Chương 72.1
Liễu Tương Nhã vốn đối với Thái hậu một đôi lời hủy bỏ đại điển phong phi của Liễu Vi Dung vui mừng không dứt, nhưng hoàng thượng lại khác, vì nàng cử hành một lễ phong phi nhỏ.
Phần vinh sủng này là cả hậu cung cũng không có người có thể kịp, cũng là nàng cũng không theo kịp.
Ngắm nhìn phía trước cách đó không xa Liễu Vi Dùng toàn thân cung trang cao quý nhận lấy thánh chỉ cùng Bảo Sách, Liễu Tương Nhã rất nhanh nắm chặt tay, hung hăng cắn cắn môi, cưỡng bách mình quỳ xuống đối với nàng quỳ lạy làm lễ.
Phần cấp bậc chênh lệch này để cho nàng hết sức bực tức.
Cũng làm cho nàng càng phát khát vọng phần quyền thế này.
Mặc dù nàng có phong hào tần, nhưng không phải trong Quý thục Đức Huệ trong bất kỳ một cái nào phong hào, chỉ là chính tam phẩm Lệ tần, so với cái khác từ tam phẩm không có phong hào tần, địa vị là cao, nhưng lại vẫn không bằng Liễu Vi Dung.
Bây giờ nàng tấn phong chính là chính nhị phẩm Đức tần.
Phía trên, ánh mắt Liễu Vi Dung quét qua Liễu Tương Nhã quỳ phía dưới, ánh mắt lóe lên, bên môi mỉm cười.
Lễ phong phi đi qua, qua buổi trưa ngày mới, thời gian kéo dài không lâu lắm, nếu nói cử hành đại lễ phong phi, không tới gần tối vẫn không thể kết thúc.
Chỉ là một buổi sáng, nàng đều mệt mỏi gần chết, thật may là buổi sáng uống vài ngụm Linh Tuyền, nếu không nàng sợ chống đỡ không nổi.
Chớ nói chi là nàng còn có thai, không động Thai Khí mới là lạ.
Trở lại Nhu Phúc cung, nàng mới rõ ràng cảm thấy bản thân mình là chủ nhân chân chính của cung điện này.
Không cần lo lắng tuyển tú một năm sau, tú nữ mới gia thế cường đại phong phi chiếm Chủ Điện, mình mỗi ngày phải thỉnh an với nàng ta.
Đồ Thập Nhị Cung, chỉ có năm phi vị trên phi tần.
Hiện thời còn trống bảy cung điện không có chủ vị, Liễu Tương Nhã chiếm cái đó không tính, nàng đã chiếm Chủ Điện.
Chỉ là coi như sang năm tuyển tú, phong phi cũng là vô cùng cá biệt .
Không có đều có thể.
Chỉ là muội muội Phương quý phi, con vợ cả đã đến tuổi, sang năm nhất định là muốn vào cung .
Quý Phi vị là không thể nào, liền hai danh ngạch, không thể nào bị người của Phương gia cũng chiếm đi, về phần sắc phong cái phân vị gì, xác định Hoàng đế đã có ý tứ rồi.
Muội muội Phương quý phi a, trong nguyên tác cũng là nhân vật hung ác, cùng tạ tần là một loại người.
Kể từ sau khi chức vị của nàng cao hơn Tạ tần, Tạ tần cũng không thế nào ở trước mặt nàng nhảy lên rồi, chớ nói chi là hiện tại hoàng hậu đã ngã.
Nghĩ đến những chuyện này, giọng nói của đoàn đoàn liền truyền tiến tới rồi.
"Mẫu phi, mẫu phi. . . . . ." Đoàn đoàn người chưa tới tiếng tới trước, mặc toàn thân quần áo hồng hồng vọt vào, phía sau Trần ma ma cũng đi theo vào.
Nhìn đoàn đoàn ôm lấy bắp đùi của nàng, đầu nhỏ cọ tới cọ lui, Liễu Vi Dung nhướng mày, cười vuốt vuốt đầu hắn, có chút kỳ quái hỏi: "Đoàn đoàn, hôm nay thế nào gọi mẹ thân mẫu phi rồi hả ?"
"Phụ hoàng cùng Diệu nhi nói, bảo hôm nay đi qua không thể gọi mẹ, phải gọi mẫu phi." Đoàn đoàn uất ức chu cái miệng nhỏ nhắn, hắn còn cảm thấy gọi mẹ tương đối thân thiết hơn.
