Edit: Kan _yuki
“Đoàn đoàn. . . . . .” Nàng nheo mắt, kêu một tiếng.
Đoàn Đoàn uốn éo thân thể nhỏ bé, mân mê cái mông bò qua.
“Đoàn Đoàn hư, dám không nể mặt mẫu thân.”
Liễu Vi Dung nhìn chằm chằm Đoàn Đoàn, một tay ôm lấy nó, móng vuốt sói ngắt khuôn mặt nhỏ nhắn, sau
đó lại không nhẹ không nặng đánh xuống cái mông của nó.
“Mẹ, hôn.” Đoàn Đoàn đưa đôi mắt đen lúng liếng uất ức nhìn nàng.
Hắn biết mẫu thân rất thích bộ dáng n’ v:shapes=”_x0000_i1025″> y.
“Ah, Đoàn Đoàn gọi mẫu thân rồi
hả ?” Liễu Vi Dung mừng rỡ, nụ cười hiện lên mặt: “Kêu một lần nữa, Đoàn Đoàn, kêu mẫu thân nữa đi con . . . .”
“Mẹ, hôn!” Đoàn Đoàn bĩu bĩu cái miệng nhỏ nhắn, không thể làm gì khác hơn là gọi lại lần nữa.
Liễu Vi Dung vui mừng, hung hăng hôn khuôn mặt nhỏ nhắn, hướng về phía Bạch Liên, Hạnh nhi, mặt mày hớn
hở nóii: “Các ngươi nghe, Đoàn Đoàn chịu gọi ta mẫu thân rồi. . . . . .”
Bạch Liên cùng Hạnh nhi cười gật đầu: “Đúng vậy, không uổng công chủ tử chờ.”
Vui mừng đi qua, Liễu Vi Dung
lại nheo mắt nhìn nó: “Đoàn đoàn, ai dạy ngươi gọi phụ hoàng? Ta nhớ ta
không có dạy ngươi a. . . . . .”
Đoàn Đoàn ở trong lòng nàng cọ cọ, đôi mắt ươn ướt nhìn nàng, không nói tiếng nào.
Phụ hoàng nói rồi, không thể nói cho người khác biết, kể cả mẫu thân cũng không được.
Liễu Vi Dung không thể làm gì khác hơn là chuyển sang Bạch Liên cùng Hạnh nhi, Trần ma ma ba người.
“Các ngươi có dạy Đoàn Đoàn kêu phụ hoàng sao?”
Ba người lắc đầu.
Liễu Vi Dung nói thầm, lạ, không ai dạy sao tiểu tử này nói được? Thôi, hỏi chuyện Lễ Trảo Chu trước đã.
“Đoàn Đoàn, nói mẫu thân nghe, vừa rồi ở trên Lễ Trảo Chu là ai dạy con làm vây?”
“Là trẫm dạy, thế nào, nàng có ý kiến?”
Không biết hoàng đế tới đây lúc nào, nghe nàng hỏi như vậy thì lên tiếng.
Cái gì?
Hoàng đế dạy?
Tại sao có thể như vậy? Dạy hồi nào, sao nàng không biết?
Liễu Vi Dung ấm ức rồi, bi phẫn
rồi, không trách được một tháng cố gắng của nàng lại tan tành như vậy,
thì ra là hoàng thượng giở trò.
“Hoàng thượng, ngài dạy lúc nào sao thiếp không biết?”
Nàng cúi người thỉnh an, nhịn không được hỏi.
“Tối nào nàng cũng ngủ như chết, sao biết được.” Mộ Dung Triệt nhếch môi ngồi xuông, bế Đoàn Đoàn từ
trong ngực nàng ra để lên đùi hắn.
Liễu Vi dung mặt đỏ như gấc, cái gì ngủ như chết, còn không phait tại hắn hay sao?
“Hoàng thượng, sao ngài làm vậy? Nửa đêm không cho Đoàn Đoàn ngủ. . . . . .”
Làm hư kế hoạch củ ta. Câu này nàng không nói được. Thảo nào Đàon Đoàn kì cục như vậy, ra là do hoàng đế ngầm giở trò.
“Nàng không phải cũng huấn luyện Đoàn Đoàn sao? “
“Ách, thiếp dạy là vì sợ Đoàn Đoàn bắt trúng thứ gì đó không tốt, làm hại mặt mũi hoàng gia.” Nàng chột dạ, lúng túng nói.
