Edit: Bối Xu
Giang Kiều đứng lên, cùng với động tác của cô, chiếc váy dài đỏ sậm cũng hơi di chuyển. Cô không ngồi ở chỗ ghế phó lái mà vòng ra mở cửa sau.
Cô không nói câu nào, đến khi ngồi hẳn vào trong xe mới mở miệng nói một câu “Cảm ơn.”
Giọng nói của Giang Kiều lọt vào trong xe, tình cờ Phong Dịch lại nghe được rõ ràng.
Giọng nói của cô nhẹ nhàng thoảng qua tai anh, giống như gió đêm sạch sẽ ngoài cửa sổ. Giang Kiều ngước mắt nhìn qua gương chiếu hậu, từ tấm gương, cô có thể nhìn thấy khuôn mặt của Phong Dịch. Giống như trong sách miêu tả, gương mặt anh không chút thay đổi, bộ dạng thanh tâm quả dục, rất khó tiếp cận.
Ánh mắt Giang Kiều dừng trên gương mặt đó vài giây nhưng Phong Dịch cũng không nhìn lại cô. Rất nhanh, anh nổ máy.
Trong đêm hẻo lánh thanh tịnh, trên con đường vắng người qua lại, có một chiếc xe màu đen lướt nhanh vào màn đêm.
Trời đã về khuya, màn đêm buông xuống, ánh trăng lạnh lùng rọi vào trong xe.
Vì Phong Dịch sẽ không chủ động mở miệng nên Giang Kiều cũng không bắt chuyện.
Dọc đường đi, xe chạy rất nhanh, không có tiếng trò chuyện, chỉ có sự trầm mặc bao phủ. Bầu không khí trong xe giống như bị nén lại. Hai người lạ mặt gặp nhau lần đầu cũng chẳng có chuyện gì thừa thãi để tán ngẫu.
Về điểm này, Giang Kiều hiểu rất rõ. Trong kế hoạch của cô, không được phép có sai lầm, dù chỉ là nhỏ nhất. Và điều quan trọng nhất là sự im lặng hôm nay của cô có thể hóa giải được nghi ngờ trong lòng Phong Dịch. Nhưng mà bước đầu tiên của cô đã thành công, cơ hội lần này, cô không thể buông tha được.
Giữa bọn họ nhất định phải lưu lại một mối quan hệ.
Cho dù đó là mối quan hệ đơn giản nhất.
Ô tô đã chạy đến Mặc thành. Dù bây giờ đã là buổi tối nhưng nơi đây vẫn ồn ào náo nhiệt. Trước khi xuống xe, Giang Kiều cầm điện thoại lên, nhưng có lẽ đầu dây bên kia không có ai nghe máy.
“Em vẫn còn đang trên đường, một lát nữa sẽ đến Mặc thành.”
Giọng nói của Giang Kiều vang lên, chốc lát đã phá vỡ không gian yên tĩnh.
Cô thản nhiên ừ một tiếng rồi nói tiếp “Xe em đặt ở em đường rồi. Gọi cho cửa hàng sửa chữa cũng không được, may là trên đường gặp được một người tốt bụng.”
Giang Kiều vừa đem chuyện vừa rồi kể lại một lần, vừa lén lút nhìn bóng lưng của Phong Dịch.
Phong Dịch vẫn ngồi ở ghế lái, bóng lưng anh thờ ơ, dường như không chút để tâm tới những gì cô nói.
Giang Kiều đột nhiên mở miệng gọi “Tiên sinh.”
Phong Dịch liếc mắt nhìn vào gương chiếu hậu, Giang Kiều cũng vừa lúc nhìn sang. Tầm mắt hai người giao nhau, bốn mắt đối diện.
Trong gương, hai người đều đang nhìn đối phương. Ánh mắt anh thâm thúy, ánh mắt cô nhu hòa. Nhưng điểm giống nhau là hai đôi mắt đều bình tĩnh, dường như đối phương không có nửa điểm làm cho họ hứng thú.
“Dừng lại ở trước giao lộ kia là được rồi.” Giang Kiều cong môi nở nụ cười “Nơi này cũng có nhiều xe qua lại.”
Phong Dịch không lạnh không nhạt ừ một tiếng.
Anh không nhiều lời, nhưng tốc độ xe dần dần chậm lại rồi dừng hẳn.
