Nhật Ký Thăng Chức Của Thổ Thần

Chương 45: Chương 45: Húc Vương




Tang Chỉ và Ly Vẫn đưa Lai Mễ quay về trấn Bình Lạc thăm dò tình hình, nhưng còn chưa đến trấn thì đã ngã ngửa. Hóa ra hai người đến ranh giới giữa trấn Bình Lạc và núi Thúy Bình, thấy sóng yên biển lặng, không có chút khác thường nào, chứ đừng nói đến việc nhìn thấy người của Hồ Yêu tộc như Lai Mễ nói.

Tiểu hồ ly ngồi trên ngũ thái phượng xa quan sát cả nửa ngày, thấy quả thật không có yêu ma gây loạn, vỗ tay muốn điều khiển xe vào trấn Bình Lạc, nhưng bị Ly Vẫn chặn lại, nói : “ Không bình thường.’’

“Không bình thường ?’’ Tang Chỉ nhíu chặt mày liễu. “Xung quanh đây không có yêu khí, cũng không hề thấy tiểu quỷ …có gì không bình thường chứ? Có thể là Húc Vương đưa ca ca khoa trương rời khỏi trấn Bình Lạc rồi? Ta cảm thấy việc cấp bách trước mắt chính là nhanh chóng quay về tìm bọn Bích Nữ tỷ tỷ và Khế Lạc, nhất định bọn họ biết chuyện gì đã xảy ra.’’

Tang Chỉ càng nghĩ càng sốt ruột, vừa nói vừa dứt khoát đứng dậy, muốn bước vào trong kết giới của trấn Bình Lạc, nhưng cảm thấy trên tay áo như có thứ gì đó đang kéo lại, quay đầu lại nhìn, hóa ra là Lai Mễ đang ngậm tay áo mình. Nhóc con thấy Tang Chỉ quay người lại nhìn mình, liền thả nàng ra, gắng sức lắc đầu.

Tang Chỉ vặn cằm, đắn đo: “ Lai Mễ, đệ cũng cảm thấy như thế này là liễu lĩnh sao ?’’

Ly Vẫn khoanh tay trước ngực nói : “ Tang Chỉ, suốt quãng đường đi chắc nàng đã nghĩ qua, nội lực và công phu của Tuấn Ngạn không hề thua kém ta và Tuấn Thúc, hắn bị bắt như thế nào? Trong việc này liệu có phải có gian trá? Nghe nói giữa huynh đệ song sinh có cái gọi là tâm linh cảm ứng, nếu như Tuấn Ngạn thật sự gặp nguy hiểm, vì sao Tuấn Thúc lại không biết? Còn cả những thứ chúng ta nhìn thấy trước mắt, kết giới của trấn Bình Lạc rất vững chắc, làm sao Tuấn Ngạn lại bị người của yêu Hồ tộc bắt đi được ?’’

Ly Vẫn phân tích, dáng vẻ đẹp trai kết hợp với biểu cảm nghiêm túc lại càng đẹp. Tang Chỉ nhất thời nhìn đến ngây dại, ngơ ngác nói : “ Ấy! Ngươi nói có lý. Nhưng Lai Mễ sẽ không lừa ta.’’ Nói xong, nàng lại xoa xoa chiếc đầu hồ ly của Lai Mễ. Lai Mễ thấp giọng kêu, dụi qua dụi lại trong lòng bàn tay của Tang Chỉ để lấy lòng. Đang chơi rất vui vẻ, Lai Mễ lại như cảm nhận được điều gì đó, đột nhiên đứng dậy, đôi tai nhọn vẫy vẫy, hai mắt cảnh giác nhìn ra xa.

“Lai…” Tang Chỉ còn chưa nói xong thì bị Ly Vẫn giữ lại. Ly Vẫn ra hiệu cho nàng tiếp tục nhìn Lai Mễ, lát sau, quả nhiên thấy tiểu hồ ly kinh hãi như đang kêu lên tiếng cảnh cáo, lăn lộn một hồi rồi nhảy xuống khỏi ngũ thái phương xa, chạy về phía núi Thúy Bình.

Tang Chỉ kinh ngạc, sợ nhóc con đi lạc liền gọi lớn : “ Lai Mễ, đệ đi đâu? Sao rồi?’’ rồi nhìn sang Ly Vẫn, lại thấy ánh mắt Ly Vẫn hơi lóe lên, vừa cười vừa thu lại ngũ thái phượng xa nói : “ Đi theo nó !’’

Lai Mễ đi không nhanh, hai người từng bước bám theo nó đến khu rừng rậm ngàn năm. Tang Chỉ đang thấy kỳ lạ là Lai Mễ trốn đến đây rồi nằm sấp xuống làm gì thì nghe thấy từ chỗ ba người vừa đứng thấp thoáng truyền đến tiếng gì đó, dọa cho nàng suýt kêu thành tiếng thì bị Ly Vẫn bịt miệng.

Tang Chỉ định thần lại thì thấy ở phía xa có một tiểu yêu đầu hồ ly thân người xách đại đao, vừa mắng chửi vừa đi phía trước mở đường, phía sau là một đám tiểu yêu, dáng vẻ gần giống tên kia nhưng quần áo thô cứng, vài tên còn để lộ cả đuôi ra ngoài. Bọn chúng đang kéo một sợi dây thừng, miệng lẩm bẩm : “ Nhanh chút! Nhanh chút!’’