“Trẫm cũng giống vậy.” Mộ Dung Triệt liếc nàng, tay xoa đầu Đoàn Đoàn.
Đoàn đoàn thật đáng yêu, vùi đầu vào ngực Mộ Dung Triệt nheo nheo mắt. Hai cha con có đôi mắt giống hệt nhau.
“Nhưng . . . . . Hoàng thượng, hôm nay Đoàn Đoàn làm náo động quá rồi !”
Liễu Vi Dung không để lại dấu vết trừng mắt liếc con, cái này .Đứa nhỏ này, chỉ biết nghe lời cha, không thèm coi mẹ ra gì.
Nàng thật không hiểu ý Mộ Dung triệt, lần nào cũng đưa nàng tới đầu sóng gió, lần này lại đưa cục cưng lên.
“Diệu nhi là hoàng trường tử, danh tiếng cùng sự sống của hắn là một.” Mộ Dung Triệt nhéo nhéo mặt con, nhắc nhở nàng.
Một trưởng tử khỏe mạnh luôn bị người để ý.
Lễ trảo Chu chính là một cơ hội tốt, món đồ bắt được sẽ xác định tương lai cùng thái độ của mọi người dành cho nó.
Liễu Vi dung nghe xong thì giật
mình. Đúng vậy, nàng một lòng không muốn Đoàn Đoàn quá mức xuất sắc,
nhưng con nàng còn là một hoàng trường tử, xuất sắc hay không, tương lai nhất định sẽ trở ngại cho nhiều người.
“Hoàng thượng nói phải, thiếp nghĩ quá nông cạn rồi.”
“Nàng hiểu là tốt rồi.”
“Nhưng Diệu nhi cũng rất thông
minh.” Hắn nhớ lúc dạy, tiểu tử này học gì cũng vô cùng nhanh làm cho
hắn càng hy vọng nhiều hơn, tiểu tử này chắc không tầm thường.
“Có đúng không, Diệu nhi?” Hắn nhỏ giọng hỏi đứa bé đang ngồi trên đùi hắn.
“Dạ, phụ, hoàng!” Đoàn đoàn nghe được phụ hoàng nói chuyện với mình, vui mừng đáp một tiếng.
Liễu Vi Dung ghen tỵ rồi. Rốt cuộc hoàng đế nói gì mà làm tiểu tử này thích hắn như vậy?
Nhưng Đoàn Đoàn mới một tuổi, nghe hiểu được sao?
Không lẽ uống nhiều Linh Tuyền quá nên nó thông minh hơn sao?
“Qua Lễ Trảo Chu, Diệu nhi cũng được một tuổi, nói cũng rành, Trẫm nghĩ nên tìm người dạy nó học chữ.”
Mộ Dung Triệt nhìn Đoàn Đoàn nói.
Cái gì? Học chữ?
Đoàn Đoàn mới một tuổi nha, một tuổi đó.
Đây không phải ngược đãi trẻ con sao?
“Hoàng thượng, Đoàn Đoàn còn quá nhỏ, chờ ba tuổi hãy học nha!”
Liễu Vi Dung đau lòng nhìn con, cảm thấy để cho nó lớn hơn một chút thì tốt hơn.
Mặc dù đứa con trai này thỉnh thoảng chọc tức nàng, nàng cũng không thể không nghĩ cho nó.
“Không được, trễ quá, lúc trẫm hai tuổi đã biết chữ rồi.” Trẻ con nhà hoàng gia không giống trẻ nhà khác được.
“. . . . . .”
Liễu Vi Dung hoàn toàn hết ý
kiến, thấy thái độ kiên quyết của Mộ Dung Triệt, nàng đành im lặng. Đoàn Đoàn đáng thương, một tuổi đã phải học rồi.
Cho ngươi nịnh phụ hoàng nữa đi.
Thật ra, lúc cùng chơi với Đoàn
Đoàn, nàng hay dùng thẻ từ để nó nhận biết mặt chữ nên giờ Mộ Dung Triệt muốn nó học chữ cũng không tính là gì.
Thông báo Đoàn Đoàn chuẩn bị học chữ xong, Mộ Dung Triệt cũng đi khỏi Nhu Phúc cung.
Phượng Nghi cung
Hoàng hậu nhìn đứa bé trước mặt, hơi cảm khái. Đứa con nàng không chú ý này vậy mà đã trưởng thành. Mới
bốn tuổi nhưng tâm trí không thấp.
