Thứ tư, ngày 6 tháng 6
Hôm nay trong giờ nghỉ trưa, tôi đã gọi điện thoại cho Đạt Minh, Đạt Minh nói,
“Tuyết Nhi, cám ơn cậu vẫn còn nhớ tới mình”.
Tôi nói, “Đạt Minh, nghe nói cậu xảy
ra chuyện, mình rất lo”.
Đạt Minh thản nhiên, “Chẳng có gì to
tát cả, mình cũng chưa đến nỗi khó tìm nổi một cô gái để yêu. Người như mình,
thiếu gì con gái theo, chẳng lẽ không kiếm được một cô sao? Cậu tin mình lại đi
quấy rối tình dục nhân viên của mình à? Đó chỉ là những lời phao tin đồn nhảm
của đối thủ cạnh tranh muốn hại mình mà thôi. Đây cũng là những thủ đoạn thường
dùng trong thương trường mà. Tuyết Nhi, thế nào, mọi việc của cậu vẫn tốt chứ?
Nhật ký của cậu, mình vẫn đang đọc, giữa cậu và Hà Quốc An cũng đã đến lúc phải
nói rồi, hoặc là quay lại, hoặc là cắt đứt luôn, không nên cứ vương vấn mãi mà
không dứt ra được, khổ cả hai”.
Tôi nói, “Đạt Minh, cám ơn cậu, mình
cũng đang hận bản thân mình quá mềm yếu, thực ra thì mình cũng muốn nhanh chóng
dứt bỏ tất cả những chuyện cũ, nhưng không được, trái lại càng bị tổn thương
hơn.
Đạt Minh nói, “Thành làm tất cả là
vì cậu, cậu nên liệu cách cư xử, đừng làm tổn thương cậu ấy, mình cũng đang
khuyên Thành, tốt hơn hết là để cậu ta và vợ quay lại với nhau, còn cậu, Châu
Tuyết Nhi, cậu hãy biết làm chủ tình cảm của mình. Người đàn ông có rất nhiều
lý do để yêu một người phụ nữ, trong đó sự đáng yêu làm cho họ khó kềm lòng
nhất. Cậu xinh đẹp, dịu dàng, lại sống độc thân, đối với nhiều người đàn ông mà
nói thì mẫu người như cậu là rất lý tưởng. Hà Quốc An bỏ rơi cậu khiến cho
những người đàn ông khác thương xót và muốn che chở cậu, thương hoa tiếc ngọc
là bản tính của đàn ông mà”.
Những lời của Đạt Minh nghe ra rất
có lý, nếu như Thành yêu tôi chỉ vì thương hại tôi, thì tôi nhất quyết không
thể chấp nhận tình yêu đó, một người mà phải sống trong sự thương hại của người
khác thì thật đáng buồn.
Thứ sáu, ngày 8 tháng 6
Trời đang quang đãng chuyển sang âm u
Sau khi tan sở, tôi vội vàng chạy về nhà, vì trước đó không có ai gọi điện
thoại đến, trong nhà lại không có người.
Hàng xóm nói cho tôi biết, mẹ tôi bị bệnh, phải vào bệnh viện huyện. Tôi nghĩ
chắc chắn là ba đang ở bệnh viện. Tôi lập tức gọi đến bệnh viện, quả nhiên mẹ
đang ở khoa truyền nhiễm, tôi vội đi đến đó, ba đang bế Gia Gia đứng ở cổng
bệnh viện chờ tôi.
Ba trấn an tôi, “Mẹ con bị viêm gan,
sẽ khỏe lại ngay thôi”.
Mẹ đang nằm trên giường bệnh, cố
cười thật tươi khi thấy tôi đến.
Tôi nói với ba, “Mẹ bị bệnh sao ba
không gọi điện thoại báo cho con biết?”
Mẹ tôi vội vàng nói, “Mẹ không sao
mà, đâu phải bệnh gì nghiêm trọng”.
Tôi với ba ra một tiệm ăn nhỏ ở
ngoài bệnh viện. Ăn xong, tôi bảo ba đưa Gia Gia về nhà để tôi ở lại chăm sóc
mẹ. Nhưng ba không chịu, bắt tôi phải đưa Gia Gia về, để ba ở lại.
