Thẩm Hạ Chí ôm một gói khoai tây chiên vùi ở trên sô pha vừa gặm vừa xem ti vi. Nhưng rất rõ ràng, mắt cô không hề theo dõi tiết mục trên đó, khoai tây chiên cũng là ăn theo bản năng.
Không biết qua bao lâu, hình như là cô ngẩn người đủ rồi, cô hít sâu một hơi, thả bịch khoai tây chiên trong tay ra, tắt TV, ngồi nghiêm chỉnh đối diện với Kỳ Thịnh: “Kỳ Thịnh, chúng ta nói chuyện một chút đi!”
Kỳ Thịnh chuyển tầm mắt từ ti vi sang phía Thẩm Hạ Chí, anh mỉm cười: “Em nói đi.”
Cuối cùng cô cũng có phản ứng, từ lúc chị gái của cô kiếm chuyện đến giờ thì cô luôn trong trạng thái ngẩn người. Kể cả động tác xem ti vi và ăn khoai tây chiên cũng máy móc như rô bốt.
“Việc anh làm sáng nay chỉ để giúp tôi giải vây thôi phải không?”
Cô rất nghiêm túc, thật sự nghiêm túc, đừng nghĩ rằng cô đang nói đùa. Khi cô nghe Kỳ Thịnh nói cô đã gả cho anh thì đừng nói là chị gái bị khiếp sợ, đến cả cô còn không tin được nữa là… Được rồi, đây đúng là một sự tưởng tượng tuyệt vời nhưng độ tin cậy thật là thấp.
Kỳ Thịnh suy nghĩ một lát, sau đó thành thực gật đầu: “Đúng vậy.”
Quả nhiên... Đột nhiên Thẩm Hạ Chí cảm thấy thật mất mác, nhưng mà cô cũng cảm thấy yên lòng. Ai, làm sao anh có thể coi trọng một cô nhóc như cô được chứ. Anh chỉ là giải vây cho cô thôi, chứ không hề thích cô…
“Hạ Chí, em suy nghĩ một chút về vấn đề gả cho anh.”
“Hả?”
Anh liên tục nói ra những lời lẽ kì lạ, Thẩm Hạ Chí thiếu chút nữa lộn đầu té ghế, cô giữ vững cơ thể, tim đập nhanh đến muốn ngất xỉu: “Anh nói gì vậy?”
Kỳ Thịnh mỉm cười một cách tự nhiên, anh nói: “Anh nói, em có cần suy nghĩ một chút không? Gả cho anh… Mặc dù chúng ta còn chưa hiểu rõ về nhau, anh cũng không phải là người biết quan tâm chăm sóc người khác, có lẽ kêu em gả cho anh là có chút thiệt thòi cho em nhưng anh cảm thấy, đây cũng không phải là ý kiến tồi.”
“Anh phải nói trước cho em biết, đúng là lúc ấy anh chỉ là nhất thời buộc miệng nhưng một phần cũng là vì không muốn nhìn thấy em bị cô ta đánh hoặc là ta cần ta cứ lấy nhưng sau khi về nhà tỉnh táo lại, anh phát hiện ra một việc.”
“Hạ Chí, anh không phủ nhận là anh rất thích anh. Mặc dù có lẽ không phải là tình yêu nam nữ nhưng khi có em ở bên cạnh, anh cảm thấy rất vui vẻ. Cho nên anh muốn em làm vợ anh không phải là sự xúc động nhất thời, đương nhiên là anh cũng không cưỡng ép em… anh muốn hỏi ý kiến em, em có đồng ý gả cho anh không? Trở thành một thành viên ở đây. Anh không dám hứa là sẽ luôn yêu em nhưng chỉ cần em là vợ anh ngày nào thì anh nhất định sẽ yêu thương em ngày đó.”
