Cỗ kiệu xóc nảy kịch liệt một phen, may mắn những thái giám này cũng
đều có một chút võ lực, chỉ có thái giám gặp chuyện không may kia ngã
xuống, thái giám khác phản ứng cực kỳ đúng lúc, vững vàng để cho cỗ kiệu rơi xuống đất.
Bởi vì cỗ kiệu rơi xuống đất, lúc này Bạch Liên bên trong kiệu đã
đứng lên, âm thầm may mắn vì chủ tử dự kiện trước, bên trong kiệu chuẩn
bị vài tầng thảm tử thật dày rồi.
Nhìn thấy chủ tử ở thành trong cỗ kiệu động lên, tay muốn xốc lên
thảm bên trong kiệu rơi xuống, bò dậy, lại bởi vì trên người mặc quá
nhiều y phục, quá mức cồng kềnh bò không nổi,sợ hãi cùng lo lắng trong
mắt Bạch Liên nhất thời tiêu tán hơn phân nửa, xem ra chủ tử cũng không
có việc gì rồi.
Tuy nhiên cái dạng này của chủ tử thật sự là quá buồn cười.
Nàng biết chủ tử sợ lạnh, thích mặc vài kiện áo khoác, đem chính mình bao quấn thành một quả cầu, không nghĩ như vậy còn có thể cứu tiểu
hoàng tử một mạng.
“ Bạch Liên, mau đỡ ta đứng dậy.”
Liễu Vi Dung thở hổn hển ra kêu ra tiếng, vừa rồi thừa dịp Bạch Liên
không chú ý nàng liền uống linh tuyền, vốn là không có việc gì, căn bản
coi như là an ủi.
Kẻ hãm hại trình độ rất cao, rất nhanh đến Bảo Hòa điện, còn xảy ra chuỵện như vậy.
May mắn nàng đã sớm có chuẩn bị, chẳng những chính mình mặc thật dày, cỗ kiệu cũng chuẩn bị một tầng thảm thật dày.
Bất quá vẫn lại bị một màn tình hình bất thình lình này làm cho kinh hãi.
“ Chủ tử, lần này may mắn vận khí chúng ta tốt.” Bạch Liên xốc lên
một lớp thảm tử thật dày phủ trên người Liễu Vi Dugn, một lần lòng còn
sợ hãi nói.
Liễu Vi Dung cười khổ, vận khí tốt? Là nàng cẩn thận, chuẩn bị đầy đủ thôi.
Chuyện cỗ kiệu của Đức quý nhân xảy ra chuyện, lại cách Bảo Hòa điện
rất gần, chúng phi nhận được tin tức rối rít đi theo sau lưng Thái hậu,
Hoàng hậu đi ra ngoài.
Giờ phút này hoàng đế còn đang ở tại Tử Thần điện, Tử Thần điện cách Bảo Hòa điện cũng có một khoảng cách nhất định.
Không ít phi tần nghe đựơc tin cỗ kiệu Đức quý nhân gặp chuyện không may, âm thầm lộ ra vui mừng.
Đáy mắt hoàng hậu cũng hiện lên một tia vui sướng khi người gặp họa cùng ẩn ẩn chờ mong.
Liễu Tương Nhã gần như đứng ở hàng cuối cùng ở phi tần nhưng lại lạnh lùng cười, trong mắt hiện lên một tia ngoan độc
Nếu không phải nàng cố ý hãm hại, nàng làm sao có thể bị biếm làm
Thừờng tại, hiện tại tất cả phi tử hậu cung nhìn về phía nàng trong ánh
mắt đều có mơ hồ mang theo một tia cười nhạo châm chọc, để cho nàng như
mang gánh nặng trên lưng, thập phần khuất nhục.
Chương 45.2
“ Tốt nhất lần này là một thi hai mệnh! Chết đi!” Nàng nắm thật chặt tay thành quyền, trong lòng hung hăng nguyền rủa.
