Nhan Lập Bản nghe được mí mắt nhảy lên, nóng nảy đến mức đập bàn: “Không phải tôi nói bà rồi sao. Thân là đảng viên, không đi ủng hộ đồng chí chủ tịch, còn dẫn đầu phản đối. Nếu người khác nghe thấy được...Thì hay lắm ấy!”
“Thì sao? Tôi nói có hai câu thì làm sao? Hả?” Liêu Quyên cầm cái thìa sắt vào nhà, chỉ chỉ Nhan Đông Tuyết, hét: “Đứa con gái xinh đẹp của tôi bị điều đến cái nơi chim không thèm ỉa. Không phải con gái ông nên ông không đau lòng hả!”
“Con gái tôi thì cũng phải đi! Vì hưởng ứng kêu gọi của đồng chí chủ tịch!” Thái độ Nhan Lập Bản rất kiên quyết.
“Ối giời ơi! Đúng là cái đồ ruột gan thối nát lòng dạ hiểm độc”
Liêu Quyên vung thìa sắt lên đập vào đầu chồng bà, trong chốc lát, bàn ghế đâm vào nhau, kéo hai người vào một chỗ.
“Con mụ thối kia. Còn gõ đầu tôi tôi đánh bà đấy!”
“Ông đánh đi, hôm nay ông không đánh chết tôi, Liêu Quyên tôi theo họ ông!”
Nhan Đông Tuyết đang khóc bù lu bù loa cũng ngừng khóc, vội vàng ngăn cản.
“Đông Thanh, nhanh, kéo cha ra ngoài đi!”
Nói thật, Nhan Đông Thanh có đôi khi rất coi thường Nhan Lập Bản. Thân là một người đàn ông, thế nhưng đần độn đến mức để vợ đánh. Nếu là cậu, vô luận như nào, cũng sẽ không để đàn bà cưỡi lên đầu làm mưa làm gió.
Cậu kéo Nhan Lập Bản ra ngoài. Bên trong cái hẻm chật chội, bốn cái mắt nhìn nhau, Nhan Lập Bản đỡ cái mắt kính bị đánh lệch về một bên, có chút lúng túng.
“Đi mua cho tao bao thuốc...”
Nhan Lập Bản móc 5 mao tiền từ túi áo, có cả một phiếu thuốc lá.
Phiếu thuốc lá là phúc lợi của đơn vị. Lo lắng đến nhu cầu của nhân viên, mỗi tháng sẽ phát một phiếu. Một phiếu thuốc lá có thể mua hai bao thuốc Nam Kinh, hai bao Phi Mã, hoặc là hai bao Lặc Phong và một bao Đại Thiết Kiều.
Khá hơn một chút là Mẫu Đơn và Trung Hoa, đều là đồ vật đặc biệt, phải có phiếu đặc cung mới mua được. Nửa năm đơn vị mới phát một phiếu đặc cung, mà phải là lãnh đạo lĩnh lương hành chính cấp 5 trở lên mới có.
“Cho con thêm 5 mao, không thì con mách mẹ cha giấu quỹ đen.” Nhan Đông Thanh đút 5 mao vào trong túi quần, xong xuôi lại duỗi tay ra xin.
“Thằng nhóc thối, dám đe dọa cha mày à...” Nhan Lập Bản vừa mới bị đánh, không muốn đánh nhau tiếp, mặc dù ngoài miệng trách móc nhưng vẫn không tình nguyện móc thêm 5 mao tiền.
Trong tay có 1 khối tiền, Nhan Đông Thanh mua cho cha cậu một gói Đại Thiết Kiều rẻ nhất, chỉ có 3 mao tiền.
Chị mập ở tiệm cung ứng xã là người nhà của công nhân xưởng 105, quen biết hết tất cả làng xóm láng giềng. Chị nhận ra Nhan Đông Thanh, lúc thấy Nhan Đông Thanh nói mua một bao Đại Thiết Kiều còn tưởng tai mình nghe nhầm.
“Cái gì? Cha em từ khi nào thì chuyển sang hút Đại Thiết Kiều thế?”
Mí mắt Nhan Đông Thanh cũng không thèm nâng lên, lạnh nhạt nói: “Gần đây.”
Một gói thuốc 3 mao tiền, còn dư 8 mao, Nhan Đông Thanh đổi hướng vào tiệm sách nhà nước, mua một quyển sách về cơ điện. Quyển sách dày, trang bìa cứng, chỉ tốn 5 mao tiền.
Lúc Nhan Đông Thanh trở về, Nhan Lập Bản vẫn đang ngồi xổm ở đầu hẻm chờ, dúm tóc lưa thưa trên đầu bị gió thổi sang trái phải. Ông xoa xoa tay, thấy Nhan Đông Thanh mang về một bao Đại Thiết Kiều, sững sờ nói: “Tao đưa cho mày tận một đồng, mày chỉ mua cho tao cái bao thuốc này?”
Nhan Đông Thanh ừ một tiếng: “Giành được cũng không dễ. Dùng tạm, cha hút đỡ cái này đi.”
Ánh mắt liếc xuống quyển sách mới trên tay Nhan Đông Thanh, Nhan Lập Bản bất đắc dĩ lắc đầu cười, thằng nhóc thối giống ông, học giỏi ham đọc sách, là một hiện tượng tốt!
Ông vỗ vai con trai, nói: “Bên ngoài lạnh lắm, mau vào đi, nếu mẹ con hỏi...nhớ nói tình trạng của cha thảm một chút.”
Nhan Đông Thanh méo miệng, nói ra câu cậu muốn hỏi: “Mẹ hung dữ như thế, tại sao cha không bỏ mẹ đi?”
“Bỏ...Bỏ ai?” Nhan Lập Bản mãi mới phản ứng được là bỏ ai, suýt nhảy dựng lên, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc nói: “Thằng nhóc thối, tư tưởng của mày có vấn đề nghiêm trọng, cần phải tự xem xét lại bản thân! Còn nữa, mẹ mày làm cái gì sai? Sao tao phải bỏ bà ấy?”