Edit: Boo
Liễu Vi Dung kinh ngạc nhìn Hạnh Nhi, hiếm khi nào thấy mặt Hạnh Nhi
đau khổ nhăn nhó như vậy, chắc là không phải do Đòan Đoàn quá ồn ào chứ?
Thấy nàng lộ ra khuôn mặt nhăn nhó không nói gì, Liễu Vi Dung cũng
không để ý, lại nhớ đến Ngụy Tần, từng xem qua nguyên tác nên nàng biết
Ngụy tần là một người không đáng tin, nàng khẳng định không phải chỉ tìm duy nhất có một mình nàng.
Có thể hay không là tìm Liễu Tương Nhã?
Mang theo nghi hoặc, chân vừa bước vào nội thất, liền nhìn thấy một
đạo minh hoàng đang ngồi ở bên cạnh giường, đứng hai bên là Tiểu Lý Tử
và Trần ma ma, khóe miệng Mộ Dung Triệt nhếch lên, đại thủ lại chọc Đoàn Đoàn, Đoàn Đoàn cao hứng cười khanh khách, hình ảnh cha con thập phần
hài hòa.
Liễu Vi Dung giật mình, nhìn sắc trời, mặt trời giờ đang là chính ngọ, tại sao giờ này hoàng thượng đã qua đây rồi?
“ Tần thiếp thỉnh an hoàng thượng, hoàng thượng Cát tường!” Sau đó nàng nói thêm một câu:” Hoàng thượng, tại sao người đến đây?”
Kỳ thật lúc nàng đi vào, Mộ Dung Triệt đã nhận ra sự có mặt của nàng, thấy nàng có vẻ kinh ngạc, nhìn sắc trời, sau đó mới hướng hắn thỉnh
an, chưa gì đã hỏi hắn tại sao đến đây?
Mắt hơi nheo lại, vốn tâm tình vui vẻ chờ nàng bỗng dưng bị dội một chậu nước lạnh.
“ Tại sao trẫm không thể tới?” Ngữ khí lạnh buốt:” Đừng quên, nàng là nữ nhân của trẫm!”
Liễu Vi Dung run lên, đột nhiên nhớ tới vị này chẳng những là cha của con nàng, lại là một vị hoàng đế, xem ra ngày nàng an nhàn đã qua lâu
lắm rồi.
Nàng vội vàng cười tươi chậm chạp đi qua, giải thích:” Không phải,
không phải, bởi vì hoàng thượng lâu rồi không qua đây, tần thiếp cho
rằng hoàng thượng không thích tần thiếp nữa, cho nên….”
Nói đến khúc sau ngữ khí mang theo một tia ủy khuất.
“ Cho nên nàng liền quên trẫm?” Mộ Dung Triệt hừ lạnh một tiếng.
“ Tần thiếp, ngay từ đầu tần thiếp cũng rất thương tâm, chờ đợi rất
lâu, thế nhưng hoàng thượng vẫn không đến…Sau cùng cũng không dám kỳ
vọng nhiều…” Liễu Vi Dung cúi đầu, nhỏ giọng nói.
Thân thể hơi run, lấy khăn tay trong tay áo lau nước mắt, thanh âm
mang theo một chút nghẹn ngào. ( * boo: tài năng diễn xuất thật tuyệt
vời!!!!!!!! E phải học chị ấy!”
Bạch Liên ở một bên nghe xong, cũng hết chỗ nói, khi nào thì chủ tử
rất thương tâm, chờ đợi rất lâu…. Tuy nhiên xem ra hoàng thượng rất tin
tưởng vào bộ dáng bây giờ của chủ tử, chủ tử quá lợi hại rồi.
Căn bản không biết chủ tử lấy nước từ trong không gian xuất ra thành nước mắt.
Liễu Vi Dung vẫn lấy khăn che tay lại, một tay đặt trong không gian,
tùy lúc có thể nhanh chóng có nước mắt, khi cần cũng phải diễn trò, hiện tại may mắn là nàng đã chuẩn bị đủ, cho nên ở ngay trong phòng ngủ của
mình cũng phải dùng đến rồi.
