Chương 83.1
Tiểu tăng nhìn người tới sửng sốt, theo hắn đang biết, hôm nay Tướng Quốc Tự đóng chặt cửa, người tới không phải hoàng thượng thì chính là phi tử, cô gái tuyệt sắc trước mắt này phải là phi tần của Đương Kim Hoàng Đế chứ?
Nhưng nàng ta thế nào lại một mình phía trước gặp Minh Viễn đại sư?
Mới vừa Hoàng đế mới cùng một vị phi tử Mỹ Lệ đoan trang tới tìm đại sư, hiện tại lại tới một vị, tiểu tăng đau đầu.
"Nữ thí chủ chờ, bần tăng đi vào thông truyền một tiếng."
Tiểu tăng chỉ có thể chắp tay nói một câu.
Liễu Tương Nhã mỉm cười gật đầu, trong lòng lại nóng nảy không dứt.
Tiểu tăng tiến vào sương phòng, cùng Minh Viễn đại sư nói một tiếng, Minh Viễn đại sư mở cặp mắt, lạnh nhạt nói: "Ngươi đi ra ngoài nói với nàng ta, gieo cái nhân nào gặt cái quả ấy."
Bây giờ đã biết người đến là ai rồi.
Tiểu tăng gương mặt sùng bái, Minh Viễn đại sư chính là lợi hại.
Nhìn thấy tiểu tăng ra ngoài, Liễu Tương Nhã mặt mong đợi nhìn hắn.
"Vị nữ thí chủ này, Minh Nguyên đại sư để bần tăng mang cho thí chủ một câu nói, gieo cái nhân nào, gặt cái quả ấy! Nữ thí chủ mời trở về đi!" Tiểu tăng chắp tay trước ngực nói.
Thân thể Liễu Tương Nhã run rẩy hạ xuống, âm thầm cắn môi, nhìn thật sâu sương phòng đóng chặt một cái, dứt khoát mang theo Bích Thủy rời đi.
"Chủ tử, làm sao bây giờ?" Bích Thủy có chút hoang mang lo sợ hỏi.
Đáy mắt Liễu Tương Nhã lướt qua một tia không cam lòng, nhìn tăng nhân phía xa vội vã đi qua, cắn răng nói: "Còn có thể làm sao, đi một bước tính một bước thôi."
Nghĩ đến hoàng thượng cùng Liễu Vi Dung rời đi trước, trong lòng nàng một hồi lo lắng, cảm giác như có đại sự gì đó xảy ra.
Chờ Liễu Tương Nhã rời đi, cách đó không xa lại có một người đẹp mặc cung trang mang theo cung nữ tâm phúc đi cầu kiến Minh Viễn đại sư.
Minh Viễn đại sư danh tiếng quá lớn, muốn gặp một mặt hết sức khó khăn, đây là muốn duyên phận.
Vì vậy không đơn thuần Liễu Tương Nhã, Huệ phi, Đoan phi, Hiền phi, cùng với Phương Chỉ Doanh đều từng đợt từng đợt đi cầu kiến Minh Viễn đại sư.
Đáng tiếc Minh Viễn đại sư đã hạ lời từ chối khéo gặp khách.
Vì vậy những phi tử này đều đụng chạm nhau phía trước.
Hoàng đế mới trở về không bao lâu, liền nhận được thị vệ hồi báo, nói Lệ tần đi tìm Minh Viễn đại sư, nhưng Minh Viễn đại sư cũng không có gặp nàng ta, khóe miệng nâng lên một nụ cười lạnh, xem ra Lệ tần còn chưa hết hi vọng.
Không chỉ như thế, phía sau hắn lại lục tục nhận được cái tin các phi tần khác cầu kiến Minh Viễn đại sư đều bị cự tuyệt.
Kế tiếp chính là chuyện vì Thái hậu dâng hương cầu phúc, một loạt nhiều nghi thức cầu phúc hạn chế, nhìn Liễu Vi Dung đầu óc choáng váng, cho đến kết thúc hồi cung, nàng đều còn chóng mặt.
Sau khi Hoàng đế ngự giá rời đi Tướng Quốc Tự, Tướng Quốc Tự mở cửa rồi, một mực bên ngoài chờ đợi tin tức, Liễu Chi Hạo trước tiên mang theo Tưởng thị đi gặp Minh Viễn đại sư.
Lúc rời đi mặt âm trầm, Tưởng thị cũng là gương mặt khiếp sợ không nghĩ tới Liễu gia thế nhưng ra hai người còn gái phú quý không thể nói, đáng tiếc chỉ có thể lưu thứ nhất, chỉ là lưu lại cái đó chắc chắn sẽ chuyện Liễu Tam tiểu thư, xem ra đầu tư của nàng không sai.
