☆, chương thứ 76
Edit : Boo
Mộ Dung triệt dừng tay lại, lạnh nhạt nói: "Có thể, mẫu hậu nói đi."
Thái hậu ho một tiếng, nhìn gương mặt lãnh đạm của hoàng đế một chút, than thở trong lòng: "Hoàng thượng, mẫu hậu cũng không có yo cầu gì, chính là nghĩ tới nhị hoàng tử thế nào cũng là con trai của Phương Chỉ Doanh, Hoàng thượng có thể để cho nó trở lại bên cạnh Phương Chỉ Doanh ko? Mấy ngày nay nàng luôn len lén rơi lệ làm y phục, mẫu hậu cũng không nhìn nổi rồi."
Hoàng đế ngẩn ra, vốn là về sau mẫu hậu muốn ôm dưỡng đứa bé còn chưa có ra đời của Đức Phi, hoặc là đem phương phi trở lại vị trí cũ, xem ra là hiểu lầm rồi, trên mặt không khỏi mang theo một tia xấu hổ.
Tuy nói hắn không muốn đem An nhi để cho phương phi ôm trở về, nhưng là mẫu hậu yêu cầu, thôi, hi vọng lúc này phương phi rút ta bài học, nếu không hắn không ngại thay thế một người mẹ khác cho An nhi.
"Đây cũng không phải là cái đại sự gì, nhi tử chấp nhận, ý chỉ truyền xuống rồi mẫu hậu có thể, đem An nhi đưa trở về bên cạnh phương phi."
Thái hậu thở phào nhẹ nhõm, sắc mặt đối với hoàng đế thay đổi rõ ràng, thật may là bà không có thỉnh cầu cho Phương Chỉ Doanh trở lại vị trí cũ, đồng thời trong lòng lại có chút chua xót, lúc nào thì thái hậu tôn quý như bà lại cần phải xem sắc mặt nhi tử rồi chứ?
Nếu như Phương gia ko chịu thua kém, bà cũng sẽ không giở âm mưu quỷ kế đối với nhi tử của mình.
"Phải rồi, Hoàng thượng, Đại công chúa đã lớn, tình trạng thân thể mẫu hậu cũng không tiện, không bằng nhân lúc này đem Đại công chúa giao cho đoan phi nuôi dưỡng đc không?"
Thái hậu thật ra thì không thế nào chào đón đại công chúa Mộ Dung Vũ do hoàng hậu sinh, vừa đúng lúc thừa dịp tâm tình Hoàng đế cũng không tệ nói ra.
Mộ Dung triệt thật sâu nhìn mẫu hậu một cái, gật đầu đồng ý.
Hoàng đế lại nói chuyện cùng Thái hậu, rồi rời đi.
Mang theo Tiểu Lý Tử một đường đi tới Nhu Phúc cung.
Liễu Vi Dung hiện giờ bụng đã rất lớn , thái y nói nàng có thể lâm bồn vào đầu tháng sau.
Hoàng đế vừa tiến đến liền nghe đc giọng nói trẻ con non nớt của diệu nhi, cùng với tiếng Đức Phi cười khẽ.
Ấm áp mà tự nhiên.
Khóe miệng Mộ Dung triệt không nhịn được nhếch lên.
"Hoàng thượng, ngài đã tới, Hạnh nhi dâng trà!" Liễu Vi Dung liếc lên thấy bóng dáng của Hoàng đế, nhanh chóng tươi cười dịu dàng, bởi vì thân thể càng ngày càng cồng kềnh, đứng dậy hành lễ thỉnh an là không thể nào.
Mỗi ngày buổi tối lúc Mộ Dung triệt không có ở đây, nàng liền vào không gian rèn luyện, chỉ là gần đây bụng quá lớn, nàng không dám tiến vào, nhưng mỗi ngày tận lực uống chút nước Linh Tuyền.
Mộ Dung triệt ngồi ở bên cạnh nàng, bàn tay đặt xuống vuốt ve bụng đã nhô cao của nàng , có chút kinh hãi.