Lần này Mộ Dung Triệt thoải mái, cũng xấu hổ, ôm nàng vào trong
lòng, không biết nên nói cái gì, cố gắng kìm nén nói ra một câu:” Là
trẫm xem nhẹ nàng rồi!”
Liễu Vi Dung nghe xong, nhẹ nhàng thở ra, cuối cùng cũng xong, thì ra hoàng thượng vẫn chịu thua bộ dạng này.
Lúc khóc, ánh mắt trở nên cay, nước mắt không ngừng rơi, nàng chỉ có thể chôn trong lòng Mộ Dung Triệt khóc.
Nước mắt thấm ựớt vạt áo Mộ Dung Triệt, làm lòng hắn cũng như bị lửa đốt.
Hốc mắt Hạnh Nhi cũng hơi hơi đỏ, thì ra bộ dáng vui vẻ hơn một tháng qua chỉ là giả vờ.
Trần ma ma cũng cảm khái một phen về phương pháp dạy, phương pháp dạy.
Tiểu Lý Tử cũng không nhịn được xoa xoa khóe mắt, cuối cùng mỗi ngày
hắn cũng không phải đối mặt với khuôn mặt lạnh như băng của hoàng
thượng.
Mỗi ngày lúc hắn đưa canh hầm cách thủy của Đức tần nương nương cho
hoàng thượng uống , sắc mặt hoàng thượng lạnh đến mức dọa người.
Hắn cho là hoàng thượng không thích, cho nên lần sau không tới Nhu
Phúc cung lấy canh nữa , vậy mà hoàng thượng tìm một lỗi nhỏ xíu, hung
hăng trừng phạt hắn một trận.
Vì vậy Tiểu Lý Tử hiểu ra rồi.
Nhận ra hoàng thượng với Đức tần nương nương đang giận nhau.
Căn bản không biết là xuất tinh trong mơ gây họa.
Đợi đến lúc mắt không còn cảm thấy cay nữa , nước mắt không hề nữa
xong, nàng mới ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ ửng vì vừa khóc xong làm cho
lòng Mộ Dung Triệt cảm thấy vô cùng áy náy.
“Thật xin lỗi, tần thiếp làm ướt vạt áo hoàng thượng. . . . . .” Nàng có chút ngượng ngùng nói xin lỗi.
Nước tiêu dùng rất tốt.
Mộ Dung triệt hồn nhiên không thèm để ý, biết trong lòng nàng có hắn, đủ để khiến tâm tình của hắn vui vẻ, chút chuyện nhỏ này cũng không cần so đo.
“Về sau trẫm sẽ thường tới đây!” Hắn hứa hẹn.
Thân thể Liễu Vi Dung khẽ cứng lại, thường tới đây? Hắn thường tới đây nàng làm sao mà mang Đoàn Đoàn vào không gian chơi?
Ngoài mặt nàng chỉ có thể ra vẻ thần sắc mừng rỡ.
Đoàn Đoàn ở một bên thấy Mộ Dung Triệt vốn đang chơi lật chuyển lật
chuyển cùng hắn lại đột nhiên không chơi nữa, cái miệng nhỏ nhắn mở ra, vô cùng uất ức, không thèm đợi được người cùng hắn chơi bay vùn vụt
nữa, hắn cũng không thèm quan tâm bọn họ nữa, mình lật, mình chơi. (
Boo: ôi dth* quá hic hic)
Đoàn đoàn đã được bốn tháng tuổi, nếu như chăm chỉ luyện tập mà nói, lúc năm tháng tuổi đoán chừng có thể ngồi dậy.
Trần ma ma ở một bên cẩn thận chăm sóc.
Đoàn Đoàn được Linh Tuyền Thủy nuôi thật sự rất tốt , tinh lực dư thừa, mỗi lần đều muốn chơi đến mệt mỏi mới ngủ.
Vừa lúc Liễu Vi cho chú ý thấy hắn tự vui tự đùa, cười hì hì.
