngoài ra
bệnh sẽ không tái phát nữa”. Không một chút do dự, tôi đồng ý. Người nào trong
tình cảnh này cũng đều muốn trị lành bệnh, còn chuyện giá cả bao nhiêu thì
không còn là vấn đề nữa. Bác sĩ tiêm cho tôi, ông nói đó là thuốc tiêm tốt nhất
trên thế giới, 300 tệ một mũi, bệnh của tôi chỉ cần tiêm hai mũi thôi, ông còn
đưa cho tôi hai bịch thuốc, là thuốc uống của tối hôm nay và sáng ngày mai. Tôi
đưa trước 800 tệ, bác sĩ Lăng muốn tôi trưa ngày mai đến nữa để ông đưa thêm
thuốc.