Bụng mang Song thai cũng lớn như vậy sao?
Hạnh nhi dâng trà xanh lên cho hoàng thượng, rồi lui sang một bên.
Đoàn đoàn dừng đọc sách, đôi mắt trông mong nhìn bụng Liễu Vi Dung , tò mò hỏi: "Phụ hoàng, tại sao đệ đệ ở trong bụng mẫu thân lâu như vậy còn chưa ra?"
"Rất nhanh, tháng sau đệ đệ sẽ ra ." Mộ Dung triệt nhéo cái mũi nhỏ của hắn nói.
"A, còn phải một tháng a. . . . . ." Đoàn đoàn có chút uể oải, hắn cũng chờ đệ đệ đã lâu rồi.
Liễu Vi Dung bật cười, đoàn đoàn đến cùng có bao nhiêu tịch mịch đây.
Đại công chúa đc Thái hậu nuôi dưỡng, nhưng mỗi lần đoàn đoàn đi qua cũng không có nhìn thấy Đại công chúa, nghe nói Đại công chúa đang cùng ma ma giáo dưỡng học tập.
Nhị hoàng tử càng không cần phải nói, thân thể rất yếu, ngày ngày phải có người chăm sóc, về phần tĩnh tần nuôi dưỡng Nhị công chúa, hay là thôi đi, nàng còn sợ qua nàng đấy.
Xem ra lúc này nàng mang thai song thai là một chuyện tốt.
Đoàn đoàn có thể có thêm hai bạn chơi.
"Đoàn đoàn ngoan!" Liễu Vi Dung sờ sờ đầu của hắn.
Mộ Dung triệt khóe miệng nhếch lên, ôm đoàn đoàn qua, phát hiện hắn nặng them không ít, phỏng chừng là thêm một tuổi rồi, vóc dáng cũng cao thêm.
Đoàn đoàn rất vui mừng vòng thật chắc ở cổ của phụ hoàng .
Thật ra thì hắn rất thích phụ hoàng, phụ hoàng thường dạy hắn rất nhiều thứ, những thứ mà mẫu thân cũng ko dạy.
Nhưng mẫu thân sẽ sinh đệ đệ cho hắn , phụ hoàng không biết. (*) : Boo: Ta nói chứ phụ hoàng của bé mà sinh đệ đệ chắc là có chuyện à
Nếu để cho Mộ Dung triệt biết suy nghĩ của đoàn đoàn, không chừng sẽ thổ huyết mất.
"Hoàng thượng, thân thể Thái hậu có đỡ hơn chút nào không?" Liễu Vi Dung quan tâm hỏi một câu.
Tay Mộ Dung triệt ôm đoàn đoàn căng thẳng , khẽ gật đầu: "Ừ, khá hơn chút rồi."
"Hoàng thượng, ngài ko khỏe hay sao mà ko được vui?" Liễu Vi Dung nhạy cảm nhận thấy được tâm tình của hắn, có chút chần chờ mở miệng.
Mộ Dung triệt đưa tay vòng qua ôm nàng, cằm nhẹ nhàng cọ cọ lên tóc nàng, trầm mặc, chậm rãi nói: "Mẫu hậu muốn trẫm đem An nhi đưa về bên cạnh phương phi, trẫm đồng ý."
"Này rất tốt a, phương phi tỷ tỷ dù nói thế nào cũng là thân sinh của nhị hoàng tử, trở lại bên người nàng không phải chuyện đương nhiên sao?"
Liễu Vi Dung có chút kỳ quái xoắn xuýt hỏi Mộ Dung triệt .
Mộ Dung triệt trầm thấp cười vài tiếng , ánh mắt ôn nhu nhìn Liễu Vi Dung, nhưng là thanh âm lành lạnh bên trong mang theo một tia phức tạp: "Đúng vậy a, nhưng là đoan phi chăm sóc An nhi rất tốt."
Hắn đi chỗ đoan phi thăm An nhi, khí sắc so với lúc các vị phi tần khác chăm sóc tốt hơn nhiều
Xem ra đoan phi hết sức tận tâm.