Sau mọi người ra ngoài nhìn thấy cỗ kiệu trên mặt đất cùng một thái
giám cái mũi sưng lên thành một cục, còn lại mấy cái thái giám nâng kiệu xoay vòng quanh cỗ kiệu.
Thấy thái hậu cùng hoàng hậu mang theo một nhóm người chậm rãi đi ra, vội vàng quỳ xuống hành lễ.
“ Còn không mau đứng lên? Nhanh đi xem Đức qúy nhân như thế nào?”
Thái hậu trừng mắt, vừa lo lắng vừa giận dữ mắng mỏ cung nữ bà tử xung
quanh một tiếng.
Cung nữ bà tử lĩnh mệnh, vội vàng chạy về phía cỗ kiệu, xốc mành kiệu tử dày cộm lên, tình hình bên trong khiến cho hai tròng mắt các phi tần trừng lớn.
Đây là cỗ kiệu?
Bên trong phủ kín thảm thật dày, Đức qúy nhân có thể gặp chuyện không may mới có quỷ.
Quả nhiên, mọi người nhìn thấy cả người lăn vào bên trong thành kiệu, Đức qúy nhân không bò dậy nổi, chẳng những bên trong kiệu phủ kín thảm
dày, chính mình cũng mặc thành tròn vo.
Đại cung nữ của nàng đang cố gắng nâng nàng dậy.
Sau cùng đứng dậy, Liễu Vi Dung nhẹ nhàng thở ra, lau mồ hôi hột trên trán, Chờ sau khi đứng lên, Liễu Vi cho thở phào nhẹ nhõm, lau mồ hôi
trên trán, trời đang rất lạnh, thế nhưng nàng lại nóng đến toát mồ hôi.
Lúc này hai người chủ tớ bọn họ mới chú ý hoàn cảnh xung quanh mình, thấy bên ngoài trên mặt tuyết đứng đầy người, sợ hết hồn.
Thấy Thái hậu cùng hoàng hậu cũng ở đây, Liễu Vi Dung vội để Bạch Liên nâng dậy ra khỏi cỗ kiệu.
“Tỳ thiếp tham kiến Thái hậu, Thái hậu Cát Tường!” Thanh âm thỉnh an
có chút thở gấp, Liễu Vi Dung bởi vì mặc quá nhiều, cũng không thể khom
lưng hành lễ, chỉ có thể miễn cưỡng nửa ngồi nửa đứng, Bạch Liên ở một
bên đỡ nàng hành lễ cùng một lúc.
Thái hậu thấy nàng ăn mặc như vậy cũng kinh ngạc một hồi, phải biết
nữ nhân trong cung lạnh nhường nào, cũng sẽ không giống nàng mặc nhiều
đồ như vậy, quả thật không có một chút hình tượng đáng nói.
Chỉ là nhìn bộ dáng của nàng, không có chuyện, không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
“Không có việc gì là tốt, thân thể ngươi đang mang thai nặng, không cần đa lễ.”
“Đa tạ Thái hậu!” Liễu Vi Dung gian nan đứng lên, sau đó hướng hoàng hậu Quý Phi hành lễ.
Đáy mắt hoàng hậu thóang qua một tia thất vọng, ngay cả được bảo hộ
cũng rất tốt, Quý phi thấy nàng mặc thật dày, cũng thất vọng không dứt.
Hai người cũng không dám sơ ý, ai biết bây giờ nhìn lại Đức Quý nhân
thật sự không có việc gì hay không, ngộ nhỡ thời điểm ngồi thỉnh an các
nàng xảy ra chuyện, đến lúc đó chẳng phải oan mặc dù có miệng cũng rửa
không sạch.
“Đức Quý nhân, ai gia sai người đi truyền thái y rồi, ngươi đợi rồi trực tiếp về, dạ tiệc cũng không cần tham gia!”
Bất kể Đức qúy nhân như thế nào đều đã bị kinh sợ, Thái hậu liền đặc biệt
chuẩn cho nàng trở về Nhu Phúc cung, không cần tham gia dạ tiệc.
