Lịch Thụy Khánh năm thứ hai, trung tuần tháng tám, nhị hoàng tử Mộ Dung An cử hành lễ trảo chu lễ ở Ngự Hoa Viên.
Một ngày này, Hoàng hậu mang thai hai tháng cũng tham dự, bất quá nhân vật chính là nhị hoàng tử, nhị hoàng tử tiều tụy vì bệnh, trải qua Phương quý phi tỉ mỉ dưỡng dục, cuối cùng không cón dáng vẻ nửa chết nửa sống.
Tới tham gia trảo chu lễ, nhóm đại thần cùng các mệnh phụ đều đối với nhị hoàng tử này không làm gì xem trọng, năm ngoái, chuyện trong lễ tắm ba ngày mọi người còn ký ức như mới, nhị hoàng tử gầy yếu phải không có mấy lượng thịt, tiếng vang trong bồn còn chưa có thanh âm gì, sau lớn hơn còn bệnh một hồi, liền tiệc đầy tháng cũng không có cử hành.
Hôm nay, cái lễ trảo chu này bọn họ cũng không coi trọng.
Đứng ở trong đám người Liễu Vi Dung căng thẳng thần kinh, thậm chí mơ hồ có chút sợ, đoàn đoàn đã bị nàng an trí ở trong Nhu Phúc cung khiến Trần ma ma cùng Hạnh nhi chăm sóc, không mang tới đây.
Bởi vì hôm nay sẽ có một cuộc động đất mạnh.
Cũng chính là Địa Long lật người.
Hoàng cung sẽ lan đến gần, cái chỗ Ngự Hoa Viên này chính là động đất lợi hại nhất trong hoàng cung.
Trong nguyên tác chính là xảy ra khi bữa tiệc cử hành.
Chỉ là nàng biết, Nhu Phúc Cung của nàng rất xa Ngự Hoa Viên, sẽ may mắn thoát nạn, bất quá khẳng định sẽ có dư chấn lan đến, cho nên nàng mới giao phó Trần ma ma cùng Hạnh nhi chăm sóc tốt đoàn đoàn.
Nếu như không phải bởi vì nàng ngoài y a muốn, Nhu Phúc cung không có người ở, sau khi Địa Long lật người, Thái hậu ở Từ An Cung, Vị Ương Cung, Quan Sư cung cũng phá hủy hơn phân nửa.
Phượng Nghi cung cũng liên lụy một chút.
Còn có mấy tiểu cung điện sụp đổ.
Dĩ nhiên Tử Thần điện là không có chuyện .
Nàng ở thời điểm năm ngoái, liền len lén đem chuyện trong nguyên tác xảy ra, Đại Sự Kiện ghi xuống.
Không nghĩ tới lễ trảo chu của nhị hoàng tử sẽ là ngày nay.
Trùng hợp này cũng quá lớn đi.
Trong cung, hôm nay đại thần cùng mệnh phụ tam phẩm trở lên cũng vào cung.
"Đức tần muội muội thế nào? Sắc mặt giống như không được tốt. . . . . ." La tần một bên khó được ân cần hỏi một câu.
Liễu Vi Dung nhìn cảnh tượng nhiệt náo trong ngự hoa viên, giật giật khóe miệng, cười cười: "Không có việc gì, có thể là tối hôm qua ngủ không ngon."
La tần liếc nhìn cách đó không xa, Phương quý phi xuân phong hả hê, nụ cười rực rỡ trên mặt đẹp, sáng tỏ gật đầu, xem ra Đức tần muội muội là bị Phương quý phi ảnh hưởng a.
Liễu Vi Dung thấy thần sắc của nàng ta cũng biết nàng ta nghĩ sai, hiểu lầm, chỉ là cũng không còn giải thích cái gì.
Nàng tính toán thời gian, nếu như nói giờ lành là ở buổi sáng, buổi sáng trảo chu lễ nên trôi qua rất nhanh, nếu như lại trễ thì phiền toái, Địa Long lật người sẽ xảy ra vào buổi trưa.
Đến lúc đó nơi này, đại thần mệnh phụ phần lớn cũng sẽ lan đến gần.
Sau khi Thái hậu, Hoàng đế đến, mọi người quỳ lạy làm lễ.
