Người thanh niên che chở Lưu Thấm Nhã, mấy người khác nằm sấp, quỳ rạp
trên mặt đất, trên người phủ lên một tầng bụi, bốn phía huyết nhục lẫn
lộn, rải rác tàn chi, trên tường thấp, nhánh cây, mặt đất các nơi loang
lổ rải đầy thứ có màu đỏ trắng, trong không khí tràn đầy mùi máu tanh và mùi thuốc súng... Ánh mắt người thanh niên chợt loé, nhìn mặt đất không có vật gì, thì thầm nói: “Đường Yên...” Vừa rồi tình thế cấp bách, vì
che chở Thấm Nhã mà đá Đường Yên ra, hắn không cố ý.(tàn chi: tang thi
bị nổ tan xác, còn lại một bộ phận tay chân là tàn chi nha mọi người)
“Đã chết rồi sao?” Một người bên cạnh nhẹ giọng hỏi, bình thường tuy rằng
không thể thích nổi Đường Yên, nhưng sau khi người thật sự đã chết rồi,
lại có chút không thoải mái.
Ở mạt thế giãy giụa sống sót, chỉ có người mới là đồng bạn chân chính! Ai cũng không thể khẳng định được một giây sau người nào die ndan le equy do onsẽ trở thành một thành viên
trong đàn tang thi, nhìn chân tay đầy đầy đất, lúc đầu không ngừng nôn
mửa, sợ hãi, kinh hoảng, chậm rãi lạnh lùng bình tĩnh trở lại, cầm lấy
vũ khí bắt đầu phấn đấu, đến bây giờ đã học xong không để ý.(ý là đã học được không thèm để ý đến sự máu tanh sau chiến đấu nữa)
Thái độ
bình tĩnh của Lưu Thấm Nhã làm cho mọi người kinh ngạc, trong căn cứ ai
cũng biết, Lưu Thấm Nhã đối xử rất tốt với Đường Yên, đồ ăn tìm được đều giao cho Đường Yên, thà rằng bản thân bị đói cũng quyết sẽ không để
Đường Yên không có đồ ăn, bọn họ tưởng rằng Lưu Thấm Nhã sẽ giận dữ,
mắng bọn họ một trận, chứ không phải như bây giờ, dường như chưa phát
sinh chuyện gì hết.
Thân thể Lưu Thấm Nhã run rẩy tùy ý người
thanh niên ôm lấy, nghi ngờ, nhìn về phía vách núi đen. Cô ta hiểu tính
cách của Đường Yên, nhất định sẽ không có dũng khí nhảy xuống vách núi
đen, hành động gần như khiêu khích cuối cùng khiến cho lòng cô ta cực
không bình tĩnh. Tránh thoát cánh tay của người thanh niên, đi về phía
vách núi đen, vẻ mặt âm u, ánh mắt phức tạp vạn phần nhìn vách núi đen
sâu không thấy đáy, đã chết... Đường Yên đã chết? Vốn còn muốn lừa cô
vào đàn tang thi, sau đó nhân cơ hội lấy vòng tay bạch ngọc, vòng tay
bạch ngọc là vật gia truyền của nhà họ Đường, Lưu Thấm Nhã đã tốt nghiệp khoa khảo cổ học, ánh mắt sắc bén lão luyện, cũng đã sớm thèm muốn vòng tay bạch ngọc trong tay Đường Yên, vì tình cảm không tiện mở miệng đòi
lấy. Nhưng nếu Đường Yên cảm nhiễm bệnh độc tang thi... Vậy vòng tay
bạch ngọc liền chính là vật trong lòng bàn tay cô ta, đến lúc đó dù tới
căn cứ Thanh Long, cũng dễ nói chuyện với bác sĩ Đường...
Nhưng
mà, từ lúc Đường Yên ngã xuống vách núi đen, tất cả những tính toán này
đều biến thành bọt nước. Cô ta sao có thể cam tâm, trời sinh tính tình
cẩn thận, cô ta đương nhiên sẽ không mở miệng trách cứ vào lúc này, chỉ
phải ngầm nuốt xuống quả đắng, cũng may đã moi ra nơi cất giấu vật tư,
không đến mức không thu được gì, ánh mắt u ám dừng ở vách núi đen bị
sương mù dày đặc bao phủ sâu không thấy đáy, thật lâu không nói gì.
