Trans/ Edit: Yz
Beta: Yz
Sau khi đến Thượng Hải, tôi bắt đầu đổi sang số điện thoại Thượng Hải, cùng Chu Đồng, Bách Sơn, Lục Phong Diệc trao đổi số điện thoại với nhau, không còn hỏi thăm tin tức liên quan đến Lâm Phong nữa. Mặc dù tôi với Lâm Phong vẫn còn nằm trong danh sách bạn tốt của tài khoản xã giao, nhưng chưa liên lạc qua.
Mỗi ngày ở Đại học, tôi đều vội vàng học tập, thực tập, làm thêm, mặc dù thường xuyên cảm thấy cả thể xác lẫn tinh thần đều mệt mỏi, nhưng mỗi ngày đều giữ cho bản thân bận rộn, sẽ không có nhiều thời gian rảnh đi quan tâm những chuyện khác, ví như, Lâm Phong bây giờ đang làm gì? Có bạn gái chưa?
Vào kỳ nghỉ đông của năm nhất, Chu Đồng gọi mọi người ra ngoài tụ tập.
Tôi lại được gặp Lâm Phong, ánh đèn trong phòng Karaoke, tối tăm không thôi, đập lên khuôn mặt không chút biểu tình của Lâm Phong, tôi ngoại trừ mỉm cười chào hỏi một tiếng, liền không giao tiếp nữa.
Âm thanh trong phòng Karaoke, có chút ồn ào.
Chu Đồng Bách Sơn lớn tiếng hỏi tôi sao không mang theo bạn trai cho bọn họ làm quen.
Tôi đỏ mặt liếc trộm Lâm Phong nói trong nhà anh ấy có việc không đến được. Lâm Phong mặt không biểu tình, nghe Chu Đồng hát tình ca tuổi trẻ.
Những buổi tụ tập sau đó, tôi cũng không đến nữa, kỳ nghỉ hoặc là chuẩn bị cho kỳ thi, hoặc là dạy thêm cho người khác để kiếm thêm sinh hoạt phí.
Trong cuộc sống bận rộn, bất tri bất giác liền đến ngày mặc lên mình áo cử nhân chụp ảnh tốt nghiệp.
Thời điểm về phòng thu thập đồ, một bạn học nam trong lớp gửi cho tôi một tin nhắn dài: " Hạ Lê, chào cậu, xin lỗi đã quấy rầy cậu vào ngày cuối cùng này. Nhưng có một việc suy đi nghĩ lại vẫn là quyết định nói với cậu, cậu thật sự rất thu hút sự chú ý, tớ thường lặng lẽ quan sát bóng lưng của cậu từ phía sau trong giờ học. Tớ thích cậu, bắt đầu từ lúc chúng ta cùng nhau tham gia cuộc thi dự án mô phỏng vào năm trước. Tớ vẫn luôn không biết làm thế nào để nói với cậu, giống như nói thế nào đều không quá thỏa đáng. Nhưng bây giờ cảm thấy thời điểm cần phải nói đã đến, bây giờ trên tay tớ có hai phần thông báo tuyển dụng, một phần là ở lại Thượng Hải, một phần là Bắc Kinh. Tớ biết cậu đã ký với ngân hàng đầu tư ở Thượng Hải, cho nên, nếu cậu đồng ý tiếp nhận tớ, tớ sẽ từ bỏ Bắc Kinh."
Tôi trả lời: " Bạn học Đoàn Thiên Vân, cảm ơn cậu vì đã thích. Cậu rất tốt rất ưu tú, nhưng thật xin lỗi, trong lòng tớ đã thích một người từ rất lâu rồi."
Qua một lúc lâu, Đoàn Thiên Vân mới trả lời lại: " Là tớ đường đột. Xin lỗi đã quấy rầy cậu. Tớ đã mua vé máy bay trở về Bắc Kinh. Vậy nên chúc bạn học Hạ Lê về sau càng thêm dũng cảm, vạn sự như ý bình an vui vẻ nhé!"
" Cảm ơn."
Trong lòng tôi đã thích một người từ rất lâu rồi, nhưng mà bản thân người này cũng không biết đã ở trong lòng tôi nhiều năm như vậy.