Anh không hề đùa giỡn, cho đến khi nói ra câu cuối cùng, anh mới phát hiện mình khát vọng cô đồng ý đến nhường nào. Anh không cách nào tưởng tượng đượ cuộc sống không có cô ở bên. Anh không biết thế nào là yêu một người nhưng anh biết, nếu cô là vợ anh thì anh nhất định sẽ đối với cô thật tốt, sẽ học cách yêu một người. Thay vì lo lắng về cuộc sống sau này không có cô thì không bằng nắm chặt hiện tại, nắm chặt lấy cô.
Kỳ Thịnh nói rất chậm, lòng của Thẩm Hạ Chí rung động, cô trở nên bình tĩnh, thậm chí trở nên... khác thường, Cô thấy anh nghiêm túc như vậy thì hốc mắt rưng rưng, ướt át. Cô cắn môi không dám trả lời. Một lúc lâu sau, cô mới tìm lại được giọng nói của mình.
“Kỳ Thịnh, anh biết không? Nếu như lấy em thì người chịu thiệt thòi chính là anh. Anh ưu tú như vậy, tốt như vậy, còn em thì luôn trẻ con, luôn tùy hứng nhưng anh vẫn luôn bao dung em, vẫn luôn dịu dàng với em. Thật ra thì người luôn cảm thấy an toàn chính là em, bởi vì có anh ở bên nên em mới không sợ gì hết. Nhưng đồng thời em cũng sợ, nếu như quá lệ thuộc vào anh thì tương lai em không thể rời khỏi anh được.”
“Gả cho anh, cũng đừng rời xa anh.” Lời của cô... làm lòng anh thấp thõm, bây giờ anh mới phát hiện, cảm giác khẩn trương là như thế nào.
“Nhưng...” Thẩm Hạ Chí cắn môi bật khóc lên: “Anh nhất định phải lấy em sao? Anh nhất định sẽ hối hận, người không xứng với anh là em, anh có hiểu không?”
Nhiều năm qua, chỉ có cô mới dám ở trước mặt Kỳ Thịnh làm càn như vậy. Cho dù là cô có tùy hứng như thế nào thì anh cũng chỉ cười trừ cho qua chuyện. Người tốt như vậy, cô tìm ở đâu ra người thứ hai chứ. Cho nên đối với cô mà nói, gả cho anh là một ảo tưởng tuyệt vời, đến nằm mơ cô cũng không dám nghĩ đến. Vì thế, cô không muốn hại anh.”
“Anh chưa bao giờ hối hận về việc mình làm.” Kỳ Thịnh chậm rãi đứng dậy, ngồi sát vào Thẩm Hạ Chí, anh nghiêm túc nói: “Hạ Chí, anh cũng hi vọng, mặc kệ có xảy ra chuyện gì, em cũng không hối hận.”
“Em không biết.” Chợt, cô nhào vào ngực anh, nước mắt chảy tràn ra: “Em sẽ không để cho anh hối hận vì đã lấy em, em sẽ cố gắng làm một người vợ tốt, cái gì em cũng sẽ học.”
Kỳ Thịnh yêu thương vuốt tóc cô, cười lên: “Anh cưới em không phải là để tìm một bảo mẫu.”
Nhưng mà cuộc sống cô độc làm cho anh cần một người bạn thật sự. Thật ra thì, lần đầu tiên nhìn thấy cô khóc lớn ở ven đường thì lòng anh đã rung động, anh không thể không có cô.
“Em không phải có ý này.” Thẩm Hạ Chí nức nở ngẩng đầu lên: “Nhưng mà, em thật sự không có nằm mơ chứ? Anh thật sự muốn kết hôn với em?”
Mấy tiếng trước, bọn họ còn âm thầm đau buồn. Mấy giờ sau, bọn họ liền thành vợ chồng.
Kỳ Thịnh không trả lời, anh ôm lấy cô, cho cô sự ấm áp.