Nàng nhớ tới ánh mắt thù địch của nó trong Lễ Trảo Chu hôm nay mà giật mình. Nó mới bốn tuổi sao lại có ánh măt này rồi.
Vì vậy, nàng tính tìm hiểu xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện g?
Nhưng, nàng chưa kịp mở miệng, nó đã nói trước:”Mẫu hậu, con không thích tam đệ.”
Hôm nay nàng thấy phụ hoàng cười với nó, trong lòng nàng hết sức không thoải mái, phụ hoàng rất ít đến
xem nàng, nàng cũng chưa từng thấy phụ hoàng cười.Vậy mà…
Nhũ mẫu nói không sai, phụ hoàng quá thiên vị, đệ đệ chỉ là thứ xuất hoàng tử, mà nàng là trưởng công chúa tôn quý.
Thân phận nàng cao hơn nó, nó là cái gì chứ. Cũng không phải là đệ đệ ruột.
Hoàng hậu cau mày: “Tại sao không thích?”
Mộ Dung Vũ cắn môi oán hận: “Nó không phải đệ đệ ruột của con, chỉ là một thứ xuất , nó không xứng làm đệ đệ con.”
Hoàng hậu giật mình nhìn con gái của mình, nghiêm nghị chất vấn: “Lời này là ai dạy ngươi nói?”
Mộ Dung Vũ bị ánh mắt nghiêm
nghị của hoàng hậu làm cho co rúm lại, ngập ngừng nói: ” Là nhũ nương
nói. . . . . . nhũ nương nói phụ hoàng có đệ đệ sẽ không cần con, ô ô. . . . . .”
Nói chưa hết câu, nàng đã nức nở.
Ánh mắt hoàng hậu nặng nề, nhũ nương?
“Nói bậy, dù gì con cũng là con
ta, là trưởng công chúa, sao phụ hoàng không nhớ con được, đừng nghe nhũ nương nói bậy, biết không? Sau này, con phải thường xuyên chơi với tam
đệ, vậy mới có lợi cho tương lai của con, hiểu không? “
Hoàng hậu nghĩ một chút, nàng
quyết định trước hết để cho con gái nàng quan hệ tốt với hoàng trường tử của Đức tần, để nó đi Nhu Phúc cung nhiều, cơ hội gặp hoàng thượng sẽ
cao hơn.
“Mẫu hậu. . . . . .”
Mộ Dung Vũ nghe được mẫu hậu muốn cho nàng quan hệ tốt với tam đệ, không nhịn được nâng lên đôi mắt đẫm lệ, nóng nảy.
“Nghe lời của mẫu hậu, mẫu hậu sẽ không hại con.”
Hoàng hậu thấy vậy cang không ưa nhũ nương đại công chúa, không biết nàng ta đã dạy nó những gì. Xem ra, nàng phải đổi người rồi.
Nói thêm vài chuyện nữa thì nàng cho đại công chúa về, gọi Tôn ma ma vào bảo nàng ta dạy dỗ lại nhũ nương của công chúa.
Sau đó, đại công chúa có thêm một ma ma mới.
Ngày thứ hai, một vị khách nhỏ bất ngờ xuất hiện tại Nhu Phúc cung. Đại công chúa Mộ Dung Vũ dẫn theo ma ma đến thăm Đoàn Đoàn.
Liễu Vi Dung khá ngạc nhiên khi
nhìn thấy nàng ấy. Phải biết, bé con gái hoàng hậu nha, sao nàng ta cho
nó đến đây với Đoàn Đoàn, có dụng ý gì không?
Nhưng kinh ngạc thì kinh ngạc, nàng vẫn cho người mời đại công chúa vào, sau đó bế Đoàn Đoàn ra đặt lên giường.
Đại công chúa vừa vào cửa thì vội thỉnh an Liễu Vi Dung, muốn bao nhiêu lễ phép có bấy nhiêu lễ phép.
Đại công chúa thoạt nhìn rất đáng yêu, ma ma đi theo nàng cũng có gương mặt hết sức khôn khéo.
Liễu Vi Dung nhẹ giọng cười hỏi: “Công chúa qua đây chơi với Đoàn Đoàn sao?”