Hoàng hậu nóng nảy, đang muốn nói Đức Quý nhân nếu không còn chuyện
gì, tham gia dạ tiệc không có gì đáng ngại, không ngờ bị mắt lạnh của
Thái hậu đảo qua, lập tức im lặng.
Về điểm ý định này của hoàng hậu , nàng làm sao không biết?
Ngày tết dạ tiệc rất long trọng, cũng dễ gian lận nhất, Thái hậu chắc là sẽ không cho phép một người phi tử mang thai vừa mới bị kinh sợ tham gia, bây giờ nhìn không có việc gì, ai biết có thể hay không động Thai
Khí mà không biết, hãy để cho thái y kiểm tra một phen mới ổn thỏa, tuy
nói nàng hi vọng cháu gái nhà mẹ đẻ mình sinh ra hoàng tử, nhưng là đứa
bé trong bụng Đức qúy nhân cũng là cháu của nàng.
Nàng không thể để cho nàng trong dạ tiệc đã xảy ra chuyện.
Liễu Vi Dung nghe vậy mừng rỡ, vội vàng cám ơn ân điển Thái hậu, sau đó ngồi lên cỗ kiệu trở về Y Lan Điện.
Nhìn cỗ kiệu Liễu Vi Dung càng đi càng xa, ánh mắt hoàng hậu cùng một đám phi tần vừa ghen tị vừa hâm mộ ghen ghét.
Không ít người thầm than Đức Quý nhân phúc lớn mạng lớn, lại nhiều lần bị hãm hại, nàng cũng đều tránh được.
Thái hậu thấy người đi tới, ho hai tiếng, lập tức sai người điều tra kỹ.
Trên đường này làm sao lại xuất hiện mỡ đông cùng đá nhỏ.
Thời điểm cỗ kiệu họ đi qua, mới quét tuyết không bao lâu, đường này
vẫn sạch sẽ, nhưng bây giờ xuất hiện mỡ đông cùng tảng đá, rõ rang cuối
cùng là mưu hại đến Đức Quý nhân.
Thái hậu có thể nào không nổi giận?
Hoàng đế không có hoàng tử nàng cũng gấp, chính nàng có mấy năm không sống tốt rồi, điều khẩn cấp nhất là hy vọng có thể thấy cháu trai ra
đời.
Không thích Đức Quý nhân là một chuyện, nhưng đứa bé của nàng nhất định phải giữ được.
Đây là ranh giới cuối cùng của nàng, hôm nay nữ nhân trong hậu cung
này năm lần bảy lượt chạm đến ranh giới cuối cùng của nàng, hoàn toàn đã đem nàng chọc giận.
Thất vọng nhất là người đứng phía sau đoàn phân vị Thường tại Liễu Tương Nhã.
Không có việc gì? Vậy mà nàng lại tránh thoát lần ám toán này.
Liễu Tương Nhã nắm chặt quả đấm, dưới ánh sang đèn lồng chiếu lên
khuôn mặt xinh đẹp của nàng có chút dữ tợn, nhìn chằm chằm cỗ kiệu dần
đi xa thần sắc đen tối không rõ.
Sau khi nghe được Thái hậu nói điều tra kỹ chuyện này , khóe miệng lộ ra một tia nụ cười cổ quái.
Tử Thần điện
“Hoàng thượng, Đức Quý nhân đã xảy ra chuyện!” Tiểu Lý Tử vội vã đi
vào bẩm báo, sắc mặt trắng bệch, hiển nhiên bị tin tức này hù sợ.
Mộ Dung triệt thần sắc biến đổi, hất bút trong tay ra, tòan thân hàn ý băng lãnh.
“Chuyện gì xảy ra?” Hắn không phải cho mấy thái giám biết chút võ công đi nâng kiệu sao? Thế nào còn ra chuyện.