Mẹ nói, “Cả hai ba con về đi, mẹ tự
lo được mà. Tuyết Nhi phải trông Gia Gia, ngày mai ba còn phải mở cửa hàng
nữa”. Ba và tôi đành phải chiều theo ý mẹ, nhưng nán lại ngồi chơi với mẹ thêm
lát nữa, mãi đến hơn 10 giờ, hai cha con mới về đến nhà.
Bây giờ, tôi đang ngồi ở bàn vi tính
viết nhật ký, tôi nghĩ, mẹ bị bệnh phải nhập viện, ai sẽ chăm sóc Gia Gia đây?
Cửa hàng là thu nhập chính của ba mẹ nên ba không thể đóng cửa để trông Gia
Gia, cũng không thể vừa trông hàng vừa chăm cháu. Xem ra, tôi đành phải dắt Gia
Gia về, nhưng hễ nghĩ đến lúc phải vừa làm việc, lại vừa phải trông Gia Gia,
tôi cảm thấy ngại quá, tôi cũng không thể vì Gia Gia mà bỏ hết công việc được.
Có lẽ, ngày mai tôi nên về, ra trung
tâm giới thiệu việc làm để tìm một người vú nuôi thôi.
Thứ bảy, ngày 9 tháng 6
Trời quang đãng
Trưa hôm nay, khi cùng ba đến bệnh viện thăm mẹ, tôi nói cho ba mẹ ý định của
mình. Nghe xong, ba mẹ một mực phản đối, “Tốn kém thì không nói, nhưng con có
thể yên tâm được không?”
Ba thở dài, “Tìm thằng Hà Quốc An đi, bảo mẹ của nó chăm sóc Gia Gia”. Nhắc đến
Hà Quốc An, tôi cảm thấy khó chịu, liền phản đối ngay, “Tìm Hà Quốc An cũng
chẳng ích gì, mà con cũng không muốn tìm anh ta”.
Mẹ nói, “Tuyết Nhi, con cũng đừng lo
lắng, mẹ thấy hay là cứ để Gia Gia ở chỗ mẹ đi. Ở Huyện Thành chỗ mẹ, ban ngày
con nít được gửi đến nhà trẻ, tối đến đón về nhà, một tháng 200 tệ, cách này
cũng được đấy. Nếu được thì cũng có thể gửi luôn, một tháng cũng chỉ mất có 300
tệ. Chị Hoàng ở nhà máy mẹ sau khi nghỉ làm, chuyên giữ trẻ cho người ta, chị
Hoàng chăm sóc con nít rất cẩn thận, lại chịu khó, mẹ nghĩ mình có thể nhờ chị
ấy”.
Thấy tôi không nói gì, mẹ nói tiếp,
“Quyết định như thế nhé, chiều nay ba con sẽ đi tìm chị Hoàng”.
Buổi chiều, ba đi gặp chị Hoàng, còn
tôi ở lại với mẹ.
Tôi đến phòng trực tìm bác sĩ để hỏi
thăm bệnh tình của mẹ tôi ra sao. Bác sĩ trực là Tiếu Kiện Hùng, bạn học hồi
trung học cơ sở của tôi. Sau khi học xong trung học cơ sở, tôi và Tiếu Kiện
Hùng không gặp nhau, lên trung học phổ thông, cậu ta học ở trường trung học
Huyện Thành, sau đó thi đậu vào Học viện Y Lộ Châu.
Tiếu Kiện Hùng giở bệnh án của mẹ
tôi ra xem và nói cho tôi biết mẹ bị viêm gan B, không có gì nghiêm trọng, nằm
viện điều trị một thời gian thì sẽ đỡ.
Tôi lo lắng, “Mình đã đọc trên nhiều
sách báo, viêm gan B có thể dẫn đến xơ gan, có khi nào mẹ mình sẽ...?” Tiếu
Kiện Hùng trả lời, “Điều này rất khó nói. Mình thấy như vầy, ngày mai cho bác
đi siêu âm, khám tổng quát”. Tôi rất biết ơn sự nhiệt tình của Tiếu Kiện Hùng.
Ba đi về nói, “Chị Hoàng bây giờ
đang bận giữ một thằng nhỏ, nhưng chị Hoàng đó rất tốt bụng, giới thiệu cho ba
một người chị họ, tên Châu, khoảng ngoài ba mươi tuổi. Ba nói với chị Châu ba
sẽ gửi cháu luôn ở đó, chị Châu nói cháu được bao ăn, mỗi tháng mất 400 tệ”. Ba
nói khẽ, “Bệnh của mẹ con dễ lây, ba sợ mẹ con lây cho Gia Gia”.
