Phương Chỉ Doanh hồi hộp nhìn thái y, thật ra thì nàng cũng biết chút ít y thuật, bệnh lâu thành y nha, nhưng mà đối với loại chuyện mình
không chắc chắn thì hỏi thái y vẫn tốt hơn.
Sau khi lão thái y giúp Phương quý phi bắt mạch xong, trên mặt liền nở một nụ cười nhẹ nhõm.
“Chúc mừng nương nương, thai nhi đã ổn định lại rồi, chẩn đoán chính xác là mang thai sáu tháng, chỉ là trước khi sinh vẫn nên chú ý nhiều
một chút.”
Phương Chỉ Doanh nhẹ nhàng thở ra, tay vuốt lên bụng, hốc mắt hơi đỏ
lên, có chút không tự tin lẩm bẩm nói: “Có thật không? Thái y, con của
ta giữ được rồi sao?”
“Hồi nương nương, đúng vậy, một tháng này nương nương làm vô cùng
tốt, còn hơn ba tháng nữa, mong rằng nương nương chú ý nhiều hơn, hơn
nữa tránh nên tránh ăn những thức ăn không có lợi cho sức khỏe. ” Thái y cẩn thận dặn dò.
Phương Chỉ Doanh nghe xong lời bảo đảm của thái y, gương mặt mới có
lại nụ cười. Không cần thái y nói nàng cũng sẽ cẩn thận. Lúc trước nàng
ghét vị đắng của thuốc dưỡng thai, sau khi uống thuốc xong sẽ ăn mứt
trái cây cho bớt đắng, không ngờ rằng chúng lại gây hại cho sức khỏe
của nàng, làm cho đứa nhỏ suýt nữa không giữ được. Hại nàng lo sợ hết
sức.
Nhưng nàng cũng đã cố gắng chịu đắng một tháng trời đổi lấy bình an của đứa bé. Cái giá này thật xứng đáng.
“Vậy là ta thật sự mang thai. May mà lúc trước ta không uống thuốc
sảy thai.” Phương Chỉ Doanh cảm thấy thật may vì lần đó mình sợ nguy
hiểm đến tính mạng mà chọn cơ hội do thái y đề cập.Giờ nhìn lại mới thấy lựa chọn này là đúng.
Trước đây mạch yếu toàn là do mình sợ đắng mà ra.
Thái y cũng vui mừng gật đầu, nhờ chuyện này mà từ nay về sau quý phi nương nương chắc sẽ ăn uống cẩn thận hơn, không dám ăn mứt trái cây cho bớt đắng nữa.
Lúc trước hắn cũng có nói, nhưng quý phi không chịu để vào tai, chút nữa là mất đi đứa nhỏ.
Sau cùng, thái y để lại cho Phương Chỉ Doanh một toa thuốc an thai, xong mới trở về Thái y viện.
Nhìn thấy nương nương vui như vậy, Tử Quyên không cầm được nước mắt.
“Thật tốt quá, nương nương, tiểu hoàng tử không sao.”
“Đúng vậy, không sao. . . . . .” Trong mắt Phương Chỉ Doanh lóe ra tia sáng.
Xem ra kế hoạch của nàng không thành được.Không thành thì không thành đi. Ít nhất nàng cũng có con, không cần nuôi con người khác.
Lúc này, Liễu Vi Dung không hề biết rằng Đoàn Đoàn của nàng vừa thoát khỏi nanh vuốt của phương Quý Phi.
Hiện giờ nàng đang ngồi chơi với Đoàn Đoàn. Tiểu tử này đã hơn hai
tháng. Người xưa có câu: Ba lật, sáu ngồi, bảy biến, tám bò, chín đứng,
chu đi. Đại ý nói trẻ con biến đổi rất nhanh- ba tháng sẽ biết lật, sáu
tháng biết ngồi, từ tháng bảy trở đi sẽ dần biết bò , biết đứng cho đến
tròn năm sẽ biết đi.
Nhưng nàng thường cho Đoàn Đoàn uống nước ở Linh Tuyên nên hơn hai tháng, con nàng đã có thể biết lật.