"Diệu nhi vẫn là ưa thích gọi mẹ." Hắn cọ cái đầu, buồn buồn nói.
Liễu Vi Dung xoa đầu của hắn, cười khẽ một tiếng, "Đoàn đoàn ở trong Nhu Phúc cung thích gọi thế nào thì gọi, chỉ là ra khỏi Nhu Phúc cung thì phải kêu mẫu phi. . . . . ."
"Phải ha, Diệu nhi thế nào lại không đến?" Đoàn đoàn nâng lên khuôn mặt nhỏ nhắn, cặp mắt sáng lóng lánh nhìn Liễu Vi Dung.
Tốt nha!
Móng vuốt sói của Liễu Vi Dung lại không nhịn được nhéo gương mặt mềm mại của hắn.
Đoàn đoàn uất ức nhìn mẫu than: "Mẫu thân, Diệu nhi đã trưởng thành, không cần nhé mặt của Diệu nhi, phụ hoàng nói rồi, bóp nhiều sau khi lớn lên mặt liền bẹp, khó coi."
Liễu Vi Dung phun cười ra tiếng, nàng dụ dỗ: "Đoàn đoàn, con còn chưa được hai tuổi đâu, làm sao đã trưởng thành? Chờ khi con sáu bảy tuổi, mẫu thân sẽ không bóp mặt của con, có được hay không?"
Đoàn đoàn bài đầu ngón tay tính toán một chút, sáu tuổi, ô ô, hắn bây giờ còn chưa có hai tuổi, còn có hơn bốn năm, thời gian thật dài. . . . . .
Liễu Vi Dung nhìn bộ dáng bẻ ngón tay tính toán đáng yêu của hắn, không nhịn được lại sờ soạng khuôn mặt của hắn của hắn, cảm giác thật tuyệt a.
Nhãn châu xoay động, lại nói: "Đoàn đoàn, mặt của con sẽ không bị mẫu thân bóp nghiến, phụ hoàng con lừa gạt con, đoàn đoàn lớn lên sẽ rất đẹp mắt, giống như phụ hoàng anh tuấn của con!"
Móng vuốt sói lại nắm lại.
"È hèm!" Đột nhiên một đạo tiếng hừ nhẹ vang lên, một bóng dáng cao lớn màu vàng chẳng biết lúc nào tiến vào, vừa đúng nghe được Đức Phi khen hắn anh tuấn.
Bên tai Mộ Dung Triệt hơi đỏ lên.
Liễu Vi Dung nghĩ đến lời nói vừa rồi, cũng có chút ngượng ngùng đỏ bừng cả mặt, cúi đầu, nhẹ nhàng phúc thân xuống, sau lưng tất cả cung nhân cùng nhau quỳ xuống.
"Hoàng thượng vạn phúc."
"Phụ hoàng. . . . . ." Đoàn đoàn cọ xát đi qua, Mộ Dung Triệt liếc nhìn Đức Phiđỏ hồng gò má của, cổ họng căng thẳng, ho nhẹ một tiếng: "Đứng lên đi!"
Sau đó ôm lấy đoàn đoàn ngồi vào trên giường.
Liễu Vi Dung đứng dậy ngồi vào bên cạnh hắn, dâng lên cho hắn một ly trà xanh.
"Hoàng thượng tại sao cũng tới?" Lễ phong phi mới qua không có nửa canh giờ a.
"Hôm nay trẫm vừa lúc không có việc gì, ghé thăm nàng cùng Diệu một chút." Mộ Dung Triệt nhấp một ngụm trà nói.
"Phụ hoàng đến xem Diệu sao?" Trong ngực hắn, đoàn đoàn nâng đầu lên, cặp mắt toát ra sao.
Khóe miệng Mộ Dung Triệt nâng lên, sờ sờ đầu của hắn, nhỏ giọng nói: "Dĩ nhiên, phụ hoàng tới xem Diệu nhi một chút có cố gắng học tập hay không."
Đoàn đoàn nghe lời này lập tức vỗ bộ ngực nhỏ, ngọt ngào ngây thơ tranh công nói: "Đương nhiên là có, Diệu nhi còn mỗi ngày đọc cho đệ đệ nghe."