Đại công chúa gật đầu, đem vật
cầm trong tay đi tới trước giường, kiễng đôi chân ngắn thả món quà nhỏ
xuống trước mặt Đoàn Đoàn, — một con ngựa gỗ.
“Đệ đệ, tỷ tỷ tặng ngựa gỗ cho đệ nè. “
Đoàn Đoàn nhìn con ngựa, bình tĩnh nhận lấy để kế bên, sau đó cong cong khoé mắt, cái miệng nhỏ nhắn nũng nịu: “Cám ơn, tỷ tỷ.”
Đại công chúa nghe hắn gọi mình là tỷ tỷ thì vui lắm, nàng lại nhớ tới lời của mẫu hậu, cảm thấy đệ đệ này cũng dễ thương nha.
Nhớ tới trước đây mình còn ghen tỵ với tiểu tử này thì nàng chợt thấy chột dạ.
Dù sao nàng cũng chỉ là đứa nhỏ
bốn tuổi, hơn nữa bị hoàng hậu dạy dỗ một phen nên nàng cũng thu lại
kiêu căng chút xíu, nàng biết có những lời không thể nói ra miệng được.
“Đệ đệ thích là tốt rồi.” Đại công chúa cười đến càng sáng lạn.
Sau đó leo lên giường, bắt đầu cùng Đoàn Đoàn chơi xếp gỗ, vừa chơi, vừa nói chuyện của mình.
Liễu Vi Dung thấy vậy cũng hơi yên tâm, đại công chúa cũng không tệ lắm.
Chỉ là cũng không thể chủ quan.
Chờ đại công chúa đi khỏi, nàng
mới đem ngựa gỗ kiểm tra, không phát hiện cái gì nhưng nàng vẫn cẩn thận rửa qua Linh Tuyền rồi mới dám cho Đoàn Đoàn chơi.
Từ đó về sau, đại công chú rất
hay qua đây chơi với Đoàn Đoàn. Mộ Dung Triệt cũng gặp nàng ta mấy lần,
còn nhân tiện kiểm tra, thấy nàng không tệ cũng mở miệng khen.
Đại công chúa hết sức kích động, nàng thấy nghe lời của mẫu hậu quả thật không sai. Hiện giờ, phụ hoàng
chú ý nàng hơn trước rồi.
Đại công chúa kể hết mọi chuyện
với mẫu hậu. Hoàng hậu lại bảo nàng ta lựa lời nhắc tới mình trước mặt
hoàng đế. Đại công chúa liền làm theo. Quả nhiên, hôm đó, hoàng đế dẫn
nàng cùng về Phượng Nghi cung với hắn.
Đại công chúa vui vẻ, hoàng hậu càng mừng hơn.
Cuối cùng, Hoàng đế cũng chịu nghỉ lại Phượng Nghi cung.
Chuyện này rất nhanh lan truyền ở hậu cung.
Sau khi Liễu Tương Nhã nhận được tin tức, hai mắt khẽ nheo lại, xem ra hoàng hậu thay đổi thủ đoạn, chỉ
là Đại công chúa thỉnh thoảng đi Nhu Phúc cung. . . . . .
“Bích thủy, bên cạnh đại công chúa có người của chúng ta không?”
Bích thủy suy nghĩ một hồi: “Có một.”
Liễu Tương Nhã ánh mắt chợt lóe, sau đó rỉ tai Bích Thủy vài câu rồi cho nàng ta lui xuống.
Ban đầu, đại công chúa nghe lệnh hoàng hậu mới tới đây nhưng sau, càng ngày nàng càng thích chạy qua
chơi với đệ đệ dễ thương này.
Lần nào nàng tới, Liễu Vi Dung cũng bảo Trần ma ma cẩn thận chăm sóc.
Một ngày đầu tháng tư, công chúa cùng với Đoàn Đoàn, Trần ma ma chơi ghép chữ cả ngày mới về. Chạng vạng tối, Hạnh nhi thở hổn hển chạy tới thông báo: “Chủ tử, không xong, vừa
hoàng hậu nương nương có gọi thái y, nói Đại công chúa bị bệnh.”
Liễu Vi Dung biến sắc:”Bị bệnh? Xảy ra chuyện gì?”
Khi nãy không phải còn mạnh như rồng hổ sao?
Hạnh nhi cắn môi: “Nghe nói trên mặt, trên cổ, trên người đại công chúa nổi rất nhiều chấm đỏ, nhìn dễ sợ lắm . .”
HẾT