Tốt nghiệp không bao lâu, Hạ Cảnh Huy cuối cùng được phóng thích. Mặc dù mẹ tôi đã ly hôn với ông ấy, nhưng vẫn gọi điện bảo tôi được nghỉ thì về quê dưới nông thôn thăm ông ấy.
Mới 5 6 năm không gặp, tóc ông ấy đã bạc hơn, giống như đã già đi 10 năm.
" Ta đã đem nhà cũ bà nội con để lại bán bồi tiền." Ông ấy cúi đầu rũ mắt, cũng không nhìn tôi.
" Tôi biết."
" Ta tìm được một công việc trông công xưởng, ừm, liền ở bên kia." Ông ấy chỉ vào một công xưởng giấy ở đằng xa.
" Ở đây, đi qua cũng không tính là xa."
" Còn may lúc trước mẹ con kiên trì tu sửa căn nhà này một chút." Ông ấy lộ ra biểu tình bất đắc dĩ lại may mắn.
" Ừm. Tự chăm sóc bản thân thật tốt." Tôi nhàn nhạt nói, liền xoay người rời đi.
Ông ấy không nói nữa. Tôi trộm quay đầu lại nhìn thoáng qua, tay ông ấy xoa mắt, nhưng lại làm tôi khóc.
Cho nên, mọi thứ đều sẽ dần dần tốt lên, đúng không. Trong 5 năm qua, bản thân cất giấu đi trái tim tan vỡ này, cuối cùng cũng lộ ra dấu hiệu được chữa lành.
Tết Âm lịch năm nay, là lần đầu tiên qua mấy năm nay tôi trông chờ Chu Đồng tổ chức tụ họp như vậy.
Nhưng mà, lần này tụ tập lại không thấy Lâm Phong.
Chu Đồng bọn họ cười nói Lâm Phong chắc hẳn là đi gặp vị đồng nghiệp nữ mà mẹ cậu ấy đặc biệt thích kia.
Bọn họ thấy lần này tôi không mang theo bạn trai, như cũ hỏi bạn trai của tôi ở đâu.
Tôi thoải mái nói: " Chia tay rồi."
Chu Đồng nói: " Chia tay? Ai nhaa. Không cần đau lòng, nam nhân trên thiên hạ ngàn ngàn vạn vạn. Nhớ thời điểm năm đó Lâm Phong từ chối tớ, tớ chính là suốt kỳ nghỉ hè tan nát cõi lòng. Nhưng sau khi vào đại học, mới cảm thấy mất đi một Lâm Phong thì tính là gì! Ha ha ha."
Lâm Phong từ chối cô ấy.
" Khi nào?" Tôi vội vàng hỏi.
Chu Đồng vừa cắn hạt dưa vừa nói: " Chính là ngày hôm sau chúng ta đi chùa Vân Linh nha. Cậu ấy nói có cô gái mình thích rồi, cậu ấy cũng chuẩn bị nói với cô ấy."
Tôi nói: " Cậu cũng chưa nói với tớ về chuyện này."
Chu Đồng trả lời: " Làm ơn đi, chuyện này quá mất mặt. Tớ làm sao nói với cậu được a."
Tôi mở tài khoản xã giao trên điện thoại, click vào ảnh đại diện màu xám của Lâm Phong.
" Cậu hôm nay không đến sao?"
Qua hơn 10 phút, vẫn không có tin nhắn trả lời.
Tôi kéo kéo Bách Sơn đang say mê hát, nói: Cho tớ số điện thoại của Lâm Phong."
" Cái gì?" Bách Sơn lớn tiếng hỏi tôi.
" Cho tớ số điện thoại của Lâm Phong!" Tôi hô to.
Chu Đồng bọn họ đều kinh ngạc nhìn tôi: " Cái gì?! Cậu thế mà không có số điện thoại của Lâm Phong!"
Tôi nhanh chóng xua tay giải thích nói: " Không phải. Tớ thời gian trước đổi số điện thoại, có một phần số điện thoại bị mất rồi."
Sau khi có được số điện thoại, tôi đi đến cuối hành lang gọi điện cho Lâm Phong.
