Nhật Ký Thăng Cấp Của Nữ Phụ Ở Tận Thế

Chương 8: Chương 8: Chương 5.2




Nghe đến đó, Đường Yên kinh ngạc, nếu cô nhớ không lầm thì Từ Viện này là nữ phụ thứ hai trong tiểu thuyết, mạng lớn hơn Đường Yên nhiều, năm lần bảy lượt giày vò Lưu Thấm Nhã cũng không chết, làm không ít chuyện khiến Lưu Thấm Nhã phải cam chịu, đương nhiên điều này cũng liên quan đến cha của Từ Viện, thế lực của cha Từ Viện ở căn cứ Thanh Long không nhỏ, không giống nhân viên kĩ thuật như bác sĩ Đường, ông ta là loại người không thiếu súng đạn! Cao Phong hình như là bạn của Lưu Thấm Nhã lúc còn ở cô nhi viện, tuy nhiên chuyện này ngoại trừ Lưu Thấm Nhã và Cao Phong cũng không có ai biết rõ!

Thấy động tĩnh của bọn họ không nhỏ, hấp dẫn không ít tang thi, thân thể Đường Yên giống như linh miêu nhanh nhẹn, kích động tiến vào ngõ nhỏ, chạy về phía kho hàng.

Đánh giá bốn phía, lướt qua ngõ nhỏ tới gần kho hàng, phụ cận kho hàng phân tán không ít vỏ đạn, Đường Yên cẩn thận tránh đi vỏ đạn, tận lực không gây ra tiếng vang, cửa chính của kho hàng là cửa sắt hai cánh, lúc mở ra động tĩnh rất lớn, Đường Yên dự định sẽ tiến vào từ cửa phụ. Dựa theo trí nhớ của nguyên chủ, Đường Yên vòng qua cửa chính của kho hàng, vẻ mặt đề phòng chậm rãi chạy về phía cửa phụ giấu ở mặt sau.

Đi đến lối vào một đường cống ngầm, cô vội vàng dùng sức di chuyển nắp cống, khom lưng không chút do dự nhảy xuống... Lối vào cống thoát nước nhỏ hẹp, nhưng mà đã vừa đủ với thân hình nhỏ nhắn của cô. Thân mình linh hoạt đứng vững trong đường cống ngầm, lấy ra bật lửa từ trong túi quần, di chuyển vài lần, dựa vào ánh sáng yếu ớt của bật lửa đánh giá hoàn cảnh chung quanh.

Đường Yên không dám khinh thường, cẩn thận quan sát trên dưới cống thoát nước sau đó mới tiến về phía trước.

Cô nhớ tình tiết trong tiểu thuyết, Bò sát giả từng xuất hiện ở Thanh Long là Thiểm thực giả sau khi tiến hóa thân thể. Có được trí tuệ nhất định, thích ẩn núp ở nơi hắc ám săn mồi, lần đầu tiên xuất hiện là tại đường ống nước dưới đất, đụng phải Thiểm thực giả ở nhà máy chế biến thực phẩm, cô cũng không dám cam đoan, không có ánh sáng vô địch của nữ chính, cô có thể xui xẻo mà đụng phải Bò sát giả hay không? Bởi vậy nên cẩn thận vẫn hơn.

Tí tách...

Trong bóng đêm truyền đến tiếng nước chảy, Đường Yên trấn định kề sát vách tường mà đi, cửa phụ kho hàng nằm ở cống thoát nước phía trước, cách cô hai mươi mét.

“Gào gào...”

Đường Yên vừa định thở phào một hơi, thân hình đột nhiên die nda nle equys do on ngẩn ra liền thấy rõ cách mình chưa đây hai mét, bên trong cống nước có một con tang thi ẩn nấp, tang thi nhìn thấy cô liền vọt tới, gào lên một tiếng, đột nhiên mở ra miệng rộng, mùi hương tanh hôi xông vào mũi, Đường Yên nhíu mày, ổn định thân thể, giơ cao côn cảnh sát, hung hăng đánh vào ngực tang thi.

“Gào!”

Một tiếng thét thê lương chói tai, Đường Yên chỉ cảm thấy thân thể giống như đụng phải một khối sắt, lui về phía sau ba bốn bước.

“Ầm!”

“Hít...” Đường Yên đỡ bàn tay đang run rẩy vì chấn động quá mạnh, nhìn tang thi đã ngã vào rãnh nước đang dần chìm xuống, trong mắt lo lắng càng sâu, tang thi tiến hóa quá nhanh, mơ hồ vượt qua dự liệu của cô, cần phải khiến dị năng tiến hóa nhanh hơn, đầu tiên cần khiến thân thể trở nên mạnh mẽ hơn, nguyên chủ là đại tiểu thư, tố chất thân thể rất kém, tuy chỉ hoạt động trong thời gian một ngày ngắn ngủi nhưng toàn thân đau nhức, bàn chân nổi bọc nước, lòng bàn tay, mười ngón tay đều bầm tím, không còn cảm giác. Cô nhớ Lưu Thấm Nhã cũng không gặp phải trở ngại này, sau khi thức tỉnh dị năng hệ thủy, tố chất thân thể trực tiếp tăng lên, không hổ là có ánh sáng nữ chính, hoàn toàn không giống người vừa có được dị năng.