Tối thiểu tận tâm hơn so với các phi khác.
Hắn cũng không tin tưởng phương phi, quả thật trước kia nàng là một mẫu thân tốt của hắn, nhưng sau lại nàng bị quyền lợi làm mờ mắt, xem nhẹ sinh mệnh của An nhi, An nhi cũng nhiều lần thiếu chút nữa gặp chuyện không may.
Đây là hắn không thể nhịn, thân thể An nhi lại yếu, nhưng cũng là con trai của hắn.
Phương Chỉ doanh tự cho là ẩn tàng rất tốt, thật ra thì hắn cũng biết, nếu không cũng sẽ không vào thời điểm cách chức phân vị của nàng còn muốn ôm An nhi đến cho đoan phi .
Liễu Vi Dung nghe lời Hoàng đế nói, bối rối, chẳng lẽ Hoàng đế không muốn đem nhị hoàng tử ôm trở về cho phương chỉ doanh, nhưng bởi vì Thái hậu lên tiếng, không thể không đồng ý?
Thấy ánh mắt nàng khốn hoặc, Mộ Dung triệt giải thích một phen, lúc này Liễu Vi Dung mới chợt hiểu hiểu ra, thì ra là như vậy, nàng đã nói được, Hoàng đế làm cái gì nhất định là còn có nguyên nhân.
Quả nhiên, Liễu Vi Dung mặc niệm thay cho phương chỉ doanh một chút.
Đây là trên danh sách đen của Hoàng đế sao?
"An nhi đưa về chỗ phương phi , mẫu hậu đem Vũ Nhi giao cho đoan phi nuôi dưỡng." Mộ Dung triệt nhàn nhạt trần thuật nói.
"Hoàng thượng, ngài đồng ý?"
"Trẫm có thể không đồng ý sao?" Mộ Dung triệt liếc nàng một cái.
Liễu Vi Dung lần này hết ý kiến.
Làm cho nàng có cảm giác đây giống như một cuộc trao đổi?
Coi như hoàng hậu bị phế rồi, Đại công chúa nói thế nào cũng là con vợ cả trưởng công chúa chứ? Giao cho đoan phi nuôi dưỡng thích hợp sao?
Không trách được Hoàng đế mất hứng, Đại công chúa đã hơn năm tuổi rồi, căn bản Thái hậu cũng ko quá quan tâm đến chuyện nuôi dưỡng, để cho ma ma giáo dưỡng là được, cần gì thay dưỡng mẫu cho nàng nữa?
Đây không phải là vô duyên vô cớ hạ thân phận của Đại công chúa xuống sao?
"Phụ hoàng, từ lâu rồi diệu nhi không có thấy tỷ tỷ. . . . . ." đoàn đoàn đang an tĩnh trong ngực Mộ Dung triệt khó có đựơc lúc dương tiểu não lên, mắt sáng lóng lánh nhìn phụ hoàng.
( Boo: Ta cũng ko hiểu nhưng chắc là lên tiếng đó ko biết làm sao nên để nguyên văn)
Kể từ lần ngã bệnh đó xong, tỷ tỷ cũng chưa có trở lại lần nào.
"Diệu nhi ngoan, hai ngày nữa phụ hoàng để cho đoan phi mang Vũ Nhi đến thăm diệu nhi!" Mộ Dung triệt sờ sờ đầu của hắn, trong mắt mỉm cười hứa hẹn.
"Phụ hoàng thật tốt!" hai mắt Đoàn đoàn lập tức sáng lóng lánh , khóe mắt cong cong.
Liễu Vi Dung cũng lộ ra nụ cười, thật ra thì cũng đã lâu rồi nàng không gặp Đại công chúa , không biết bây giờ thay đổi chưa? Hoàng hậu bị phế, đối nàng là đả kích rất lớn?
"Hoàng thượng, hôm nay muốn ăn trưa ở chỗ thần thiếp sao?" Mắt thấy sắp đến giờ ăn trưa, Liễu Vi Dung thuận miệng lên tiếng hỏi một câu.