“Hoàng thượng, người xem đoàn đoàn thật đáng yêu, tự mình lật mình chơi!” Nàng kéo kéo tay áo Mộ Dung Triệt, cười hì hì nói.
Mộ Dung triệt cũng liếc nhìn nhi tử, thấy hắn một thân một mình đảo, cũng không nhịn được nhếch miệng.
“Ừ!”
Không khóc không nháo, thích thì tự mình chơi, không biết giống ai.
Hắn từng có ba giờ hoàng tử, bọn họ sau khi sanh thân thể không tốt,
mỗi ngày bệnh tật nằm ở trên giường, còn thường khóc rống, không có một người nào giống như Diệu Nhi.
Hiếu động lại không làm khó người.
Nghe ám vệ hồi báo, cũng biết Diệu Nhi rất khéo biết điều.
Hắn cũng cực kỳ yêu thích đứa con trai này, điều kiện tiên quyết là
Đức tần không được đem quá nhiều lực chú ý vào trên người hắn.
Vừa lúc mới bay qua một lần Đoàn Đoàn nhìn thấy mẫu thân cười khanh
khách nhìn hắn, tay nhỏ bé quơ múa nhanh hơn, đôi mắt như nho đen cong cong nhìn nàng, cười rất vui vẻ.
Mộ Dung triệt thấy, khóe miệng nhếch lên, không nhịn được nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của hắn .
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Đoàn Đòan nhất thời nổi lên một dấu đỏ.
Cái miệng nhỏ nhắn của Đoàn Đoàn mở ra, ánh mắt long lanh ngẫn nước nhìn Mộ Dung triệt lên án.
Liễu Vi Dung thấy thì cực kỳ đau lòng, không nhịn được trợn mắt nhìn Mộ Dung triệt một cái.
“Hoàng thượng, Đoàn Đoàn còn nhỏ !”
Sau đó đau lòng xoa xoa cho Đoàn Đoàn.
Mộ Dung triệt thấy vậy thì ghen ghét không dứt, hừ một tiếng, không
phải chỉ là một dấu đỏ sao? Nam tử hán đại trượng phu , lại sợ đau thì
ra cái gì.
“Không nhỏ, cũng đã bốn tháng tuổi rồi, thời điểm trẫm nhỏ như vậy
cũng bắt đầu có thể ngủ một mình!” ( Boo: 4 tháng ngủ riêng?? Quá bá
đạo)
Nói cho cùng, hắn cũng vì chuyện tối tối Liễu Vi Dung ôm Đoàn Đoàn ngủ cùng thì kín đáo phê bình.
Liễu Vi Dung nghẹn họng trân trối, bốn tháng bắt đầu ngủ một mình?
“Hoàng thượng, ngài không phải đang nói đùa chứ?”
“Có bà vú chăm sóc!” Mộ Dung triệt ngắt lời nàng.
Được rồi, nàng thua, đây là cổ đại, đứa bé sau khi ra đời không thể
ngủ cùng mẹ đẻ, thế nhưng nàng vẫn không có cách nào tiếp nhận.
“Nàng là nữ nhân của trẫm, về sau trẫm không có ở đây, không cho ngủ cùng Diệu nhi , Diệu Nhi là hoàng trường tử, cần độc lập.” Mộ Dung
triệt nhấp một ngụm trà, khuôn mặt bình thản nói một câu.
Liễu Vi Dung còn muốn nói điều gì, nhưng thấy trong mắt Mộ Dung triệt trong mắt ẩn ẩn bão táp, trong lòng thở dài, nam nhân này thật nhỏ
nhen, với con của chính mình còn ghen cái gì.
“Dạ, tần thiếp biết.”
Xem ra chỉ có thể nhân lúc ngủ trưa ban ngày mang đoàn đoàn vào không gian chơi.
Thấy nàng đồng ý, sắc mặt Mộ Dung triệt cũng hòa hoãn hơn chút, thuận miệng ăn một miếng trái cây, phát hiện miếng trái cây này ăn hết sức
ngon, so với lúc khi hắn ăn xong còn ngon hơn.
