Thẩm Ngôn Phóng im lặng. Bây giờ anh đã biết Lâm Yên chính là người năm đó, tuy rằng anh chỉ coi cô là em gái, không tồn tại bất kỳ tình cảm nào khác, nhưng anh cũng sẽ vì cô mà đòi lại công đạo.
Hiện tại cơ thể Lâm Yên vẫn rất yếu, bác sĩ nói cô đã có thể xuất viện nhưng phải nghỉ ngơi một thời gian, Thẩm Ngôn Phóng tự mình thu xếp cho cô một căn phòng, còn tìm người đến chăm sóc cô.
Anh nhíu mày, việc của Lâm Văn Tân anh đã điều tra rõ ràng, cái chết của ông hoàn toàn là do sai sót tập đoàn Giang thị, không thể để Lâm Yên gánh chịu được.
Nếu như muốn uy hiếp được Trác Man Nhân thì phải tìm cho ra được nhược điểm của tập đoàn Giang thị. Nhưng thế lực của tập đoàn Giang thị rất lớn, gia đình của Trác Man Nhân lại là một gia đình làm về luật pháp. Từ trên xuống dưới nhà họ Trác có rất nhiều luật sư, nếu như phải đối phó với Trác Man Nhân thì lựa chọn tốt nhất chính là lợi dụng công ty của bố anh. Đáy mắt Thẩm Ngôn Phóng hiện lên chút ý lạnh, trước kia anh rời khỏi nhà họ Thẩm là vì không muốn bị gia đình khống chế. Bố anh muốn anh kế thừa công ty, lại còn muốn anh cưới Đường Lam.
Thế nhưng bây giờ anh đã có mạng lưới giao thiệp của riêng mình, cho dù giờ có trở mặt với nhà họ Đường thì những người đó cũng không thể ngăn cản anh được.
Sắc mặt Thẩm Ngôn Phóng tối lại. Sau đó, anh gọi điện cho người đại diện, nghe xong, dù người đại diện cho hoảng sợ với ý kiến của anh thì cũng phải đồng ý.
Thẩm Ngôn Phóng lập tức đăng tin lên weibo, “Tôi đã chia tay với Đường Lam...”
Tin tức này được một phen bùng nổ trên mạng, rất nhiều người nói rằng có thể Đường Lam sẽ là vị hôn thê của Thẩm Ngôn Phóng, nhưng không ngờ hai người lại chia tay nhanh như này. Nó như một hòn đá được ném xuống mặt hồ yên tĩnh, dư luận được một phen náo nhiệt. Người nhà họ Thẩm và nhà họ Đường sau khi thấy tin tức này thì lập tức gọi điện hỏi thăm.
Thẩm Ngôn Phóng liếc nhìn điện thoại rung liên hồi trên bàn, không có ý định bắt máy, mặc cho điện thoại kêu cả buổi. Một lát sau, anh đứng lên đi ra khỏi phòng.
...
Ô tô chậm rãi chạy trên đường, Thẩm Ngôn Phóng đeo kính râm, đằng sau mắt kính là đôi mắt lạnh lùng. Ánh mắt anh cứ nhìn thẳng về phía trước, cả người toát lên khí thế bức người. Anh lái xe đi tới nhà họ Thẩm, dừng lại trước cửa lớn.
Thẩm Ngôn Phóng mở cửa đi thẳng vào. Bố mẹ anh đang ngồi trong phòng khách, ông Thẩm nhìn anh, chân mày nhíu lại hiện rõ vẻ tức giận.
Ông cầm lấy chén trà trên bàn, ném đúng vào dưới chân Thẩm Ngôn Phóng, chén trà vỡ tan, âm thanh vang lên chói tai.
“Mày biết mày đang làm gì không?”
Trước đó, bọn họ hoàn toàn không biết gì về chuyện Thẩm Ngôn Phóng công bố tin đã chia tay với Đường Lam ra bên ngoài. Vừa nãy người nhà họ Đường có gọi điện tới chất vấn, bọn họ chẳng biết nên trả lời thế nào.
“Sao mày không thương lượng với cha mẹ trước?” Ông Thẩm càng thêm giận dữ.
Thẩm Ngôn Phóng cười. Anh bước tới bên ghế sofa, ngồi xuống, ánh mắt không thèm nhìn bố Thẩm lấy một cái, “Tôi chưa từng thừa nhận Đường Lam là vị hôn thê của tôi, khi ông làm việc đó chắc hẳn cũng phải nghĩ tới kết quả như hôm nay rồi chứ.”
