Biết được tin này, mẹ Nhan lo lắng mấy ngày mấy đêm cũng không ngủ yên. Nhan Đông Tuyết cũng cảm thấy sợ hãi với tương lai mù mịt. Mặt mày hai mẹ con ủ rũ suốt ngày, khiến cho ba Nhan và Nhan Đông Thanh cũng không cảm thấy dễ chịu.
Trên bàn cơm tối, Nhan Lập Bản nhấp ly rượu, nhìn mặt mày đứa con gái ủ rũ, khích lệ nó nói: “Đồng chí chủ tịch đã nói, thanh niên có văn hoá đi đến nông thôn, giáo dục lại bần nông và trung nông, là điều rất cần thiết.”
“Nói xạo!” Liêu Quyên chụp đôi đũa trong tay, suýt nữa hô lên: “Đông Tuyết nhà mình từ nhỏ đến lớn chưa nếm qua việc gì đau khổ. Đến chỗ đó, làm sao mà nó sống được!”
Đây còn chưa phải điều mà người làm mẹ như bà lo lắng nhất. Hồi trước trong xưởng không phải là chưa có con em công nhân nào Thượng Sơn Hạ Hương, điều đáng sợ là, có đứa con gái đã quyết định ở lại nông thôn, ở chỗ đó sinh con dưỡng cái!
Chưa quen sống ở chỗ ở mới, điện thoại cũng không thể gọi, con gái mình nhỡ chẳng may đụng phải việc gì bẩn thỉu, vậy phải làm sao!
Trái với Nhan gia lo lắng trùng trùng, Phó gia không có bất kỳ băn khoăn nào, một nhà vây quanh cái bàn vuông thấp ăn cơm. Để tiết kiệm điện, Từ Lan Anh không cho mở đèn. Nhưng trong cảnh tối lửa tắt đèn, cũng không ảnh hưởng đến việc hóng chuyện đông chuyện tây của nhà họ.
“Nghe nói đầu xuân, con gái nhà chị Liêu bên cạnh, phải đi Đại Tây Bắc hỗ trợ xây dựng.”
Một năm nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, xưởng trong xưởng ngoài gắn liền nhau, gia đình nhà ai có chút việc gì đó, rất nhanh toàn bộ người trong Gia Chúc Viện đều biết.
Từ Lan Anh cực kỳ quý Nhan Đông Tuyết, đáng tiếc thay cô, không tránh khỏi lại cảm thấy may mắn: “May mà tôi dự kiến trước, không để cho Yến Tử nhà chúng ta học cấp 3. Nếu không chẳng phải cũng giống Đông Tuyết, đi đến nơi chim không thèm ỉa chịu tội. Đợi đầu xuân sang năm, Yến Tử nhà ta tròn 16, có trình độ văn hóa cấp 2, Phó Hướng Tiền ông nhớ hỏi thăm chút, tốt nhất cho Yến Tử nhà ta làm ở công đoàn hoặc ủy ban xưởng. Đừng để giống tôi, suốt ngày sàng đá, ngột ngạt bẩn thỉu tịt cả mũi!”
Phó Hướng Tiền không nói gì, gắp miếng rau trắng, cắm đầu uống bát cháo, mãi đến khi Từ Lan Anh bất mãn đá ông, ông mới ồm ồm nói: “Tôi chỉ là một công nhân suốt ngày xuống giếng đào quặng, quen biết gì người trong công đoàn hay lãnh đạo xưởng. Hơn nữa, Yến Tử nhà ta cũng chỉ có trình độ văn hóa cấp 2, còn chưa tốt nghiệp. Năm trước những người có thể vào công đoàn, ủy ban xưởng, ai mà chả có ít nhất trình độ văn hóa cấp 3?”
Phó Nhiễm dựng thẳng lỗ tai nghe hai vợ chồng này nói chuyện, mặc dù thời gian cô tới nơi này không ngắn, nhưng trong xưởng có rất nhiều việc cô không hiểu.
Nhưng mà có một điểm Phó Nhiễm rất rõ ràng, đó là chế độ tiền lương hiện nay chia làm ba loại.
Tiền lương hành chính và lương bộ đội giống nhau, có tổng cộng hai mươi lăm bậc. Bậc hai mươi lăm hành chính là bậc thấp nhất, tiền công mỗi tháng chỉ có hai mươi lăm đồng, cao nhất là lãnh đạo đặc biệt, có thể lĩnh hơn hai trăm tiền lương.
Nếu là đi theo con đường kỹ thuật này, có mười mấy bậc. Lấy ví dụ về phương diện dạy học, tổng cộng tất cả có 10 bậc, cấp bậc lấy tiền lương bắt đầu từ bậc 1,2,3 chính là giáo thụ(*), bậc 4,5,6 là phó giáo sư, bậc 7,8 là giảng viên, bậc 9 và 10 là giáo viên tiểu học, cấp 2, cấp 3.
(*)(Từ cũ) chức quan trông coi việc học trong một phủ.
Còn như nhà xưởng, lại thực hiện chế độ lương 8 bậc. Cấp bậc cao nhất là cấp 8, công nhân mỗi tháng ước chừng được một trăm đồng, cấp thấp nhất là học việc, nhận tiền công 16 đồng rưỡi. Sau 5 năm xuất sư, mới có thể chuyển thành công nhân bậc 2, có thể cầm đến 20 đồng tám.
Không nhắc đến con đường kỹ thuật, so sánh xem ra, tiền lương hành chính phổ biến cao hơn chế độ tiền lương nhà xưởng tám bậc, tuy nói công nông binh một nhà thân thiết, nhưng thật sự liên quan đến ăn cơm kiếm sống, đã không còn là một chuyện nữa.