"Đúng vậy a, đoàn đoàn bây giờ đã đem Tam Tự kinh đọc xong rồi, bắt đầu đọc Thiên Tự Văn rồi. . . . . ." Liễu Vi Dung cười nói.
"Hả?" Mộ Dung Triệt nhíu mày, Diệu nhi càng thông minh lanh lợi, hắn lại càng vui mừng.
Sau đó hắn bắt đầu khảo sát đoàn đoàn, đoàn đoàn ở một bên ngọt ngào ngây thơ đối đáp.
Liễu Vi Dung cười nhìn một màn này, cảm thấy rất là ấm áp.
Gần tới lúc chạng vạng, Tiểu Lý Tử tới thông báo, Thái Sư vào cung yết kiến, bữa tối Mộ Dung Triệt cũng không có ăn, chỉ bảo Liễu Vi Dung để cho người ta dùng hộp đựng thức ăn lưu một phần cho hắn rồi rời đi.
Ăn xong cơm tối ở trong sân mang theo cái đuôi nhỏ đoàn đoàn cùng nhau tiêu thực.
Một cung nữ vội vã đi tới.
"Chủ tử, Huệ phi nương nương phái người đưa quà tặng tới, cũng dẫn theo lời nói xin ngài tự mình xem qua."
Quà tặng?
Liễu Vi Dung sửng sốt, không phải ở trước lễ phong phi sẽ đưa qua sao?
Tại sao lại đưa?
Nghi ngờ mang theo cái đuôi nhỏ đoàn đoàn trở lại chánh điện, Trần ma ma cùng Bạch Liên ngay sau đó đuổi theo, hai người cũng cảm thấy kỳ quái, Huệ phi nương nương rốt cuộc muốn làm gì?
Mới đi vào, người đến là một tiểu thái giám, hắn liền cung kính hướng Liễu Vi Dung hành lễ, sau đó đem quà tặng Huệ phi đưa lấy ra ngoài cho nàng nhìn.
Hộp ngọc mở ra, hai trâm cài tóc tinh xảo xinh đẹp hiện ra ngay trước mắt, một trâm hoa sen, một cái khác cũng là trâm hoa sen.
"Đức Phi nương nương, đây là quà tặng chủ tử Huệ phi nương nương nô tài đưa tới, không biết Đức Phi nương nương có ưa thích?"
Đoàn đoàn tò mò hai mắt nhìn, không có hứng thú cũng đừng mở rộng tầm mắt.
Chương 72.2
Liễu Vi Dung hí mắt nhìn hai trâm cài tóc, có chút không hiểu ý tứ khác, nghi ngờ nhìn Trần ma ma một bên.
Trần ma ma cau mày, Huệ phi là muốn cùng chủ tử liên hiệp.
Liên Hà, hài âm chính là liên hiệp.
Trần ma ma thấy thần sắc nghi hoặc của chủ tử, cùng tiểu thái giám một bên nóng nảy chờ đợi.
Cúi đầu ở bên tai Liễu Vi Dung nói nhỏ mấy câu.
Liễu Vi Dung bừng tỉnh hiểu ra, đột nhiên cảm thấy này hai trâm cài tóc thật là nóng tay.
Liên Hà, liên hiệp, nàng và Huệ phi đều là trông coi cung quyền, Huệ phi muốn cùng nàng liên hiệp, sợ là muốn đối kháng Phương quý phi thôi.
Hôm nay hoàng hậu Trung Cung vị khó giữ được, phi tần trong cung rục rịch ngóc đầu dậy.
Huệ phi cũng không nhịn được hậu vị hấp dẫn, động lòng tư rồi.
Huệ phi muốn cùng nàng liên hiệp thật ra thì rất đơn giản, mặc dù nàng có Đại hoàng tử bên người, nhưng là nhà mẹ không hiện, đi lên hậu vị là không thể nào.
Huệ phi lại bất đồng, nàng ta là cháu gái Phiêu Kỵ đại tướng quân, phụ thân lại là Binh bộ Thượng thư, cùng nhà mẹ Phương quý phi mặc dù không thể chống lại, nhưng là cũng có cơ hội không đúng ?
"Không biết Đức Phi nương nương có thích phần quà tặng này?"
Tiểu thái giám thấy Liễu Vi Dung vẫn nhìn chằm chằm vào hai trâm cài tóc, cũng không lên tiếng, trong lòng không khỏi có chút nóng nảy.