Làm cho Liễu Vi Dung cảm thấy kinh ngạc là, Liễu Tương Nhã thế nhưng đi theo bên cạnh Thái hậu, cẩn thận dắt díu lấy Thái hậu đến.
"Đó không phải là Lệ quý nhân sao?" La tần chứng kiến lệ quý nhân đến rất kinh ngạc.
"Đúng vậy a, không nghĩ tới nàng sẽ cùng Thái hậu đi lại đây." Liễu Vi Dung hí mắt nhìn Liễu Tương Nhã đang mỉm cười dịu dàng, thật không hỗ là chủ giác, thật có thể nhảy lên, chỉ là Phương quý phi chứng kiến Liễu Tương Nhã tới chợt lóe lên rồi biến mất rất nhanh, vẫn bị nàng bắt được.
"Xem ra Lệ quý nhân bị Phương quý phi ghen ghét rồi." La tần nhỏ giọng nói một câu, nàng biết tỷ muội Liễu thị không đối phó nhau, cho nên nói cũng không còn gì cố kỵ .
Liễu Vi Dung khẽ gật đầu, Liễu Tương Nhã bây giờ là nhổ răng con hổ, cùng Phương quý phi chống lại không thể nghi ngờ là lấy trứng chọi với đá.
Lễ trảo chu rất nhanh bắt đầu.
Liễu Vi Dung cũng thấy rõ ràng trên thảm lông chính là nhị hoàng tử gầy như cây tăm, một chút cũng không giống đã một tuổi, quá nhỏ gầy rồi, chỉ là cặp mắt kia trong suốt linh hoạt, coi như là điểm sáng duy nhất thôi.
Nhị hoàng tử chọn đồ vật đoán tương lai rất trung quy trung củ, đã bắt một con dấu, đoán chừng cũng là huấn luyện qua .
Liễu Vi Dung thở phào nhẹ nhõm, thật may là giờ lành chọn buổi trưa trước giờ Tỵ.
Bởi vì thân thể nhị hoàng tử thật sự quá kém, cho nên trảo chu lễ rất nhanh liền kết thúc, bởi vì Phương quý phi yêu cầu, bên ngoài một vòng hộ vệ vây quanh, gắt gao coi chừng Ngự Hoa Viên, hoàng hậu vốn là tính toán lại rơi vào khoảng không.
Vừa kết thúc, các đại thần cùng mệnh phụ rối rít rời đi hoàng cung, hoàng hậu được người đỡ trở về Phượng Nghi cung, Liễu Vi Dung mang theo Bạch Liên vội vã trở về Nhu Phúc cung.
Địa Long lật người này nàng cũng không nói chính xác, chỉ biết là là ở sau giữa trưa, thời gian xác thực nàng cũng không biết.
Không phải nàng không nói ra, mà là nàng căn bản không có cách nào mở miệng nói ra, nếu là nàng nói rồi, không chuẩn bị người nói tà thuyết mê hoặc người khác.
Nhìn khí trời sáng sủa vô cùng, một chút cũng không giống muốn xảy ra động đất, chỉ là Địa Long lật người coi như là đại sự kiện trong nguyên tác trong tiểu thuyết, sẽ phải xảy ra.
Nàng còn sớm một chút chạy trở về, đoàn đoàn sống ở bên người nàng an toàn một chút.
Vậy mà nàng mới về đến Nhu Phúc cung, Từ An Cung bên kia cho người tới nói Thái hậu muốn gặp đoàn đoàn, để cho nàng dẫn đi.
Liễu Vi Dung bối rối, một nửa canh giờ nữa sợ là muốn động đất, muốn nàng mang theo đoàn đoàn đi Từ An Cung, nơi này chịu ảnh hưởng của động đất rất lớn, nàng không muốn đi.
Nhưng nàng lại không tìm được lý do.
Người tới cũng nhìn thấy đoàn đoàn hoạt bát nhảy loạn, nghĩ giả bộ bệnh cũng không thể.
Cuối cùng Liễu Vi Dung không thể làm gì khác hơn là cắn răng mang theo đoàn đoàn đi qua.
Thái hậu thấy đoàn đoàn thật vui mừng, trong lòng thầm nói, còn là tôn tử khỏe mạnh hoạt bát xem ra thuận mắt chút.
