“ Là gia vị mà em nói?”
Eagle nghĩ ngay đến nó.
“ Đúng vậy, anh thông minh quá, mùa đông mà ăn cay là hết sảy luôn á.”
Bạch Kỳ Thư ôm đầu anh hôn chóc chóc.
“ Vậy hái hai trái nhé.”
Eagle nhìn trái này, hai trái chắc đủ.
“ Ừm, nhưng mà gọt hết gai nó đi, nhìn ghê quá.”
Chuột nhỏ nhăn nhíu cả mày.
“ Ừm, nghe em.”
Eagle lên mỏ chuột một cái rồi bắt tay vào việc.
Sau khi tìm thêm được một thứ ngoài ý muốn nữa Eagle thấy sắc trời đã muộn rồi thì chở cậu đi hái dây.
Đám dây ớt mà anh tìm được trải qua một mùa mưa thì héo hết, lúc này cũng không có dây non nào, đợi mùa lạnh đi qua mới có đi.
Trái ớt lúc này sợ là không dùng được nữa, ngâm cả mùa mưa, nào có cái nào ra hồn đâu.
Thôi kệ, có dây là được rồi, có thể làm nhiều thứ, may mắn vừa tìm được tiêu, đám ớt còn lại từ màu mưa chắc đủ dùng.1
Cái việc kéo dây này cậu làm không được, ngồi ở trên cây nhìn chim to kéo từng bụi dây ra, vắt ở trên cây, đám dây ớt này càng khô lại càng dẽo dai, dùng rất tốt.
Sau khi dồn hết dây vào gùi thì trời vẫn còn sáng.
“ Eagle, em muốn đi tắm.”
Chuột nhỏ hô lên.
“ Được, mang em đi tắm rồi về sau.”
Chim to không sao cả nói.
...
Phía sau bộ lạc có một thác nước, nước suối trong bộ lạc là từ nó chảy ra.
Thác nước rất cao, từ trên không trung thì không thấy gì nhưng từ dưới nhìn lên thì có thể thấy mây xanh luôn, hùng vĩ vô cùng.
Ầm ầm...
Tiếng nước đổ từ trên xuống chẳng khác nào tiếng sấm, nghe đến ê cả tai.
“ Em không được tắm lâu đâu, trời hạ rồi, sẽ lạnh.”
Eagle nhìn con chuột nhỏ nào đó đang bơi bơi ở chỗ nước nông, nói.
“ Chít.”
Chuột nhỏ nào đó không biết có nghe vào không, há miệng chít một cái rồi bốn cái chân vẫn vẫy vẫy.
Chim to bất đắc dĩ phải nhảy xuống lôi cậu lên.
“ Bắt được anh rồi.”
Chuột nhỏ nào đó biến thân nhảy ào lên người anh, toàn thân trơn bóng lại ướt rượt.
“ Chim, em muốn chơi dã chiến.”
Chuột nhỏ nào đó đầy đầu đen tối nói.
“ Lạnh.”
Eagle có chút không hiểu những vẫn không đồng ý, chỉ nghĩ trời lạnh, không cho chơi.
“ Chơi xong sẽ không lạnh nữa.”
Chuột nhỏ lắc đầu.
“ Chỉ chơi chút thôi.”
Chim to thương lượng.
Con chuột nhỏ gật đầu, sau đó đưa tay bắt lấy điểu của chim to, xoa xoa.
Thật ra không cần xoa, nhìn con chuột trơn bóng là nó đã có phản ứng rồi, khổ nổi con chim to nào đó định lực quá cường, hoàn toàn bỏ qua tồn tại của nó, nhưng mà còn chuột nhỏ đã để ý nên mới không tha cho tính phúc của mình.
Tới lúc này mà Eagle còn không hiểu dã chiến mà cậu nói là gì thì anh đi chết cho xong.
Cũng thiệt là bó tay chuột nhỏ.
Từ lúc biết cậu mang thai đến giờ anh cũng không có nghĩ đến chuyện kia, cũng bởi ngày đêm lên đường, rồi thời gian xa cách hơn mười ngày kia nữa, tính ra đã rất lâu bọn họ chưa có í ọ í e đâu, bảo sao con chuột nhỏ không nhịn đến nghẹt.
Nhìn con điểu nhỏ của chuột nhỏ đã ngổng đầu chào hỏi rồi, anh không thể bỏ mặc nó được.
“ Ha...”
Điểu nhỏ vừa vào tay thì con chuột nhỏ đã rên rỉ ngọt ngào rồi.
Lại xoa xoa nắn nắn vài cái.
“ Nữa... Ha...”
Xem, lại bắt đầu đòi hỏi, lúc này mà không sờ soạn cái miệng nhỏ kia đảm bảo là bị ăn đánh.
Bốp bốp.
Lâu lâu đánh yêu vài cái nó tình thú lại.
“ Con chim xấu xa hư đốn... Ưm...”
Chưa kịp cho vào đã bị chữi, vừa vào cái là lại ngọt ngào như đường phèn.1
“ Nhanh... A... Ha... Muốn sinh chim con... Cho anh... Ha...”
Này thì hết nhịn được nữa rồi, phần thưởng quá hấp dẫn đi nạ.
Thế nên là...
...
Đợi hai người làm xong về đến nhà thì bầu trời đã hạ xuống, bắt đầu tối đen, thú nhân đi săn cũng đã về, nhìn trên bầu trời có thể thấy chim chóc bay đầy.