Thứ ba, ngày 12 tháng 6
Trời âm u
ã có kết quả kiểm tra sức khỏe của mẹ, Tiếu Kiện Hùng cho biết tất cả đều
bình thường, mẹ chỉ bị viêm gan B mà thôi, viêm gan B là bệnh lây, chủ yếu là
lây qua đường tiêu hóa, tiếp đến là lây qua đường máu và tiêm chích, chỉ cần
chức năng gan hoạt động bình thường thì không có gì nghiêm trọng, trước mắt vẫn
chưa có thuốc điều trị hiệu quả bệnh viêm gan B, người bệnh phải chú ý việc ăn
uống, giữ gìn sức khỏe, đừng làm việc quá sức. Ngoài ra, người bệnh không nên
dùng chung đồ dùng với những người trong gia đình và phải thường xuyên khử
trùng.
Cám ơn trời đất, mẹ tôi coi như
không có gì nghiêm trọng, tôi nhẹ cả lòng, tâm trạng thoải mái hơn, và trong
người bỗng tràn đầy sứ
Tôi liền gọi điện thoại báo cho ba
để ba yên tâm là bệnh tình của mẹ không có gì nghiêm trọng, không bao lâu thì
có thể xuất viện.
Ba ở đầu dây bên kia cũng vui mừng
nói, “Không sao thì tốt rồi, không sao thì tốt rồi”.
Tôi rất hiểu tâm trạng của ba tôi.
Thứ bảy, ngày 16 tháng 6
Trời âm u
Sáng sớm hôm nay, tôi về nhà, Gia Gia đang ở nhà chị Châu, còn ba đang hấp vịt
cho mẹ ăn.
Nghỉ ngơi một lúc, tôi vào bệnh viện
thăm mẹ. Đang nằm truyền nước, nhìn thấy tôi, mẹ rất vui mừng, tôi đỡ mẹ dậy,
đút cho mẹ ăn từng thìa canh vịt.
Mẹ nói, “Tuyết Nhi, con nhớ Gia Gia
lắm rồi phải không, hôm nay con đến nhà chị Châu đón Gia Gia về đi, mẹ cũng rất
nhớ nó”. Tôi ngồi với mẹ một lát rồi đi đến nhà chị Châu.
Chị Châu dẫn Gia Gia đi chợ, chỉ có
anh Vương, chồng chị, ở nhà, anh Vương rất nhiệt tình, gọi ngay điện thoại cầm
tay cho chị Châu, bảo vợ nhanh nhanh dẫn Gia Gia về.
Tôi hỏi anh Vương số điện thoại cầm
tay của chị Châu, nói để tiện liên lạc. Anh Vương cho tôi số điện thoại biết,
trang bị điện thoại cho chị Châu là để tiện liên lạc với phụ huynh của các bé,
chị cũng thêu số điện thoại cầm tay của mình trên quần áo của Gia Gia, đề phòng
lỡ bé có đi lạc, người đi đường có thể liên lạc được với chị.
Tôi hỏi anh kinh nghiệm này học được
ở đâu. Anh Vương nói, “Học được ở trên báo, trên số báo ra hàng ngày của tuần
trước có đăng một bản tin, một công ty dịch vụ nội trợ đã làm như vậy. Một lần
kia, có một đứa bé đi lạc, một người tốt bụng nhìn thấy trên quần đứa bé có số
điện thoại nên đã gọi điện thoại liên hệ, nhờ thế bố mẹ cháu đã nhanh chóng tìm
lại được con mình. Chúng tôi đã giữ trẻ giúp người ta thì phải chu đáo cẩn
thận”.
Trong lúc đang nói chuyện thì chị
Châu về, tôi liền tự giới thiệu tôi là mẹ của Gia Gia. Vì là lần đầu gặp mặt
nên chị Châu không tin tôi lắm, chị nhìn tôi từ đầu đến chân rồi nói, “Mẹ của
Gia Gia chắc không trẻ như vầy đâu, nhìn tướng cô đẹp như thế sao giống mẹ của
bé chứ?”
Tôi cười với chị, “Chị Châu, chị cứ
yên tâm”. Tôi vừa nói vừa giơ tay ra để bế Gia Gia, Gia Gia cười và chạy ào
tới.