Cho nên thời gian này, điều làm cho Liễu Vi Dung hứng thú nhất là đem Đoàn Đoàn lật qua sau đó vui vẻ nhìn nhóc con cố sức lật trở về. Hơn
nữa, nàng không chỉ làm vậy một lần mà cứ lật tới lật lui Đoàn Đoàn bé
bỏng liên tục, khiến cho nhóm người Trần ma ma, Hạnh Nhi, Bạch Liên đứng một bên đau lòng muốn chết. Tất cả đều dùng ánh mắt trách cứ ai oán
nhìn nàng.
“Chủ tử, ngài tha cho tiểu hoàng tử đi. Ngài xem, tiểu hoàng tử sắp khóc rồi kìa.. . . . . .”
Trần ma ma đau lòng nhìn tiểu hoàng tử nước mắt lưng tròng , nhịn không được bèn mở miệng khuyên.
Liễu Vi Dung xấu hổ rút cái tay định lật tiếp về, cười cười: “Ta đang giúp hắn vận động mà. Các ngươi nhìn đi, Đoàn Đoàn cũng hơn hai tháng
rồi mà tay chân cứ mềm nhũn hà, như vậy không tốt lắm đâu.”
“. . . . . .” Trần ma ma yên lặng cúi đầu, tiểu hoàng tử còn nhỏ như vậy, nếu cứ bị lật tới lật lui riết mới không tốt đó.
“Chủ tử, hăng quá hoá dở, Đại hoàng tử cũng mệt rồi, người để cho
ngài ấy nghỉ ngơi một chút đi!” Bạch Liên cũng gia nhập vào hàng ngũ
khuyên can. Nàng đau lòng nhìn tiểu hoàng tử bị mẫu thân nhẫn tâm hành
hạ, nước mắt lưng tròng mà không dám khóc.
Liễu Vi Dung không biết giải thích thế nào cho mọi người hiểu. Đoàn
Đoàn được nàng cho uống Linh tuyền, cơ thể khỏe hơn những đứa trẻ bình
thường. Nàng chỉ muốn giúp con nàng được tập luyện nhiều hơn một chút.
“Được rồi!” Cuối cùng, Liễu Vi Dung không thể làm gì khác hơn là theo ý kiến mọi người.
Tiểu hoàng tử thấy mẫu thân để mình yên , liền chăm chú nhìn nàng, kêu ô ô a a, giống như đòi thứ gì đó.
Liễu Vi Dung hết nói nổi. Tiểu tử này nghiện Linh Tuyền rồi. Trước
đây, mỗi lần nàng giúp hắn vận động xong sẽ cho uống một chút. Hôm nay
chưa kịp cho uống đã bị hắn khiếu nại.
May là nàng có chuẩn bị sẵn, chứ nếu không chờ nghe tiểu tử này ăn vạ đi.Vậy là trước những cặp mắt thấy nhưng không thể nói gì của nhóm
người Trần ma ma, Liễu Vi Dung rót Linh Tuyền từ trong một bình sứ nhỏ
vào chén cho Đoàn Đoàn uống.
Đoàn Đoàn nhìn thấy chén nhỏ, lập tức tinh thần hưng phấn, tay chân lộn xộn.
Uống xong Linh Tuyền, Đoàn Đoàn bé nhỏ rầm rì mấy tiếng, ngoan ngoãn ngủ yên. Liễu Vi Dung nhìn sao cũng thấy con nàng dễ thương hết sức.
”Chủ tử, sao ngài lại cho Đại hoàng tử uống nước, hơn nữa hình như Đại hoàng tử rất thích . . . . .”
Hạnh nhi vô cùng thắc mắc. Lần nào chủ tử cho Đại hoàng tử uống nước, Đại hoàng tử cũng rất vui. Bọn họ cũng thử cho Đại hoàng tử uống nước
nhưng ngài ấy cứ xoay xoay, chết cũng không chịu uống, hơn nữa còn có xu thế dám bắt ta uống, ta khóc cho coi, khiến bọn họ sợ hết hồn.
Liễu Vi Dung nhíu mày: “Nó mệt nên khát, khát thì uống nước, có gì lạ?”
“. . . . . .” Bạch Liên im lặng không biết nói gì.
Trần ma ma ôm Đại hoàng tử đang ngủ say sưa thả lên trên giường nhỏ, còn tỉ mỉ dùng chăn đắp kín.