“Hồi bẩm hoàng thượng , là có người ở trên đường Đức Quý nhân đi Bảo
Hòa điện vẩy mỡ đông cùng đá, một kiệu phu không chú ý tới bị ngã xuống
rồi, thật may là kiệu phu khác phản ứng mau, cỗ kiệu mới bình an rơi
xuống đất, nhưng là cỗ kiệu còn bị kịch liệt dao động một cái, chỉ là
dựa theo lời nói của bọn nô tài, lúc ấy Đức Quý nhân không có việc gì,
thái hậu nương nương đã để người điều tra kỹ chuyện này, cũng cho Đức
Quý nhân đi về, còn tuyên thái y đi qua.”
Tiểu Lý Tử nói một hơi hết mọi chuyện.
Mộ Dung triệt nghe xong, ánh mắt lạnh lùng, “Tiểu Lý Tử, bãi giá Nhu Phúc cung!”
“Hoàng thượng, dạ tiệc sắp bắt đầu. . . . . .” Tiểu Lý Tử nhỏ giọng nhắc nhở.
Mộ Dung triệt thần sắc dừng lại, mấp máy môi, lạnh lùng nói: “Sai
người đi Nhu Phúc cung xem một chút, kịp thời hồi báo cho trẫm tình
huống Đức Quý nhân , bãi giá Bảo Hòa điện.”
. . . . . . . . . . . .
Nhu Phúc cung
Trên giường phía trong phòng, Liễu Vi Dung tựa người lên gối dựa,
nhìn Mạc thái y chẩn đoán bệnh cho nàng, Trần ma ma, Hạnh nhi, Bạch Liên ở một bên chờ đều lo lắng nhìn.
Thấy mạc thái y thu tay lại, tính Hạnh Nhi hơi hấp tấp, vội vàng lên tiếng hỏi: “Mạc thái y, chủ tử sao rồi?”
Mạc thái y cười cười: “Đức Quý nhân chỉ bị kinh sợ một chút, cũng
không có gì lo ngại, tiểu hoàng tử trong bụng cũng giống vậy, rất bình
an khỏe mạnh.”
Lúc này mọi người mới thở phào nhẹ nhõm.
Liễu Vi Dung từ sớm đã biết rõ mình không có việc gì, chỉ là mọi người đều tỏ ra lo lắng cho mình , cũng rất cảm động.
“Làm phiền Mạc thái y rồi, Bạch Liên, đưa cho Mạc thái y một bao lì
xì.” Trời lạnh đến nỗi đất đóng băng như vậy, lại còn trong buổi tốt đại niên ( ngày 30 tháng 12 âm lịch) như vậy, tuổi Mạc thái y cũng cao, bị
Thái hậu triệu đến chẩn bệnh cho nàng, dù sao cũng nên đưa cho người ta
một chút phí vất vả.
Bạch Liên gật đầu, từ một ngăn kéo nhỏ bên cạnh giường lấy ra một đại hồng bao ( túi màu hồng nhưng mình thấy để là đại hồng bao hay hơn )
kín đáo đưa cho Mạc thái y.
Mạc thái y cười nhận.
Mặc dù hắn không thiếu một bao lì xì như vậy, nhưng tiết đại niên, lấy một chút may mắn,
Đưa Mạc thái y ra ngoài, Liễu Vi Dung cảm thấy hơi mệt một chút, ngáp một
cái, tựa người vào trên gối dựa nhắm mắt lại, Trần ma ma thấy, lấy một
cái chăn đắp ở trên người nàng.
Chúng phi tần cùng nhau ăn dạ tiệc ở Bảo Hòa điện trong long Hoàng đế vẫn không yên, một nô tài vội vã đi vào, nói nhỏ bên tai Tiểu Lý Tử mấy câu sau lại rời đi.
Tiểu Lý Tử đến bên cạnh hoàng thượng, nhỏ giọng rỉ tai một chút,
gương mặt băng lãnh cả buổi tối của Hoàng đế rốt cuộc cũng dịu xuống.
