Những ngày tháng nhàn nhã lên đường cũng trôi đi rất nhanh, năm ngày, mười ngày, đến ngày thứ mười lăm thì một sự kiện đặc biệt đã diễn ra.
Sự là...
Bọn họ như mọi khi dừng lại ăn trưa, khi ba người Bạch Kỳ Thư đang đi hái rau thì Alice bỗng lăn đùng ra ngất xỉu, làm hai người sợ hết hồn.
“ Cậu đỡ cậu ấy lên lưng tôi đi.”
Floyd cũng luống cuống.
“ Được.”
Bạch Kỳ Thư cùng Floyd cố gắng kéo Alice lên, cõng về.
Ian vừa thấy đã vội vàng chạy tới.
“ Chuyện gì vậy, làm sao thế?”
Ian bối rối đỡ bạn đời nhà mình xuống, gấp gấp hỏi.
“ Chúng tôi không biết nữa, tự nhiên cậu ấy ngất xỉu, làm chúng tôi hết hồn.”
Floyd thở hổn hển nói.
Hai người nhỏ yếu cõng một người lớn, về được đến đây cũng mừng rồi.
Hôm nay Eagle cùng Dark đi săn, Mash cũng đi kiếm nước rồi nên lúc này chỉ có Ian ở lại.
Thanh niên cũng bối rối làm hai á thú nhân bọn họ không biết làm sao.
Chẳng ai hiểu chuyện gì cho đến lúc Eagle và Dark trở về.
“ Cậu bị ngốc à Ian?”
Dark đỡ trán nói.
Ian ngốc ngốc nhìn hắn, không hiểu sao mình bị chửi.
“ Alice đang mang ấu tể.”
Eagle nhàn nhạt nói, giải đáp thắc mắc cho Ian.
Tên thú nhân nào đó lại ngốc ngốc một trận nhìn bạn đời mình đang ôm trong lòng, sau đó cười ngây ngô.
“ Hớ hớ, đúng là ấu tể rồi, tôi cũng có ấu tể rồi này!!”
Ian ôm lấy Alice cười như điên.
“ Hắn... Không sao chứ?”
Bạch Kỳ Thư trợn mắt nhìn Ian, quay qua hỏi chim to.
Eagle cũng buồn cười.
“ Cậu ta vui quá đó mà, không sao đâu.”
Anh ôm cậu nói.
“ Sao em có thấy anh khờ khạo như vậy đâu.”
Con chuột nhỏ phun tào nói.
“ Có, tại lúc đó em ngủ quên trời quên đất, đợi em tỉnh lại là anh đã tiếp thu xong rồi.”
Eagle bật cười.
“ Thật á?”
Bạch Kỳ Thư quay lại nhìn anh.
“ Thật mà, có thú thần làm chứng.”
Eagle chỉ lên trời mà nói.
Bạch Kỳ Thư theo tay anh nhìn lên, tạm tin.
“ Dạo này không thấy ổng làm sấm làm sét nữa nhỉ?”
Bạch Kỳ Thư nhỏ giọng hỏi.
Eagle bất đắc dĩ xoa xoa đầu cậu.
“ Hay ổng đi chơi rồi?”1
Anh nói đùa.
“ Dám lắm!”
Bạch Kỳ Thư lại tin.
Hai người ở bên này thủ thỉ, bên kia Alice cũng tỉnh lại rồi.
Ian nói cho cậu ta biết xong, cứ tưởng cậu ta cũng vui đến nhảy dựng, ai nhè cậu ta lại kêu đói, đói đến mệt mỏi luôn.
Ian đành lại ném lại vui sướng, đi nướng thịt, dù vậy khoé miệng vẫn toét ra.
“ Cậu không sao chứ, có hay không không khoẻ?”
Floyd ngồi bên cạnh hỏi.
“ Không có gì, chỉ là đói thôi, bình thường chờ mong là thế mà lúc này cũng không thấy có gì kích động cả.”
Alice nhún vai nói.
“ Vậy hơn tôi rồi đó, lúc tôi nghe Eagle nói tôi đã không tin đó.”
Bạch Kỳ Thư nhớ lại bản thân lúc đó còn chữi thú thần dỡ hơi.
“ Chỉ là... Lúc này tôi có ấu tể như vậy có làm trễ hành trình của mọi người không?”
Alice nhớ ra bọn họ đang ở bên ngoài.
“ Không sao, chỉ cần cậu không thấy mệt là được, chúng ta có thể lại nhàn nhã đi, chỉ là chắc phải đợi cậu sinh nó ra mới trở về được đi.”
Bạch Kỳ Thư ngẫm nghĩ nói.
“ Sinh ở đâu cũng là sinh thôi, miễn không ảnh hưởng đến mọi người là được, nó vừa sinh ra còn được ngắm biển mà cậu nói, đủ tốt.”
Alice không có gì nói.
“ Ian!! Cháy!!”
Mash nghe mùi khét thì la lên.
Ian đang mơ màng cũng tỉnh lại.
“ Ha ha, Eagle, anh nướng đi, nếu còn để anh ta nướng thì chúng ta nhịn hết.”
Bạch Kỳ Thư bật cười.
Ian chỉ ngốc ngốc đứng lên, cho Eagle thế chỗ, bản thân chạy đến ngồi bên cạnh nhìn Alice.
“ Ha ha ha...”
Tiếng cười vang vọng trời xanh.
...
Bởi vì Alice có thai nên bọn họ cũng không đi nhanh hơn, vẫn dùng tốc độ như vậy mà đi tới.