“Thấm Nhã, em... không sao chứ!” Người thanh niên thấy vẻ mặt Lưu Thấm Nhã
trắng bệch, không nỡ để cô ta quá đau lòng, an ủi: “Vừa rồi tình thế quá mức cấp bách, vì sự an toàn của em...Không phải anh cố ý đẩy cô ấy ra,
anh không nghĩ cô ấy sẽ rơi xuống vách núi đen...”
Lưu Thấm Nhã lắc đầu, nụ cười có chút chua xót.
Mọi người thấy Lưu Thấm Nhã có chút khác thường, liền nói sang chuyện khác: “Thấm Nhã, thu thập vật tư quan trọng hơn, động tĩnh bên này quá lớn,
rất dễ hấp dẫn thêm càng nhiều tang thi.” Một ít tàn chi, trong không
khí lưu động mùi máu tươi nồng đậm, hơn nữa tiếng nổ mạnh của lựu đạn,
nhất định sẽ hấp dẫn tang thi du đãng xung quanh trấn nhỏ này, việc cấp
bách hẳn là mang đi vật tư sau đó lập tức rời đi.
“Thấm Nhã,
Giang Ly nói không sai, chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi, động tĩnh
lớn như vậy nhất định sẽ đưa tới không ít tang thi, súng và đạn không
đủ, rất nguy hiểm!” Cô gái trẻ tuổi bên cạnh nghiêm túc gậtđầu. Ý bảo
nơi này không phải nơi nên ở lâu, nhanh chóng tới kho hàng thu thập vật
tư mới là chính sự.
Nhìn thoáng qua phía dưới vách núi đen, Lưu
Thấm Nhã ngẩng đầu giơ lên khuôn mặt tươi cười, nghiêm túc gật đầu, nói: “Mọi người nói rất đúng, trước tiên tìm kho hàng thu thập vật tư, kiếm
đủ điểm tích phân, căn cứ này không đủ an toàn, nửa đêm thường xuyên
nghe thấy tiếng gào thét của tang thi, chỉ sợ không lâu sau tang thi sẽ
tụ tập vây công...” Vẻ mặt Lưu Thấm Nhã nghiêm nghị lãnh khốc, phân tích cục diện trước mắt, thân hình nhanh nhẹn dẫn đoàn người chạy về phía
kho hàng.
--- ------ -----Ta là phân cách tuyến---- ------ ---------
Trong tiểu thuyết, nguyên chủ cũng không phải quá tệ, tuy rằng có chút kiêu
căng, cay nghiệt, nhưng đối xử với Lưu Thấm Nhã rất tốt. Khuôn mặt còn
diễm lệ hơn ba phần so với nữ chính Lưu Thấm Nhã, gia thế lại tốt, có
không ít người theo đuổi. Đáng tiếc, tất cả những điều này, từ lúc mạt
thế buông xuống, đều thay đổi!
Người, mặc kệ lúc nào chỗ nào cũng sẽ có sự so sánh, vốn mọi người cũng không có ý kiến gì với Đường Yên,
xinh đẹp, gia thế tốt, kiêu căng chút cũng không sao, nhưng mà đây là
mạt thế, có Lưu Thấm Nhã dịu dàng khéo hiểu lòng người lại thức tình dị
năng để so sánh. Dần dần, nguyên chủ vẫn không thể thay đổi,khuyết điểm
nho nhỏ đó, kiêu căng biến thành cay nghiệt, điêu ngoa thành ác độc, mọi người xung quanh dần dần xa cách chán ghét, nguyên chủ sao có thể tiếp
thu, nhất thời trở nên nôn nóng nổi giận, cũng sinh ra phẫn hận đối với
Lưu Thấm Nhã.