Một bên Liễu Tương Nhã cũng ở đây mỉm cười, cùng Vi Dung nhìn thẳng vào mắt, trong mắt tia lửa văng khắp nơi.
"Tam muội! Đã lâu không gặp!" Nàng ta dịu dàng gọi nàng một tiếng.
"Ừ, đã lâu không gặp!" Liễu Vi Dung cứ như vậy một câu.
Sau đó sẽ không nói.
Hai tỷ muội ở không khí giữa quỷ dị, chẳng những một bên cung nhân chú ý tới, Thái hậu cũng chú ý tới, chỉ là bà không nói gì, bà vuốt tóc đoàn đoàn, cười đối với Liễu Vi Dung nói: "Ai gia rất ưa thích Diệu nhi, Đức tần, về sau mang Diệu nhi đến đây thăm ai gia nhiều một chút."
An nhi thân thể thật sự quá kém, nhìn ánh mắt hôm nay của những đại thần kia, cũng biết bọn họ sẽ không ủng hộ An nhi, Thái hậu mặc dù thích cháu gái mình sanh tôn tử, nhưng khi nhìn nhị hoàng tử cái đó có bộ dạng bệnh nhiều hơn, cộng thêm thân thể của mình càng thêm kém, Thái hậu có chút cảm thấy xúi quẩy.
Liền triệu đoàn đoàn tới đây.
Đoàn đoàn chính là một niềm vui, rất biết đòi Thái hậu niềm vui.
"Tốt, về sau khi thần thiếp thỉnh an cũng mang Diệu nhi tới đây, đến lúc đó Thái hậu không cần ngại Diệu nhi nghịch ngợm là được!" Liễu Vi Dung cười đồng ý rồi, trong lòng lại nóng nảy không dứt.
Thái hậu rất hài lòng với thái độ của Đức tần, nụ cười trên mặt sâu mấy phần.
"Hoàng nãi nãi, Diệu nhi về sau mỗi sáng sớm cũng có thể đến xem hoàng nãi nãi rồi sao?" Đoàn đoàn mở hai mắt y hệt nai con nhìn Thái hậu, ngọt ngào ngây thơ hỏi.
"Đúng vậy a, Diệu nhi vui mừng không?" Thái hậu từ ái cười hỏi.
"Vui mừng! Hoàng nãi nãi thích Diệu nhi sao?" Đầu nhỏ Đoàn đoàn vội vàng gật đầu, về sau mắt lại tha thiết nhìn Thái hậu hỏi một câu.
Thái hậu cười nheo mắt, không nhịn được hôn một cái gương mặt của hắn, từ ái nói: "Thích, hoàng nãi nãi thích nhất Diệu nhi rồi."
Nhìn hai bà cháu qua lại, Liễu Vi Dung ở một bên mỉm cười, Liễu Tương Nhã mặc dù cũng là cười, nhưng nụ cười lại không đạt đáy mắt.
Lúc này Liễu Vi Dung nhìn Thái hậu vui mừng như thế, vẫn còn rất thương đoàn đoàn, cũng bỏ đi ý niệm rời đi sớm một chút, đến lúc đó nếu quả thật xảy ra động đất, nơi này là chánh điện, cách cửa đại môn coi là tương đối gần, đi ra ngoài cũng dễ dàng.
Nếu như nói Thái hậu ngủ trưa, còn phải tiến vào trong điện, phải lượn quanh mấy hành lang, nói tới cứu không kịp.
Đang lúc nàng đang suy nghĩ lung tung, Hoàng đế Mộ Dung Triệt thế nhưng cũng đã tới.
Thấy người ở bên trong thì Mộ Dung Triệt hơi kinh ngạc nhíu mày.
Liễu Vi Dung cùng Tương Nhã vội vàng thỉnh an Hoàng đế, cung nhân ở cửa cũng phúc thân hành lễ.
"Hoàng đế, hôm nay tại sao cũng tới?" Thái hậu rất vui mừng nhìn nhi tử.
"Không có việc gì, tới đây thăm mẫu hậu một chút." Mộ Dung Triệt mím môi nói.
"Phụ hoàng. . . . . ." Đoàn đoàn thấy Mộ Dung Triệt tới, vui mừng nhìn hướng tới hắn, dơ đôi tay nhỏ bé, muốn bế.
"Diệu nhi cũng ở đây a!"