Thẩm Hạ Chí cũng không nói nữa, cô khéo léo tựa sát vào người anh. Dù thế nào đi nữa lời anh nói cô đều nghe hết, cho dù có muốn đổi ý thì cũng không kịp nữa. Anh nói anh không biết yêu, cũng không yêu cô nhưng không sao, cô thương anh là được rồi, cô tin rằng một ngày nào đó anh cũng sẽ yêu cô.
Thẩm Hạ Chí nhìn tờ hôn thú trong tay mấy trăm lần rồi mới cẩn thận đem bỏ vào két bảo hiểm, khóa cẩn thận.
Kỳ Thịnh nhìn Thẩm Hạ Chí cẩn thận từng li từng tí kiểm tra két bảo hiểm xong rồi mới tiến lên ôm cô vào lòng, ngăn cô tiếp tục làm hành động ngu ngốc: “Hạ Chí, anh bảo đảm với em, hôn thú này là thật, két bảo hiểm cũng rất an toàn, nó sẽ không mọc cánh bay mất.”
“Vậy sao...” Thẩm Hạ Chí cắn ngón tay lầm bầm: “Nhưng mà em vẫn cảm thấy không thật.”
Từ sau khi từ sở công chứng trở về, Thẩm Hạ Chí luôn lo lắng như vậy, cô sợ giấc mộng đẹp sẽ tan tành, cũng may, mọi chuyện đã xong.
Thẩm Hạ Chí ở trong ngực Kỳ Thịnh xoay người, cô đưa mắt nhìn anh hồi lâu, thở dài: “Em thật sự không thể tin được là em đã gả cho anh, hơn một tháng trước khi anh nhặt em ở trên đường, lúc đó em rất tuyệt vọng với tương lai, còn bây giờ... có phải là Thượng Đế đối xử với em quá tốt không? Hay là ông ấy chỉ là nhất thời trêu chọc em thôi?”
Kỳ Thịnh theo thói quen gõ gõ đầu cô, anh cười nói: “Nói bậy, anh mới là người không thể tin được đây này. Anh cưới một cô vợ nhỏ mười tám tuổi, thế nào bọn Tiểu Tích cũng cười nhạo anh cho xem.”
“Ai dám?” Năng lực thích ứng của Thẩm Hạ Chí rất tốt, cô nhanh chóng chấp nhận thân phận mới. Cô nâng gương mặt nhỏ nhắn lên: “Bây giờ anh là chồng của em, ai dám cười nhạo anh thì người đó không xong với em.”
Mặc dù đột nhiên có được ông xã cực phẩm như thế này thì sẽ đem lại không ít sự phẫn nộ nh7ng vật đã tới tay thì cái sự tự ti gì đó không còn liên quan đến cô. Đây là chồng của cô, người đàn ông của cô, chỉ thuộc về một mình cô.
“Dạ, về sau ai dám cười nhạo anh, anh liền nói cho em biết.”
“Không thành vấn đề.” Thẩm Hạ Chí vỗ ngực một cái, hả hê vòng tay qua cổ anh cười to.
Kỳ Thịnh nhìn nụ cười sáng lạn của cô, nụ cười dần dần thu lại, trong mắt lóe ra tia sáng nào đó không khắc chế được. Anh cúi người, đem hết cánh môi mềm mại thu hết vào miệng.
“Ưm...” Thẩm Hạ Chí sợ hết hồn, trong nháy mắt cô mở to tròng mắt, nhưng rất nhanh, cảm giác ấm áp trên môi đã cuốn lấy toàn thân cô. Cô biết được hành động của anh, mặt khẽ nóng lên, cô từ từ nhắm mắt lại, vòng chặt lấy cổ anh, nghênh đón anh.
Đây là nụ hôn đầu tiên của họ, tuy động tác có chút lạ lẫm nhưng đối với hơi thở của đối phương, họ lại vô cùng quen thuộc. Anh giữ chặt cái ót của cô, làm cô di theo hướng anh muốn. Nụ hôn của anh vừa tha thiết vừa dịu dàng thương tiếc. Đột nhiên cô thở dốc, đầu lưỡi của anh chui vào miệng cô, cùng cái lưỡi của cô quấn quít lấy nhau.