Chị Châu ngăn Gia Gia lại, “Khoan
đã, để tôi gọi điện thoại hỏi thầy Châu xem thế nào”. Tôi nói, “Ba em đang ở
bệnh viện”, và cho chị ấy số điện thoại của bệnh viện.
Chị Châu gác máy, nói một cách cởi
mở và thân thiện, “Xin lỗi em nghe Tuyết Nhi, em thật xinh đẹp, chẳng giống
người đã làm mẹ, năm nay em bao nhiêu tuổi rồi?”
Tôi nói, không còn trẻ nữa. Chị Châu
nhiệt tình kể cho tôi nghe Gia Gia lanh lợi và ngoan như thế nào. Tính chị ấy
khá cởi mở và dễ gần.
Buổi chiều, tôi dắt Gia Gia đến bệnh
viện thăm bà ngoại, mấy mẹ con vui vẻ bên nhau được mấy tiếng. Đến tối, chị
Châu lại đến đón Gia Gia i.
Thứ tư, ngày 20 tháng 6
Trời quang đãng
Chiều hôm qua, Hà Quốc An về. Lúc ở sân bay, anh ta còn gọi điện thoại bảo tôi
ra sân bay đón anh ta.
Tôi nói, “Này, đừng có mà mơ nhé!”
Hà Quốc An cứ tí tửng cười nói, “Vẫn
còn giận à? Chắc em không hận anh đến thế đâu, như vầy đi, không ra đón anh thì
thôi, em còn phải đi làm mà, em về nhớ nấu cho anh ít nước nóng, để tối anh đến
tắm”.
Tôi nói ngay, “Đừng hòng!” Nói xong
tôi cúp máy, tôi biết buổi tối Hà Quốc An nhất định sẽ tới, tôi không muốn gặp
anh ta, liền gọi điện thoại để hẹn với Thành, định cùng Thành ra ngoài ăn cơm.
Thành từ chối ngay, “Xin lỗi nhé
Tuyết Nhi, mình có chút việc”. Tôi chưa kịp nói thì anh đã cúp máy.
Không biết Thành lại làm sao rồi,
tôi định hẹn Minh Quyên, nhưng lại nghĩ Minh Quyên nhất định đang ở cùng giám
đốc Ngô, không nên làm phiền người ta. Thế là tôi gọi điện thoại cho Tiểu Hoa ở
công ty tôi, rủ cô ấy cùng tôi đi chợ Thế Kỷ Mới lựa mua bộ váy. Tiểu Hoa vui
vẻ đồng ý ngay, chả là cô Tiểu Hoa này theo chủ nghĩa độc thân, lại là dân
nghiện mua sắm.
Lát sau, Thành lại gọi điện thoại
đến, “Tuyết Nhi này, mong cậu tha lỗi về thái độ lúc nãy của mình không còn
cách nào khác. Tối hôm kia Hà Quốc An cứ liên tục gọi điện thoại đến đòi nói
chuyện về cậu, mình và anh ta; mình đã nói cho anh ta biết, giữa hai đứa mình
chẳng có chút quan hệ nào, anh ta không tin, anh ta còn nói, hãy nể tình bạn cũ
mà buông tha em, trả lại em cho anh ta. Tuyết Nhi, mình nên trả lời anh ta thế
nào đây. Anh ta nói cậu vẫn còn yêu và sắp quay trở lại với anh ta. Mình rất
tức giận. Mình nói, tôi yêu Châu Tuyết Nhi thì sao? Anh không thể tước đi quyền
tôi yêu cô ấy”.
Nghe Thành nói, tôi không biết trả
lời ra sao. Im lặng một hồi, Thành lại tiếp, “Tuyết Nhi à, mình rất yêu cậu,
nhưng mình biết cậu không hề yêu mình, mình không có chỗ đứng trong tim cậu,
mình rất hiểu, nhưng mình hi vọng cậu không quay lại với Hà Quốc An, người đàn
ông như vậy không đáng để cậu yêu”.
Tôi nói, “Thành, cảm ơn sự quan tâm
của cậu, mình tự biết mình phải làm gì, mình không xứng với cậu, đừng có nghĩ
ngợi lung tung nữa, nếu làm tổn thương cậu một lần nữa, thì lòng mình sẽ day
dứt không yên”.
