Đòi lại công đạo.
David có chút không rõ, sắc mặc càng thêm trầm nhìn Bạch Kỳ Thư.
“ Cậu... Tại sao mắng tôi?”
Hắn trầm giọng hỏi.
Bạch Kỳ Thư từ giận đến ghê tởm, không muốn lại đôi co với hắn nữa.
“ Anh đợi đi, chuyện này tôi sẽ không để yên cho anh đâu.”
Bạch Kỳ Thư cảm thấy trong người khó chịu khi phải nhìn cái bản mặt kia, ôm hai đứa con đi mất.
“ Này, cậu phải nói rõ rồi mới được đi.”
David lại không chịu buông tha, muốn nắm lấy tay cậu kéo lại.
Bạch Kỳ Thư hất mạnh hắn ra.
“ Thú nhân David, nếu anh cảm thấy anh không có sai, vậy theo tôi đến gặp tế ti đại nhân và tộc trưởng đại nhân.”
Bạch Kỳ Thư lạnh lùng nhìn hắn, nói xong thì tiếp tục rời đi.
David không hiểu tại sao phải đến nước này nhưng hắn cũng không sợ Bạch Kỳ Thư, còn muốn nhân dịp này tiếp xúc gần hơn với cậu.
Dù á thú nhân đã có ấu tể cũng không phải không thể đổi bạn đời.1
Bạch Kỳ Thư chẳng muốn biết nội tâm xấu xí của hắn nghĩ cái gì, cậu một đường gánh gùi, ôm theo hai đứa con rời đi, đến quảng trường giữa bộ lạc.
Nae vẫn bám vào trên áo cậu, cái đầu nhỏ dụi dụi vào ngực cậu, an ủi đáy lòng đang nổi sóng của a mẫu, lần đầu nó thấy a mẫu giận như vậy, lúc nãy là nó sơ xuất mới để tên kia bắt được.
Bạch Kỳ Thư dùng một tay vuốt vuốt lấy nó, trong lòng thầm nghĩ đủ chuyện.
Một lúc sau cậu đã nhìn thấy bức tượng lớn trong bộ lạc, đúng như tế ti đại nhân đã nói, bức tượng trong mắt cậu lúc này đã có thêm một đôi cánh bằng đá, oai phong lại vĩ ngạn.
Bình thường quảng trường này không có người, thú nhân cũng chỉ bay trên bầu trời chứ không đi xuống nơi này.
“ Tế ti đại nhân!!”
Bạch Kỳ Thư đứng bên dưới bức tượng, hướng về ngọn núi cao bên cạnh, hét lớn.
Tiếng hét của cậu không chỉ kinh động một người mà còn kinh động đến những thú nhân đang bay lượn trên kia.
Óttttt...
Một tiếng chim kêu vang lên bên trên đỉnh đầu, một con chim trắng nhẹ nhàng đáp xuống, biến thành tế ti Terry.
“ Tế ti đại nhân.”
Cậu hành lễ cùng ông.
Phía sau David dù âm tình bất định cũng chấp tay chào.
Terry nhìn cậu lại nhìn David.
“ Làm sao vậy, á thú nhân bạn đời của Eagle?”
Ông nhìn cậu hỏi.
“ Tôi có chuyện muốn thưa, xin ngài mời tộc trưởng đại nhân đến đây.”
Bạch Kỳ Thư lạnh lùng nói, không giống như ngày thường nhỏ yếu dễ thương, biểu tình cậu nghiêm nghị đến cả Terry cũng phải tò mò chuyện gì đã xảy ra.
“ Được.”
Terry phất tay với một con chim lớn trên bầu trời.
Con chim lớn đập cánh bay đi.
Cả quảng trường chỉ có mấy người nhưng tin tức này nhanh chóng bị lan đi.
Eagle vừa về đến nhà đã nghe tin, anh cảm thấy có điềm lạ nên đã theo tới.
Lúc anh đến trên quảng trường đã đông nghìn nghịt, cảnh tượng chẳng khác gì ngày tế lễ.
Vừa đến nơi anh đã nhìn thấy bạn đời và ấu tể nhà mình đang ở phía trước tế đàn, phía xa, tộc trưởng Michael đã được mời đến, theo sau còn có Rina, bạn đời của David.
“ Kỳ Kỳ!!”
Anh từ trên không trung lao xuống.
Đợi anh biến thành người đến gần vẫn không thấy chuột nhỏ nhà mình nồng nhiệt chào đón, sắc mặt còn lạnh lùng đến anh cũng không thể ngờ.
“ Anh về rồi.”
Bạch Kỳ Thư chỉ nhàn nhạt nhìn anh nói.
“ Chuyện gì vậy?”
Eagle ôm cậu hỏi, ai chọc cậu.
Bạch Kỳ Thư không nói, chỉ lắc đầu, sau đó đưa mắt nhìn bầu trời.
Tộc trưởng Michael đã hạ xuống quảng trường.
“ David, có chuyện gì vậy, sao anh lại đi cùng cậu ta, còn kinh động đến a phụ nữa?”
Rina vội vàng chạy tới hỏi.
Rina sau việc kia cũng đã thu liễm rất nhiều, nhưng vẫn nhìn Bạch Kỳ Thư không vừa mắt, dù sao cũng vì cậu ta mà hắn bị phạt.