Tu ——Tu——Tu
Tim tôi theo âm thanh nối điện thoại một đoạn phập phồng.
" Alo."
Là thanh âm trầm thấp của Lâm Phong.
" Lâm Phong, tớ là Hạ Lê."
" Tớ biết."
Cậu ấy thực sự biết chính tôi là người gọi, cậu ấy có số điện thoại của tôi.
" Cái đó....... Cậu hôm nay không đến tụ tập cùng mọi người sao? Đến thảo luận một chút về trải nghiệm làm việc của nhân viên mới......"
Tôi thấp thỏm bất an, sợ Lâm Phong từ chối tôi.
" Cậu là đang mời tớ sao?"
" Chúng tớ đều đang đợi cậu."
" Tớ là nói cậu, Hạ Lê, cậu muốn gặp tớ sao?"
Đóng băng —— Cảm giác như có thứ gì đó nặng nề xông vào tim tôi.
" Cậu mau đến đi."
Tôi hơi xoay chuyển chủ đề, đầu kia điện thoại trầm mặc hồi lâu, phảng phất như trở lại kỳ nghỉ hè 4 năm trước, vào chạng vạng ở vườn hoa trường học.
Tu Tu Tu.
Sau khi trầm mặc ba mươi mấy giây, điện thoại truyền đến âm thanh ngắt điện thoại của đối phương.
Tôi nhấc chân đi về phòng, xuyên qua cánh cửa đen này đến cánh cửa đen khác, giẫm lên khối đá cẩm thạch sắc kim chói lóa này đến khối đá khác, từng bước đều cảm giác như đạp vào vũng bùn sâu không thấy đáy, bất cứ lúc nào đều có thể chìm xuống.
Một đoạn đường ngắn, lại khiến tôi cảm thấy rất dài. Đẩy cửa ra, Chu Đồng cùng Bách Sơn đang vui vẻ chơi xúc xắc, Lục Phong Diệc thì đang hát bài Thịnh hạ quang niên của A Tín.
(*) Chú thích: Bài hát Thịnh hạ quang niên ( 盛夏光年) hay còn gọi là mùa hè vĩnh cửu – Do A Tín ( Mayday -五月天阿信) sáng tác và trình bày.
https://www.youtube.com/watch?v=iyWj0dQLoPI
Chu Đồng nói với tôi cô ấy không muốn ra nước ngoài, đã ký thỏa thuận thực tập với Ưu Gia họa báo.
Bách Sơn thì thi đậu vào làm giáo viên thể dục của một trường cấp 2 ở Nam Kinh.
Lục Phong Diệc cũng tạm thời làm tác giả ở một công ty văn hóa truyền thông.
11 giờ, chúng tôi thu thập đồ đạc chuẩn bị đi, Lâm Phong vẫn không xuất hiện.
Quả nhiên, là sẽ bỏ lỡ thứ bản thân trân quý.
Tôi xuất thần chầm chậm xuống lầu, thời điểm đi được nửa đường, nghe Chu Đồng ở dưới vừa phất tay vừa kêu lên: " Lâm Phong, ở đây ở đây."
Tôi nhanh chóng lao xuống dưới. Một nam nhân cao gầy đang đứng đối diện đường, mặc một áo khoác nỉ màu đen, đôi tay cắm vào trong túi.
Sau khi đèn xanh cho người đi bộ sáng lên, cậu chậm rãi đi qua vạch kẻ đường bước đến chỗ chúng tôi, trên mặt Lâm Phong so với trước kia nhiều hơn vài phần ổn trọng*.
(*) Thận trọng vững vàng, khiêm tốn, điềm tĩnh.
" Cậu cũng thật quá dài dòng*. 10 giờ thì nói với tớ muốn đến đây, kết quả lúc này mới đến." Bách Sơn nói.
(*) Nguyên văn: 墨迹: là một từ tiếng địa phương vùng Đông Bắc Trung Quốc, có nghĩa là bạn nói quá nhiều rồi hoặc nói chuyện quá dài dòng.
" Khó có khi được trở về, tớ cùng bà nội nói chuyện cả ngày, bà ngủ rồi tớ mới đi." Lâm Phong nói liền nhìn về phía tôi.