Không nhịn được lại ăn mấy miếng.
Liễu Vi Dung đút cho đoàn đoàn uống một ít linh tuyền, mỗi ngày đoàn đoàn đều làm những động tác này, cũng rất dễ mệt, uống qua Linh Tuyền
xong, đoàn đoàn liền ngủ mất rồi.
Mộ Dung triệt thấy nàng đút cho nhi tử uống nước, mặc dù cảm thấy kỳ
quái, nhưng nghĩ tới nhi tử họat động cả người cũng không khỏi ra mồ
hôi, sẽ khát, uống nước cũng không có gì là lạ.
Chờ đoàn đoàn được ôm ra ngoài, Tiểu Lý Tử cùng Bạch Liên Hạnh nhi cũng rất biết ý đi ra.
Liễu Vi Dung làm một bình trà xanh, rót cho hắn một chén.
“Ngụy tần tới đây làm gì?” Mộ Dung triệt nhấp một ngụm trà xanh nàng pha,như lơ đễnh hỏi một câu.
Liễu Vi Dung sửng sốt, lúc này mới nhớ tới khi hoàng thượng đến đây,
nàng đang nói chuyện với Ngụy tần, không hề che giấu nói: “Ngụy tần tỷ
tỷ cầm một phần tài liệu điều tra cho tần thiếp xem.”
“Tài liệu điều tra?” Tay Mộ Dung triệt dừng lại, hai mắt khẽ nheo lại.
“Đúng vậy, chính là chuyện than củi trước đó, nàng nói với tần thiếp là bị hãm hại , còn nghĩ sẽ đưa kết quả điều tra cho tần thiếp coi.”
Liễu Vi Dung trả lời chi tiết.
“Hả? Nàng tra được người là của ai?” Đáy mắt Mộ Dung triệt thoáng qua một tia sáng.
“Thật sự phải nói? Tần thiếp cũng không biết Ngụy tần tỷ tỷ tra được kết quả là thật hay không?” Liễu Vi Dung chần chờ.
“Ừ, trẫm muốn biết.” Mộ Dung triệt đặt ly trà xuống, gõ nhẹ lên mặt
bàn, chính hắn cũng hiểu, coi như hắn cho ám vệ ở hậu cung, nhưng là có
không thể chú ý đến mọi chuyện,trọng tâm của hắn đều là ở trên triều
đình, ám vệ chỉ là vì âm thầm bảo vệ các phi tử mang thai cùng hoàng tử
và công chúa.
Cho nên hắn cũng hiểu rõ thế lực của Ngụy tần trong cung.
“Ngụy tần tỷ tỷ tra được người là của hoàng hậu nương nương, nhưng là tần thiếp cảm thấy, hoàng hậu nương nương khi đó vẫn còn trong thời
gian cấm túc, cung quyền lại không có ở trong tay hoàng hậu nương nương, chắc chắn nương nương không thể nào làm ra chuyện này.”
Liễu Vi Dung nhìn như là nói chuyện thay cho hoàng hậu , thật ra thì
cũng có khiến Mộ Dung triệt âm thầm điều tra một phen ý tứ bên trong của hoàng hậu.
Dù sao nguyên tác bây giờ đã thay đổi hoàn toàn rồi.
Liễu Tương Nhã là nữ chủ trong nguyên tác bị biếm làm thường tại, Thục phi bị biếm làm Ngụy tần, mọi thứ đều phát triển theo hướng
không xác định được.
Hoàng hậu?
Hai mắt Mộ Dung triệt nheo lại, đáy mắt xẹt qua một tia thâm trầm.
Lần điều tra trước, hắn giống như bỏ sót hoàng hậu khi đang cấm túc.
Có lẽ hắn nên điều tra thật kỹ hoàng hậu một phen mới đúng.
Hắn vẫn cảm thấy hoàng hậu không đơn giản, nhưng là mỗi lần tra được chuyện tựa hồ cũng không có liên quan đến hoàng hậu.