Là một cái tổ chim siêu siêu lớn.
Bạch Kỳ Thư ngồi dựa vào lòng anh húp canh, lâu lâu lại sờ cái bụng.
“ Khó chịu sao?”
Eagle sờ cùng cậu.
“ Không có, mà sao nó nhỏ chút vậy, rồi bao giờ nó mới đi ra?”
Con chuột nhỏ chưa gì đã nôn nóng.
“ Á thú nhân phải trải qua một mùa mới sinh, nếu ấn định như vậy thì phải gần qua mùa lạnh nó mới ra.”
Eagle hôn hạ đỉnh đầu cậu.
“ Vậy là sinh trứng chim hay là sinh chuột con?”
Vấn đề này cao siêu à nha.
Eagle cũng bị làm khó.
“ Anh không biết nữa...”
Chim to siêu bất đắc dĩ.
“ Hầy... Thôi kệ đi, sinh cái gì cũng được.”
Chuột nhỏ thấm thía tổng kết.
“ Ừm, sinh cái gì thì cũng là con chúng ta.”
Chim to siêu đồng ý.
Thế là chim chuột quyết định bỏ qua vấn đề khó chơi này, ăn no rồi đi ngủ cho lành, cả ngày hoạt động, con chuột nhỏ cũng chịu không nổi, vừa nằm xuống đã ngủ mất.
Bên ngoài vách núi vang lên tiếng gió thổi, cành cây lay động nghe lao xao.
Chim to ôm chuột nhỏ trải qua đêm đầu tiên từ khi trở lại tộc chim Đại.
Lễ tế ấn định vào ngày hôm sau, nên buổi sáng Eagle đã dậy rất sớm, cùng đám thú nhân đi săn, chuẩn bị đủ thức ăn cho buổi lễ.
Đám á thú nhân sẽ đi hái quả mọng rau xanh, số lượng khá lớn nên một số thú nhân sẽ đi theo bọn họ, giúp họ khuâng vác chúng về.
Lúc này những cái gùi của Bạch Kỳ Thư phát huy tác dụng.
Trước kia á thú nhân toàn dùng lá cây, loại lá to mà lúc đầu Eagle hay đựng hạt cứng và da thú để cất chứa và mang về.
Bây giờ có những cái gùi, vậy thì dễ làm.
Sáng ra Alice đã đổ bộ đến nhà Bạch Kỳ Thư, cùng với Floyd học làm gùi.
Những chiếc gùi nhanh chóng hình thành, dựa vào hình thể lớn nhỏ mà làm ra cho dễ mang.
Họ không chỉ làm cho mình mà còn làm một số cái nữa, nhằm phục vụ cho lễ tế thần hôm nay.
Rất nhanh đám dây họ mang về đã giảm xuống còn một phần ba, số gùi làm ra đã lên đến mười, không tính ba cái gùi của ba người họ.
Khi ba người nhờ Ian mang số gùi đến nơi hái lượm thì nhận được sự trầm trồ của đám á thú nhân.
Rina đứng một bên hậm hực.
Bạch Kỳ Thư cũng không quan tâm anh ta, riêng mình đi cùng Alice và Floyd hái lượm.
Đám gùi thật sự giảm bớt rất nhiều công sức, ít nhất tế phẩm sẽ không bi hư hại trên đường vận chuyển, cũng không có chuyện quăng quả mọng từ trên cây xuống nữa.
Bên Eagle đã đi săn về, một đóng lớn con mồi được chất đầy một khu đất trống phía trước ngọn núi ở giữa.
Nơi đó có một quảng trường rộng lớn, là nơi mà tộc chim Đại dùng để tế lễ.
Những con mồi đi săn hôm nay chỉ để lại mười con, còn lại sẽ được xử lý sạch sẽ để các thú nhân chia ra dùng cho ngày hôm nay, sau buổi tế lễ.
Buổi tế lễ sẽ diễn ra vào thời điểm mặt trời lên trên đỉnh đầu của thú nhân.
Bạch Kỳ Thư còn đang hì hụt đào đất thì có người ngồi xuống bên cạnh.
“ Eagle, anh về rồi hả?”
Cậu reo lên.
“ Em đang đào cái gì vậy?”
Eagle nhíu mày nhìn bàn tay trắng nõn bị bẩn của cậu.
“ Anh không biết đâu, em tìm được cái hay lắm.”
Bạch Kỳ Thư hớn ha hớn hở nắm cái củ tỏi bên cạnh cậu mới đào được lên cho anh xem.
Củ tỏi trong tay cậu to như cái nắm đấm của cậu, đừng thấy vậy mà bảo nó chẳng khác gì tỏi bình thường nhé, nó là tỏi cô đơn đó, một củ chỉ có một tép thôi mà nó to như này nè.
Cái củ này vừa được cậu đào lên nên còn dính đất đen xì xì, Eagle cũng không nhìn ra được nó là cái gì.
“ Là cái gì vậy, mùi có chút quái.”
Cái mũi thính của anh bị mùi vị kia hung, đành phải né đầu ra.
Bạch Kỳ Thư cười ha ha.
“ Là củ tỏi nè, em không ngờ luôn á, may mắn là nó không có khác mấy so với em biết nên mới đào được nó lên đó.”
.......................