Trở lại trong cung, Hoàng đế lập tức tay điều tra kỹ chuyện Liễu Tương Nhã.
Liễu Vi Dung trừ đi cho Thái hậu thỉnh an là ra bên ngoài, là an tâm mang theo Long Phượng Thai, Long Phượng Thai đã lớn hơn hai tháng, tính tình bắt đầu cởi mở, Viên Viên hiếu động, mỗi ngày luyện tập lật người rất tích cực, Hoan Hoan hết sức lười, động đậy cũng không nguyện ý động một cái, khiến Liễu Vi Dung không biết nói gì.
Đoàn đoàn rất tích cực, mỗi ngày đều sẽ dùng nửa canh giờ đọc sách cho đệ đệ và muội muội.
Ngày thứ hai từ Tướng Quốc Tự trở về, Phương Chỉ Doanh đột nhiên mang theo nhị hoàng tử đi tới Nhu Phúc cung.
Liễu Vi Dung nhìn nhị hoàng tử nhỏ gầy yếu đuối, mới vừa hai tuổi, cho tới bây giờ vẫn còn chưa biết đi, do bà vú ôm.
Đoàn đoàn nhìn nhị đệ chưa từng gặp qua, có chút rối rắm.
Nghe mẫu thân nói, vị nhị đệ đệ này từ nhỏ yếu ớt nhiều bệnh, cần cẩn thận tĩnh dưỡng, hơn nữa đã trải qua chuyện ở Từ An Cung bị vu hãm, hắn cũng không dám đi đụng nhị đệ.
Chỉ là ở một bên an tĩnh khéo léo ngồi.
Liễu Vi Dung thở phào nhẹ nhõm, thật may là đoàn đoàn đủ thông minh, không có chủ động nói muốn cùng nhị hoàng tử chơi, nàng sợ nhất những chuyện này, hơn nữa nàng cảm thấy mục đích Phương Chỉ Doanh tới không trong sáng.
Sau khi để người dâng trà ngon lên Phương Chỉ Doanh, chính nàng cũng nhấp một ngụm trà, cười hỏi: "Không biết Phương phi tỷ tỷ tới đây có chuyện gì?"
Phương Chỉ Doanh không có uống trà, ánh mắt nhìn về đoàn đoàn, hỏi một đằng, trả lời một nẻo: "Muội muội thực sẽ nuôi đứa bé, Đại hoàng tử được muội muội nuôi thực tốt!"
"Phương phi tỷ tỷ quá khen, ta thật ra thì không thế nào sẽ nuôi đứa bé, đều là giao cho bà vú cùng Trần ma ma." Liễu Vi Dung không biến sắc cười nói.
"A, vậy sao? Xem ra bên cạnh muội muội đều là người tài ba đấy." Phương Chỉ Doanh khẽ mỉm cười, khen.
"Phương phi tỷ tỷ nói đùa."
Phương Chỉ Doanh thấy nàng gương mặt gió nhẹ nước chảy, buồn bực.
Chỉ là rất nhanh nàng lại lên tinh thần .
"Bà vú đem nhị hoàng tử ôm tới."
Bà vú đem nhị hoàng tử đưa cho Phương Chỉ Doanh, Phương Chỉ Doanh ôm tới, nhìn mặt của nhi tử xanh trắng sắc, trong lòng một hồi đau lòng, cắn cắn môi, rốt cuộc đã quyết định.
"Muội muội thấy An nhi chưa? Thái y vẫn khám bệnh cho An nhi, kê đơn thuốc bổ, nhưng là ăn hơn một năm lại vẫn chưa chuyển biến tốt." Phương Chỉ Doanh tràn đầy là ảm đạm nói, nói xong, ánh mắt của nàng ta liếc về hướng Liễu Vi Dung.
Liễu Vi Dung nghe, nhìn hướng tới bên cạnh Phương Chỉ Doanh mắt chứa chan mong đợi, rất nhanh cũng se mặt lại, ánh mắt của nàng rơi vào nhị hoàng tử trong tay Phương quý phi.
Nhìn nhị hoàng tử sắc mặt tái xanh, khí huyết chưa đủ, tính mệnh vô cùng yếu ớt.
Nếu nói dung linh tuyền trong không gian, bảy tám ngày liền khỏe mạnh rồi.
Đáng tiếc có Phương phi ở đây, nàng sẽ không làm Thánh mẫu, giúp nhị hoàng tử điều dưỡng thân thể.
"Sắc mặt của nhị hoàng tử khi nào thì bắt đầu thay đổi?"
Phương Chỉ Doanh nói không nên lời nguyên do vì sao.