Tang Chỉ nhìn theo sợi dây thừng, thấy một đôi tay bị trói, chủ nhân của đôi tay ấy mắt phượng, mũi cao, môi mỏng, trán rộng… không phải ca ca khoa trương thì là ai? Tiểu yêu mở đường hình như rất bất mãn với bước đi chậm chạp của Tuấn Ngạn, dùng lực kéo sợi thừng, mắng : “ Ngươi nhanh lên chút ! Nhanh chút! Với tốc độ này thì đến khi nào mới lên được đỉnh núi? Ngươi, phượng hoàng rụng lông đừng có ra vẻ với ta, nếu như trên đỉnh núi không có, xem ta có xé miệng ngươi ra không !’’

Tuấn Ngạn nghe thấy vậy nhưng vẻ mặt vẫn lêu têu càn quấy như chẳng thèm để tâm đến lời của Hồ yêu, chỉ ngâm nga : “ Non xanh nước biếc, trời xanh mây trắng, đến một nơi đẹp như thơ, như họa thế này mà không vừa đi vừa ngắm cảnh há chẳng phải quá lãng phí sao ?’’

“Phượng hoàng rụng lông câm miệng !’’ Tiểu yêu đầu hồ ly nhe răng, tức giận nói : “ Suốt quãng đường ngươi ríu ra ríu rít, lúc thì kêu khát, lúc thì nói nhầm đường, nếu như ta…’’

Tiểu yêu nói đến nửa chừng, Tang Chỉ liền nghe thấy giọng nam mạnh mẽ tiếp lời : “ Nếu hắn ồn ào, các ngươi cứ việc cạo sạch lông, chặt cánh của hắn hầm cho lũ nhóc làm thức ăn.’’ Vừa nói xong, trong chớp mắt Tang Chỉ đã thấy, bên cạnh Tuấn Ngạn vừa rồi chẳng phải không có ai sao? Giờ lại có thêm một nam nhân áo tím, tóc đen không buộc, ngũ quan tinh tế, rõ ràng là một khuôn mặt cực kỳ đẹp, nhưng chẳng hiểu sao người này lại khiến sống lưng của Tang Chỉ bất giác lạnh toát.

Các tiểu yêu nhìn thấy người này thì nhao đến gọi lớn : “ Vương !’’ Lúc này Tang Chỉ mới hiểu rõ, thì ra người này chính là vua của Hồ yêu tộc thần bí – Húc Vương. Húc Vương không để ý đến bọn tiểu yêu mà vòng đến trước mặt Tuấn Ngạn cười tươi : “ Thế nào, Tuấn Ngạn công tử? Ngươi đã nghĩ rồng ra cách đối phó với bản vương rồi chứ ?’’

Tuấn Ngạn nghe thấy vậy, ngồi xuống một tảng đá lớn, dáng vẻ lưu manh, nhướn mày lườm Húc Vương, gian xảo thở dài, nói : “ Haizz ! Ta đi mệt rồi !’’ Nói xong, hắn liền giơ chân đá mông của tiểu yêu mở đường, giận dữ nói : “ Này, đi lấy chút nước cho bản thiếu gia uống.’’

Nghe thấy vậy, tiểu yêu mở đường tức đến mức đỉnh đầu xì khói, lắp bắp : “ Ngươi…ngươi…’’, nửa ngày mà không nói được câu hoàn chỉnh. Thấy vậy, Húc Vương lại bình tĩnh hơn rất nhiều, vẫy tay, nói : “ Đi đi ! Đại công tử của Phượng tộc có thể đích thân sai khiến ngươi cũng là vận may của ngươi.’’

Tiểu quỷ mở đường nghe thấy vậy, rõ ràng không phục nhưng vẫn tức tối làm theo, đi về một phía. Tuấn Ngạn chỉ coi Húc Vương như không khí, lại đổi tư thế ngồi, ngẩng đầu nhìn trời, tay phải thỉnh thoảng lại đưa lên quạt quạt. Húc Vương thấy vậy cũng không bực bội, chắp tay sau lưng nói tiếp : “ Tuấn Ngạn, tốt nhất ngươi nên nghĩ kỹ một chút. Ngươi có thật sự ở trên đỉnh núi không? Nếu không có, đợt lát nữa lên đó bản vương sẽ cạo sạch lông của người. Ngươi cũng biết, Hồ yêu tộc chúng ta nói một là một, không giống Tiên tộc các ngươi nói không giữ lời.’’ Ánh mắt Húc Vương sắc bén khiến người ta phải sợ hãi, nhưng thật sự là nói được sẽ làm được.

Tang Chỉ nhìn thấy vậy, không kìm được rụt cổ lại, nhưng lại bất giác nghĩ, Húc Vương vừa nói : “ Người trên đỉnh núi’’? “Ngươi’’? “Ngươi” là ai?

Tuấn Ngạn nghe thấy vậy liền lườm Húc Vương một cái : “ Các ngươi hỏi, ta cũng đã trả lời rồi, nhưng các ngươi lại không tin, vậy rốt cuộc các ngươi muốn thế nào? Bây giờ đã đến chân núi rồi, cứ lên trên xem chẳng phải sẽ biết sao?’’

Nghe thấy vậy, Húc Vương cười lạnh một tiếng, đột nhiên úp bàn tay, trầm giọng nói : “ Ta thấy…cũng chẳng cần lên đỉnh núi nữa.’’

Tuấn Ngạn nhận ra trong lời nói có ý, không kìm được nhíu mày: “ Cái gì?’’

Húc Vương nhếch nhếch khóe môi, quay lại nói : “ Các ngươi muốn để bản vương đích thân mời hay là tự đi ra? Ra ngoài đi !’’


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.