“Sau này chuyện của tôi do tôi quyết định.”
Ông Thẩm không ngờ thái độ của anh lại kiên quyết như vậy, ông nén giận nói, “Dù sao thì con cũng phải nói cho cha mẹ biết nguyên nhân chứ. Rốt cuộc thì con không hài lòng với Đường Lam ở chỗ nào?”
Thẩm Ngôn Phóng hỏi ngược lại, “Không có nhà họ Đường thì nhà họ Thẩm cũng có thể đi rất xa. Nếu tôi nói tôi đồng ý kế thừa tập đoàn Thẩm thị thì sao?”
Ông Thẩm ngẩn người, “Con đồng ý rời khỏi giới giải trí?”
Thẩm Ngôn Phóng thả người trên ghế, “Tôi vừa kế thừa công ty và vừa làm minh tinh, hai thứ này không ảnh hưởng đến nhau.”
Cơn tức giận của ông Thẩm đã vơi đi nhiều, “Con có thể nghĩ như vậy là tốt.”
Với ông mà nói thì Thẩm Ngôn Phóng đồng ý trở về là niềm vui bất ngờ, còn chuyện của nhà họ Đường thì ông có thể giải quyết.
Giọng của ông Thẩm trở nên hòa hoãn hơn, “Việc liên quan tới nhà họ Đường, bố có thể giải thích với họ.”
Thẩm Ngôn Phóng đứng dậy rời đi, trước khi đi còn bỏ lại một câu, “Qua một thời gian nữa con sẽ tới tiếp quản công ty, những chuyện khác con không cần bố động vào.”
Đối phó với Trác Man Nhân tất nhiên phải thật cẩn thận, anh còn phải điều tra một số việc nữa.
...
Trước kia, khi còn ở trên du thuyền Mặc Hải, Kỷ Nham đã để một số chuyện phát sinh ngoài ý muốn. Giờ đây, hắn làm việc cẩn thận hơn trước, đề phòng việc có chuyện ngoài ý muốn xảy ra nên hắn tự mình tới nơi vận chuyển hàng.
Nửa đêm, thành phố M đèn đuốc vẫn sáng bừng nhưng rất yên tĩnh, một vài chiếc xe vận tải đi ra khỏi bóng đêm, đi về phía ngoại thành. Không biết chạy mất bao lâu nhưng điểm dừng cuối cùng của các xe là trước cửa kho, cửa xe mở ra trước cửa kho. Vài tên đàn ông thân thể khỏe mạnh nhảy xuống xe, bọn họ bước nhanh về phía trước, đưa người trên xe vào trong kho hàng. Trên xe đều là hàng hóa vận chuyển tới từ Mặc thành. Từ khi những vụ bắt cóc diễn ra đến giờ đã khá lâu, ở đây có người đúng giờ tới đưa cơm cho những người bị hại để bọn họ không chết đói nhưng không còn thể lực để bỏ chạy.
Kỷ Nham nhìn thuộc hạ của mình nhốt hết người vào trong kho hàng, nói, “Đủ người chưa?”
Tên thuộc hạ lập tức trả lời, “Không thiếu một người, toàn bộ đều ở đây cả.”
Kỷ Nham chưa từng trực tiếp tiếp xúc với người sau màn, hắn chỉ phụ trách lừa bán người, mà những người này bị bán tới đâu, gặp phải đãi ngộ thế nào không nằm trong phạm vi quản lý của hắn.
Đối phương có người đến lấy hàng sớm, sau khi kiểm kê số người xong anh ta hứa sẽ đưa đủ tiền cho Kỷ Nham.
Một tiếng sau, khi có người tới nói “hàng” thì hai bên sẽ tiến hành giao dịch. Giao dịch sau Kỷ Nham cũng không ở lại đây, lập tức rời khỏi.
Kỷ Nham có được thứ mình muốn thì lập tức vào trong xe, chốc lát sau đã khởi động xe chạy đi, nhanh chóng rời khỏi nhà kho. Mà đoàn người Kỷ Nham cũng không chú ý tới từ nãy tới giờ đều có một người bám theo hắn, người nọ chỉ thỉnh thoảng mới ló mặt ra ngoài theo dõi tình hình.