Alice cũng rất có tinh thần, không phải như Bạch Kỳ Thư ngủ ngày ngủ đêm, cậu ta còn ăn rất dữ.
Floyd cùng cậu hai mặt nhìn nhau, lắc đầu thở dài, bình thường đã ăn đủ nhiều, giờ còn ăn nhiều hơn, khổ.
Nhưng người khổ nhất cũng không có than, sao họ dám than được.
Hai đứa con nhà cậu lại rất tò mò, lâu lâu chạy đến dòm bụng của Alice, bộ dạng ngốc manh kia làm ai cũng buồn cười.
Alice được một phen gần gũi với hai đứa nhỏ, tinh khí thần viên mãn luôn.
Lại thêm năm ngày, vào ngày thứ hai mươi mốt thì Bạch Kỳ Thư đã ở trong không khí nghe được mùi vị mặn mòi của biển cả, cả người hưng phấn lên.
Thật là biển rồi, tốt quá.
Lúc này dõi mắt nhìn ra có thể thấy một vùng biển rộng xanh biếc, vô biên bất tận.
“ Đó là biển sao?”
Floyd trừng lớn mắt nhìn cái nơi đầy nước kia nhưng lại không đen ngòm như nước vào mùa mưa mà xanh ngắt một màu.
Càng tới gần biển lại càng rộng lớn hơn, trải rộng trong tầm mắt.
“ Có mùi vị rất lạ.”
Alice hít cái mũi nói.
“ Là mùi vị quen mà lại không quen.”
Floyd cũng tiếp lời.
“ Đúng vậy, cuối cùng chúng ta cũng đến được đây rồi, không biết ở đây có trái dừa hay không?”
Bạch Kỳ Thư nghiêng đầu lẩm bẩm.
“ Trái dừa?”
Alice hỏi lại.
“ Đúng rồi, trái dừa, là sản vật chỉ có ở biển, những cây dừa cao mà lại thẳng tắp, bên trên lủng lẳng những trái to tròn tròn, màu xanh hoặc vàng.”
Bạch Kỳ Thư hít mắt nói, đưa mắt nhìn xuống dưới, lúc này họ đã có thể nhìn thấy bãi biển cát trắng trải dài rồi.
Sau đó hai mắt chuột sáng lên, nhìn những hàng cây thẳng tắp cao cao trên bãi biển, cười toét miệng.
“ Là nó đúng không?”
Floyd cũng nhìn thấy.
“ Đúng vậy, là nó, không khác chút nào so với những cây tôi đã thấy, còn có nhiều trái nữa.”
Bạch Kỳ Thư cười vui vẻ.
Eagle đám người bắt đầu hạ xuống bãi biển.
“ Thứ này là gì, trắng như vậy?”
Floyd bóc lên một núm cát, kinh ngạc hỏi.
“ Là cát trắng, chỉ có ở biển mới có thôi.”
Bạch Kỳ Thư cũng ngồi xuống, mặt cát lúc này hấp thu cả một buổi sáng chứa chan ánh nắng nên có chút nóng, dù vậy cũng không ngăn được nhiệt tình của cậu.
Cậu là một con chuột được nuôi trong nhà, cậu chưa thấy cát trực tiếp bao giờ, chỉ nhìn thấy chúng nó trong tivi thôi, lần này tự trải nghiệm, đủ cho chuột vui vẻ rồi.
“ Eagle, hái mấy trái kia xuống đi, đừng hái trái nhỏ, hái trái to ấy.”
Bạch Kỳ Thư ngẩng đầu nhìn mấy trái dừa lủng lẳng trên cây, cười hít mắt.
Eagle gật đầu, biến thành chim to bay lên, dùng móng vuốt sắc bén hái dừa.
Bộp bộp...
Từng trái dừa rớt xuống mặt cát trắng phau, nằm im đợi người đến uống.
“ Dark, anh biết uống cái này không?”
Bạch Kỳ Thư nhìn hắn.
“ Trái này ăn được hả?”
Dark cũng không biết nó ăn được, hắn cũng chưa thấy tộc người cá hái nó bao giờ.
“ Vậy là anh cũng không biết, vậy anh gọt cái phần này giùm tôi đi, nếu nó không trá hình thành cái gì thì hôm nay cho anh thử món mới.”
Bạch Kỳ Thư cũng rất sợ nó không giống bình thường mà thận trọng nói.
Dark gật đầu, theo lời cậu mà dùng dao xương gọt gọt cái phần đầu của trái dừa, đến khi đụng vào phần cứng ở bên trong.
Bạch Kỳ Thư cũng có chút kích động, hy vọng nó không lừa dối cậu.
“ Anh gọt cái phần nhỏ này ra đi, nhỏ thôi nhé.”
Bạch Kỳ Thư kích động nói.
Đám người chụm đầu lại xem, rất là tò mò.
Hai đứa nhỏ đã chui vào lòng a mẫu nó nhìn xem cho rõ.
Phụt.
“ Chíp!!”
Chae vội vàng lấy hai cánh lau mặt, nó bị nước bên trong trái dừa bắn đầy mặt.
“ Ha ha ha, là trái dừa thật rồi, anh đựng nó lên đi Dark, cẩn thận chảy hết nước.”
Bạch Kỳ Thư cũng bị bắn cho vài giọt, vui vẻ liếm nhẹ môi, vị ngọt trên đầu lưỡi khiến cậu hạnh phúc muốn ngất ngây.