Giờ phút này, Kỳ Thịnh mới phát hiện, thì ra anh đã sớm muốn làm vậy rồi. Anh chưa từng coi xô là cô bé, cô có rất nhiều thứ hấp dẫn anh, hồn nhiên, nhiệt tình hào phóng, dũng cảm... Rất nhiều rất nhiều.
Rốt cuộc là anh thích cô ở điểm nào chứ?
Anh cũng không biết, chỉ là anh nghĩ, yêu Hạ Chí không phải là một chuyện khó khăn gì.
Nụ hôn của anh làm đầu óc cô choáng váng. Cô vòng tay qua cổ anh, đôi chân mảnh khảnh cũng không tự giác được vòng quanh hông anh. Kỳ Thịnh tựa người lên bàn, nâng người cô lên cao tiếp tục hôn sâu.
Cuối cùng, trong tình trạng cố gắng khống chế chính mình, Kỳ Thịnh kéo Thẩm Hạ Chí ra. Anh nhìn đôi mắt mờ mịt của cô, ánh mắt anh nóng bỏng: “Hạ Chí, anh không muốn em ở phòng đọc sách, em hiểu không?”
Thẩm Hạ Chí thở hổn hển, một lúc lâu sau cô mới lấy lại được lý trí. Cô nhìn nụ cười của anh, mặt ửng hồng. Cô hiểu ý của anh, địa điểm không thích hợp nên không thể ở đây.
Thẩm Hạ Chí le lưỡi, vội vàng nhảy xuống từ trên người anh. Qủa nhiên, hành động của cô hơi quá... Thật mất thể diện, mặc dù đã sớm nghĩ muốn anh rồi nhưng quá chủ động cũng sẽ bị cười nhạo.
“Ngu ngốc, chúng ta còn có chuyện phải làm, có một số việc phải để đến buổi tối.”
Giọng điệu giễu cợt của anh quá rõ làm Thẩm Hạ Chí dậm chân: “Kỳ Thịnh, đồ quỷ sứ đáng ghét!”
“Ghét anh sao?”
Thật kỳ lạ, tại sao anh lại cố ý cười mê người thế kia?
“Không ghét.”
“Đi thôi.”
“Đi đâu?”
“Đi thông báo cho mọi người ở đây, nếu không sẽ phạm vào tội giấu giếm.”
“Đi mau, đi nhanh đi.”
Người ở đây, rất đáng sợ nha!
“Hạ Chí, em ở đây làm gì vậy?”
Kỳ Thịnh tắm xong, quấn cái khăn ngang hông rồi bước ra từ phòng tắm. Anh nhìn xuyên qua ánh sáng phòng mờ ảo thì thấy một người đang nằm lỳ trên giường, người đó không phải Thẩm Hạ Chí thì là ai nữa.
“Em đang đếm tiền!” Thẩm Hạ Chí không ngẩng đầu lên, cô chuyên tâm đếm đếm xấp giấy trong tay mình, thái độ rất là hào hứng.
Đếm tiền?
Kỳ Thịnh ngồi xuống giường, nhìn bao lớn bao nhỏ xấp đầy trên giường, anh cười: “Thu hoạch được bao nhiêu?”
“Đếm tới mỏi tay luôn, anh đoán thử xem?” Thẩm Hạ Chí đếm xong một xấp để sang một bên rồi cầm tiếp xấp khác lên đếm, trong miệng còn lẩm bẩm: “Kỳ Thịnh, hàng xóm ở đây không hề nhỏ mọn nha.”