Khóe miệng Mộ Dung Triệt hơi vểnh, một tay ôm lấy đoàn đoàn, đặt ở trên đùi, đoàn đoàn thoải mái nằm ở trong ngực phụ hoàng, động tác tự nhiên vô cùng khiến Thái hậu nhìn thẳng mắt.
Nơi này ôm cháu không có quy củ gì.
Chỉ là Hoàng đế bình thường rất ít ôm đứa bé, trừ phi hắn thật vô cùng thích đứa con trai kia, tiên đế cũng chỉ ôm qua Hoài Dương vương.
Liễu Tương Nhã nắm chặt tay trong ống tay áo.
"Thái hậu, hoàng thượng rất ưa thích Đại hoàng tử !" Nàng dịu dàng cười nói.
Ánh mắt Thái hậu chợt lóe, cười nói: "Thời gian không sớm rồi, buổi trưa Hoàng đế ở chỗ này dùng bữa đi, Đức tần cùng Diệu nhi cũng cùng nhau, náo nhiệt một cái!"
Liễu Vi Dung nghe vậy chỉ có thể cung thuận gật đầu, cúi thấp đầu đứng ở một bên, âm thầm tính toán thời gian.
Ăn trưa sợ là ăn không được rồi.
Mộ Dung Triệt sờ sờ đầu đoàn đoàn, thâm trầm liếc mắt Liễu Tương Nhã một cái, đáy mắt lạnh lẽo khiến Liễu Tương Nhã cả kinh, vội vàng cúi đầu.
"Ừ, trẫm cũng đã lâu không cùng mẫu hậu dùng bữa rồi."
Thái hậu thấy Hoàng đế đồng ý, thật vui mừng, cho cung nhân bên cạnh đi xuống chuẩn bị nhiều đồ ăn.
Cung nhân vừa mới rời đi, nơi xa một tiếng ầm vang chợt vang, ngay sau đó một tiếng nổ vang, cả Từ An Cung bắt đầu đung đưa.
"Xảy ra chuyện gì?" Thân thể Thái hậu lay động một cái, sợ hãi kêu ra tiếng.
Liễu Vi cho chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, sắc mặt thốt nhiên biến đổi, lớn tiếng kêu lên: "Không tốt, Thái hậu, hoàng thượng, tất nhiên Long, Địa Long xoay người, nhanh đến phía ngoài đất trống đi."
"Phụ hoàng. . . . . ." Đoàn đoàn bị sợ đến quát to một tiếng, nắm chặt áo Mộ Dung Triệt.
Hoàng đế sắc mặt đại biến, lay động đứng vững bước chân, ôm chặt đoàn đoàn, lứn tiếng mệnh nói: "Mau, người tới, đem mẫu hậu đỡ đi ra ngoài!"
Thái hậu thiếu chút nữa té ngã trên đất, một bên Liễu Tương Nhã cũng quơ quơ thân thể, vội vịn Thái hậu, Liễu Vi Dung sau khi đứng vững cũng ở bên kia đỡ Thái hậu.
"Thái hậu, thần thiếp đỡ ngài."
"Ầm. . . . . ." Lại một tiếng nổ.
Cung điện sụp xuống cùng với tiếng ầm ầm ở bên trong, bên trong Từ An Cung truyền đến giọng vịt đực của thái giám kêu thảm thiết cùng tiếng thét chói tai của cung nữ.
Chánh điện cách cửa điện vẫn có một ít khoảng cách, mặt đất đung đưa, theo tiếng kêu thảm thiết của cung nữ thái giám, sợ hãi bắt đầu lan tràn ra.
Liễu Vi Dung dắt díu lấy Thái hậu lảo đảo đi về phía trước.
Liễu Tương Nhã liếc mắt nhìn Tam muội đối diện, cắn răng chống đỡ.
Sắc mặt Thái hậu hết sức tái nhợt, hơi thở có chút rối loạn, bước chân càng thêm đung đưa tùy thời muốn ngã xuống.
Hai người cùng nhau dắt díu lấy Thái hậu hướng ra ngoài đầu đi tới, chung quanh còn có một tầng cung nhân bảo vệ.
Trước mặt Hoàng đế Mộ Dung Triệt ôm đoàn đoàn dưới sự hộ vệ của Tiểu Lý Tử cùng mấy thái giám hướng ra phía ngoài cửa chạy đi.