Động tác này tuy rất nhỏ , nhưng phi tần chú ý đến Hoàng đế cũng chú ý.
Tất cả mọi người đoán ra là chuyện của Đức Quý nhân, xem ra nàng là thật sự không có gì lo ngại.
Đáy mắt Hoàng hậu thoáng qua một tia ghen tỵ, chén đang cầm trong tay càng nắm càng chặt,để lại dấu tích ở trên ly trà sứ màu trắng, chỉ là
nàng lại không dám hành động thiếu suy nghĩ, lời Hoàng đế cảnh cáo vẫn
còn nói bên tai.
Rũ mí mắt xuống, có lẽ sai người đưa thư cho phụ thân, để cho hắn nghĩ một ít biện pháp.
Phương quý phi hung hăng cắn môi, tay không tự giác xoa bụng mình, hơn hai tháng rồi, nhưng cũng chỉ khẽ nhô ra.
Hơn một tháng qua này, nàng đóng cửa dưỡng thai, bởi vì do thể cốt ,
thái y nói mạch tượng thai nhi trong bụng nàng có chút hư phù , không
tinh tâm chăm sóc mà nói, rất dễ xảy mất.
So với Đức Quý nhân năm lần bảy lượt bị hãm hại, cục thịt trong bụng vẫn rất tốt, khiến cho nàng ghen tỵ không dứt.
Thục phi mặc dù là cười , nhưng trong lòng lại đố kị muốn nổi điên.
Sắc mặt của Huệ phi cũng không tốt, vết sẹo trên mặt kia được nàng
dùng son phấn che giấu, nhưng mọi người đều biết trên mặt nàng có vết
sẹo, làm cho nàng hết sức khó chịu.
Liễu Tương Nhã thấy sắc mặt hoàng thượng dịu lại, nắm chặt quả đấm,
trong miệng cắn răng cười lạnh, hiện tại đựợc vinh sủng nhiều như vậy,
chờ sinh hạ một công chúa rồi, mất Thánh Tâm, chính là lúc ngươi chết
không có chỗ chôn.
Rất nhanh giờ tuất đến giờ hợi, dạ tiệc kết thúc.
Từ An Cung
Hoàng đế Mộ Dung triệt cùng Thái hậu nhìn kết quả tra ra được trong
tay, một vị thần sắc lạnh lẽo mà lãnh khốc, một nghẹn họng nhìn trân
trối, không thể tin được.
Thì ra là tra được kết quả trên viết người chủ sử —— Phương quý phi.
“Không, Hoàng đế, cái này không thể nào là Phương Chỉ Doanh làm, nhất định là có người vu khống hãm hại, muốn mũi tên hạ hai chim.” Thái hậu
thầm kêu nguy rồi, phản ứng kịp, lập tức thay cháu gái mình biện hộ .
Ánh mắt hoàng đế nhàn nhạt, liếc nhìn tài liệu, thần sắc lạnh nhạt khiến Thái hậu đoán không ra tâm tư của hắn.
“Đây không phải là kết quả mẫu hậu tự mình sai người đi tra được sao?” Hắn hời hợt nói.
Lời này vừa nói ra , thần sắc Thái hậu khẽ biến.
“Chuyện này cần tra lại một lần nữa, Phương Chỉ Doanh tuyệt đối sẽ không làm chuyện này.”
Hoàng đế lạnh nhạt nói: “Mẫu hậu, Tiểu Thuận Tử đã tự vận, chuyện này sợ là khó tra ra được hơn nữa .” Những thứ này là kết quả điều tra mẫu
hậu muốn cho hắn nhìn, ám vệ của hắn còn chưa có đem kết quả giao cho
hắn, cho nên hắn cũng không biết chân tướng sự tình.
“Hoàng đế, chuyện này phải tra rõ, ai gia không tin Phương Chỉ Doanh
sẽ làm ra chuyện đại nghịch bất đạo đến mức.” Thái hậu cắn răng kiên
trì, không thể để cho Hoàng đế chán ghét Phương Chỉ Doanh.