Tôi không nói gì, xoay người xem quảng cáo dán ở bậc thang.
" Vậy chúng ta bây giờ đi đâu nhỉ, Lâm Phong vừa đến, không đến mức lại trực tiếp bảo cậu ấy lại về nhà được." Chu Đồng nói.
" Đi thôi đi thôi, dạo bước trong gió xuân, hãy để chúng ta trước khi hứng chịu những đòn đánh đập nặng nề của xã hội, uống thêm lần nữa để bày tỏ lòng kính trọng đối với thanh xuân sắp mất đi!" Bách Sơn lôi kéo Lục Phong Diệc.
" Không, thanh xuân của chúng ta, mãi mãi không biến mất!" Chu Đồng cười hét to với bầu trời đêm.
Tôi đi theo họ ở cuối đám người.
Qua một lát Lâm Phong khom lưng cột dây giày, cũng cùng tôi đi ở phía sau giống nhau, nhưng chúng tôi vẫn không nói chuyện.
Mặc dù đã sắp 12 giờ, nhưng cuộc sống về đêm trong gió xuân dường như vừa mới bắt đầu.
Chúng tôi tìm một góc ngồi xuống, Chu Đồng nói muốn nếm thử các loại rượu ngon, kêu một ít đủ các loại rượu, một khay tiếp một khay bưng lên, chén rượu nhỏ có màu đỏ, màu xanh lá, màu vàng, màu nâu......
Nếm xuống, có chút cay, có chút ngọt, có chút thích.
" Lục đại tác giả, cậu bây giờ đang viết tác phẩm gì?" Chu Đồng làm một chén rượu, chỉ vào Lục Phong Diệc nói.
" Bí mật." Lục Phong Diệc nhẹ nhàng nhấp một ngụm rượu mơ xanh.
" Tớ biết!" Bách Sơn đứng lên, cười hì hì nói " Tớ tối qua khi vào WC, tiện đường liếc nhìn một cái vào màn hình máy tính cậu ấy."
" Cho nên là cái gì?" Tôi cũng rất tò mò.
" Bạch—— lộ——!" Bách Sơn tự hào mà sau khi nói ra, lại quay đầu xác nhận với Lục Phong Diệc, " Là Bạch Lộ hả? A? Cái kia Bạch Lộ trong 24 tiết khí."
(*) Chú thích: Bạch lộ ( 白露) là một trong 24 tiết khí của các lịch Trung Quốc, Việt Nam, Nhật Bản, Triều Tiên. Nó thường bắt dầu vào khoảng ngày 7 hay 8 tháng 9 dương lịch. Trước Bạch Lộ là Xử thử và phía sau là Thu phân. Đây là một khái niệm trong công tác lập lịch của các nước Đông Á chịu ảnh hưởng của nền văn hóa Trung Quốc cổ đại. Ý nghĩa của tiết khí này, đối với vùng Trung Hoa cổ đại, là nắng nhạt.
Khó thấy được Lục Phong Diệc mặt trầm xuống, tay đỡ trán, nói: " Cậu nói gì thì là vậy đi."
" Nhưng tớ xác thực không biết nội dung là cái gì a. Chữ tiêu đề thì lớn, chữ nội dung thì nhỏ, không thấy rõ. Các cậu nói tớ một người học thể dục, sao 2 năm nay mắt tớ vẫn cận thị nhỉ......." Bách Sơn thì thầm.
" Vậy thì chờ ngày Lục đại tác giả phát hành ha." Chu Đồng vỗ tay.
Mọi người cùng nhau uống rượu nói chuyện phiếm chơi trò chơi, nhưng Lâm Phong trước sau cũng không nói một câu với tôi.
Âm thanh của những chiếc ly ting ting lạnh lẽo trong quầy bar vang lên không ngừng, có một số la hét không ngừng, cũng có người cười không ngừng, có người lại khóc không ngừng.
Bất tri bất giác, tôi cũng cảm giác mặt phát nhiệt, đầu nóng lên, dựa nghiêng trên sô pha mới chú ý tới Chu Đồng đã ngã xuống bên người tôi ngủ vù vù.