Sau khi lấy được một viên tinh hạch, đoạt lại vật tư trong kho hàng vật tư, lập tức bắt đầu cắn nuốt tinh hạch, cường hóa thân thể, thực lực càng mạnh mới có thể sống sót ở mạt thế. Đi thẳng khoảng bảy tám phút dưới đường cống ngầm rồi dừng lại, tìm kiếm trên vách tường một lát, nhấn lên vài lần, đột nhiên trên vách tường nổi lên một cái máy quét, Đường Yên cúi người xuống đưa ánh mắt sát vào.

“Tách tách!” Một tiếng giòn vang, từ trên vách tường lộ ra một bậc thang chỉ đủ cho một người đi lại, Đường Yên nhanh chóng bước vào.

Lúc trước xây dựng kho hàng này, vốn định dùng để phục vụ cho quân khu Quảng Nam. Sau này các đảng phái tranh đấu, lại xây dựng một quân khu mới ở gần huyện Vân Thương tỉnh Quảng Nam, quân khu cũ cũng không còn được dùng đến, quyền quản lý kho hàng này qua tay nhiều lần sau đó rơi vào trong tay nhà họ Đường, trở thành kho hàng tư nhân của nhà họ Đường, nhóm vật tư này được chuyển đến từ phía Bắc dùng để cứu tế Tây Nam, nhưng không nghĩ tới sẽ bùng nổ bệnh độc tang thi, quân đội hộ tống vật tư lúc ấy bị điều động tạo thành đội tự vệ, vậy nên gửi vật tư vào kho hàng nhà họ Đường. Việc này vô cùng bí mật, số người biết được không nhiều lắm.

Lần cứu tế khẩn cấp này có tám xe tải vận chuyển vật tư, truỵen của lê*quý#đôn@bao gồm lều trại, dược phẩm, áo bông, chăn bông, thực phẩm, nước uống, đồ dùng chiếu sáng và thiết bị sưởi ấm, không phải là số lượng nhỏ, đây cũng là nguyên nhân vì sao sau khi Lưu Thấm Nhã biết được tin tức về nhóm vật tư này, bất chấp tin tức lộ ra ngoài, lập tức thúc giục Đường Yên ra khỏi căn cứ, nếu có được nhóm vật tư này, cho dù tới căn cứ Thanh Long cũng sẽ có thể yên ổn sống, tại mạt thế, muốn có quyền lực ngoại trừ nắm đấm liền chỉ còn đồ ăn!

Nhìn vật tư chất đầy kho hàng, Đường Yên lộ ra nụ cười thoải mái, bàn tay vung lên liền thu hết vật tư vào trong không gian, phút cuối cùng vẫn còn không quên dọn sạch kho hàng, toàn bộ kho hàng vốn là của riêng nhà họ Đường, lần này tuy chính phủ mượn nơi này để cất giữ vật tư nhưng mạt thế buông xuống, “Trật tự” đều trở thành lời nói suông.

Sau khi lấy được vật tư trong kho hàng, Đường Yên liền tìm một góc bí ẩn tiến vào không gian.

Nhìn vật tư rải rác xung quanh, khoé miệng Đường Yên không khỏi run rẩy một chút, số vật tư này cứ chất đống ở đây cũng không phải biện pháp tốt, suy nghĩ xong liền nhấc chân bước về phía nhà gỗ, hít thở không khí tươi mát khiến con người thoái mái, trái tim bất giác trở nên yên tĩnh tường hòa, khóe miệng lạnh băng mang ý cười khó phát hiện, bắt đầu tìm nơi cất giữ vật tư.

Đẩy cửa, vào nhà kho bên cạnh phòng bếp, nhìn lướt qua cái giá tràn đầy hạt giống và hoa quả khô, tầm mắt đột nhiên dừng trên một cái giá dựa vào tường phía trong góc, trên đất có một vòng gỗ, giống như lối vào của một căn hầm thời cổ, Đường Yên tiến tới nắm chặt vòng gỗ, dùng sức kéo, không nghĩ tới thật sự kéo lên được, lộ ra những bậc thang bằng gỗ.

Đi xuống dọc theo các bậc thang, trên mặt bất giác tràn đầy kinh hỉ, vậy mà lại thật sự là hầm ngầm!(kinh hỉ: kinh ngạc+ vui mừng)

Hầm ngầm vô cùng rộng rãi, Đường Yên thử dùng tinh thần lực diều khiển vật tư trong không gian, trong chớp mắt, vật tư chất đống trong không gian đã sắp đặt ngay ngắn chỉnh tề trong hầm ngầm, sắp xếp vật tư xong, bất giác có chút mệt mỏi nhưng tinh thần lại vô cùng kích động! Lấy một ít gạo trắng và thịt đưa vào phòng bếp, đột nhiên cảm thấy bàn chân ấm áp.