Đường Yên nghi hoặc, trước kia Lưu Thấm Nhã chẳng
qua là cô nhi được ông nội thu dưỡng, không là cái gì hết, mà cô lại là
tiểu thư nhà họ Đường, cao cao tại thượng, thân phận cao quý. Mạt thế
buông xuống, hoàn toàn cải biến tư tưởng của Đường Yên, thái độ miễn
cưỡng của mọi người, vẻ mặt chán ghét... Lưu Thấm Nhã hư tình giả ý, ông nội lại ở nơi xa, nguyên chủ chỉ có thể dựa vào bản thân. Chỉ là, vì
sao các dạng điều kiện của nguyên chủ cũng không tệ, kì lạ là Lưu Thấm
Nhã có thể thức tỉnh dị năng, mà cô lại thành người thường. Có lẽ đây
chính là định luật nhân vật chính, nguyên chủ dù cố gắng thế nào cũng
chỉ có thể bại bởi nữ chính có bàn tay vàng.
“Phải chết sao...”
Đường Yên lạnh nhạt nhìn phong cảnh không ngừng lùi lại, trong lòng xẹt
qua mất mát nhàn nhạt, bị Giang Ly mạnh mẽ đá, cánh tay trái bị đá sắc
cắt ra vài vết rách, vết máu mỏng manh truyện của lê*quýdoon#nhuộm đỏ
hơn nửa cánh tay, vòng tay bạch ngọc sáng long lanh bị nhuộm thành màu
đỏ, “Ầm!” Té ngã trên mặt đất, phía sau lưng có đất rơi xuống giúp giảm
xóc, yết hầu phun ra một ngụm máu ngòn ngọt “Khụ khụ!” Ho nhẹ vài tiếng, cũng may đáy vực tất cả đều là lá cây mục nát.
Đã lâu không có
ánh sáng mặt trời chiếu xuống, đáy vực tràn ngập mùi hôi thối, cho dù có lá cây làm đệm, ngã xuống từ nơi cao như vậy vẫn không dễ chịu, Đường
Yên chạm vào cánh tay trái, lúc rơi xuống đất cánh tay trái vô lực chạm
đất trước, lần này sợ là trật khớp rồi!
Không đợi Đường Yên suy nghĩ, đột nhiên một luồng ánh sáng trắng chiếu lên trời cao.
Trong chốc lát, Đường Yên mới lấy lại tinh thần, phát hiện bản thân đang ở
một nơi xa lạ, xung quanh trống trải, trong gió mơ hồ mang theo mùi
hương thơm ngát của cỏ cây, bất giác cười lạnh hai tiếng, hương thơm cỏ
cây... Đang ở mạt thế, đùa cái gì? Chẳng lẽ cô lại xuyên không.
Đập vào mắt chính là một mảnh ruộng đất để đó không dùng, phía ngoài năm
mươi mét có một căn nhà gỗ, phía sau nhà là một mảng mịt mù, bị sương mù dày đặc che giấu không nhìn rõ lắm. Bên trái nhà gỗ có một hồ nước sinh đôi không quá lớn, hồ nước trong suốt nhìn thấy đáy, không có một chút
tạp vật, hồ nước sinh đôi giống như hồ lô nằm ngửa, đầu nguồn là một con suối rộng cỡ một cái chậu rửa mặt, chảy dài đến hội hợp với hồ nước
nhỏ, đi qua hồ nước nhỏ lại hợp vào hồ nước lớn, màu sắc hồ nước cũng có chút khác biệt, màu sắc con suối giống như ngọc thạch tự nhiên màu
xanh, sau đó theo thứ tự nhạt dần.
Hạ nguồn của hồ nước hợp với
một dòng suối nhỏ rộng cỡ nửa mét, dòng suối uốn lượn chảy về phía
xa...Bên phải nhà gỗ là một gốc đại thụ vững chãi, cành lá sum xuê, dưới tàng cây bày biện một cái bàn gỗ đơn sơ, vài chiếc ghế, Đường Yên kinh
ngạc, tay phải vuốt ve cánh tay trái, vặn một cái, “rắc rắc”, một tiếng
thanh thúy vang lên, xử lí tốt cánh tay trái bị trật khớp, đang định xé
một góc áo băng bó cánh tay trái loang lổ vết máu, ánh mắt chợt nhìn đến vòng tay bạch ngọc trên cổ tay...