Tôi nói với chính mình nhất định phải kiên trì, nhất định phải tỉnh táo, không thể để xấu mặt, nhưng mí mắt càng ngày càng nặng, liền nhắm mắt lại, nói với chính mình chỉ là nhắm mắt dưỡng thần trong chốc lát.
Hoảng hốt nghe được Bách Sơn bọn họ nói chuyện.
Bách Sơn kêu lên một câu: " Ồ! Hai người liền ở chỗ này ngủ rồi."
Tôi hữu khí vô lực nói: " Tớ chỉ chợp mắt một lát. Chờ lát nữa......Chờ lát nữa tớ tự mình đi."
Lâm Phong nói: " Chúng ta ở đây chờ họ tỉnh ngủ đi."
Lục Phong Diệc nói: " Không được. 3 giờ phải đóng cửa. Hơn nữa tớ còn phải trở về đánh bản thảo, có một bài trước 8 giờ sáng cần phải xét dyệt xong để phát hành với công chúng."
Sau đó bọn họ lại nói cái gì mà tôi đã không biết nữa.
Buổi sáng gian nan mà mở mắt, đầu nặng đến mức nâng không nỗi, tôi khẽ đảo mắt, đánh giá bốn phía.
Trần nhà màu trắng gạo, giấy dán tường màu nâu nhạt, màng che màng trắng, chăn màu trắng........
Tôi lập tức ngồi dậy, kiểm tra bản thân một chút, còn may, quần áo đều còn trên người.
Đi một vòng trong phòng, không tìm được điện thoại của tôi, nhưng lại phát hiện ở thùng rác đã bị nhát đầy, nhìn thấy menu order trên bàn TV, thì ra tôi đang ở khách sạn biển xanh mây trời.
Tôi đang chuẩn bị đi xuống quầy tiếp tân dưới lầu hỏi rõ một chút, tiếng quẹt thẻ trên cửa vang lên.
Lâm Phong mang theo bánh bao cùng sữa đậu nành xuất hiện ở cửa, cậu ấy đã thay thành một chiếc áo lông vũ trắng.
" Tỉnh rồi." Cậu ấy nhàn nhạt nói, " Đánh răng rồi ăn sáng đi."
" Ừ.....ờm.....Tớ sao lại ở chỗ này."
" Cậu uống nhiều, quán bar lại phải đóng cửa, cậu nói có thể đi chỗ nào. Chẳng lẽ đưa cậu về nhà tớ?"
" Ặc. Ừm. Chu Đồng đâu." Tôi đỏ mặt nhanh chóng xuống giường, vừa đánh răng vừa hỏi cậu ấy.
" Cô ấy có hơi nặng, bị Bách Sơn và Lục Phong Diệc xách về nhà Lục Phong Diệc rồi. Đương nhiên, cậu cũng không nhẹ." Cậu ấy nhìn chằm chằm tôi.
Cái gì. Tối hôm qua, nói cách khác, chỉ có tôi cùng Lâm Phong hai người....... Đơn độc ở trong cái phòng này!
Tôi lập tức quay đầu đi không nhìn cậu ấy, tôi không biết bản thân tối hôm qua là dáng vẻ gì, có phải đã nôn ra hay không, có phải đã hát hay không, có phải đã ngoáy mũi......:))))
Sau khi đánh răng xong, tôi cũng không nhìn cậu ấy, liền một mình yên lặng ăn sáng.
Đang ăn cậu ấy đột nhiên kéo cái ghế ngồi vào bên cạnh tôi, nói: " Có muốn biết tối hôm qua cậu làm cái gì hay không?"
Mặt tôi nóng kinh khủng, không dám nhìn cậu ấy, sau khi ngừng nhai mấy giây, làm như không có việc gì mà đổi đề tài: " Cậu sao lại thay quần áo vậy."
Cậu ấy sửa lại quần áo, bình tĩnh nói: " Ừ. Bởi vì cậu nôn một bãi lên vai tớ."
Làm sao tôi có thể nôn một bãi lên vai cậu ấy được, chẳng lẽ...... Cậu ấy đã cõng tôi về.
Tôi nói: " Thật có lỗi. Phí giặt quần áo bao nhiêu, tớ đưa cho cậu."