“Mẫu hậu, chuyện này thật là Phương quý phi gây nên, xem phân thượng
mẫu hậu , trẫm cũng sẽ không xử trí nàng, mẫu hậu cứ yên tâm đi, không
cần kiếm cớ vì nàng, thời gian không còn sớm , trẫm đi về trước.” Nói
xong Mộ Dung triệt liền xoay người rời đi.
Nhẫn nại của hắn cũng là có mức độ.
Hi vọng mẫu hậu không cần tiếp tục để cho hắn thất vọng.
Thái hậu chán nản ngồi ở trên ghế, thở dài, hoàng thượng nói sẽ không xử trí Phương Chỉ Doanh, nhưng giọng nói cũng rất lạnh nhạt.
Xem ra là bất mãn với Phương Chỉ Doanh.
Nàng thật lòng hi vọng Phương Chỉ Doanh không có làm chuyện này, gần
đây thái độ Hoàng đế đối với Phương gia càng ngày càng lạnh nhạt.
Hoàng đế rời đi Từ An Cung rồi, trực tiếp đi Nhu Phúc cung.
Thời điểm hắn đến Nhu Phúc cung, đúng lúc Liễu Vi Dung đang ngủ, còn
chưa có tỉnh lại, dù sao vừa bị hù dọa sợ lại bị giày vò , mặc dù không
có việc gì, nhưng là rất mệt mỏi.
Sai người coi chừng trong phòng đi ra ngoài xong, Mộ Dung Triệt ngồi
vào bên cạnh giường, nhìn dung nhan nàng ngủ say , lại nhìn một chút
bụng của nàng, trong lòng nhất thời yên lòng.
Cảm thấy có người ngồi ở bên cạnh, Liễu Vi Dung khẽ mở đôi mắt buồn
ngủ, thấy là Hoàng đế, Liễu Vi cho có chút áy náy nói: “Thật xin lỗi, tỳ thiếp khiến hoàng thượng lo lắng.”
“Thật ra thì thời điểm cỗ kiệu hơi xóc này điên cuồng , tỳ thiếp rất
sợ, chỉ là thật may là sai người làm chuẩn bị trước mới không có việc gì xảy ra .” Liễu Vi Dung cắn cắn môi, lòng vẫn còn sợ hãi nói thêm một
câu.
“Nàng làm vô cùng tốt.” Mộ Dung Triệt đối với chuyện Liễu Vi Dung
hành động đem cỗ kiệu phủ kín thảm tử thật dày rất là tán thưởng, dĩ
nhiên còn có nàng mặc đủ nhiều, dung lực mong manh của mình bảo vệ tiểu
hoàng tử.
“Chắc là đói bụng? Trẫm sai người đưa chút đồ ăn tới đây!” Thanh âm
của hắn khó có thể lui đi băng lãnh, mang theo một tia quan tâm, mặt mũi cũng mang theo độ ấm.
Liễu Vi Dung gật đầu, lúc này sắp gần đến giờ Tý, nàng cũng đói bụng, vuốt ve bụng dưới nhô lên của mình, tựa hồ cảm nhận được bảo bảo kháng
nghị, như thế nào cũng không thể để cho đứa bé đói bụng.
Mộ Dung Triệt đứng dậy đi ra ngoài một chuyến, lúc trở lại là đòan
người Trần ma ma đi theo sau, trên tay cũng cầm hộp đựng thức ăn.
Ăn uống no đủ xong, Liễu Vi Dung cũng không có hỏi Mộ Dung Triệt tra
ra ai là người chủ mưu hay chưa, nàng biết, những chuyện này Mộ Dung
Triệt sẽ xử lý tốt.
Tối hôm ngày mồng tám tháng chạp đó, Mộ Dung triệt ngủ lại Nhu Phúc cung.
Đồ sứ cùng khăn tay của những nữ nhân trong cung bị hỏng một lượng lớn.