"Dĩ nhiên! Chẳng lẽ trẫm còn có thể dung ở Tử Thần điện hay sao?" Mộ Dung triệt khóe miệng nhếch lên, hắn vẫn sống ở chỗ này, không phải là nghĩ muốn dùng bữa cùng nàng sao?
Lâu như vậy, Đức phi này còn che dấu tình cảm, mỗi lần gương mặt cũng làm bộ như không thèm để ý hỏi thăm hắn có lưu lại hay là không, thật ra thì trong lòng ước gì hắn ở lại đây đi?
Mộ Dung triệt mỗi ngày cơ hồ sẽ mơ mộng một lần (*) : Boo: Anh tự mình đa tình quá hehe.
Liễu Vi Dung cười khan một tiếng, đây ko phải là nàng chỉ thuận miệng hỏi một chút sao?
Hạnh Nhi ở một bên giả làm người đầu gỗ thật lâu đối với chủ tử triệt để hết chỗ nói rồi.
Cảm thấy giữa ko khí quỷ dị của hoàng thượng và chủ tử thì ko khỏe.
Dùng qua cơm trưa xong, Hoàng đế không có rời đi, mà là cùng Vi Dung cùng nhau ngủ trưa, dĩ nhiên ở giữa còn có thêm đoàn đoàn.
Phụ hoàng cùng mẫu thân đều ngủ ở bên người, đoàn đoàn rất hưng phấn, tay trái nắm tay phụ hoàng , tay phải nắm tay mẫu thân ngủ thiếp đi.
. . . . . . . . . . . . . . . . . .
Ý chỉ của Thái hậu rất nhanh đã truyền xuống, đoan phi thập phần ko vui nhìn nhị hoàng tử bị phương chỉ doanh mang đi, vốn quan hệ giữa Hiền phi và đoan phi không tệ, thấy bộ dạng Đoan phi đã từng Lãnh mỹ nhân đoan phi hôm nay lưu luyến đến mức này, không nhịn được thở dài.
"Đừng nhìn, nhìn lại cũng không phải là của ngươi." Hiền phi cũng có chút chán nản, nàng tới đây nhưng lại thấy đoan phi từ nơi này vọt ra cửa, cũng biết nàng đối với nhị hoàng tử tốn bao nhiêu tâm huyết.
Hôm nay một ý chỉ của Thái hậu, nhị hoàng tử lại trở về bên cạnh phương phi .
Đoan phi im lặng ko nói gì, nàng chưa từng nghĩ tới nhị hoàng tử còn có thể bị ôm đi, tĩnh tần không phải còn đang nuôi dưỡng Nhị công chúa sao? Cho tới bây giờ còn chưa nuôi tốt đấy.
Nữ nhân trong cung đều tịch mịch, có đứa bé cũng may, tối thiểu có thể đem tinh lực đặt ở trên người đứa bé.
Nhưng là nàng mới trở về nội thất không lâu, Lưu ma ma ở Từ An Cung mang theo đại công chúa Mộ Dung Vũ hơi gầy đem qua, nói là ghi tạc danh hạ của nàng.
Đoan phi bối rối.
Hiền phi cũng trợn tròn mắt.
Đây là trò đùa gì vậy!
Chỉ là đoan phi cũng rất vui mừng , mặc dù đại công chúa đã sớm không còn bộ dáng mềm mại như trước kia, cả người gầy đi không ít, cặp mắt mặc dù vẫn sáng ngời như cũ, nhưng bên trong còn mang theo một tia kiên cường.
Mộ Dung Vũ đối với ý tốt của đoan phi thì yên lặng tiếp nhận.
Đã trải qua nhiều chuyện như vậy, nàng đã sớm biết chỗ núi dựa vững chắc.
Đoan phi có phụ thân là Thái Úy, gia tộc hiển hách, nhà mẫu hậu đang xuống dốc cũng ko thể so sánh bằng.