Thành nói, “Tuyết Nhi, mình hiểu cậu,
mình yêu cậu nhưng sẽ chôn chặt tình cảm của mình, không làm phiền cậu nữa,
nhưng nếu cậu cần gì, chỉ cần gọi một tiếng là mình đến ngay”.
Cùng Tiểu Hoa đi dạo chợ một hồi
lâu, trong đầu tôi vẫn hiện lên gương mặt buồn rầu thất vọng của Thành. Tôi bỗng
thấy chán nản, chẳng mua váy nữa mà rủ Tiểu Hoa đến quán bar uống rượu. Tôi
muốn quên tất cả những chuyện buồn, muốn học cách sống tự lập của Tiểu Hoa, vừa
vui vẻ lại được tự do, nhưng tôi làm không được. Tính cách tôi là thế, điều
quan trọng hơn là, cuộc sống đã để lại cho tôi quá nhiều dấu ấn không thể nào
xóa mờ, và tôi cũng không tài nào thoát ra được cuộc sống đầy rối ren.
Thứ năm, ngày 21 tháng 6
Vừa mới tan sở, bước ra khỏi cửađã thấy Tần Minh Quyên và Ngô Tân Lượng.
Tần Minh Quyên tươi cười nói, “Tuyết
Nhi, mình đến để đợi cậu đó”. Tôi hỏi, “Minh Quyên, có chuyện gì không?” Minh
Quyên khoe Ngô Tân Lượng mới mua cho Quyên một căn nhà rộng 150m2 ở khu biệt
thự Hoa Mai, vừa mới sửa xong cách đây vài ngày, muốn mời tôi đến chơi và góp ý
nên bài trí như thế nào.
Tôi mát mẻ, “Cậu cũng có mắt thẩm mỹ
lắm mà, cần gì mình đến tư vấn? Cậu muốn khoe sự giàu có của bà vợ ông giám đốc
chứ gì?”
Minh Quyên cười, “Cứ cho là vậy đi”.
Hôm nay trông Minh Quyên rất xinh
đẹp, mái tóc dài bồng bềnh, gương mặt trang điểm nhẹ, mặc chiếc đầm liền màu
xanh nhạt ôm sát thân hình đầy đặn trông rất quyến rũ. Ngô Tân Lượng đứng đợi ở
xe, cười và nhìn hai chúng tôi nói chuyện.
Lúc ngồi trên xe, Ngô Tân Lượng
khen, “Tuyết Nhi, lâu quá không gặp, trông em ngày càng đẹp ra”. Minh Quyên
liếc mắt nhìn anh ta, anh ta vội im ngay, một lúc sau Ngô Tân Lượng lại nói,
chúng ta đến nhà hàng Thâu Đêm trước. Lúc ăn cơm, tôi và Minh Quyên nói chuyện
huyên thuyên, Ngô Tân Lượng ngồi bên cạnh tìm cách phụ họa theo.
Minh Quyên cho biết bọn họ dự định
tổ chức đám cưới vào ngày 1 tháng 7, đã phát thiệp mời rồi, bảo tôi nhất định
phải đến dự.
Ăn cơm xong thì cả ba chúng tôi đến
nhà mới của Minh Quyên ở khu biệt thự Hoa Mai. Căn nhà đã sửa sang xong, dưới
ánh đèn êm dịu, nội thất mang phong cách hiện đại trông thật sang trọng.
Tôi trầm trồ, “Minh Quyên à, không
thể tưởng tượng được, hệt như ở trong một cung điện!
Minh Quyên nói, “Phải biết hưởng thụ
chứ, sống ở trên đời để làm cái gì? Nào là lý tưởng, tiền đồ, sự nghiệp, nào là
tình yêu, toàn là những lời nói suông. Người phụ nữ giống như mình đây, học vấn
thì chẳng có, vốn liếng duy nhất là nhan sắc, người đàn ông có thể dựa vào bản
lĩnh để làm giàu, người phụ nữ tại sao lại không thể dựa vào nhan sắc để đổi
lấy sự hưởng thụ sung sướng, cuộc đời là thế, tình yêu là thế, vất vả mà làm
gì, mệt mỏi lắm”.
Tôi nói, “Minh Quyên, cậu bi quan
quá đấy, đừng để mình hồ đồ theo chứ”.