Giang Kiều xuống xe, điện thoại di động rơi ở ghế ngồi.
Nhưng ánh mắt Phong Dịch không nhìn về phía này. Giang Kiều biết rất rõ, anh sẽ không quay đầu lại nhìn cô.
Giang Kiều xuống xe, giày cao gót nhẹ nhàng gõ xuống mặt đất, vạt váy ngang bắp chân cô bị gió thổi nhẹ. Chiếc ô tô màu đen kia lại khởi động, bắt đầu cách Giang Kiều càng ngày càng xa.
Không rõ vì sao, đột nhiên Phong Dịch lại liếc nhìn gương chiếu hậu một cái. Ở phía sau xe, một cô gái mặc chiếc váy đỏ sậm, gió đêm thổi qua, mái tóc đen dài của cô càng nổi bật trên làn da trắng nõn. Cô đứng trong đêm đen, màn đêm đang dần buông xuống. Thành phố này cũng bắt đầu trở nên náo nhiệt.
Phong Dịch chỉ nhìn lướt qua một cái, rất nhanh, anh thu hồi lại ánh mắt.
...
Bóng đen càng dày đặc, gió thổi tới một chút nóng bức. Không khí dường như bị giăng một lớp sương mù mỏng. Phong Dịch tiếp tục lái xe thẳng về phía trước, đến cuối đường, chiếc xe cuối cùng cũng dừng lại.
Phong Dịch mở cửa xe. Lúc anh chuẩn bị bước xuống, anh vô tình nghiêng đầu, bỗng nhiên rơi vào vị trí ghế sau. Đó là chỗ vừa rồi cô gái kia ngồi, bây giờ đã trống không, dường như chưa từng có ai xuất hiện. Nhưng ở chỗ ghế ngồi còn rơi lại một đồ vật.
Ánh mắt Phong Dịch thâm trầm lạnh nhạt dừng ở trên chiếc điện thoại một giây rồi rời đi. Đèn trong xe đã tắt. Phong Dịch mở cửa xuống xe. Cửa vừa đóng, anh lập tức rời đi không quay đầu nhìn lại.
Phong Dịch vốn định rời khỏi bãi đỗ xe nhưng chỉ một lát anh lại quay trở lại. Thần sắc của anh vẫn nhạt nhẽo như ngày thường, chỉ có lông mày hơi nhíu lại. Anh trở lại chỗ chiếc xe đang đỗ, mở cửa ra.
Ánh sáng từ bóng đèn xua đi bóng tối trong xe. Phong Dịch mở cửa sau, ánh mắt anh lại nhìn vào chiếc điện thoại di động.
Chiếc điện thoại cứ nằm yên tĩnh ở đó, màn hình tối đen không có một chút động tĩnh nào. Phong Dịch cúi người cầm chiếc điện thoại ở ghế sau lên, ngón tay thon dài khẽ siết chặt.
Sau đó anh nhanh chóng rời khỏi.
...
Màn đêm buông xuống, trên trời thấp thoáng một bóng trăng mờ. Giang Kiều chậm rãi bước vào bóng tối, xung quanh một mảnh yên lặng.
Cô đi vào tòa nhà ấn thang máy. Cửa thang máy khép lại, chậm rãi đi lên.
Thời gian yên lặng trôi qua. Giang Kiều hơi liếc mắt nhìn từng chữ số trên bảng không ngừng thay đổi, rất nhanh thu hồi ánh mắt.
“Keng.” Cửa thang máy đã mở, Giang Kiều chậm rãi bước ra.
Trong hành lang yên tĩnh truyền ra âm thanh giày cao gót gõ xuống mặt đất rất nhỏ. Tới trước cửa nhà, cô cúi đầu, giơ tay ấn mật mã mở cửa. Bóng tối trong căn phòng dần tản đi, ánh sáng chiếu vào trong.
Giang Kiều tắm rửa qua loa một chút, tự rót một tách cà phê đặt lên bàn. Cà phê nóng tỏa ra làn khói trắng giữa đêm khuya vắng lặng lại có thêm vài phần ấm áp.
Điện thoại màu đen bỗng nhiên vang lên chói tai, phá vỡ sự yên tĩnh của căn phòng.