Mẹ của Giang Kiều, Ôn Ngu đang điều tra về chuyện này, trước đây bà đã nhiều lần theo dõi Kỷ Nham, nhưng bởi hắn luôn cẩn thận nên bà đã không thành công.
Đây là lần đầu tiên bà điều tra được vị trí vận chuyển.
Mà mục đích việc điều tra của Ôn Ngu không chỉ dừng ở việc này. Bà biết Phong Đình và Liêu Thâm tham dự chuyện này, trước mắt thì nhóm hàng này sẽ bị đưa đến một phòng thí nghiệm bí mật.
Ôn Ngu muốn tra ra vị trí phòng thí nghiệm thì cũng chỉ có thể tra từ đầu nguồn.
Bà rất kiên trì, luôn ẩn náu từ một nơi gần đó để quan sát chỗ này. Nếu như bà không đoán sai thì đám người Liêu Thâm sẽ nhanh chóng mang nhóm người này đi để tránh vướng vào chuyện phiền toái.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, khoảng một tiếng sau, mấy chiếc xe lái vào nhà kho, đem hết người bị bắt cóc lên xe.
Ôn Ngu căn chuẩn thời gian, bà đi theo chiếc xe tải cuối, cả người dán vào sau xe, trong bóng đêm không dễ bị phát hiện. Một lát sau, xe khởi động, chạy tới phòng thí nghiệm. Ôn Ngu bị che mất tầm mắt, không biết được phương hướng xe lái đi, chỉ có thể tập trung gấp đôi để người khác không phát hiện. Không biết bao lâu sau, khi hai tay của bà đã tê cứng, xe chậm rãi dừng lại, Ôn Ngu thở phào, nghiêng tai nghe ngóng động tĩnh.
Xe vận tải mở cửa, bọn họ kéo “hàng” xuống xe, sau đó lại khởi động xe.
Khi xe được lái vào nơi kín đáo, Ôn Ngu nhảy xuống xe, trốn ở một bên. Cửa xe mở ra, cách đó không xa là phòng thí nghiệm. Sau khi bà ghi lại vị trí chính xác liền rời đi, bà cần phải nhanh chóng báo cáo việc này lên cho tổ chức, tránh cho việc số người bị hại tăng lên
“Hàng hóa” vừa được đưa tới phòng thí nghiệm đã bị kéo vào bên trong. Những người này không còn sức để giãy dụa nữa, họ cũng không biết tiếp theo sẽ có chuyện gì xảy ra.
“Hàng đến rồi.” Một tên thuộc hạ nói.
Phòng thí nghiệm yên tĩnh chợt vang lên tiếng động, Liêu Thâm và Phong Đình đang đứng bên trong cùng xoay người nhìn lại.
Bọn họ dốc toàn lực tập trung thí nghiệm, loại thuốc mới sẽ nhanh chóng được nghiên cứu thành công, đưa vào thị trường. Mà nhóm người đêm nay sẽ là vật thí nghiệm đầu tiên. Kỷ Nham bắt cóc hết nhóm người này đến nhóm người khác cho bọn họ nhưng hắn vẫn chưa biết được thân phận của Liêu Thâm và Phong Đình. Hai người họ đều có thân phận đặc biệt, họ không thể để bất kỳ việc gì uy hiếp đến họ. Mà loại thuốc mới này trong quá trình nghiên cứu vẫn còn tồn tại nhiều vấn đề, nhưng lại là thứ đem đến cho họ lợi ích lớn. Liêu Thâm và Phong Đình đã vì việc này mà bỏ ra rất nhiều công sức, không lưu tình với cả người nhà nếu như họ ngăn cản hai người, cho nên bọn họ tuyệt đối không thể bỏ qua cơ hội này được.
...
Đã nhiều ngày trôi qua nhưng Giang Kiều vẫn nhớ rõ từng lời Tô Dịch nói.
Cô biết Tô Dịch không tin cô, nhưng tạm thời anh ta sẽ không xuất hiện, cô không có cách nào để chứng minh cho anh ta thấy cả.
Giang Kiều ngồi trước cửa sổ, ngoài trời đã là tối muộn, ánh trăng yếu ớt bao trùm lên cô. Ánh mắt cô trở nên mông lung, như trong lòng đang chất chứa nhiều tâm sự.