Chương 54.2
“Chủ tử, hôm nay nô tỳ biết được một tin, thai của Quý Phi nương nương giữ được rồi.” Hạnh nhi đột nhiên nói .
“Không phải trước giờ vẫn tốt sao?” Liễu Vi Dung rót hết Linh Tuyền
trong bình ra uống, tránh để lại dấu vết, nghe lời Hạnh nhi, nàng không
hiểu chuyện gì mới hỏi lại.
Hạnh nhi chun mũi: “Không phải! Tháng trước, nô tỳ nghe thai nhi
trong bụng Quý phi nương nương chuyển biến xấu, tưởng đâu không giữ
được, sau nhờ nương nương liên tục uống thuốc do thái y đưa cộng thêm
kiêng cữ đủ thứ, giờ mới ổn định lại.”
Liễu Vi Dung trợn mắt kinh hãi. Phương thuốc bí truyền này không gây
hại gì cho Quý phi nương nương mới đúng chứ, sao lại xém chút gây ra
chuyện lớn như vây?
“Chuyện gì xảy ra? Không phải ngày nào thái y cũng chẩn mạch sao?”
Hạnh nhi bĩu môi:”Tại Quý Phi nương nương sợ đắng mà ra hết. Mỗi lần
ngài ấy uống thuốc dưỡng thai xong liền ăn mứt trái cây , ai ngờ mứt đó
hòa tan hết dược tính của thuốc, uống cũng như không.”
Liễu Vi Dung im lặng, nhưng nàng hiểu tại sao Phương Chỉ Doanh làm
vậy.Thuốc dưỡng thai vô cùng đắng, đắng tới không chịu nổi. Hơn nữa
Phương quý phi cũng không biết ăn mứt trái cây sẽ xảy ra lớn chuyện như
vậy. Nếu biết đời nào nàng ta đụng tới nó.
May mà phát hiện kịp thời, nếu không, nàng ta mất đứa nhỏ trong bụng lại quay sang chú ý Đoàn Đoàn của nàng thì làm sao?
Nàng hy vọng đừng ai bắt Đoàn Đoàn của nàng, càng hy vọng không ai hại bảo bối của nàng.
“Không nghe thái y nói, thua thiệt ngay trước mắt a!” Bạch Liên cảm thán một câu.
Đồng thời nàng âm thầm mừng khi Phương quý phi bảo vệ được đứa bé, nếu không thật không tưởng nổi.
Liễu Vi Dung cũng đồng ý với lời của Bạch Liên, nàng cũng biết một ít y lí nên rất nghe lời thái y.
Bước sang tháng năm, trời ấm dần lên, các cung phi bắt đầu chọn cho
mình những bộ y phục đẹp đẽ, sang trọng. Mỗi ngày, vào lúc thỉnh an ,
các mĩ nhân mỗi người một vẻ, thướt tha yêu kiều giống như trăm hoa đua
nở.
Lần nào thỉnh an, Liễu Vi Dung đều xem như mình đang tham dự buổi
trình diễn thời trang, thưởng thức nhan sắc mĩ nhân cổ đại. Bởi vậy,
nàng luôn bình tĩnh trước những ánh mắt ghen tị, khiêu khích của nhóm
phi tần làm cho các nàng chán nản không thôi.
Có đôi lúc, nàng cũng gặp Liễu Tương Nhã ở chỗ thái hậu, nhưng hai
người đối với nhau hết sức lạnh nhạt làm người ngoài không có kịch hay
để xem.
Dần dần, không ai thèm bới móc nàng, cũng không ai thèm tìm nàng gây sự nữa.
Đây chính là kết quả mà nàng mong muốn.
Điều làm nàng thấy khó chịu chính là ánh mắt của hoàng hậu, nhìn thì
ôn hòa nhưng thực tế lạnh còn hơn băng. Lần nào nàng ấy nhìn Đoàn Đoàn
cũng làm cho nàng vô cùng cảnh giác
Còn một người nữa là Ngụy tần, dù lúc nào nàng ta cũng cười như gió
xuân nhưng Liễu Vi Dung nhìn sao cũng thấy toàn hận ý, chỉ có điều hận ý này không nhắm vào nàng mà là chỉ thẳng vào hoàng hậu.