Cậu ấy nói: " Ừ. Được. Vậy cậu còn muốn nghe tối qua cậu đã nói gì hay không?"
Tôi hoàn toàn ngừng ăn sáng, nghi hoặc nhìn cậu ấy.
Lâm Phong chậm rãi lấy điện thoại ra, phát bản ghi âm.
".......... Cũng muốn thẳng thắn mà thích, hào phóng mà thú nhận, mỗi buổi sáng tớ đều cố ý dậy sớm 20 phút, a, nhiều ngày như vậy, thêm thêm bao nhiêu........bao nhiêu phút rồi, tớ dự định, vườn hoa....... Thật ra lần thứ 2 tớ đã đi, cũng nhìn thấy cậu rồi.....Thật ra bạn trai.......Là giả, nhưng mà Lâm Phong, ba của tớ ông ấy.......Còn có Chu Đồng........"
Cảm giác đầu tôi như bị lửa thiêu cháy, tôi lập tức vừa chạy vừa che lỗ tai lại, hét lên: " Tớ không nghe tớ không nghe tớ không nghe!"
Lâm Phong vẫn đi theo tôi, còn cố ý tăng âm lượng lên.
Tôi cuộn tròn ở trên giường, dùng chăn gắt gao bao lấy đầu mình, vẫn luôn lặp lại không nghe không nghe.
Qua vài giây, Lâm Phong nói: " Được, tớ không mở nữa, cậu mau chui đầu ra đi, đừng để bị ngạt."
Tôi kéo chăn ra, mặt như cũ đưa lưng về phía Lâm Phong.
Trầm mặc một lúc, Lâm Phong nói: " Bây giờ cậu đã tỉnh táo chưa?"
Tôi ừ một tiếng.
" Vậy được. Hạ Lê, cậu nghe đây, bây giờ là Lâm Phong tỉnh táo, tinh tường mà nói với cậu, tớ thích cậu."
Lộp bộp. Là cảm giác tim tôi như bị bắn trúng.
Tôi bò dậy, thấy Lâm Phong vẻ mặt nghiêm túc, sau lưng cậu là cửa sổ phản chiếu ánh bình minh yên bình.
" Chuyện của ba cậu, thật đáng tiếc, nhưng tớ không để bụng." Cậu ấy tiếp tục trịnh trọng nói.
Tôi lại bắt đầu đổi đề tài chi thuật, nói: " Điện thoại của tớ đâu."
Cậu ấy nói: " Điện thoại của cậu hết hết pin rồi, khi ra ngoài đã giúp cậu sạt pin trước quầy tiếp tân."
Tôi vừa đi vừa nói: " Vậy mau xuống dưới lấy thôi."
Cậu ấy đột nhiên duỗi tay ra ngăn tôi lại: " Cậu không có gì muốn nói sao?"
Tôi cúi đầu nói: " Tối hôm qua không phải đã nói hết rồi sao?"
Cậu ấy nói: " Nhưng tớ đây lại không tin những lời nói mê khi cậu uống say."
Nói xong cậu liền xoay người tự mình mở cửa sải bước đi ra ngoài.
Tôi vội vàng chạy chậm đuổi theo, giữ tay cậu, đỏ mặt, thấp giọng thì thầm một câu: " Tớ cũng.....thích cậu." ❤️
HOÀN TOÀN VĂN.
_____________________
Yz: Vậy là đã hết rồi, tuy truyện không quá xuất sắc nhưng mình cảm nhận đủ những đắng cay mặn ngọt của một tình yêu thầm, nữ chính không quá hoàn hảo cho nên vẫn còn nhiều tự ti về bản thân, vẫn thường suy nghĩ vu vơ, lo lắng nhiều thứ..., nam chính thì không cần nói nhiều, rất quan tâm nữ chính luôn ạ!
Có người từng nói: " Yêu thầm một người cũng giống như đeo tay nghe và mở nhạc ở mức to nhất. Người ngoài thì thấy thật tĩnh lặng, chỉ có ta mới biết bên trong đang điên cuồng gào thét như thế nào thôi." Chắc hẳn thời thanh xuân ai cũng từng có người mình thầm mến nhỉ