Lúc ấy Đoan phi đem nhị hoàng tử dưỡng dục vô cùng tốt, vậy mà mới về đến bên cạnh Phương Chỉ Doanh không bao lâu, vốn là mang chút màu đỏ lại nhanh chóng tiêu tán, chỉ để lại gương mặt trắng xanh phía trên.
Khẳng định là Phương Chỉ Doanh không có chăm sóc tỉ mỉ.
Nhưng mà khi Phương Chỉ Doanh đem vật nhị hoàng tử cầm trong tay đưa cho Liễu Vi Dung, mới đưa đến trước mặt, Mộ Dung An khó được mở ra cặp mắt, nhìn về phía ánh mắt của nàng mang theo một tia không muốn xa rời, ngay sau đó lại nhắm mắt lại ngủ.
Chương 83.2
"Xem ra An nhi rất ưa thích ngươi." Sắc mặt Phương Chỉ Doanh biến hóa nói.
"Chỉ là tò mò thôi." Liễu Vi Dung lạnh nhạt nói, chết không thừa nhận.
"Vậy sao? Nhưng ta thế nào cũng cảm thấy trên người ngươi cái loại hơi thở thoải mái tự nhiên làm cho người ta không tự chủ muốn gần gũi, nghĩ đến An nhi cũng thích."
"Đức Phi muội muội, tỷ tỷ muốn cầu muội muội việc." Phương Chỉ Doanh cắn răng, trong giọng nói mang theo van xin cầu khẩn.
Thần sắc Liễu Vi Dung dừng lại, cười nhạt nói: "Tỷ tỷ có lời gì cứ việc nói thẳng."
"Ta muốn cầu xin muội muội thu dưỡng An nhi."
"Cái gì? Phương phi tỷ tỷ là đang nói đùa chứ?" Liễu Vi Dung còn tưởng rằng mình nghe nhầm rồi, nghe như một tin tức bùng nổ.
Phương Chỉ Doanh mím môi, thần sắc chán nản nói: "Đây không phải là nói đùa, ngươi cho rằng ta liền chịu đem An nhi đưa đến nơi này của ngươi sao?"
Liễu Vi Dung trầm mặc.
"Không biết ý muội muội như thế nào?" Phương Chỉ Doanh âm thầm có chút khẩn trương.
Liễu Vi Dung lắc đầu, thì ra là Phương Chỉ Doanh có ý tứ là muốn cho nàng thu dưỡng An nhi, nhàn nhạt cự tuyệt nói: "Phương phi tỷ tỷ, ta danh nghĩa đã hai hoàng tử một công chúa rồi, cộng thêm mấy ngày nay Long Phượng Thai quá ầm ĩ. Sợ là không có tinh lực tới chăm sóc nhị hoàng tử."
". . . . . ." Phương Chỉ Doanh liếc nhìn Đại hoàng tử bên người nàng an tĩnh khéo léo, nữa nhìn An nhi trong tay mình gầy yếu không tưởng nổi, lần nữa kiên định quyết tâm.
"Đức Phi muội muội không phải nói có sữa mẹ cùng Trần ma ma sao? Không bằng để cho họ tới chăm sóc An nhi được không?" Phương Chỉ Doanh vẫn còn không hết hy vọng.
Liễu Vi Dung tức giận, Phương Chỉ Doanh đây là đục khoét nền tảng đào được trên đầu nàng rồi.
"Phương phi tỷ tỷ, nếu như ngươi không phải hài long người hiện tại hầu hạ nhị hoàng tử, ngài có thể để cho thái hậu nương nương cho ngươi đổi một ma ma khác."
"Họ cũng không lợi hại như Trần ma ma." Phương Chỉ Doanh cười nói.
"So lợi hại hơn Trần ma ma nhiều người cũng không ít, để ta suy nghĩ hai ngày, sau đó sẽ cho ngươi trả lời chắc chắn." Liễu Vi Dung cũng sẽ không ngốc quá mà trực tiếp đồng ý.
Phương Chỉ Doanh nghe, thấy sắc mặt Liễu Vi Dung lạnh nhạt, suy nghĩ một chút cũng chỉ có thể như vậy.
Cuối cùng nàng mang theo Tam hoàng tử trùng trùng điệp điệp trở về tẩm cung.
Buổi tối, khi hoàng thượng tới đây, Liễu Vi Dung cùng hắn nói chuyện Phương Chỉ Doanh muốn nàng nuôi dưỡng nhị hoàng tử.
Mộ Dung Triệt cau mày.
Phương phi rốt cuộc giở trò quỷ gì?
Không muốn nuôi An nhi liền sớm nói, Đoan phi liền đem An nhi nuôi vô cùng tốt.
"Nàng nghĩ nuôi An nhi sao?" Mộ Dung Triệt nhìn hai tròng mắt của nàng hỏi.