Động đất vẫn còn ở kéo dài, khung cửa sổ cửa cung bốp bốp vang phải lợi hại, cửa điện đang ở cách đó không xa, nhưng là vào lúc này, bên trong một cây xà ngang đập xuống.
Lòng của mọi người bẩn một hồi co rút nhanh.
Duy nhất may mắn là tất cả mọi người không có ở cái vị trí kia.
Hai chân Liễu Vi Dung một hồi run rẩy.
Nhìn về phía trước, trong ngực Mộ Dung Triệt, tiểu đoàn đoàn hoảng sợ, trong lòng một hồi đau nhói.
Đột nhiên xà ngang phía trước bỗng dưng gảy lìa, hướng phương hướng Mộ Dung Triệt đập xuống.
Người phía dưới lo xông ra bên ngoài, không có chú ý tới xà ngang gẫy trên đầu, vừa lúc Liễu Vi Dung nhìn đoàn đoàn, liền chú ý tới, con ngươi chợt co rụt lại.
"Hoàng thượng, cẩn thận. . . . . ."
Liễu Vi Dung hai mắt muốn nứt ra, đoàn đoàn của nàng vẫn còn ở trong ngực Mộ Dung Triệt, tâm niệm cùng nhau trong nháy mắt, nàng buông Thái hậu ra, không để ý mặt đất lay động xông lên trước.
Mộ Dung Triệt nghe được Đức tần sợ hãi kêu, thân thể đung đưa bỗng dưng dừng một chút, nhưng xà ngang đã gảy lìa xuống, thời điểm ngàn quân nguy kịch, Liễu Vi Dung liều mạng xông tới, đem Hoàng đế hướng hậu diện dùng sức lôi kéo, hơn nửa người của mình ngăn trước mặt đoàn đoàn ở trong ngực Mộ Dung Triệt.
Một tiếng ầm vang, xà ngang ngã xuống đất, tràn ra đá vụn ngói vụn cắt thương mấy nô tài bên cạnh.
Một mảnh thạch đá sỏi bay đụng phải phía sau đầu Liễu Vi Dung, đầu kịch liệt đau xót, mặt đất đung đưa để cho nàng cũng đứng không vững nữa, sẽ phải hướng trên đất ngã xuống.
"Đức tần!" Mộ Dung Triệt sau khi đứng vững, đã phản ứng kịp, một tay ôm chặt đoàn đoàn, nhanh chóng đưa ra một tay kia tiếp nhận nàng, đáy mắt xẹt qua một tia khiếp sợ cùng đau lòng.
"Mẫu thân. . . . . ." Đoàn đoàn quát to một tiếng.
"Tam muội!" Đây là âm thanh của Liễu Tương Nhã.
Lúc này, mọi người từ nơi này đột nhiên một màn tỉnh lại, vừa kêu to hộ giá quanh Hoàng đế Thái hậu.
Cách cửa điện chỉ có chừng mười bước.
Lại xảy ra một biến đổi lớn.
Nếu không phải là Đức tần phản ứng mau, Hoàng đế sợ là. . . . . .
Thái hậu giờ phút này hết sức cảm kích Đức tần, Liễu Tương Nhã đang đỡ Thái hậu thầm buồn không dứt, thế nào nàng ta sẽ không như Tam muội phản ứng mau đấy.
Đây chính là công cứu giá a!
Đủ nàng tấn vị.
Liễu Vi Dung đau đến từ từ mơ hồ trong ý thức, nàng nghe được Hoàng đế kêu lên, còn có âm thanh của đoàn đoàn, cảm thấy bên cạnh có mùi quen thuộc của Hoàng đế, tâm thần thanh minh hạ xuống, nàng cắn chặt răng, mạnh mẽ chống một tia tinh lực cuối cùng để mở mắt.
Vừa hay nhìn thấy ánh mắt đau lòng lo lắng của Mộ Dung Triệt, còn có đoàn đoàn với đôi mắt đẫm lệ.
Liễu Vi Dung khẽ mỉm cười, yếu đuối rù rì nói: "Hoàng thượng ngài và đoàn đoàn không có việc gì, thật tốt. . . . . ."
Sau đó trước mặt bỗng tối sầm, ngất đi.