Liễu Vi Dung nhoẻn miệng cười, lấy hai trâm cài tóc đặt ở trong tay vuốt vuốt một hồi, ở trong ánh mắt mong chờ của tiểu thái giám lên tiếng: "Huệ phi tỷ tỷ có lòng, phần này quà tặng Bổn cung nhận."
Chưa nói thích cũng không nói không thích.
Tối nay Hoàng đế sẽ tới, nàng hỏi một chút ý tứ của Hoàng đế rồi lại nói.
Tiểu thái giám bối rối, chẳng lẽ Đức Phi nương nương không có hiểu ý của Huệ phi nương nương? Không thể nào a, mới vừa Trần ma ma vẫn còn ở bên tai Đức Phi nương nương nói nhỏ mấy câu.
Điều này làm cho hắn trở về phục mệnh thế nào?
Thấy tiểu thái giám bộ mặt lo lắng, Liễu Vi Dung cũng không tiện treo ngược khẩu vị hắn, cầm hai cây trâm hơi mỉm cười nói: "Làm phiền Huệ phi tỷ tỷ phí tâm, ngươi trở về báo cho Huệ phi tỷ tỷ một tiếng, đã nói Bổn cung ngày mai sẽ tự mình đưa lên một phần đáp lễ."
Tiểu thái giám rốt cuộc được Đức Phi nương nương hồi đáp, liền phúc thân cáo lui.
Chờ sau khi tiểu thái giám rời đi, Trần ma ma cùng Bạch Liên, Hạnh nhi ba người trầm mặc đi theo chủ tử trở lại nội thất.
Cái đuôi nhỏ Đoàn đoàn cũng cùng đi lên.
"Trần ma ma, Huệ phi muốn cùng ta liên hiệp, ngươi thấy thế nào?" Liễu Vi Dung sau khi ngồi xuống, nhấp một ngụm trà, chậm rãi mở miệng.
"Chủ tử, ngài ngàn vạn lần đừng đồng ý a." Hạnh nhi nghe vậy vội vàng nói.
"Đúng vậy a, chủ tử, không thể đồng ý." Bạch Liên cũng gật đầu phụ họa.
"Nô tài cho là không thể." Trần ma ma suy nghĩ một chút trả lời.
"Tối nay hoàng thượng đoán chừng sẽ tới, các ngươi xem ta nói chuyện này với hoàng thượng có được không?" Liễu Vi Dung thật ra thì cũng cảm thấy còn chưa phải muốn tham dự vào.
Thái hậu còn chưa có đổ đâu, hoàng hậu còn treo móc cái danh này, lúc này nhảy lên đó không phải là muốn chết sao?
Tối thiểu cũng phải chờ hoàng hậu không có lại nói.
"Chỉ là chuyện này với Hoàng thượng liệu có ổn hay không?" Bạch Liên có chút chần chờ.
Liễu Vi Dung ngẩn ra, cười khổ nói: "Đây không phải là chủ ý không chắc sao? Phải biết không cùng Huệ phi liên hiệp quan hệ lớn đâu, ngộ nhỡ chúng ta không đồng ý, Huệ phi cùng Phương quý phi liên hiệp đối phó ta, thì phiền toái."
Nàng bây giờ còn là người phụ nữ có thai, lại cầm một phần cung quyền quan trọng.
Ru rú ở trong Nhu Phúc cung, người khác xuống tay không được, nhưng nàng còn nắm trong tay một phần cung quyền quan trọng, không chịu nổi người ta mưu hại a.
"Chủ tử nói rất đúng, chuyện này vẫn là cùng hoàng thượng nói một chút, nhìn ý tứ hoàng thượng." Hạnh nhi suy nghĩ một chút, cảm thấy có thể được.
Nếu như chủ tử lén lút cùng Hòa Huệ phi liên hiệp chống lại Phương quý phi, bị hoàng thượng biết, đoán chừng không vui, cho là chủ tử tâm lớn, bắt đầu vọng tưởng thứ không thuộc về mình, ảnh hưởng ấn tượng không tốt về chủ tử trong long Hoàng thượng.
Trần ma ma cũng gật đầu đồng ý.
Đoàn đoàn ở một bên nghe được không hiểu ra sao.
Buổi tối mới vừa tới giờ hợi, Mộ Dung Triệt đã tới.