Tôi lảng sang chuyện khác, “Minh
Quyên này, căn nhà này chắc cũng tốn kém lắm nhỉ?” Minh Quyên giơ lên hai ngón
tay và nói nhỏ, “Hai trăm ngàn tệ! Trước đây mình làm gì có thể nghĩ tới số
tiền này”.
Tôi tò mò, “Anh ta lấy đâu ra lắm
tiền thế?”
Minh Quyên lắc đầu, “Ai mà biết,
nhưng tiền lương một năm của ông ấy là một trăm năm mươi ngàn tệ”.
Tôi hơi ngạc nhiên, “Một trăm năm
mươi ngàn cơ à? Nhà máy giấy không phải đang gây ô nhiễm sắp đóng cửa sao?
Nhiều nhân viên nhà máy này còn phải nghỉ việc cơ mà”.
Minh Quyên trả lời, “Điều đó cũng
chẳng can hệ gì, ai nghỉ việc thì nghỉ, nhưng lương giám đốc đâu có bớt đi đồng
nào, anh ta cũng đâu có ngược đãi mình!” Ngưng một hồi, Minh Quyên nói tiếp,
“Trước đây mình nghĩ chỉ giám đốc của những xí nghiệp tư nhân mới có tiền, thật
ra thì ngược lại, giám đốc của những xí nghiệp tư nhân không tham ô, vì xí
nghiệp đó là của mình, anh ta có tham ô, hay tiêu xài hoang phí thì cũng là
tiền của mình. Còn giám đốc của một xí nghiệp quốc doanh như Ngô Tân Lượng,
tham ô xài hoang phí thì là tiền của nhà nước, của dân, đâu phải tiền của anh
ta
Thấy tôi chẳng tỏ thái độ gì, Minh
Quyên cũng thôi lý luận mà nói sang chuyện khác, “Nghe nói Hà Quốc An muốn quay
lại với cậu, hơn nữa còn cứ bám riết theo cậu, cậu có chịu quay lại với hắn ta
không?”.
Tôi bĩu môi, “Hà Quốc An tưởng chỉ
cần nói vài câu ngon ngọt thì có thể làm tôi ngã vào vòng tay anh ta sao, trên
đời này làm gì có chuyện dễ dàng như thế”.
Minh Quyên gật đầu đồng ý, “Đúng
vậy, hôn nhân như món đồ gốm, khó làm mà dễ vỡ, vỡ rồi mà lượm cho được hết tất
cả những mảnh vụn đó thật chẳng dễ dàng chút nào”.
Đúng thế, hôn nhân mà rạn nứt thì dù
bạn có hàn gắn cỡ nào, những vết nứt cũ vẫn còn, tốn công ngồi gắn lại, chi
bằng vứt bỏ vô thùng rác còn hơn.
Thứ bảy, ngày 30 tháng 6
Chiều hôm nay tôi từ nhà ba mẹ trở về, chuẩn bị ngày mai đi dự đám cưới của
Minh Quyên.
Lúc nãy, Tần Minh Quyên có gọi điện thoại đến nói chuyện với tôi cả hơn nửa
tiếng đồng hồ. Quyên nói, “Mình và Ngô Tân Lượng lấy nhau, mỗi người đều vì một
mục đích riêng. Ngô Tân Lượng luôn muốn chứng tỏ mình có tài, vừa có sự nghiệp
công danh rạng rỡ, vừa được thỏa mãn trong tình yêu. Mình tuy không còn trẻ
trung gì nữa, nhưng vẫn còn hấp dẫn. Thực ra đàn ông thường thích những người
phụ nữ chín chắn chững chạc hơn. Những cô gái trẻ tuy ngây thơ trong sáng và
xinh đẹp, nhưng trong đời sống tình cảm, không am hiểu nhiều, không quyến rũ
được đàn ông, nói trần trụi hơn một chút là thiếu kinh nghiệm tình dục, không
thể làm cho người đàn ông sung sướng. Tình dục là sự thăng hoa của tình yêu, là
nền tảng của
Tôi nói, “Quyên, mấy năm nay cậu sống bên ngoài gặt hái được điều gì, gặp phải
chuyện gì mà sao mình luôn cảm thấy cậu bất cần đời như thế?”
Minh Quyên gật đầu, “Tuyết Nhi, cậu
nói đúng, mình coi hưởng thụ là trên hết, con người sống ở đời để làm gì chứ,
tất nhiên là để hưởng thụ, mình đã không còn ôm ấp lý tưởng như hồi học trung
học nữa”.
