Nam Tư Thiếu không hề hay biết bản thân đã vào tầm ngắm của một đôi chim chuột, cứ mang theo hứng khởi mà đi thẳng vào rừng.
Có lẽ không cần Bạch Kỳ Thư làm gì, vị lão ca kia đã đánh mùi thấy thịt đến cửa, đang mon men rời khỏi nơi ở của mình.
Dạo này nó rất là ủy khuất, lãnh địa bị người ta chiếm, không dám ra đường không nói, người ta còn tìm đến ổ để cho bầu bạn triển lãm dung nhan của nó, nó có phải thú cưng đâu!!!
Nó không làm gì được hai người kia thì tất nhiên phải tìm kiếm an ủi từ người khác rồi, đúng không?
Vậy nên, chẳng đợi Nam Tư Thiệu đi vào sâu hơn, khi anh tìm đến được dòng suối mát thì vị lão ca kia đã vượt thác băng đèo chạy đến... Dưới chân hai người Bạch Kỳ Thư.
“ Ô, anh xem!”
Bạch Kỳ Thư mắt tinh nhìn đến một cái lưng lông lá đang nằm trong một bụi cây cách chỗ Nam Tư Thiệu năm mét.
“ Ừm.”
Eagle đã sớm phát hiện, sờ sờ đầu cậu rồi đáp.
“ Chim, chuẩn bị ra sân, đừng để loài người kia mất miếng thịt nào nhé, tiền của chúng ta đó.”
Con chuột nhỏ vung tay lên ra lệnh.
Eagle sủng nịnh cười, gật đầu.
Trời lúc này vãn còn rất sáng nhưng trong rừng thì hơi tối, ba người Nam Tư Thiệu uống vài ngụm nước mát xong đang chuẩn bị đứng lên muốn đi tiếp thì một tiếng gầm vang vọng trời xanh, chấn động khu rừng lên vang.
Nam Tư Thiệu chỉ kịp quay đầu nhìn đến con lão hổ kia đang lao đến chỗ mình, mắt thấy sắp vào miệng lão hỗ thì vệ sĩ bên cạnh lao đến đẩy Nam Tư Thiệu ra.
“Mang Nam tổng đi đi.”
Vệ sĩ chịu đựng cái vai vị lão hổ cào, hét lớn với vệ vĩ còn lại.
“ Không, anh mau giúp anh ta!”
Nam Tư Thiệu lại không chịu đi, xoay đầu nhặt cái cây củi bên cạnh, muốn lao đến cứu người.
“ Nam tổng!!”
Con lão hổ kia cũng không có ý định buông thả cho ai, nó bỏ qua vệ sĩ bị thương, lao về phía Nam Tư Thiệu.
Ngay thời điểm cả Nam Tư Thiệu nghĩ mình lại toi rồi thì vệ sĩ đã vung chân đạp vào mạn sườn lão hổ.
Khổ nổi lão hổ cũng không phải hạng xoàng, nó thuận theo cái lao mà giơ móng cào vào tay Nam Tư Thiệu ở phía trước.
“ A!!”
Lại một tiếng kêu la đau đớn.
Đám người ở bãi biển nghe thấy thì sợ mất mật, vội vàng muốn rời đi bãi biển, trở lại thuyền phao.
Nhạc Linh San đứng ngây ra đó, đám người còn tưởng cô ta muốn mỹ nhân cứu anh hùng, nhưng trong lòng Nhạc Linh San lại đang mong cho Nam Tư Thiệu chết luôn trong đó.
Đã có vệ sĩ chạy vào rừng, nhưng tình hình bên Nam Tư Thiệu lại quá nguy cấp khi mà lão hổ lại nhào đến.
“ Nam tổng đi ngay!”
Vệ sĩ dùng cây gậy tam khúc chuyên dụng chặn ngang cái miệng của lão hổ, đối với Nam Tư Thiệu quát lớn.
“ Đáng chết!”
Nam Tư Thiệu cắn răng chạy đi.
Nhưng hắn không chỉ chạy mà còn khiêu khích lão hổ.
“ Súc sinh, theo ta này!”
Hắn quăng cây củi khô vào người lão hổ rồi ôm cánh tay chảy máu chạy đi.
Lão hổ bị khiêu khích sao có thể bỏ qua, quay đầu đuổi theo.
“ Nam tổng! Không!”
Mắt thấy Nam Tư Thiệu bị lão hổ vồ lấy, hai người vệ sĩ tuyệt vọng kêu lên.
Đúng lúc này.
Bốp.
Rầm.
Gàoooo...
Một tiếng hổ gầm đau đớn chấn động hòn đảo nhỏ.
Nam Tư Thiệu cảm thấy không đến đau đớn như trong dự liệu mở mắt ra thì đã thấy một nam nhân cao lớn trên người chỉ có một cái váy lông chim màu xanh thẫm quấn quanh eo hông, thân trên để trần cùng với một mái tóc... Rất ư là thời thượng đứng trước mặt mình.
Còn lão hổ... Đã nằm nhe răng nhếch miệng vì đau ở cách đó không xa.
Sau đó dưới ánh mắt chấn kinh của ba người Nam Tư Thiệu, con lão hổ mới nãy còn uy phong lúc này đã cụp đuôi làm cẩu mà ngồi dậy... Quay đầu bỏ chạy mất dạng.