“Chuyện này trẫm biết, về sau nàng cũng không nên cùng Ngụy tần lui tới quá nhiều.”
Đức tần quá đơn thuần, miễn cho bị lừa cũng không biết.
Liễu Vi Dung cười ngọt ngào, khoác cánh tay hắn, khóe mắt cong cong : “Ừ, tần thiếp biết, đa tạ hoàng thượng quan tâm.”
Mộ Dung triệt nhìn gò mắt trắng nõan trong suốt của nàng, con ngươi cũng trong suốt linh lung, trong đầu bỗng nhiên hiện ra mộng đêm đó,
ánh mắt nhìn về phía nàng càng lúc càng thâm thúy.
Liễu Vi Dung bị ánh mắt nóng rực của hắn nhìn chằm chằm, mặt nóng lên, tim đập mạnh , đôi mắt mở to xin lỗi.
Không khí nhất thời trở nên mập mờ .
Mộ Dung triệt tâm vừa động, tay bế nàng lên, thả vào giường lớn làm
bằng tử đàn, đè lên người nàng, bắt đầu làm giống như trong mộng vậy .
“Hoàng thượng, bây giờ là ban ngày. . . . . .” Nàng quẫn , mặt đỏ như rặng mây hồng, tiếng như muỗi kêu, bên ngoài ánh mặt trời đang rực rỡ,
hoàng thượng không phải là muốn cái đó chứ?
“Có quan hệ gì ?”
Thanh âm Mộ Dung triệt khàn khàn trả lời, công phu chỉ trong giây lát , xiêm y trên người nàng liền bị hắn rút đi.
Mặt Liễu Vi Dung đỏ bừng, hô hấp vừa run rẩy vừa ngượng ngùng, bộ
ngực đầy đặn phập phồng , trắng như tuyết, thân thể trắng trong tinh
khiết hiện ra ngay trước mắt, bởi vì là ban ngày, thị giác kích thích
càng thêm rõ ràng, so quá khứ chỉ có thể tăng thêm khó có thể che giấu
mị hoặc.
Mộ Dung triệt cơ hồ khó có thể tự chế, vẫn kiêu ngạo là có thể tự
chủ nhưng vào thời khắc này không còn sót lại chút gì, bàn tay không
chút khách khí hướng về phía Liễu Vi Dung công thành đọat đất .
Không bao lâu, trong phòng ngủ một mảnh kiều diễm, tiếng nam nhân thở gấp cùng tiếng nữ nhân yêu kiều đan vào thành một mảnh.
Bắt đầu kể từ sau giữa trưa, Mộ Dung triệt liền không cho rời Liễu Vi Dung rời phòng ngủ.
Trong phòng ngủ tình hình chiến đấu hết sức kịch liệt.
Lần đầu tiên xong chuyện xong, Mộ Dung triệt chỉ có một ý tưởng, quả nhiên tư vị so với trong mộng còn tuyệt vời.
Sau đó lại bắt đầu một vòng hoan ái mới.
Bên ngoài Bạch Liên và Tiểu Lý Tử giữ cửa hai người đều mắt nhìn mũi mũi nhìn tim đứng ở bên ngoài, nếu như không thấy đôi gò má đỏ ửng của Bạch Liên , căn bản không ai biết tình huống chiến trận trong phòng
ngủ của hai người rất kịch liệt.
Lúc này, người của Quan Sư cung đến, nói là Quý Phi nương nương sắp sinh, tìm đến hoàng thượng.
Tiểu Lý Tử thấy rất khó xử, nhưng cuối cùng vẫn nhắm mắt hướng về phía cửa thông truyền một tiếng.
“Khởi bẩm hoàng thượng, nô tài có chuyện bẩm báo!”
Vừa lúc hai người bên trong quấn quít kết thúc một trận hoan ái, nghe thấy thanh âm Tiểu Lý Tử, Mộ Dung triệt hôn lên trán của nàng, khàn
khàn mở miệng: “Nói!”
“Hồi bẩm hoàng thượng, người Quan Sư cung tới nói, Quý Phi nương nương sắp sinh!”