Mà đâu chỉ hai người đó. Tự nhiên, Liễu Vi Dung thấy giác quan tốt
hơn người bình thường cũng không hay gì cho cam, nhất là vào những lúc
cần thỉnh an, không khác nào cực hình,
Tối hôm đó, Mộ Dung Triệt xử lý xong việc triều đình liền tới Nhu
Phúc cung của nàng. Tuy hiện giờ thời gian hắn ngủ lại đây không nhiều
nhưng một tháng bốn năm ngày cũng không phải là ít.
Những lúc khác hắn đều tranh thủ buổi trưa chạy qua ngắm Đoàn Đoàn một chút mới chịu rời đi.
Liễu Vi Dung chỉ thấy lạ ở chỗ hắn cũng hay đi qua chỗ các phi tần
khác. Hoàng hậu bị cấm túc, quyền quản lý hậu cung tạm thời do Huệ phi
nắm trong tay. Thuốc của Thái y viện kê không người gian lận. Vậy sao ba tháng rồi mà không có thêm người nào mang thai?
Thật là chuyện lạ.
Ăn xong bữa tối, tắm rửa cũng xong, Mộ dung Triệt nhìn vào thì thấy Đức tần đang ngẩn ngơ không biết suy nghĩ cái gì?
Hắn nhíu mày, đi đến trước mặt nàng, nhẹ ôm người vào lòng, nhỏ giọng: “Đang suy nghĩ gì?”
“Đang nghĩ tại sao hoàng thượng cố gắng như vậy mà trong cung không thấy thêm người nào mang thai?”
Nàng đơn giản là hiếu kì. Dẫu sao chỉ mình nàng có con trai thì cũng không tốt. Áp lực lớn lắm nha!
Chương 54.3
Mộ Dung Triệt nghe xong thì nhíu mày, đưa tay vén những sợi tóc đang
rủ xuống trước mắt nàng, nguy hiểm nói: “Ngươi rất muốn họ mang thai
hả?”
“Đúng vậy, như vậy Đoàn Đoàn sẽ có thêm đệ đệ hoặc muội muội. . . . . .”
Tuy Liễu Vi Dung cảm thấy hình như Mộ Dung Triệt không vui nhưng cũng không để ý lắm. Nàng đoán chắc vì chuyện ít con mà hắn không vui, liền
gật đầu đáp lại.
Thật ra ý muốn thực sự của nàng là hy vọng Đoàn Đoàn có thêm vài tấm bia đỡ đạn.
Nếu không phải ngày nào nàng cũng cho Đoàn Đoàn uống Linh Tuyền, sợ là tránh không khỏi ám toán của kẻ khác.
“Ngươi không hề lo lắng, không ăn giấm?” Mộ Dung Triệt chăm chú nhìn nàng, như muốn nhìn ra cái gì từ trên mặt nàng.
“Không có, tại sao thiếp phải ghen, phải lo lắng? Chẳng lẽ hoàng
thượng không muốn có thêm hoàng tử sao?” Liễu Vi Dung cảm thấy Mộ Dung
Triệt có chút lạ. Hắn nghĩ gì lại hỏi nàng như vậy? Sao nàng có cảm giác nghe câu trả lời của nàng xong hắn càng giận hơn nữa. Không hiểu nổi.
Hắn là một Hoàng đế,cứ ba năm sẽ tuyển tú một lần, nữ nhân sẽ càng
ngày càng nhiều, con cũng nhiều là chuyện bình thường. Tới chừng đó,
hoàng hậu cũng không cách nào giải quyết chứ đừng nói là nàng. Nếu nàng
hở ra là ăn giấm, không phải sẽ chết đuối trong thùng dấm sao?
Nàng ngược lại rất bình thản.
Mặc dù nàng cũng có chút động lòng với hắn, nhưng chỉ dừng ở đó không hơn.
Nuôi con cho tốt mới là việc cần nha. Nuôi con dưỡng già mà.
Khụ khụ, dù rằng nàng nghĩ có hơi sớm, giờ nàng mới có mười lăm tuổi.
Thấy nàng tiếp tục ngẩn người, Mộ Dung Triệt vô cùng bực bội. Câu trả lời của nàng chói tai vô cùng, khiến cho hắn không thoải mái, siêu cấp
không thoải mái.Hắn mấp máy môi, hừ lạnh: “Thật không hỗ là Đức tần của
trẫm, hiền huệ đại độ!”