Giang Kiều liếc nhìn cái tên trên màn hình một cái, lười biếng nhận điện. Cô đặt điện thoại bên tai, bình thản lắng nghe.
Trong điện thoại truyền đến giọng nói của một phụ nữ “Giang Kiều, là mẹ.”
Ánh mắt Giang Kiều tối lại, đáy mắt tăng thêm mấy phần lạnh lùng. Người gọi điện tới là là mẹ kế của cô, Trác Man Nhân.
Đối với nguyên chủ Giang Kiều mà nói, mẹ ruột đối với nàng cũng chỉ là một cái tên, đến dáng vẻ của bà ra sao cô cũng không biết. Giang Kiều từng cho người đi điều tra mẹ ruột của mình, nhưng hoàn toàn không có một chút tư liệu nào. Tất cả thông tin dù là nhỏ nhất cũng được bảo mật.
Nhưng người ngoài hoàn toàn không biết đến người vợ thần bí đầu tiên của Giang gia. Khi xuất hiện trước mặt công chúng, cha Giang và Trác Man Nhân luôn thể hiện hình ảnh vợ chồng son quấn quýt mặn nồng. Người đời chỉ biết đến Trác Man Nhân là Giang phu nhân duy nhất. Giang Kiều không mặn không nhạt ừ một tiếng. Cô hơi nghiêng đầu, ánh mắt nhàn nhạt nhìn ra đêm đen lạnh lẽo ngoài cửa sổ.
Trác Man Nhân nghe đầu bên kia đáp thì nói tiếp “Mẹ gọi cho con mấy cuộc điện thoại, con bận chuyện gì mà không nghe máy vậy?” Giọng nói của bà ta đượm vẻ lo lắng, dường như rất quan tâm đến Giang Kiều.
Giang Kiều ngả người dựa vào ghế, giọng nói thảnh thơi pha chút lười biếng “Điện thoại di động bị mất rồi.”
Trác Man Nhân dừng lại vài giây “Con vừa về nước, đã kịp thích ứng với cuộc sống ở đây chưa?”
Giang Kiều ừ một tiếng nhả ra hai chữ “Tạm được.”
Giọng nói của Trác Man Nhân nhẹ nhàng mang theo một chút an ủi “Những lời đồn đại trên mạng con cũng đừng để trong lòng.” Ai nghe câu này xong cũng sẽ nghĩ bà ta thật lòng vì con gái riêng của chồng mà suy nghĩ.
Khóe miệng Giang Kiều nhếch lên, ý tứ châm chọc rất rõ ràng. Theo những gì trong sách nói, tiếng tăm của nguyên chủ Giang Kiều rất tệ, hình tượng cũng thối nát.
Mẹ đẻ của Giang Kiều đã rời đi từ lâu. Sau khi Trác Man Nhân tiến vào Giang gia, Giang Kiều là do một tay bà ta nuôi lớn. Ngoài mặt, Trác Man Nhân đối xử với Giang Kiều vô cùng tốt, cực kỳ dụng tâm, dường như điều gì cũng thuận theo ý muốn của cô. Tính cách bốc đồng của Giang Kiều là kết quả do sự nuông chiều của bà ta.
Người ngoài đều mỉa mai gọi Đại tiểu thư Giang gia là “Người đẹp bình hoa.”
Giang Kiều cười lạnh, cũng không định lên tiếng đáp lời bà ta.
Trác Man Nhân cũng không để ý tới sự yên lặng của đầu dây bên kia, tiếp tục nói “Mẹ và bố đã sắp xếp cho con một công việc. Chúng ta đã chuẩn bị sẵn để con tới thành phố Cảnh Châu gặp một nhà sản xuất phim điện ảnh.”
Trác Man Nhân hiểu rất rõ tính cách của Giang Kiều. Cô luôn chua ngoa bốc đồng, vừa mới vào đoàn phim không lâu chắc chắn sẽ xảy ra xung đột với người khác. Như vậy thì danh tiếng của Giang Kiều sẽ càng ngày càng kém rồi.
Giang Kiều nhịp tay lên bàn, cô rê con chuột, ánh mắt hoàn toàn tập trung vào màn hình máy tính. Ánh sáng từ màn hình máy tính yếu ớt, phản chiếu lên gương mặt Giang Kiều làm gương mặt cô càng lạnh lẽo hơn.