Lúc chạy còn tung cây này, choảng cây kia, ngã sấp mặt mấy lần cho đến khi mất dạng trong rừng sâu.
Bộ dạng chạy trối chết của nó chọc cho Bạch Kỳ Thư bụm miệng cười như điên, khổ nổi không thể cười to nên cứ khụ khụ miết.
Trong rừng, Nam Tư Thiệu từ hoảng sợ, kinh ngạc đến buồn cười mà nhếch nhẹ khoé môi, cánh tay đau cũng đỡ đau hơn nhiều.
“ Cảm ơn anh đã cứu giúp, không biết có thể hỏi tên anh không?”
Nam Tư Thiệu nhịn đau, đối với nam nhân nãy giờ vẫn đứng đó không nói tiếng nào sau khi vung cước đá bay con lão hổ.
Eagle quay đầu lại nhìn hắn.
Nam Tư Thiệu vừa nhìn đã phải cảm thán người đâu mà hoàn mĩ còn hơn cả bản thân nữa thì người đã nhảy chồm lên, biến mất trong rừng cây.
Nam Tư Thiệu muốn gọi lại nhưng nào còn cái bóng của ai, đang lúc tuyệt vọng nghĩ không thể báo đáp ân cứu mạng thì hai bóng người từ trên trời rơi xuống, mém chút là làm cho ba người hồn bay lên trời, cứ nghĩ lão hổ trở lại chứ.
Nhìn kỹ lại thì mới thấy, nam nhân đã cứu mình lúc nãy đã quay lại cùng với... Một thiếu niên có mái tóc trắng, ngũ quan tuyệt đẹp lại còn mềm mại đáng yêu, đôi mắt ướt át lấp lánh, khoé miệng hơi nhếch lên, người ngoài nhìn vào cũng thấy cậu đặc biệt vui vẻ, phơi phới như gió xuân.
Trong lòng Nam Tư Thiệu tán thưởng xong thì à lên, ra là nam nhân đi đón người, hắn không chỉ có một mình.
Nhưng sao... Trang phục cứ như người rừng vậy.
Thiếu niên này còn có áo lông chim, đều là cùng màu với nam nhân kia, ai nhìn vào sẽ nhận ra họ là một đôi ngay.
Lúc này đám vệ sĩ còn có thư ký của Nam Tư Thiệu ở bên ngoài bãi biển cũng đã chạy đến.
“ Nam tổng, anh không sao chứ?”
Chu Hằng vội lao đến hỏi, nhìn cánh tay đổ máu của Nam Tư Thiệu mà bản thân cũng thấy đau theo.
“ Tôi nghe tiếng hổ gầm, nó...”
Hắn nhớ ra, đưa mắt nhìn xung quanh.
“ Nó chạy rồi, là họ đã cứu tôi, đúng rồi, vệ sĩ Lâm bị thương rồi, mau đi anh ấy đi cứu trị đi.”
Nam Tư Thiệu trả lời hắn, nhìn đến Lâm Minh được vệ sĩ Tần đỡ lên thì nói.
“ Anh cũng bị thương nữa.”
Một giọng nói sạch sẽ vang lên, nhắc nhở.
Cả Chu Hằng và Nam Tư Thiệu đều quay đầu nhìn lại, nhìn đến thiếu niên đang cười cười nhìn họ, lúc này đang ôm eo nam nhân cao lớn, giống như chim sẻ nép vào người, tinh nghịch lại đáng yêu vô cùng.
“ Nếu còn không chữa trị thì tay cũng có thể tàn đó.”
Bạch Kỳ Thư thấy không ai phản ứng thì lại nhắc nhở.
“ A, Nam tổng, anh mau theo tôi về chữa trị.”
Chu Hằng được nhắc mới giật mình, vội giữ lấy Nam Tư Thiệu, muốn kéo người đi.
“ Hai người... Sống ở đây sao?”
Nam Tư Thiệu lại dùng dằng không muốn đi, rất sợ ân nhân lại chạy mất.
“ Anh về trị thương trước đi, nếu muốn tìm chúng tôi thì có thể quay lại đây, nhưng đừng đi vào rừng nữa, bấm cái còi tàu kia lên thì chúng tôi sẽ nghe thấy là đến bãi biển, lần này nếu không phải chúng tôi ở gần thì anh tiêu rồi đó.”
Bạch Kỳ Thư lém lĩnh nói.
Eagle nhếch lên khoé miệng, con chuột nhỏ ba xạo quen.
“ Vậy tôi đi trước, cảm ơn hai người.”
Nam Tư Thiệu lại cảm ơn rồi mới theo đám vệ sĩ rồi đi.
Hai người Bạch Kỳ Thư nhìn theo bóng lưng của họ đến khi mất dạng mới thôi.
“ Chồng, anh làm tốt lắm!!”
Bạch Kỳ Thư lúc này mới nhảy lên người anh, hai cái chân quấn quanh eo anh, ôm cổ chim hôn chụt chụt không ngừng.
Eagle sủng nịnh mà giữ mông nhỏ, hôn hôn lại.
“ Vậy là được rồi đúng không? Em để hắn đi như vậy không sợ hắn chạy mất sao?”
Anh cười hỏi.
“ Không có đâu, nhìn hắn không một mình chạy đi thì cũng thấy là người trọng nghĩa.”
Bạch Kỳ Thư đắc ý nói.