Liễu Vi Dung lắc đầu, cười khổ nói: "Không phải nô tì không muốn, mà là nô tì bên cạnh đã có Viên Viên cùng Hoan Hoan, nhị hoàng tử thân thể yếu đuối, nô tì sợ là không giúp được, cho nên. . . . . ."
Mộ Dung Triệt gật đầu, đối với cách nói của nàng bày tỏ đồng ý.
"Đã như vậy, cũng không cần phải để ý tới, An nhi ở nơi của Phương phi phải nhận được chăm sóc thích đáng." Mộ Dung Triệt lạnh nhạt nói.
Liễu Vi Dung cười gật đầu: "Đa tạ hoàng thượng."
Mặc kệ Phương Chỉ Doanh có mục đích gì, ý tứ của hoàng thượng đã rất rõ ràng.
"Về sau những chuyện này, đại khả không cần để ý, an trí thôi."
U Lan điện.
Bích Thủy ở bên tai Liễu Tương Nhã nói nhỏ mấy câu, Liễu Tương Nhã sắc mặt đại biến, huyết sắc bỗng dưng rút đi, cả người lảo đảo muốn ngã sắp phải té xỉu.
"Chuyện này là thật?" Nàng dẫu môi xác nhận một lần nữa.
Bích Thủy gật đầu, trên mặt cũng không có huyết sắc gì.
Liễu Tương Nhã lại giống như Ngũ Lôi Oanh Đỉnh, cả người xụi lơ đến trên sập, cặp mắt không tự chủ chảy ra nước mắt, vốn là còn ôm một tia may mắn, nhưng Bích Thủy lại đang bên tai nàng vừa nói như vậy, liền biết hết thảy đều là sự thật.
Chỉ là, nàng vẫn còn có chút chưa từ bỏ ý định, run giọng hỏi, "Bích Thủy, ngươi nói hoàng thượng thật sẽ đem tất cả chuyện tra được sao?"
"Chủ tử, thật ra thì chúng ta vừa bắt đầu liền sai lầm rồi, hoàng hậu nương nương cao như thế quả nhiên thủ đoạn cũng dấu không được hoàng thượng, điều tra kỹ sẽ ra, chủ tử, ngài nói chúng ta lúc này có thể tránh được sao?"
Bích Thủy cười khổ nói.
"Hoàng thượng làm sao đột nhiên có thể tra rõ đến ta? Chẳng lẽ Minh Viễn đại sư nói cái gì?" Đầu Liễu Tương Nhã chuyển thật nhanh, rất nhanh liền nghĩ đến nguyên do.
"Phải là như vậy, chủ tử trước không phải làm cho người ta cùng Tiểu Lý Tử công công tiết lộ qua số mệnh sao? Hơn nữa lúc này Tam Tiểu Thư cũng đi. . . . . ."
"Đúng vậy a, ta thế nào quên nàng đây?" Gương mặt Liễu Tương Nhã đầy hận ý, hai mắt đầy máu, oán hận nói: "Nếu như không phải là nàng, ta nào đến nỗi sẽ rơi vào nông nỗi như vậy?"
Nghĩ đến chuyện mình đã làm một khi bạo lộ ra, chờ đợi nàng chỉ có một con đường chết, nàng không cam lòng, nàng thật không cam lòng.
Có lẽ không quá hai ngày, chờ đợi nàng đúng là một ly rượu độc.
Mà Liễu Vi Dung chỉ biết càng thêm quý không thể nói.
Hơn nữa nhất cử nhất động của nàng sợ rằng bị người giám thị gặp.
Chuyện cho tới bây giờ, nàng có thể lựa chọn sao? Đáp án dĩ nhiên là rất rõ rành rành, cho nên. . . . . .
Đáy mắt Liễu Tương Nhã thoáng qua một tia khát máu điên cuồng.
Đã như vậy, Liễu Vi Dung, chúng ta sẽ đồng quy vô tận thôi.
Quả nhiên, mới qua ba ngày, tất cả hành động việc làm của Liễu Tương Nhã bại lộ ra ngoài, hậu cung một mảnh xôn xao, còn truyền đến trong tai đại thần tiền triều, Liễu Chi Hạo càng thêm giận đến thiếu chút nữa không có bị bệnh.
Thái hậu vốn chính là tê liệt thân, lúc này càng thêm một bệnh không dậy nổi.
Hoàng đế hạ chỉ một ly rượu độc chấm dứt tánh mạng của nàng ta, chỉ là trước khi nàng chết thoáng cười cho thấy thế nào, thế nào quỷ dị.
Lúc Liễu Tương Nhã chết đi, vào buổi tối cái ngày đó, Nhu Phúc cung đột nhiên nổi lên hỏa hoạn.