Thái hậu lại không muốn nàng, nàng tựa như đứa trẻ không ai muốn, nhìn ánh mắt mong chờ của đoan phi, xem ra nàng phải bám chặt lấy cây đại thụ Đoan phi này mới được
Vì vậy nàng hướng Đoan phi nở nụ cười xinh đẹp rực rỡ.
Đoan phi rất vui mừng dắt tay Đại công chúa vào điện.
Cung nhân cùng ma ma giáo dưỡng cũng theo sau đi vào.
Từ An Cung
Liễu Tương Nhã lại được thái hậu tuyên triệu hầu tật lần nữa, nàng rất vui mừng, chứng minh Thái hậu không có quên nàng, nghĩ đến Thái hậu vì phương phi đoạt lại nhị hoàng tử, nàng đã cảm thấy Thái hậu vẫn rất lợi hại .
Coi như chỉ có sống thêm một năm, nhưng nếu như nàng phục vụ tốt , khiến cho Thái hậu trước khi hoăng cầu xin cho nàng mọto ân điển , cũng không mất mát gì đúng không ?
Vì vậy liễu Tương Nhã trước sau như một tỉ mỉ hầu hạ Thái hậu, Thái hậu rất hài long với Liễu Tương Nhã.
Hiện giờ liễu Tương Nhã càng bám vào Từ An Cung Thiên Điện.
Gần tới cuối tháng hai, thân thể Thái hậu dần dần chuyển biến tốt, khí sắc cũng khá, bởi vì nàng tỉ mỉ hầu hạ, Thái hậu trọng thửởng một phen.
Dĩ nhiên Hoàng đế cũng hậu thưởng rồi.
Hôm nay, Thái hậu ngủ trưa, liễu Tương Nhã cũng ở trắc điện sát vách nghỉ ngơi, nhưng là hôm nay một chút cũng không có buồn ngủ, liền nói với bích thủy nói muốn ra ngoài đi dạo.
Nào biết khi đi ngang qua tẩm điện Thái hậu, thì phát hiện cũng không có người ở bên ngoài, sửng sốt, cho là Thái hậu tỉnh, liền dẫn bích thủy đi tới, đi vào tẩm điện,, vòng qua tầng tầng rèm, đang muốn đi qua tấm bình phong lớn đi vào thì lại nghe được thanh âm thái hậu từ bên trong truyền đến.
Vừa lúc nhắc tới tên của nàng.
Bước chân Liễu Tương Nhã ngừng lại một chút, cùng bích thủy nhìn nhau một phen, liền nghe lén .
"Lưu ma ma, ngươi cảm thấy lệ tần như thế nào?"
"Theo nô tài thấy, lệ tần đối với nương nương hết sức tận tâm tận lực." Lưu ma ma trả lời chi tiết.
Liễu Tương Nhã nghe khẽ mỉm cười.
"Đúng vậy a, nhưng là ai gia nhận được tin đại ca , tuyển tú năm nay, Phương gia vừa lúc có một cô gái vừa đến tuổi tham tuyển ."
"Ý của nương nương là?"
"Lệ tần đứa nhỏ dù tốt , nhưng dù sao cũng không phải huyết mạch Phương gia ."
Thanh âm Thái hậu truyền vào trong tai liễu Tương Nhã , liễu Tương Nhã như gặp phải đòn nghiêm trọng, sắc mặt bỗng dưng trở nên tái nhợt, móng tay bấm thật chặt vào lòng bàn tay, trên khuôn mặt xinh đẹp xẹt qua một tia không cam lòng.
Ý tứ của thái hậu, nàng đã hiểu, xem ra Thái hậu tính toán buông tha nàng.
Trước nàng còn muốn chờ Thái hậu sang năm hoăng rồi, thay nàng hướng Hoàng đế cầu xin ân điển, hôm nay xem ra là buồn cười cỡ nào, chỉ cần có cô gái của Phương gia vào cung, nàng cũng đừng nghĩ ra mặt.
Nữ nhi Phương gia sao?
Liễu Tương Nhã rũ mắt xuống , đáy mắt xẹt qua một tia ánh sáng lạnh.