Bởi vì đêm ngày mồng tám tháng chạp đó Liễu Vi Dung thiếu chút nữa
gặp chuyện không may, hoàng thượng hạ chỉ cho Liễu Vi Dung tĩnh dưỡng,
cho đến sinh ra tiểu hoàng tử mới thôi.
Xem ra là sợ nàng xảy ra chuyện.
Sự kiện cỗ kiệu cứ như vậy im hơi lặng tiếng kết thúc, ám vệ Mộ Dung
triệt tra được tin tức cơ hồ dính đến hơn phân nửa phi tần hậu cung,
cuối cùng chỉ có thể không giải quyết được gì.
Thời gian qua vô cùng mau, thoáng một cái có lại hai tháng trôi qua,
lịch Thụy Khánh một năm đầu tháng hai, bụng chín tháng của LIễu Vi Dung
tựa như quả cầu được thổi hơi phình lên, cả người cũng mập không ít.
Nàng vẫn luôn ngây ngô ở Y Lan Điện, cuộc sống của nàng là sau khi ăn no thi đi vào không gian tản bộ rồi ngủ , dĩ nhiên dưỡng thai cũng là
không thể thiếu được, Bạch Liên đọc sách cũng có thể để thành một tủ
sách rồi.
Từ lúc mới bắt đầu trị quốc, thời bình chi thư, đến tạp thư phía sau, địa lý chí v….v…..
Những thứ này đều là Mộ Dung triệt phê chuẩn.
Đã đầu tháng hai rồi, bão tuyết không ngừng như cũ, Liễu Vi Dung ôm
lò sưởi mất hồn tựa vào gối, nàng nhớ lại trong nguyên tác nói qua trận
Tuyết Tai này, tâm tình có chút nặng nề, đây là thời gian Mộ Dung triệt
lên ngôi một năm sau gặp phải tai nạn lớn nhất .
Trận này Tuyết Tai này kéo dài đến tháng Tư năm nay.
Bắt đầu từ tháng mười một năm trước, kéo dài đến tháng Tư năm nay,
suốt cả nửa năm bão tuyết, không ít người chết rét, cùng với các loại
động vật liên tiếp tử vong, dẫn tới dân chúng khủng hoảng, cộng thêm
lương thực thiếu hụt, thậm chí xảy ra vài lần bạo động.
Liễu Tương Nhã đã hiến ra mưu kế cho Hoàng đế , lọt vào mắt của Hoàng đế.
Đáng tiếc bây giờ lại bị nàng trong lúc vô tình đoạt trước.
Mùa đông năm trước vì rau dưa tươi mới, lấy cá lều lớn phòng, nghe
nói Mộ Dung triệt đã bắt đầu mở rộng trong dân gian dung lều lớn đơn sơ
trồng rau.
Nhận được thành quả rất tốt, hóa giải khó khăn do Tuyết tai mang lại, uy tín ở trong dân gian ngày càng tăng cao, bách tínhrối rít khen Đương Kim Hoàng Đế là yêu dân như con là một hoàng đế tốt.
Nhưng là vừa lúc đó, đột nhiên nhiều lời đồn đãi bùng phát.
Nói gì năm nay sở dĩ có tuyế tai, là bởi vì Thiên Sát Cô Tinh sắp giáng thế.
Theo lời quốc tiên đoán, đứa bé đầu tiên sinh vào tháng ba năm nay chính là trời sát Cô Tinh chuyển thế.
Vì vậy mọi người đưa mắt tập trung đến bụng của Đức Quý nhân Liễu Vi Dung.
Mọi người đều biết thái y dự đóan ngày nàng lâm bồn chính là cuối tháng hai đến giữa đầu tháng ba.
Lời đồn đãi này rất nhanh lan truyền xôn xao .
Có Ngự sử thượng tấu, đề nghị Hoàng đế diệt trừ đứa bé trong bụng Đức Quý nhân, lời nói hết sức kịch liệt.