“ Anh cũng không rõ...”
“ Xin lỗi vì đã lãng phí thời gian của hai vị, nhưng chuyện này phải cho tôi một cái công đạo.”
Bạch Kỳ Thư ngắt ngang lời nói của David, hướng về tế ti cùng tộc trưởng mà nói.
Eagle đứng sau lưng cậu, không nói lời nào, chỉ lạnh lùng nhìn David.
Chim con đã líu ríu bên tai anh nãy giờ, càng nghe sắc mặt anh càng trầm nhưng vẫn không nói gì, nhìn bóng lưng nhỏ nhắn lại thẳng tắp của chuột nhỏ, anh biết chuyện này chỉ có thể để cho cậu xả ra, chuột nhỏ của anh còn chưa bao giờ giận như thế.
Còn David, nếu vụ này mà hắn không sao thì đợi đến lễ tuyển chọn tộc trưởng anh sẽ đòi lại hết.
Thú nhân thì dùng luật của thú nhân mà nói chuyện.
“ Ngươi nói đi.”
Terry nhìn Bạch Kỳ Thư, dù ông đã biết được chuyện gì nhưng phải xem cậu muốn ra sao.
“ Nó, trong mắt các vị, có phải thú nhân ấu tể không?”
Bạch Kỳ Thư giơ đứa con nhỏ trong tay lên cho những thú nhân đang đứng trong quảng trường cũng như tế ti Terry và tộc trưởng Michael xem, nhưng ánh mắt lại lạnh lùng nhìn David.
David lúc này cũng nhìn con vật nhỏ trong tay cậu, hít mắt lại, không biết đang nghĩ cái gì mà lại không nói tiếng nói.
Xung quanh vang lên tiếng bàn tán xôn xao, ai cũng tò mò nhìn Nae đang đứng trong tay Bạch Kỳ Thư.
“ Ai nói cho tôi biết, các vị có thể nhận ra nó là thú nhân hay chỉ là một con thú nhỏ trong đại địa thú nhân này hay không?”
Bạch Kỳ Thư lại lớn tiếng nói, ánh mắt sắc lạnh nhìn đám người.
“ Nó là thú nhân không sai, nhưng sao nó nhỏ như vậy?”
Có thú nhân bị bạn đời mình thúc dục, lên tiếng nói.
Xung quanh cũng có tiếng phụ hoạ theo.
Bạch Kỳ Thư nhếch lên khoé miệng, lạnh lùng cười.
“ Tộc trưởng đại nhân, nó là thú nhân chứ?”
Bạch Kỳ Thư quay ra hỏi tộc trưởng Michael.
“ Nó đúng là thú nhân, mỗi thú nhân đều có thể cảm nhận được một con vật có phải là thú nhân hay không, để tránh việc xem thú nhân là con mồi.”
Tộc trưởng Michael dù tò mò nhưng cũng làm đúng chức tránh của mình.
“ Cảm ơn ngài, tộc trưởng đại nhân.”
Bạch Kỳ Thư cảm tạ ông, quay qua nhìn tế ti Terry.
“ Có lẽ tôi không cần hỏi tế ti đại nhân làm gì, vì mỗi quả trứng khi ra đời được thông qua ngài nhận được chúc phúc của thú thần.”
Bạch Kỳ Thư nghiêm nghị nhìn Terry.
Ông gật đầu.
“ Vậy mà có người nhìn không ra ấu tể nhỏ này không phải thú nhân, còn muốn bắt nó đi, các người nói xem, người như vậy có xứng là thú nhân không, các người có dám thả con mình ra ngoài chơi không?”
Bạch Kỳ Thư giận đến cười.
“ Sao có thể có chuyện này, dù rằng nó nhỏ nhưng huyết mạch thú nhân rõ ràng, nhìn vào là biết.”
Có thú nhân kinh ngạc thốt lên.
“ Đúng vậy...”
Có thú nhân trong quảng trường hô vang, ai cũng không thể hiểu được việc quái lạ mà Bạch Kỳ Thư đã nói.
“ Người cậu nói là ai, tôi rất muốn chiêm ngưỡng hắn, xem thử hắn có phải là thú nhân không?”
Lại có thú nhân trực tiếp hô hào muốn Bạch Kỳ Thư chỉ mặt gọi tên người kia ra.
Chuyện kỳ ba như vậy thật sự là mới mẻ, ai cũng muốn biết nên đều nhao nhao hết cả lên.
Nhưng Bạch Kỳ Thư lại không nói, cậu quay qua nhìn David.
“ Xin hỏi thú nhân David, lúc này anh đã nhìn ra nó là ấu tể thú nhân chưa?”
Cậu lạnh lùng nói.
Nae đã nằm ở trên đầu a phụ nó cũng lạnh lùng nhìn hắn.
Cả một quảng trường người cũng giống vậy.
Rina ở bên cạnh hắn cũng có chút không tin tưởng được mà nhìn thú nhân bên cạnh mình.
David đến lúc này mặt đã trầm đến đáy nước, chỉ nhìn chằm chằm vào á thú nhân không còn líu ríu bên cạnh thú nhân nhà mình nữa mà đầy mị lực đứng đó, lạnh lùng liếc nhìn hắn.