Trên mặt tràn ra mừng như điên, trong đầu hiện lên kinh hỉ!(kinh hỉ: kinh ngạc + vui vẻ)
“Không gian?”
Vòng tay bạch ngọc trên cổ tay đã biến mất không thấy nữa, trên cổ tay có
thêm một đồ văn màu trắng, mơ hồ còn có chút giống vòng tay bạch ngọc
lúc trước. Đường Yên vừa định đi vào nhà gỗ xem xét một chút, đột nhiên
trong đầu truyền đến một trận đau đớn.(đồ văn: bức vẽ)
“A...”
Đau, đau tê tâm liệt phế.
Giống như linh hồn bị trực tiếp lôi ra khỏi thân thể, đầu muốn nổ tung! Giọt
mồ hôi lạnh lớn bằng hạt đậu chảy dọc theo tay chân rơi xuống mặt đất,
dù là Đường Yên cũng không nhịn được mà kinh hô ra tiếng, hai tay ôm lấy đầu, cơ thể không ngừng run rẩy... Trong chốc lát, một màng lôi điện
nhỏ phủ trên thân thể Đường Yên.
Đường Yên chấn động, mở ra tay
phải, một dòng lôi điện nhỏ hiện lên từ lòng bàn tay, đau nhức dần dần
giảm, cô thở hổn hển, ngồi dậy từ trên mặt đất, trong lòng có thêm một
chút nghi ngờ, tình tiết trong tiểu thuyết không viết chi tiết thức tỉnh dị năng như thế nào? Không nghĩ tới thức tỉnh dị năng lại thống khổ như vậy... Cho dù là cô, trong lòng vẫn còn sợ hãi! Rõ ràng Lưu Thấm Nhã
thức tỉnh dị năng không cần tốn nhiều sức, đến lượt cô lại đau gần chết, cả người ướt đẫm... Gần như đi nửa cái mạng! Nữ phụ quả nhiên thua kém
nữ chính, nói vậy bây giờ Lưu Thấm Nhã hẳn là đang dẫn theo đám người
kia tới kho hàng, đáng tiếc, có chuyện cô đã quên nói, kho hàng kia chỉ
có cô và bác sĩ Đường mới có thể mở được, bên ngoài có lắp đặt hệ thống
kiểm tra giọng nói, những người khác tùy tiện chạm vào, hệ thống sẽ tự
động công kích.
Trong tiểu thuyết, sau khi ra khỏi căn cứ, nguyên chủ đã chủ động nói ra chuyện này với Lưu Thấm Nhã, ngay cả cách mở
khoá và mật mã cũng nói ra hết. Sau khi Lưu Thấm Nhã tiến vào trấn nhỏ
liền lừa Đường Yênvào đàn tang thi. Sau khi cô tỉnh lại trở thành Đường
Yên, luôn kín miệng không đề cập tới chuyện kho hàng, chỉ nói cho Lưu
Thấm Nhã biết địa chỉ kho hàng, cho nên... Cho dù đám người Lưu Thấm Nhã tới nơi đó cũng chỉ là giỏ trúc múc nước chẳng được gì! Thật muốn nhìn
một chút, sau khi Lưu Thấm Nhã phát hiện tất cả những điều này sẽ có vẻ
mặt như thế nào? Cô thật chờ mong...
Mạt thế đã bắt đầu được mấy
tháng, phần lớn dị năng giả có cấp bậc không cao, qua thêm một tháng nữa sẽ xuất hiện Thiểm thực giả, Thiểm thực giả xuất hiện hoàn toàn đẩy con người vào địa ngục, Thiểm thực giả bất luận là lực lượng, tốc độ hay sự nhanh nhẹn đều lợi hại hơn tang thi phổ thông, Thiểm thực giả thích săn bắt dị năng giả, huyết nhục của dị năng giả có thể giúp Thiểm thực giả
nhanh chóng tiến hóa. Mà trong đầu Thiểm thực giả có tinh hạch, dị năng
giả có thể tiến hoá nhờ cắn nuốt tinh hạch.