“Sao vậy?” Dường như Phong Dịch phát hiện ra cô có tâm sự, lên tiếng hỏi.
Cô không trả lời mà chỉ nghiêng đầu nhìn vào mắt anh, ghé sát thân thể lại, hôn lên đôi môi anh. Giang Kiều mơn trớn đôi môi Phong Dịch, vừa nghiêm túc cũng vừa chân thành. Cô dùng nụ hôn để đáp lại anh, dùng nụ hôn để khiến anh không nghi ngờ. Nụ hôn của cô mềm nhẹ như lông vũ.
Phong Dịch không có đáp án, trả lời anh chỉ có nụ hôn dài.
Giang Kiều rời khỏi môi anh, hôn dọc xuống cằm, rồi đến cổ.
Phong Dịch khẽ nuốt nước bọt làm cô bật cười. Giang Kiều nghịch ngợm cắn anh một cái, không nghĩ tới anh lại trực tiếp kéo áo của cô ra.
Một chút gió lạnh thổi qua, thân thể Giang Kiều bị lộ ra.
Trong phòng không bật đèn, Giang Kiều trực tiếp lôi Phong Dịch lên giường.
Phong Dịch đảo khách thành chủ, đè lên người cô. Hai người mặt đối mặt, con ngươi đen nhánh của anh nhìn chằm chằm cô. Anh đưa tay chậm rãi thăm dò bên trong làn váy của cô. Không khí trong phòng không che giấu nổi mùi vị ám muội. Cửa sổ mở ra một khe hở, gió thổi vào làm tan đi vài phần cảm tình.
Sau khi xong việc, hai người cùng nằm xuống, Giang Kiều mơ màng ngủ nhưng Phong Dịch lại rất tỉnh táo, anh vẫn đang nghĩ về chuyện vừa nãy. Hết thảy tất cả cũng chỉ để thể hiện sự thật.
Đáp án đã có nhưng cuối cùng cũng vẫn chẳng đầy đủ, có một chút chân tướng bị giấu sau màn sương mù, anh không nhìn thấy rõ.
Đêm đã về khuya, bóng cây ngoài cửa sổ dần đậm màu, mơ màng lồng giữa ánh trăng mông lung.
Phong Dịch nằm trên giường, nhắm mắt lại.
Trong giấc mơ, dường như anh thấy được chút ký ức mà mình đã lãng quên.
...
Đó là một đêm mưa như trút nước. Bầu trời có vài tia chớp lóe lên, Phong Dịch trốn trong tủ, thông qua kẽ hở mà nhìn ra ngoài.
Một người đàn ông thờ ơ chỉ huy người khác.
Phong Dịch nghe được tiếng hét chói tai của mẹ anh, từ người phụ nữ xinh đẹp, dịu dàng ấy.
Anh trốn trong tủ, trừng hai mắt nhìn mẹ bị kéo đi. Bọn họ đem mẹ anh ra ngoài, sau đó một lúc thì tiếng xe vang lên.
Lúc đó Phong Dịch vô cùng sợ hãi nhưng vẫn nhớ lời mẹ dặn, cho dù xảy ra chuyện gì cũng không được bước ra khỏi tủ, trốn ở đó, không được đi ra.
Ngoài trời sấm chớp đùng đùng, Phong Dịch thấy được khuôn mặt quen thuộc kia. Người đàn ông đó bình tĩnh như thể những chuyện đó chẳng liên quan gì tới ông ta. Người đó là bố anh, Phong Đình.
...
Phong Dịch mở mắt, mồ hôi lạnh tuôn không ngừng, hai tay vẫn còn run rẩy, nỗi sợ hãi như thấm vào xương tủy.
Bên cạnh anh là người anh yêu, Giang Kiều.
Hai người quấn lấy nhau, mười ngón tay đan chặt, dường như trên thế giới này không có gì có thể ngăn cản bọn họ.
Phong Dịch nhìn ra ngoài cửa sổ, thứ anh nhìn thấy chỉ có bóng đêm.
Anh kéo Giang Kiều lại gần mình, cúi đầu hôn lên tóc cô, mùi hương quen thuộc làm cho anh bình tĩnh hơn.
Anh nghĩ, thế gian này nguy hiểm, tương lai chẳng đáng tin, nhưng cô lại là người duy nhất anh có thể tin tưởng.
Không biết sao, Phong Dịch chợt nhếch môi nở nụ cười.