Nghe Liễu Vi Dung nói chuyện, trong bụng cười lạnh, xem ra long của Huệ phi cũng lớn, cộng thêm tối nay Thái Sư tìm hắn nói, nói gần nói xa cũng hi vọng hắn phế truất hoàng hậu bây giờ, lần nữa lập tân hậu.
Hôm nay trong hậu cung thì có phi tần hành động, tay chân thực mau.
Hoàng đế trầm ngâm lại, quyết định không thể mặc cho thế lực Phương lớn ra, sẽ để cho Liễu Vi Dung tiếp nhận cành ô liu Huệ phi ném tới.
"Hoàng thượng, tốt như vậy sao? Nô tì không biết nên làm như thế nào . . . . ."
Nghe được Hoàng đế để cho nàng tiếp nhận cành ô liu của Huệ phi, Liễu Vi Dung rối rắm.
Mộ Dung triệt ôm lấy nàng, nâng lên khóe môi, đáy mắt xẹt qua một nụ cười: "Nàng không phải là chưởng quản một phần cung quyền sao? Cho Huệ phi một chút chỗ tốt là được, cái khác nàng không phải trông nom, lấy đầu nàng không đấu lại Huệ phi."
Liễu Vi Dung hai mắt sáng lên. Đúng vậy a, Huệ phi cùng nàng liên hiệp không phải coi trọng nàng phụ trách mua sắm sao?
Nàng còn rối rắm cái gì.
"Đa tạ hoàng thượng nhắc nhở." Liễu Vi Dung mặt mày hớn hở cám ơn Mộ Dung Triệt.
Ngày thứ hai làm cho người ta trở về tặng một phần đồng tâm kết qua cho Huệ phi.
Những ngày kế tiếp, Liễu Vi Dung vẫn cùng trước kia một dạng nhàn nhã dưỡng thai, thỉnh thoảng hỏi tới bộ phận cung vụ trong tay mình chưởng quản, thời điểm khác đều là Trần ma ma cùng Hạnh nhi, Bạch Liên giúp một tay xử lý.
Kể từ khi nghe theo Hoàng đế đề nghị, sau khi cùng Huệ phi liên hiệp, Huệ phi cũng biết nàng và Liễu Tương Nhã có ân oán, liền bắt đầu tìm Liễu Tương Nhã phiền phức.
Liễu Tương Nhã hàng ngày khổ sở, mỗi ngày trước khi đi cho Thái hậu thỉnh an cũng bị Huệ phi gây khó khăn các loại, Liễu Tương Nhã đủ loại bực tức, Huệ phi giống như là cùng nàng gây lên.
Liễu Vi Dung bởi vì là ba tháng đầu, sợ mang thai bất ổn, liền miễn thỉnh an.
Bỏ lỡ Huệ phi cùng Tương Nhã phấn khích quyết đấu.
Phương quý phi đối với chuyện như vậy thích nghe ngóng, bắt đầu gia tăng vơ vét bố trí người của mình.
Nàng ta không biết hai người bí mật liên hiệp.
Cứ như vậy, một tháng trôi qua.
Hơn 1 tuần, cung điện trong cung đã sửa chữa xong, Phượng Nghi cung sửa chữa tốt cũng vô ích, hoàng hậu bị cấm túc ở trong Hàm An Cung.
Ngày này, thái y phụ trách chẩn mạch cho hoàng hậu đi tới Hàm An Cung cho hoàng hậu chẩn mạch.
Sau khi chẩn hết mạch, sắc mặt thái y có chút cổ quái.
"Thái y, thế nào? Có phải hay không long tự Bổn cung có vấn đề gì?" Hoàng hậu có bầu hơn ba tháng, bụng lại không có đội lên, vốn là có chút sợ hãi, hôm nay thấy sắc mặt thái y kỳ quái, liền luống cuống.
Thái y này vốn là người của hoàng hậu, coi như hoàng hậu hôm nay ngã, thái y còn là rất trung thành.
"Hồi hoàng hậu nương nương, nương nương trước sợ rằng căn bản không có mang thai, mà là dược vật giả có thai, đã tạo thành hiện tượng mang thai giả, hôm nay mạch tượng đã biến mất rồi. . . . . ."
"Cái gì?" Hoàng hậu hai mắt trợn tròn, không dám tin sợ hãi kêu ra tiếng.