Cô ấn vào cái tên Phong Dịch, tìm các thông tin liên quan đến anh ta. Ánh mắt cô rất chăm chú lướt từng tin một.
Đầu bên kia Trác Man Nhân vẫn thao thao bất tuyệt “Vị đạo diễn kia là bạn của mẹ, ông ấy chắc chắn sẽ chiếu cố tốt cho con. Cơ hội này khó khăn lắm bố mẹ mới tranh thủ được, con cứ thử đi một chuyến xem sao.”
Một chút kiên nhẫn của Giang Kiều sắp dùng hết, vốn cô đang định từ chối thẳng thừng thì bỗng nhìn thấy một loạt tin bên dưới.
Công ty điện ảnh ở thành phố Cảnh Châu là sản nghiệp trực thuộc tập đoàn Phong thị.
Giang Kiều híp mắt, con ngươi hiện lên một chút tính toán.
Đôi mắt cô lóe sáng, Giang Kiều bỗng nhiên cong môi.
Cô ngồi thẳng dậy, đôi mắt vẫn chưa từng rời khỏi màn hình máy tính, chậm rãi mở miệng “Khi nào phải đi?”
Trác Man Nhân không ngờ Giang Kiều sẽ đáp ứng nhanh như vậy, bà ta còn định giảng giải cho cô thêm một lúc nữa. Bà dừng lại vài giây mới nói tiếp “Một tuần sau.”
Giang Kiều nhàn nhạt ừ một tiếng coi như trả lời.
Bầu không khí lại trầm mặc nặng nề. Trác Man Nhân lại tìm chủ đề nói tiếp “Đã lâu lắm rồi con không về nhà, con có muốn về ở mấy hôm trước khi đi không?”
Bà ta vừa dứt lời, Giang Kiều đã lạnh nhạt cắt ngang “Không cần.”
Cô cúp điện thoại, bưng cà phê trên bàn lên uống từng ngụm nhỏ, Hình như cà phê đã có chút lạnh rồi.
Trời càng lúc càng tối, không gian cũng mỗi lúc lại thêm yên lặng. Ánh mắt Giang Kiều rũ xuống. Cô nhìn điện thoại, ánh mắt có thêm vài phần sắc bén. Giang Kiều liếc nhìn đồng hồ treo tường. Bây giờ mới có chín giờ tối. Thời gian không quá sớm, cũng không tính là quá muộn. Cô cong môi cười, lại cầm điện thoại lên. Ngón tay trắng nõn thành thục bấm một dãy số.
Đây là số điện thoại của cô, hay đúng hơn là số của chiếc điện thoại trong tay Phong Dịch.
...
Lúc Phong Dịch vừa đi vào phòng khách, tiếng chuông điện thoại cũng vang lên, phá tan sự yên tĩnh trong phòng.
Bước chân anh như bị thứ gì đó kìm lại. Phong Dịch không tự chủ bước đến, cầm chiếc điện thoại lên ấn nút trả lời. Nhưng anh cũng không lên tiếng ngay.
Bên đầu dây bên kia vang lên một giọng nói lo lắng “Alo, anh là người nhặt được điện thoại của tôi sao?”
Giọng nói của Giang Kiều vang lên khá rõ ràng, truyền vào tai Phong Dịch. Nhưng anh vẫn duy trì sự yên lặng. Phong Dịch nhận ra giọng nói kia. Nho nhỏ, mềm mại như lông vũ, lại một lần nữa mơn trớn lỗ tai anh.
Dường như Giang Kiều không để ý tới việc Phong Dịch không trả lời cô, cô tiếp tục nói “Xin lỗi anh, không biết tôi đã đánh rơi điện thoại ở nơi nào vậy?”
Giọng nói tiếp tục truyền tới, nhưng Phong Dịch vẫn không trả lời.
Trước mắt anh dường như hiện lên hình ảnh cô gái mặc váy đỏ, eo thon, da thịt trắng như tuyết. Phong Dịch nhìn ra cửa sổ, hình như gió bên ngoài cũng trở nên nóng bức. Anh không tránh khỏi cảm thấy có chút phiền não.
Thời gian chậm rãi trôi qua từng phút một, bỗng nhiên giọng nói lãnh đạm nặng nề của Phong Dịch vang lên “Ở trên xe tôi.”