“Hoàng thượng nói đùa, tần thiếp gánh không nổi từ hiền huệ đại độ này đâu. Hoàng hậu nương nương mới xứng với nó.”
Liễu Vi Dung hoảng sợ khi nghe giọng Mộ Dung Triệt, lời khen hiền huệ đại độ này sao nàng dám nhận đây? Một phi tử hiền huệ đại độ nghĩa là
gì? Dám giành với hoàng hậu sao? Muốn chết hả?
“Đi ngủ!”
Mộ Dung Triệt bất ngờ lên tiếng, sau đó không nói không rằng đè nàng xuống giường, xé bỏ áo ngoài của nàng.
“Hoàng thượng, ngài giận thiếp?”
Bị động tác bất ngờ của hắn làm cho hết hồn, Liễu Vi Dung sợ hãi nhìn gương mặt đang căng ra vì giận của hắn. Nàng nói gì sai sao?
“Trẫm không có tức giận!” Mộ Dung Triệt hung hăng hôn nàng, rít qua kẽ răng.
“. . . . . .”
Liễu Vi Dung lẩm bẩm: “Thái độ này mà không giận, hổng lẽ vui?”
Thật không may, lời của nàng tất cả đều rơi vào tai Mộ Dung Triệt,
hắn giận tái mặt, cảm thấy ngực như bị vật gì chặn lại, không lên xuống
được.
“Không phải nàng muốn Diệu nhi có thêm đệ đệ, muội muội sao? Trẫm giúp nàng toại nguyện!”
Mộ Dung Triệt hít sâu, híp mắt, nhanh tay cởi bỏ áo ngoài, động tác
mạnh mẽ giống như muốn trừng phạt nàng. Da thịt hai người chặt chẽ dán
vào, thứ bá đạo cực nóng của hắn ác liệt vuốt ve nơi mẫn cảm của nàng,
đột ngột không báo trước vọt sâu vào cơ thể nàng.
“A. . . . . . Hoàng thượng. . . . . .” Liễu Vi Dung không kịp chuẩn
bị kêu lên, kích thích làm cùng đau đớn làm mày nàng nhăn lại.
Động tác của hắn vừa mạnh vừa nhanh, mỗi lần đều đâm vào chỗ sâu
nhất làm nàng không cách nào khống chế, mãnh liệt run rẩy cầu xin hắn
nhưng hắn tuyệt không để ý, nàng càng khóc hắn càng mãnh liệt hơn.
Liễu Vi Dung như bị từng luồng sóng vỗ mạnh vào đầu, sung sướng cùng
đau khổ đan xen. Giờ phút này nàng biết rõ mình chọc hắn giận, nhưng
nàng không biết mình chọc giận hắn lúc nào.
Nàng chỉ có thể dang tay ôm hắn, đem hết cơ thể đáp lại hắn.
Tối hôm đó, nàng bị hắn giằng co một phen, sướng khổ đan xen.
Phượng Nghi cung
Dưới ánh nến, từng luồng khói lượn lờ.
Hoàng hậu cầm mảnh giấy ghi phương thuốc trong tay, mắt nhìn chằm
chằm Tôn ma ma, hỏi kĩ: “Tôn ma ma, ngươi xác định đây là phương thuốc
bí truyền lấy được từ chỗ Phương Chỉ Doanh?”
“Đúng vậy nương nương, nô tài vô cùng xác định, bí truyền này được Phương quý phi cất giấu cẩn thận, không thể là giả được.”
Để có được tờ giấy này, người của nàng tốn hơn hai tháng, tìm trăm phương ngàn cách mới có, không thể giả đươc.
Nghe được đáp án, hoàng hậu cười nhẹ nhỏm: “Vậy thì tốt, ngươi mau
thu thập đầy đủ những thứ thuốc được ghi trong này, mùng một tháng sau,
bổn cung sẽ dùng nó.”
Lúc này Liễu Vi Dung đang bị Mộ Dung Triệt hành hạ, không biết phương thuốc của mình sai Hạnh nhi tìm cách đưa Phương quý phi đã rơi vào tay
hoàng hậu.