Tôi thành thật khuyên, “Quyên à,
mình thành thật chúc mừng cậu, bất luận thế nào thì ngày mai cậu cưới, dù là
cưới vì mục đích gì, cậu cũng đều phải trân trọng”.
Minh Quyên bảo, “Nói trân trọng thì
không đúng lắm, mà chính xác là nên giữ mình, đừng để mình bị tổn thương”.
Minh Quyên có một đống lý luận đối
với chuyện hôn nhân và tình yêu. Nhưng từ những điều cô nói, tôi cũng hiểu rõ,
cưới là bất đắc dĩ. Bất kể người ta chỉ vui đùa hay yêu một cách thật lòng, hôn
nhân luôn là một bước chuyển biến quan trọng trong cả một đời người.
Tôi chào Minh Quyên bằng lời dặn dò,
“Minh Quyên, hãy trân trọng cuộc đời của mình và hãy sống tốt nhé”.
Tâm trạng của Minh Quyên khiến tôi
cảm thấy rất xót xa khi nghĩ rằng hôn nhân có thể làm thay đổi con người, trở
nên thông minh hơn mà cũng có khi bỗng thành kẻ ngu ngốc.
Về nhà, tôi lại cảm thấy trong lòng
vô cùng trống trải, tôi cũng không biết rốt cuộc mình muốn gì. Con người lạc
quan vui vẻ và hoạt bát của tôi trước đây đã bị đẩy xuống vực thẳm của cô đơn.
Tôi như một con chim bất cẩn bị nhốt trong lồng, không thể bay ra được thế giới
Có lúc tôi thật sự muốn bay đi,
nhưng lại hận mình không đủ lông cánh, hận mình không có sự dũng cảm, không có
lòng tin.
Thứ sáu, ngày 6 tháng 7
Tiết trời rạng rỡ
Buổi trưa, lúc đang ăn cơm ở công ty, anh bảo vệ gọi điện thoại nói có người nhà
cần gặp, bảo tôi ra cổng liền.
Người kiếm tôi là một phụ nữ khoảng
30 tuổi, mặc chiếc váy liền màu xanh nhạt, mái tóc xõa ngang vai, gương mặt bầu
bĩnh, vóc người cao ráo đầy đặn.
Hình như tôi chưa gặp cô gái này bao
giờ, nhưng cô ấy lại vui vẻ cười nói với tôi, “Em là Tuyết Nhi phải không, chị
là Hiểu Lâm, chị họ của em”.
Trong suy nghĩ của tôi, người chị họ
Hiểu Lâm không xinh đẹp đoan trang như thế này, Hiểu Lâm thật sự rất đẹp, chị
có một sự hấp dẫn của người phụ nữ chín chắn đầy nữ tính. Thấy tôi cứ nghệt mặt
ra, Hiểu Lâm liền nói tên của ba tôi và nhắc lại một số chuyện ngày xưa.
Hiểu Lâm nói, “Tuyết Nhi à, chị đến
để nhờ em giúp chị tìm việc làm”, tôi dẫn Hiểu Lâm đến căn-tin công ty để ăn
cơm.
Buổi chiều tôi phải làm việc nên
không thể để chị ấy ở lại công ty, nhưng cũng không an tâm để chị ấy đi một
mình về nhà tôi, chẳng biết làm sao, tôi đành phải xin T giám đốc Trương cho
nghỉ nửa ngày. Trương tổng rất tốt, cho tôi mang công việc buổi chiều về nhà
làm.
Buổi chiều không đi làm, tôi cũng
không về nhà, lái xe chạy thẳng về nhà ba mẹ, ba thấy Hiểu Lâm cũng vô cùng
ngạc nhiên và nói, “Sao con không gọi điện thoại trước cho chú?”
Hiểu Lâm nói, “Chú ạ, lần này con
nghĩ là sẽ không về nhà nữa, con đã ly hôn rồi”.
Tôi buột miệng hỏi chị, “Ly hôn ư?
Thế con chị thì sao?”
Hiểu Lâm nói rất vô tư, giao cho ba
nó, chị không cần tài sản gì cả. Sau khi nhận đúng là bà chị Hiểu Lâm của mình,
hai chị em chúng tôi thân mật hơn, cũng vì chúng tôi đều là những người phụ nữ
đã ly hôn.