Không đúng, nên nói là quá hào phóng mới đúng. Kỳ Thịnh dẫn cô đi bao nhiêu nhà báo chuyện mừng thì nhận được bấy nhiêu bao lì xì. Một cái so với một cái còn dày hơn. Quan trọng nhất là, ai cũng chúc phúc cho họ. Mọi người ở đây đều là tuấn nam mỹ nữ, thân phận lại thần bí nên cô cho rằng họ sẽ nói cô không xứng với Kỳ Thịnh. Nhưng sự thật chứng mình, cô chỉ là đang suy nghĩ quá nhiều. Bọn Tiểu Tích và Phúc Ngôn còn không ngạc nhiên gì nhiều, giống như mọi chuyện đều sẽ xảy ra chỉ là sớm hay muộn. Nhưng mà, cô sợ hạnh phúc quá sẽ bị trời phạt.
Kỳ Thịnh thấy bộ dạng vui mừng của cô thì trêu ghẹo: “Nhìn em cứ như là vì được lì xì nhiều tiền nên mới gả cho anh.”
“Hả?” Mặc dù tiền có thể khiến cô vui vẻ, nhưng tội danh mà anh nói cũng rất lớn. Thẩm Hạ Chí bỏ xấp tiền trong tay xuống, nghiêng người: “Dĩ nhiên là không phải, em…”
Tim rớt “bùm” một cái, Thẩm Hạ Chí nhìn Kỳ Thịnh, cô không kịp che giấu, nuốt nước miếng nột cái. Không cần hấp dẫn người như vậy chứ.
“Anh không mặc quần áo...” Cô uất ức lên án, đâu chỉ đơn giản là không mặc quần áo.
Mái tóc mềm ướt nước, từng giọt nước chảy xuống cổ anh, lướt qua hầu kết của phái nam, rồi xuống xương quai xanh mê người… Mặc dù đây không phải là lần đầu tiên cô nhìn thấy cơ thể anh nhưng không thể không nói, thân hình của anh làm người ta thèm nhỏ giãi. Đàn ông bình thường sẽ có cơ bụng sáu múi sao? Sẽ có cơ ngực săn chắc, eo gầy có lực, màu da đồng hấp dẫn sao?
Huống chi, bây giờ trên người anh chỉ có cái khăn tắm… Thế nào đi nữa thì cũng không thể trách cô nha.
“Thật may mắn, cuối cùng em chú ý tới anh.” Kỳ Thịnh nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng của cô thì nhếch lên nụ cười như có như không.
Tự chủ! Thẩm Hạ Chí, khả năng tự chủ của ngươi đi đâu rồi?
“Lực chú ý của em vẫn luôn ở trên người anh, tiền làm sao có thể so sánh với anh được?” Thẩm Hạ Chí nịnh hót nhìn Kỳ Thịnh, cười mị mị bày tỏ tấm lòng trung thành của mình.
“Cho nên, có thể thu dọn tiền, chuẩn bị nghỉ ngơ chưa?”
Chuẩn bị nghỉ ngơi... Bốn chữ này càng khiến gương mặt của Thẩm Hạ Chí đỏ lên. Ừm, tối nay coi như là tân hôn của bọn họ đi. Con ngươi của cô đảo nhanh một vòng, giống như là đang suy nghĩ điều gì đó. Cô đột nhiên đứng dậy, chạy vọt vào phòng để quần áo, không biết cầm cái gì, sau đó lại vọt vào phòng tắm, chỉ để lại một câu: “Tiền giao cho anh dọn, chờ em, nhất định phải chờ em nha.”
Kỳ Thịnh nhìn cô như bị lửa thêu mông mà chạy, không tự chủ được lại mỉm cười, sau đó bắt đầu dọn dẹp.
Lúc dọn dẹp xong thì sau lưng cũng truyền đến tiếng mở cửa của phòng tắm. Sau đó là tiếng bước chân, Kỳ Thịnh không quay đầu lại, chỉ hỏi: “Hạ Chí, tắm xong rồi à?”