Vốn là nàng còn nghĩ Thái hậu là chỗ dựa vững chắc, bây giờ xem lại, là không thể nào, trước hầu tật, vốn nên là nàng, như vậy nàng có thể cùng Hoàng đế chung đụng, chỉ cần chung đụng một phòng, nàng sẽ có biện pháp khiến Hoàng đế đụng vào nàng, đáng tiếc đây tất cả cũng bị phá hư hết.
Nàng lặp đi lặp lại nhiều lần tỉ mỉ hầu tật, đổi lấy là cái gì?
Phân vị Lệ tần ?
Nàng cười giễu cợt một tiếng, không có con, không có sủng ái, cái tần vị liền không đáng giá một đồng.
Xem một chút những tần ko được sủng ái kia, hiện giờ ngày ngày trôi qua rất gian nan, nàng dính chặt lấy Thái hậu, ngày cũng dễ chịu, còn âm thầm thu mua một số nhân mạch.
Thế nhưng còn chưa đủ, thấy dáng vẻ Tam muội cao cao tại thượng, trong lòng nàng ghen tỵ thế nào cũng át chế không nổi.
Bích thủy nhìn sắc mặt có chút khó coi của chủ tử, rất là lo lắng.
"Nương nương định làm gì?"
"Xem ra chỉ có thể bỏ lệ tần rồi, vốn là hoàng thượng cũng ko thích lệ tần, bỏ qua cũng không có gì, thật ra thì ai gia sớm nên bỏ qua nàng, nhưng là lại không bỏ được nàng hầu hạ, ai!"
"Lệ tần nương nương quả thật hầu hạ vô cùng chu đáo."
"Đúng vậy a, đáng tiếc." thanh âm Thái hậu có chút lạnh nhạt.
"Nương nương, bệnh của ngài có phải hay không đã khá hơn?" thanh âm Lưu ma ma thanh âm lại truyền tới.
"Ừ, cũng nằm trên giường gần một tháng, bệnh lâu trước giường vô hiếu tử, ngộ nhỡ phai mờ tình cảm thật vất vả bồi dưỡng cùng Hoàng đế sẽ không tốt, ngươi đi thông báo với thái y, nói bệnh ai gia không cần kê đơn thuốc nữa, hướng Hoàng đế tuyên bố ai gia khỏi!"
Liễu Tương Nhã nghe đến đó, đột nhiên cảm thấy rùng mình từ lòng bàn chân dâng lên.
Lúc này nàng đã hoàn toàn hiểu, thì ra là Thái hậu hôn mê là một trò đùa giỡn tự biên tự diễn .
Thái hậu ngay cả hoàng đế cũng tính toán, nàng cảm thấy mong đợi lúc trứoc của mình thật hết sức buồn cười.
Biết chân tướng, nàng mang theo bích thủy lặng lẽ rời đi, dọc theo đường đi khó được không thấy cung nhân khác, liễu Tương Nhã thở phào nhẹ nhõm, hôm nay thật là vận may của nàng trời ơi, quyết định đem chuyện bí mật nghe được hôm nay chôn sâu ở trong lòng.
Chỉ là chuyện thái hậu giả vờ bị bệnh, có lẽ có thể để lộ ra cho hoàng thượng biết, nàng nhớ là đã thu mua một tiểu thái giám ở Tử Thần điện , nhưng đáng tiếc là làm thô sử , nói cái gì cũng ko thể nói rõ.
Chỉ là lúc nàng thu mua hắn cũng ko dễ dàng gì
Tìm nàng một giá rất lớn
Thôi, còn chưa phải dùng.
Bỗng dưng, trong đầu nàng thoáng qua một ý nghĩ, Thái hậu không phải xạo là bệnh sao? Có lẽ. . . . . .
Ở lúc nàng tính toán giáng đòn lên cho thái hậu, liền truyền đến tin Liễu Vi Dung chuyển dạ .
Không nhịn được một hồi kinh ngạc, lúc này mới mang thai hơn tám tháng , đã sinh?
Boo: Xong được 2c mừng mún khóc hi vọng mấy tình yêu tiếp tục ủng hộ nha iu iu