Vùng phụ cận căn cứ
còn chưa xuất hiện Thiểm thực giả, nhưng chắc cũng sẽ nhanh thôi, Thiểm
thực giả vốn là bản thân tang thi tiến hóa thành, giống như con người
thức tỉnh trở thành dị năng giả vậy, tang thi cũng đang không ngừng tự
mình tiến hóa, càng vào giai đoạn sau của mạt thể, tốc độ tiến hoá của
tang thi càng không ngừng nhanh hơn, những căn cứ an toàn đối với con
người càng ngày càng ít...
Đường Yên hít sâu một hơi, sau khi
thức tỉnh dị năng, tổ chất thân thể được cải thiện, miệng vết thương
chảy máu trên cánh tay trái bắt đầu kết vảy, nắm chặt nắm tay cảm thụ
lực lượng lưu động trong cơ thể, đây chính là lực lượng của dị năng giả, khó trách trong căn cứ dị năng giả lại cao cao tại thượng, khinh thường người thường, thực lực chênh lệch quyết định tất cả!
Dị năng hệ
lôi, trời sinh khắc chế tà vật âm u! diễn đàn lê quý đôn-LinhpHanTang
thi cảm nhiễm bệnh độc, hoàn toàn là vật âm tà. Hơn nữa, có không gian
này, dù ở ở mạt thế cô cũng có thể sống rất tốt, nguyên chủ cô yên tâm,
nếu đã thay thế cô, tôi sẽ sống thay cô một đời thật tốt, nhất định sẽ
không để Lưu Thấm Nhã hại bác sĩ Đường.
Đường Yên không tùy tiện
uống nước trong hồ, trước nhà gỗ có một mảnh đất màu mỡ, sau nhà mơ hồ
mông lung, đang nghĩ nên sử dụng không gian này như thế nào, Đường Yên
đi về phía nhà gỗ, đẩy cửa vào, căn phòng ngăn nắp sạch sẽ, bên trong
bày biện đơn giản, phòng khách, phòng ngủ, phòng bếp, phòng ngủ ở tầng
hai, trong phòng ngủ có một chiếc giường gỗ phục cổ, bên trên phủ lên
khăn trải giường màu xanh nhạt, bên cạnh phòng ngủ là thư phòng. Đường
Yên không vội vã tìm hiểu những thứ có trong thư phòng, ngược lại lại có hứng thú với căn phòng bên cạnh phòng bếp, đẩy cửa tiến vào, trong mắt
hiện lên kinh hỉ, là nhà kho, trên giá có không ít hạt giống, nhưng mà
chữ viết trên đó Đường Yên không quá hiểu rõ, không dám tùy tiện chạm
vào.(phục cổ: ý là giường gỗ giống thời cổ á)
Hạt giống tốt hơn
thực phẩm chín nhiều, thực phẩm chín ăn xong sẽ không còn, hạt giống lại có thể lớn lên, mảnh đất phía trước nhà gỗ khá lớn, nhưng Đường Yên
không hiểu việc nhà nông, việc này còn phải chậm rãi học, nếu cô nhớ
không lầm, trong căn cứ có khai hoang đất đai để gieo trồng, đến lúc đó
trở lại căn cứ đi theo những người đó học tập một chút, chắc không phải
việc khó!
Mảnh đất, hồ nước, nhà gỗ.
Đường Yên nhìn mảnh
đất và hồ nước, bắt đầu lên kế hoạch sử dụng đất vì lợi ích ngày sau,
phần đất gần dòng suối nhỏ có thể gieo trồng cây ăn quả, như vậy sẽ có
hoa quả ăn, trên đất sẽ gieo trồng một ít khoai tây khoai lang, dễ dàng
tồn trữ, bên cạnh hồ nước đào một cái ao nhỏ, nuôi chút tôm cá... Gà vịt sợ là phải suy nghĩ sau, gia cầm cần có hàng rào nuôi nhốt, nếu không
đến lúc đó lại khiến không gian chướng khí mù mịt, không cần
thiết.(chướng khi mù mịt: không khí ngột ngạt)