Rõ ràng cảm thấy có người sau lưng, nhưng tại sao lại không có ai trả lời. Kỳ Thịnh nghi hoặc xoay người lại… Mà vừa nhìn, thì sự tỉnh táo của anh liền biến mất
Dưới ánh đèn mờ mịt là một bóng dáng mảnh khảnh, mái tóc dài buông xõa, sắc mặt thẹn thùng e lệ có chút không biết làm sao càng làm lộ ra vẻ động lòng người, dĩ nhiên... Cái đó không phải là điểm quan trọng, quan trọng là cái áp lót màu hồng thú vị kia.
Lace (viền ren) ôm trọn lấy hai khối tròn trịa kia, nó đứng thẳng mê người làm người ta chỉ muốn cắn một miếng. Một màn tơ thật mỏng từ đầu vú rũ xuống, như ẩn như hiện che lấy cái rốn đáng yêu. Cái quần lót nhỏ nhắn cũng có viền ren. Đẹp nhất chính là đôi chân thon dài kia, phía bên hông cô còn điểm xuyến một cái nơ hình con bướm. Bộ đồ lót quyến rũ mà không mất đi sự thuần khiết, đáng yêu mà hấp dẫn.
Không biết đã trải qua bao lâu, Kỳ Thịnh mới hồi hồn, nhìn người trước mặt. Anh muốn nói nhưng giọng nói lại biến mất: “Em…”
Thẩm Hạ Chí ngượng ngùng đến muốn tìm cái lỗ chui xuống đất nhưng cô vẫn bướng bỉnh cũng không cắn móng tay như mọi khi, cô bĩu môi nói: “Em cũng không muốn mặc nha, tại lúc cầm bao lì xi của Tiểu Tích, cô ấy nói anh sẽ thích loại này, có phải là rất khó coi không? Em đi thay
Trong lúc cô xoay người thì Kỳ Thịnh đột nhiên tìm thấy giọng nói của mình: “Hạ Chí, không cần đi, tới đây.”
Thẩm Hạ Chí nghe được lời anh nói thì dừng bước. Sau đó chậm rãi xoay người đi tới trước mặt anh, khéo léo cúi thấp đầu như đứa bé, tim đập thình thịch không dám nhìn anh.
Nét mặt của cô khiến Kỳ Thịnh cười lên, anh đưa tay kéo cô vào ngực anh, hai chân tự giác giang rộng ra quấn lấy hông anh, đôi tay cũng ngã nhào choàng qua cổ anh.
Kỳ Thịnh khẽ rên một tiếng, đôi mắt thoáng qua sự ngạc nhiên. Thẩm Hạ Chí cảm nhận được cái cứng rắn nóng bỏng dưới thân cô.
Cô nhìn anh: “Thật ra thì cũng không quá xấu, phải không?”
“Không đúng...”
“Hả?”
“Không phải là cũng không quá xấu, mà là đẹp, đẹp đến nỗi anh không khống chế được...” Giọng nói của Kỳ Thịnh càng ngày càng trầm thấp, đôi mắt anh đột nhiên sáng loáng, mị hoặc mê người: “Em cố ý quyến rũ anh.”
Thật ra thì, phụ nữ rất đơn giản. Thẩm Hạ Chí cười khanh khách, bổ nhào vào môi anh, chỉ cần anh thích là được rồi.
Kỳ Thịnh ôm lấy eo nhỏ của cô, mặc cho cô chủ động, trong lòng không khỏi dâng lên một cảm giác mãnh liệt. Cô nói cô không xứng với anh, nhưng cô nào biết, anh mới là người sợ, sợ cô biết anh là người không hoàn mỹ, sợ tuổi xuân của cô, sợ sự ngây thơ vô tội của cô.
Không biết hôn bao lâu, Kỳ Thịnh đã không thể thỏa mãn được nữa. Anh rời khỏi môi cô, hôn dọc xuống cổ cô, rồi xuống đến xương quai xanh...
Hết chương 4