“Meo!”

Bỗng nhiên bên tai truyền đến một tiếng mèo kêu thanh thuý mềm ngọt, Đường Yên kinh ngạc, mạnh mẽ cúi đầu, nhìn Buster đang làm nũng dưới chân: “A! Buster... Có phải ngươi đã lớn hơn một chút hay không? Hình như lông cũng càng thêm mềm mại...”

Đưa tay ôm lấy Buster, ngồi xuống trong phòng khách, nhìn phòng khách nhỏ gọn, suy nghĩ nếu có thời gian sẽ dạo qua thương trường một chút, thuận tiện đưa một bộ sô pha thoải mái vào, chiếc ghế này quá cứng!

“Meo, meo.” Buster nâng lên chân trước, vươn lưỡi liếm.

“Buster, vừa rồi người...” Đường Yên nâng cơ thể nho nhỏ của Buster lên, cẩn thận đánh giá hồi lâu.

Khoé miệng Đường Yên rụt rụt, hình như cô bị một con mèo khinh bỉ! ddlqd-linhPhan Hoa mắt sao, nhất định là hoa mắt! Lúc nào thì vẻ mặt của mèo phong phú như vậy? Ảo giác... Lập tức hung hăng lắc đầu, xem nhẹ sự khác thường dưới đáy lòng, đặt Buster lên đùi, lấy ra một viên tinh hạch óng ánh trong suốt, chuẩn bị cắn nuốt tinh hạch, nhíu mày thì thầm: “Nuốt vào sao, thật là có chút khó khăn...”

Đường Yên đặt tinh hạch trong lòng bàn tay, tinh hạch trong suốt ở trong lòng bàn tay toả sáng rực rỡ, dường như bên trong có một dòng khí lượn lờ, cắn răng một cái, ném viên tinh hạch kia vào trong miệng.

Trong nháy mắt khi tinh hạch tiếp xúc với lưỡi, Đường Yên cảm giác tinh hạch hoá thành một dòng chất lỏng mát lạnh thuận thế trượt vào cổ họng, dòng chất lỏng này vừa chảy vào cổ họng còn mang theo một chút vị tanh, trong nháy mắt liền hoá thành cảm giác thiêu đốt mãnh liệt truyền khắp thân thể, ngay sau đó, thân thể giống như bị thiêu đốt trong ngọn lửa mãnh liệt, ngọn lửa di chuyển trong da thịt, gân mạch, từng đốt xương, từng giọt mồ hôi to bằng hạt đậu rơi xuống, mang theo một ít tơ máu, trong nhất thời toàn bộ cơ thể giống như ngâm trong vũng máu, Đường Yên cắn chặt răng, thở dốc.

Lão đầu đã nói: “Mặc kệ gặp phải chuyện gì cũng không thể khuất phục!” Những lời này Đường Yên khắc sâu trong lòng, loại đau đớn này, giống như ngay cả linh hồn cũng bị thiêu đốt, có lẽ có thể so sánh với thập đại khổ hình thời Mãn Thanh, bỗng nhiên, một ánh sáng loé lên trong đầu cô, cố nén cảm giác đau nhức, thúc giục dị năng trong cơ thể.

“Meo...”

Nhận thấy Đường Yên lâm vào khốn cảnh, Buster nôn nóng bất an, không ngừng kêu to.

“Răng rắc...” Âm thanh xương nứt vang lên, Buster lớn cỡ bàn tay phủ phục trên mặt đất, chậm rãi giãn ra thân thể, một luồng ánh sáng loé lên, Buster lớn cỡ bàn tay đột nhiên biến lớn bằng một con báo săn, bốn chân thon dài nhanh nhẹn, thân hình mềm mại, đôi mắt mèo xanh biếc khiến cho người ta có loại cảm giác quỷ mị.

Buster cọ cọ người Đường Yên, nâng thân hình bé nhỏ Đường Yên lên, vài bước chân đã vọt tới hồ nước bên cạnh nhà gỗ, dừng lại gần sát mặt hồ, cẩn thận thử đưa móng vuốt vào trong nước: “Meo...” khẽ gọi hai tiếng, chậm rãi đưa Đường Yên vào trong hồ nước, thân thể lớn cỡ báo săn chợt khôi phục nguyên hình, Buster lớn cỡ bàn tay bơi vài vòng trong hồ, uống vài ngụm nước mới bò lên bờ, cơ thể nho nhỏ mệt mỏi nằm sấp ở trên bờ, đầu gác lên chân trước, lẳng lặng nhìn Đường Yên đã hôn mê trong hồ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.